Vây Công
Hắc Bạch Tương Gian
2024-09-04 05:23:14
Mười giờ ba mươi phút sáng, chuyến bay từ Kuala Lumpur quay trở lại thủ đô nước S rốt cuộc cũng cất cánh xác nhập vào tuyến đường hàng không quốc tế.
Diệp Khiêm mệt mỏi tựa đầu lên thành ghế dài nghỉ ngơi biếng nhác. Đôi mắt đào hoa thẫn thờ nhìn những tòa cao ốc chọc trời đang dần dần thu nhỏ, xa mờ qua khung cửa kính hình bầu dục lạnh băng. Chóp mũi cậu bỗng dâng lên loại cảm giác cay xè chua xót. Tim nhói đau...nhưng chẳng có cách nào để nán lại lâu hơn.
Bao nhớ thương từ nay chỉ có thể tính bằng một đời đơn độc. Chuyện trùng phùng chắc chỉ đợi trăm năm. (3
Khi máy bay đạt đến độ cao gần mười hai nghìn mét, tất cả giờ đây chỉ còn là những dải phù vân trắng xóa trải dài. Trong không gian mênh mông vô tận, tầm mắt mơ hồ chẳng thể nào nhìn thấy được đỉnh vòm chót vót của tòa tháp đôi Petronas nguy nga.
Kuala Lumpur xô bồ náo nhiệt vẫn nằm im ở đó, bất di bất dịch cùng năm tháng qua đi...cũng giống như có một người đã cam lòng an nghỉ, nguyện chìm vào giấc mộng ảo ngàn thu. 2
"Tạm biệt Malaysia với mối thù quá vãng. Tạm biệt người tôi yêu vì hẹn ước không thành."
"Hứa Ngụy...chú đã trả cho tôi một bầu trời nắng ấm...nhưng lại chẳng thể nào phát cho tôi một tình cảm vẹn toàn."
"Tôi hận chú...và .Tôi yêu chú."
•----
Trời về đêm, đường Heaven chìm trong đủ loại ánh sáng hảo huyền hoa lệ.
Chậm rãi xuống xe, Diệp Khiêm lần nữa đối diện với tấm bảng hiệu Crazy quen thuộc.
Có cơn gió lướt ngang qua làn tóc, mang theo loại đắng cay nơi chóp mũi nghẹn ngào.
Đại sảnh quầy bar vẫn xập xình tiếng nhạc, trên vũ đài hình bán nguyệt là tiết mục múa cột của một gã trai tơ.
Điên dại, cuồng hoang và thác loạn.
Bầu không khí này thật thích hợp với thiên thần sa ngã từ địa ngục trở về.
Diệp Khiêm phóng túng cởi ra hai khuy áo, cà lơ phất phơ ngồi xuống ghế dài.
"Pincer Vodkar." Cậu nhướng mày, bâng quơ nhìn Silas.
Anh chần chừ khó xử, việc Hứa Ngụy bỏ mạng ở Malaysia anh đã biết...bao nỗi buồn thương cũng chỉ gói gọn trong bốn từ "lực bất tòng tâm."
"Đó là rượu mạnh, hay dùng cocktail đi. Black Russian được chứ." Anh uyển chuyển gợi ý, muốn tìm cho Diệp Khiêm một sự lựa chọn nhẹ nhàng hơn.
"Không. Thứ tôi cần là Pincer Vodkar." Cậu thắng thừng từ chối, đôi mắt đào hoa trầm tĩnh ác liệt hệt như báo săn mồi.
"Yên tâm. Tửu lượng của tôi tốt. Say cũng chả chết được." Diệp Khiêm nhoẻn miệng cười. Thế nhưng nụ cười ấy lại méo mó khó coi. (2)
Silas nhíu mày ái ngái, cặp dị đồng màu xanh lam huyền bí lén lút nhìn Lục Huy.
"Anh cứ lấy rượu đi." Y hiểu ý đáp lại. Có chút bất lực ngồi xuống cạnh bạn thân.
"Muốn say chứ gì. Vậy để tao tiếp mày. Say đến quên luôn trời đất rồi ra sao cũng được." Y tức tối nâng ly, không nói tiếng nào đã ừng ực ngửa đầu nốc cạn. (3
Diệp Khiêm cũng chẳng thèm để ý, cậu giành lấy chai Pincer Vodkar đặt ở trên bàn trực tiếp tuôn thẳng vào cuống họng khát khô.
Silas đứng nhìn hai tên ngốc đang điên cuồng uống rượu, điện thoại đã sẵn sàng gọi xe cấp cứu bất cứ lúc nào.
Một giờ sáng, đám người bay lắc xuyên đêm ở Crazy cũng dần dần tản bớt, chỉ còn lại vài gã ma men đang vật vã nằm gục trên bàn.
