Khiêu Chiến Hư...
Hắc Bạch Tương Gian
2024-09-04 05:23:14
“Chú Phùng…cầu xin chú hãy đứng ra làm nhân chứng tố cáo Cố Đức Vinh giúp cháu lật lại vụ án cũ năm xưa.” Cố Duệ Dương vừa vào nhà đã trực tiếp quỳ xuống, không câu nệ tiểu tiết mà liên tục dập đầu.
“Cháu xin chú…xin chú đòi lại công bằng cho mẹ cháu.” Hắn khổ sở khẩn cầu. Đôi mắt ưng sắt bén giờ đây đầy bi đát.
“Cậu…haizzz…” Phùng Hưng khó xử chẳng biết phải làm sao. Ông lúng túng đỡ người đứng dậy, vỗ vỗ vai đối phương cất giọng khàn khàn.
“Cố thiếu gia…cậu đừng như thế. Cái lạy này tôi không nhận nổi đâu.”
“Chú rốt cuộc cũng thừa nhận rồi.” Cố Duệ Dương vui mừng mỉm cười rơm rớm lệ.
“Ừm…” Phùng Hưng gật nhẹ đầu khẳng định. Ông mệt mỏi ngồi xuống chiếc ghế gỗ đã cũ kỹ tróc sơn. Châm một điếu thuốc lào rồi ưu tư rít mạnh.
“Tôi vốn nghĩ bản thân có thể an ổn sống hết phần đời còn lại tại nơi này, đem chuyện xưa chôn vùi vào dĩ vãng. Thế nhưng, mười sáu năm qua không có đêm nào là tôi ngủ yên giấc.” Nói đoạn ông ảo não lắc đầu, nếp nhăn nơi đuôi mắt trũng sâu càng thêm phần u buồn khắc khổ.
“Cố phu nhân vẫn luôn nhìn chằm chằm tôi. Bà ấy nằm thoi thóp trên vũng máu tươi, mở miệng kêu cứu. Hình ảnh đó…ám ảnh tôi cho đến tận bây giờ.”
Cố Duệ Dương trầm mặc lặng thinh, bởi lẽ không chỉ có Phùng Hưng mà ngay cả hắn cũng bị cái chết của Giang Huệ Mẫn dày vò dằn vặt. Đã bao lần hắn giật mình tỉnh giấc giữa đêm khuya, nghẹn ngào gọi ra tiếng “Mẹ ơi” trong vô thức. Đã bao lần hắn hận mình vô dụng, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn tội ác ngập trời của Cố Đức Vinh.
Mười sáu năm…một khoảng thời gian đủ dài để khỏa lấp đi sự thật. Thế nhưng những con người ở lại, chẳng ai đủ lạnh lòng để phủi bỏ liên can.
“Tôi già rồi…đã đi hết nửa đời giông bão, giờ đây cũng chẳng có gì mà tham lam thiết sống. Nếu hôm nay cậu tìm đến, tôi cũng không muốn trốn chạy nữa.”
“Ý chú là…?” Cố Duệ Dương kinh hỷ.
“Tôi sẽ giúp cậu đứng ra tố cáo Cố Đức Vinh.” Phùng Hưng thấp giọng đáp. Ông không muốn làm một con rùa rụt cổ, hèn nhát tồn tại cho qua ngày.
Lương tâm của ông cắn rứt bao nhiêu đó là đủ lắm rồi. Cho dù có xuôi tay nhắm mắt, ông cũng phải ra đi trong thanh thản an lòng.
…----------------…
Mười giờ tối, tại một con hẻm nhỏ nằm trên đường Orchid, Hứa Ngụy kéo lên phần mũ áo hoodie đen che khuất nửa khuôn mặt chỉ để lộ ra đường xương hàm lãnh đạm.
Gã nhanh chóng bám theo thân ảnh gầy gò chệnh choạng vừa rời khỏi quán nhậu bình dân.
Đợi đến khi người nọ tiến sâu vào khu vực vắng vẻ không có camera quan sát, liền trực tiếp tàn nhẫn xuống tay.
Trong men say hồ đồ loạn trí, Từ Thiếu Kiên phát giác có tiến bước chân vững vàng nối gót ở phía sau. Bỗng một loại dự cảm bất an chẳng lành dấy lên trong lòng lão.
Đi đêm lắm sẽ có ngày gặp ma. Từ Thiếu Kiên sống hơn nửa đời người trong ăn chơi hưởng lạc. Làm ra không ít chuyện phóng túng hoang đường. Lão từng là một tay chơi khét tiếng ở Thủ Đô, thoải mái vung tiền vào những cuộc vui tình ái, cặp kè với hàng loạt người mẫu, á hậu chân dài.