Diệp Khiêm loạng choạng đỡ tường lê từng bước nặng nề quay trở về phòng ngủ. Cánh cửa gỗ vừa đóng, cậu đã ngồi sụp xuống sàn nhà ôm mặt khóc nấc lên. Giữa không gian tối om tách biệt với bên ngoài sáng rực, cậu co rụt thân thể, tự ôm lấy chính mình mà nức nở nỉ non.
Tầm mắt nhập nhèm nhìn đến chiếc sơ mi sẫm màu treo ở trên giá sắt, ruột gan cậu như đứt đoạn từng cơn.
Diệp Khiêm thẫn thờ đến bên tủ quần áo, vừa mở ra đã ngửi được mùi tuyết tùng quanh quẩn đâu đây. Gần một nửa diện tích bên trong đều là đồ thể thao mặc nhà của Hứa Ngụy, quần thun, khăn tắm, tất đen, cà vạt. Tất cả vẫn nguyên vẹn nằm đó chờ đợi chủ nhân dùng.
Cậu run rẩy lấy ra bộ đồ ngủ mà gã thường hay mặc, lững thững trèo lên giường rồi ôm nó khép mi.
"Hứa Ngụy.." Cậu thì thầm gọi nhỏ.
"Chú...chú...ôm tôi đi. Tôi lạnh quá." Diệp Khiêm cuộn người rúc vào trong chăn mỏng. Đầu ngón tay chạm khẽ lên ngực áo người thương. (
Đáp lại cậu chỉ có tiếng bản thân đang tự mình độc thoại đã chẳng còn thanh âm hít thở quen thuộc cận bên tai.
"Hức....Đồ tồi." Diệp Khiêm tủi thân mắng.
"Hứa Ngụy! Chú là một kẻ tồi!"
"Chú dám bỏ rơi tôi...hức... hức...dám chết trước tôi. Tôi ghét chú...ghét chú...." Cậu siết chặt ga giường, vùi mặt vào mảnh vải lưu hương thơm nhàn nhạt.
"Chú về đi...được không? Về ôm tôi một cái."
"Hứa Ngụy...tôi lại nhớ chú rồi."
Đêm ấy, Diệp Khiêm trốn trong chăn khóc lớn, còn Lục Huy thì đứng lặng chết điếng ở bên ngoài.
Y âm thầm tựa lưng lên ván cửa, nghe rõ mồn một từng lời oán giận trách mắng của người mà y yêu. (
Sáng sớm, Diệp Chí Viễn vừa đi đến công ty đã nhận được lá đơn từ chức và lời nhắn "Never see again" đính kèm đầy thách thức.
Gã ngỡ ngàng ngơ ngác chẳng hiểu chuyện quái gì đang đột ngột diễn ra.
Hàng chục cuộc gọi đi và tin nhắn gửi cho Trương Yến, thế nhưng tất cả chỉ đổi về một cú block thẳng tay.
Trời nghiêng đất lở, Diệp Chí Viễn còn chưa kịp định thần thì điện thoại đã nhấp nháy đổ chuông.
"Alo...con nghe nè ba." Gã thấp thỏm kết nối. Liền nghe được giọng hét cao đến chừng quãng tám của Diệp Thế Thành hùng hổ truyền sang.
"Thằng trời đánh! Mày lếch xác về nhà ngay cho tao!"
Diệp Khiêm mệt mỏi tựa đầu lên thành ghế dài nghỉ ngơi biếng nhác. Đôi mắt đào hoa thẫn thờ nhìn những tòa cao ốc chọc trời đang dần dần thu nhỏ, xa mờ qua khung cửa kính hình bầu dục lạnh băng. Chóp mũi cậu bỗng dâng lên loại cảm giác cay xè chua xót. Tim nhói đau...nhưng chẳng có cách nào để nán lại lâu hơn.
Bao nhớ thương từ nay chỉ có thể tính bằng một đời đơn độc. Chuyện trùng phùng chắc chỉ đợi trăm năm. (3
Khi máy bay đạt đến độ cao gần mười hai nghìn mét, tất cả giờ đây chỉ còn là những dải phù vân trắng xóa trải dài. Trong không gian mênh mông vô tận, tầm mắt mơ hồ chẳng thể nào nhìn thấy được đỉnh vòm chót vót của tòa tháp đôi Petronas nguy nga.
Kuala Lumpur xô bồ náo nhiệt vẫn nằm im ở đó, bất di bất dịch cùng năm tháng qua đi...cũng giống như có một người đã cam lòng an nghỉ, nguyện chìm vào giấc mộng ảo ngàn thu. 2
"Tạm biệt Malaysia với mối thù quá vãng. Tạm biệt người tôi yêu vì hẹn ước không thành."
"Hứa Ngụy...chú đã trả cho tôi một bầu trời nắng ấm...nhưng lại chẳng thể nào phát cho tôi một tình cảm vẹn toàn."
"Tôi hận chú...và .Tôi yêu chú."
•----
Trời về đêm, đường Heaven chìm trong đủ loại ánh sáng hảo huyền hoa lệ.
Chậm rãi xuống xe, Diệp Khiêm lần nữa đối diện với tấm bảng hiệu Crazy quen thuộc.
Có cơn gió lướt ngang qua làn tóc, mang theo loại đắng cay nơi chóp mũi nghẹn ngào.
Đại sảnh quầy bar vẫn xập xình tiếng nhạc, trên vũ đài hình bán nguyệt là tiết mục múa cột của một gã trai tơ.
Điên dại, cuồng hoang và thác loạn.
Bầu không khí này thật thích hợp với thiên thần sa ngã từ địa ngục trở về.
Diệp Khiêm phóng túng cởi ra hai khuy áo, cà lơ phất phơ ngồi xuống ghế dài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Pincer Vodkar." Cậu nhướng mày, bâng quơ nhìn Silas.
Anh chần chừ khó xử, việc Hứa Ngụy bỏ mạng ở Malaysia anh đã biết...bao nỗi buồn thương cũng chỉ gói gọn trong bốn từ "lực bất tòng tâm."
"Đó là rượu mạnh, hay dùng cocktail đi. Black Russian được chứ." Anh uyển chuyển gợi ý, muốn tìm cho Diệp Khiêm một sự lựa chọn nhẹ nhàng hơn.
"Không. Thứ tôi cần là Pincer Vodkar." Cậu thắng thừng từ chối, đôi mắt đào hoa trầm tĩnh ác liệt hệt như báo săn mồi.
"Yên tâm. Tửu lượng của tôi tốt. Say cũng chả chết được." Diệp Khiêm nhoẻn miệng cười. Thế nhưng nụ cười ấy lại méo mó khó coi. (2)
Silas nhíu mày ái ngái, cặp dị đồng màu xanh lam huyền bí lén lút nhìn Lục Huy.
"Anh cứ lấy rượu đi." Y hiểu ý đáp lại. Có chút bất lực ngồi xuống cạnh bạn thân.
"Muốn say chứ gì. Vậy để tao tiếp mày. Say đến quên luôn trời đất rồi ra sao cũng được." Y tức tối nâng ly, không nói tiếng nào đã ừng ực ngửa đầu nốc cạn. (3
Diệp Khiêm cũng chẳng thèm để ý, cậu giành lấy chai Pincer Vodkar đặt ở trên bàn trực tiếp tuôn thẳng vào cuống họng khát khô.
Silas đứng nhìn hai tên ngốc đang điên cuồng uống rượu, điện thoại đã sẵn sàng gọi xe cấp cứu bất cứ lúc nào.
Một giờ sáng, đám người bay lắc xuyên đêm ở Crazy cũng dần dần tản bớt, chỉ còn lại vài gã ma men đang vật vã nằm gục trên bàn.
Diệp Khiêm loạng choạng đỡ tường lê từng bước nặng nề quay trở về phòng ngủ. Cánh cửa gỗ vừa đóng, cậu đã ngồi sụp xuống sàn nhà ôm mặt khóc nấc lên. Giữa không gian tối om tách biệt với bên ngoài sáng rực, cậu co rụt thân thể, tự ôm lấy chính mình mà nức nở nỉ non.
Tầm mắt nhập nhèm nhìn đến chiếc sơ mi sẫm màu treo ở trên giá sắt, ruột gan cậu như đứt đoạn từng cơn.
Diệp Khiêm thẫn thờ đến bên tủ quần áo, vừa mở ra đã ngửi được mùi tuyết tùng quanh quẩn đâu đây. Gần một nửa diện tích bên trong đều là đồ thể thao mặc nhà của Hứa Ngụy, quần thun, khăn tắm, tất đen, cà vạt. Tất cả vẫn nguyên vẹn nằm đó chờ đợi chủ nhân dùng.
Cậu run rẩy lấy ra bộ đồ ngủ mà gã thường hay mặc, lững thững trèo lên giường rồi ôm nó khép mi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Hứa Ngụy.." Cậu thì thầm gọi nhỏ.
"Chú...chú...ôm tôi đi. Tôi lạnh quá." Diệp Khiêm cuộn người rúc vào trong chăn mỏng. Đầu ngón tay chạm khẽ lên ngực áo người thương. (
Đáp lại cậu chỉ có tiếng bản thân đang tự mình độc thoại đã chẳng còn thanh âm hít thở quen thuộc cận bên tai.
"Hức....Đồ tồi." Diệp Khiêm tủi thân mắng.
"Hứa Ngụy! Chú là một kẻ tồi!"
"Chú dám bỏ rơi tôi...hức... hức...dám chết trước tôi. Tôi ghét chú...ghét