Giờ đây tuổi già sức yếu, gia sản như núi cũng bay biến chẳng còn được bao nhiêu, Từ Thiếu Kiên suốt ngày chìm trong rượu chè be bét. Hoàn toàn là thứ vô dụng mục rữa sống chui rúc nơi góc khuất thị thành. Lão ta chính là một số những kẻ cầm thú đã cưỡng bức Diệp Khiêm.
Hứa Ngụy dứt khoát móc từ trong túi áo ra con dao găm M9 thường dùng trong quân đội. Nhắm ngay thời khắc Từ Thiếu Kiên xoay người thì mạnh mẽ xuất chiêu.
Lưỡi dao bén ngót như lưỡi hái tử thần cứa qua động mạch chủ, rạch một đường sâu hoắm nơi cổ họng gầy yếu mảnh mai.
Từ Thiếu Kiên theo phản xạ dùng tay bịn chặt vết thương hở, chỉ có thể ú ớ kêu lên vài tiếng rồi ngã ngồi ra đất sợ hãi quơ quào.
“Đừ…ng…gi…ết…t…ôi…”
Hứa Ngụy âm u nhìn xuống lão, hệt như loài mãnh thú đang thưởng thức sự giãy giụa cuối cùng của con mồi.
“Khi em ấy cầu xin bọn mày…bọn mày có tha cho em ấy không?” Gã lạnh lùng chất vấn, thanh điệu còn ẩn chứa ưu thương phẫn hận vô cùng.
Dứt lời, gã lần nữa giơ lên hung khí, đâm liên tiếp nhiều nhát vào người Từ Thiếu Kiên. Đợi đến khi lão bất động nằm yên trên vũng máu mới lôi thi thể vùi xuống bãi tập kết rác ở cách đó không xa.
…----------------…
Tờ mờ sáng, sau khi tẩy sạch mùi máu tươi và bùn đất trên người, Hứa Ngụy mới lén lút chui vào ổ chăn ôm lấy Diệp Khiêm cầu sưởi ấm.
Cậu chậm rãi nâng mi, sâu trong đôi đồng tử nhạt màu là mười phần thanh tĩnh.
“Em thức rồi à?” Gã mềm giọng hỏi, như một con cún lớn thân thiết cọ cọ chóp mũi của đối phương.
“Tôi không ngủ được.” Cậu thành thật đáp.
Hứa Ngụy lại thừa cơ hội mà hôn nhẹ lên vần trán trơn láng mịn màng.
“Lo cho tôi sao?” Gã trêu chọc hỏi.
Diệp Khiêm không đáp, chỉ chôn mặt vào vòm ngực dày rộng màu mật ong, rất lâu sau đó mới thỏ thẻ lên tiếng.
“Tôi sợ chú gặp chuyện.”
Chỉ là câu nói quan tâm đơn giản thế nhưng lại khiến cho đầu quả tim của người bên cạnh đập rộn liên hồi.
“Yên tâm. Tôi đủ sức để chống cho em cả một bầu trời giông bão.”
Lời nói vừa dứt, cánh môi mềm mại mang theo hơi ấm đã dè dặt hôn lên cằm Hứa Ngụy.
“Chú dừng tay đi. Tôi không muốn chú tiếp tục liều mạng nữa.”
“Tôi nói rồi, những kẻ đã từng làm hại em, một tên tôi cũng không tha.” Gã kiên quyết nhấn mạnh, sâu trong đôi mắt phượng hẹp dài là sát ý trào dâng.
Lý Cương, Triệu Quang Minh, La Thông, Ngô Quân Thịnh và Từ Thiếu Kiên đều trả xong bản giá thích đáng cho tội ác của mình. Trịnh Bân thì mắc bệnh HIV/AIDS. Lương Quốc Chung đang ngồi tù và một lão già khác cũng đã qua đời vì tai nạn giao thông. Hiện tại chỉ còn mỗi Tần Phi và Chu Long là nhởn nhơ lẩn trốn.
“Tôi có nhờ phía Mã Kiêu điều tra động tĩnh ở Maylay. Nếu được tôi sẽ bay qua đó một chuyến để kết thúc tất cả.” Hứa Ngụy chần chừ trong giây lát vẫn quyết định nói thẳng với Diệp Khiêm.
Gã đã chuẩn bị xong Visa và hộ chiếu. Chỉ chờ cú gọi của Lôi Bỉnh Quý xác định địa điểm cụ thể là lập tức đi ngay.
Diệp Khiêm thoáng cái nhíu mày, trầm mặc. Mí mắt trái bỗng chốc giật lên.
“Nếu vậy thì tôi sẽ đi cùng với chú.” Cậu cương quyết không cho đối phương quyền bác bỏ. Trong lòng cứ cảm thấy thấp thỏm không yên.
Hết cách Hứa Ngụy cũng chỉ đành gật đầu đáp ứng.
“Được, lần này tôi dẫn em theo.”
“Cháu xin chú…xin chú đòi lại công bằng cho mẹ cháu.” Hắn khổ sở khẩn cầu. Đôi mắt ưng sắt bén giờ đây đầy bi đát.
“Cậu…haizzz…” Phùng Hưng khó xử chẳng biết phải làm sao. Ông lúng túng đỡ người đứng dậy, vỗ vỗ vai đối phương cất giọng khàn khàn.
“Cố thiếu gia…cậu đừng như thế. Cái lạy này tôi không nhận nổi đâu.”
“Chú rốt cuộc cũng thừa nhận rồi.” Cố Duệ Dương vui mừng mỉm cười rơm rớm lệ.
“Ừm…” Phùng Hưng gật nhẹ đầu khẳng định. Ông mệt mỏi ngồi xuống chiếc ghế gỗ đã cũ kỹ tróc sơn. Châm một điếu thuốc lào rồi ưu tư rít mạnh.
“Tôi vốn nghĩ bản thân có thể an ổn sống hết phần đời còn lại tại nơi này, đem chuyện xưa chôn vùi vào dĩ vãng. Thế nhưng, mười sáu năm qua không có đêm nào là tôi ngủ yên giấc.” Nói đoạn ông ảo não lắc đầu, nếp nhăn nơi đuôi mắt trũng sâu càng thêm phần u buồn khắc khổ.
“Cố phu nhân vẫn luôn nhìn chằm chằm tôi. Bà ấy nằm thoi thóp trên vũng máu tươi, mở miệng kêu cứu. Hình ảnh đó…ám ảnh tôi cho đến tận bây giờ.”
Cố Duệ Dương trầm mặc lặng thinh, bởi lẽ không chỉ có Phùng Hưng mà ngay cả hắn cũng bị cái chết của Giang Huệ Mẫn dày vò dằn vặt. Đã bao lần hắn giật mình tỉnh giấc giữa đêm khuya, nghẹn ngào gọi ra tiếng “Mẹ ơi” trong vô thức. Đã bao lần hắn hận mình vô dụng, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn tội ác ngập trời của Cố Đức Vinh.
Mười sáu năm…một khoảng thời gian đủ dài để khỏa lấp đi sự thật. Thế nhưng những con người ở lại, chẳng ai đủ lạnh lòng để phủi bỏ liên can.
“Tôi già rồi…đã đi hết nửa đời giông bão, giờ đây cũng chẳng có gì mà tham lam thiết sống. Nếu hôm nay cậu tìm đến, tôi cũng không muốn trốn chạy nữa.”
“Ý chú là…?” Cố Duệ Dương kinh hỷ.
“Tôi sẽ giúp cậu đứng ra tố cáo Cố Đức Vinh.” Phùng Hưng thấp giọng đáp. Ông không muốn làm một con rùa rụt cổ, hèn nhát tồn tại cho qua ngày.
Lương tâm của ông cắn rứt bao nhiêu đó là đủ lắm rồi. Cho dù có xuôi tay nhắm mắt, ông cũng phải ra đi trong thanh thản an lòng.
…----------------…
Mười giờ tối, tại một con hẻm nhỏ nằm trên đường Orchid, Hứa Ngụy kéo lên phần mũ áo hoodie đen che khuất nửa khuôn mặt chỉ để lộ ra đường xương hàm lãnh đạm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Gã nhanh chóng bám theo thân ảnh gầy gò chệnh choạng vừa rời khỏi quán nhậu bình dân.
Đợi đến khi người nọ tiến sâu vào khu vực vắng vẻ không có camera quan sát, liền trực tiếp tàn nhẫn xuống tay.
Trong men say hồ đồ loạn trí, Từ Thiếu Kiên phát giác có tiến bước chân vững vàng nối gót ở phía sau. Bỗng một loại dự cảm bất an chẳng lành dấy lên trong lòng lão.
Đi đêm lắm sẽ có ngày gặp ma. Từ Thiếu Kiên sống hơn nửa đời người trong ăn chơi hưởng lạc. Làm ra không ít chuyện phóng túng hoang đường. Lão từng là một tay chơi khét tiếng ở Thủ Đô, thoải mái vung tiền vào những cuộc vui tình ái, cặp kè với hàng loạt người mẫu, á hậu chân dài.
Giờ đây tuổi già sức yếu, gia sản như núi cũng bay biến chẳng còn được bao nhiêu, Từ Thiếu Kiên suốt ngày chìm trong rượu chè be bét. Hoàn toàn là thứ vô dụng mục rữa sống chui rúc nơi góc khuất thị thành. Lão ta chính là một số những kẻ cầm thú đã cưỡng bức Diệp Khiêm.
Hứa Ngụy dứt khoát móc từ trong túi áo ra con dao găm M9 thường dùng trong quân đội. Nhắm ngay thời khắc Từ Thiếu Kiên xoay người thì mạnh mẽ xuất chiêu.
Lưỡi dao bén ngót như lưỡi hái tử thần cứa qua động mạch chủ, rạch một đường sâu hoắm nơi cổ họng gầy yếu mảnh mai.
Từ Thiếu Kiên theo phản xạ dùng tay bịn chặt vết thương hở, chỉ có thể ú ớ kêu lên vài tiếng rồi ngã ngồi ra đất sợ hãi quơ quào.
“Đừ…ng…gi…ết…t…ôi…”
Hứa Ngụy âm u nhìn xuống lão, hệt như loài mãnh thú đang thưởng thức sự giãy giụa cuối cùng của con mồi.
“Khi em ấy cầu xin bọn mày…bọn mày có tha cho em ấy không?” Gã lạnh lùng chất vấn, thanh điệu còn ẩn chứa ưu thương phẫn hận vô cùng.
Dứt lời, gã lần nữa giơ lên hung khí, đâm liên tiếp nhiều nhát vào người Từ Thiếu Kiên. Đợi đến khi lão bất động nằm yên trên vũng máu mới lôi thi thể vùi xuống bãi tập kết rác ở cách đó không xa.
…----------------…
Tờ mờ sáng, sau khi tẩy sạch mùi máu tươi và bùn đất trên người, Hứa Ngụy mới lén lút chui vào ổ chăn ôm lấy Diệp Khiêm cầu sưởi ấm.
Cậu chậm rãi nâng mi, sâu trong đôi đồng tử nhạt màu là mười phần thanh tĩnh.
“Em thức rồi à?” Gã mềm giọng hỏi, như một con cún lớn thân thiết cọ cọ chóp mũi của đối phương.
“Tôi không ngủ được.” Cậu thành thật đáp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hứa Ngụy lại thừa cơ hội mà hôn nhẹ lên vần trán trơn láng mịn màng.
“Lo cho tôi sao?” Gã trêu chọc hỏi.
Diệp Khiêm không đáp, chỉ chôn mặt vào vòm ngực dày rộng màu mật ong, rất lâu sau đó mới thỏ thẻ lên tiếng.
“Tôi sợ chú gặp chuyện.”
Chỉ là câu nói quan tâm đơn giản thế nhưng lại khiến cho đầu quả tim của người bên cạnh đập rộn liên hồi.
“Yên tâm. Tôi đủ sức để chống cho em cả một bầu trời giông bão.”
Lời nói vừa dứt, cánh môi mềm mại mang theo hơi ấm đã dè dặt hôn lên cằm Hứa Ngụy.
“Chú dừng tay đi. Tôi không muốn chú tiếp tục liều mạng nữa.”
“Tôi nói rồi, những kẻ đã từng làm hại em, một tên tôi cũng không tha.” Gã kiên quyết nhấn mạnh, sâu trong đôi mắt phượng hẹp dài là sát ý trào dâng.
Lý Cương, Triệu Quang Minh, La Thông, Ngô Quân Thịnh và Từ Thiếu Kiên đều trả xong bản giá thích đáng cho tội ác của mình. Trịnh Bân thì mắc bệnh HIV/AIDS. Lương Quốc Chung đang ngồi tù và một lão già khác cũng đã qua đời vì tai nạn giao thông. Hiện tại chỉ còn mỗi Tần Phi và Chu Long là nhởn nhơ lẩn trốn.
“Tôi có nhờ phía Mã Kiêu điều tra động tĩnh ở Maylay. Nếu được tôi sẽ bay qua đó một chuyến để kết thúc tất cả.” Hứa Ngụy chần chừ trong giây lát vẫn quyết định nói thẳng với Diệp Khiêm.
Gã đã chuẩn bị xong Visa và hộ chiếu. Chỉ chờ cú gọi của Lôi Bỉnh Quý xác định địa điểm cụ thể là lập tức đi ngay.
Diệp Khiêm thoáng cái nhíu mày, trầm mặc. Mí mắt trái bỗng chốc giật lên.
“Nếu vậy thì tôi sẽ đi cùng với chú.” Cậu cương quyết không cho đối phương quyền bác bỏ. Trong lòng cứ cảm thấy thấp thỏm không yên.
Hết cách Hứa Ngụy cũng chỉ đành gật đầu đáp ứng.
“Được, lần này tôi dẫn em theo.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro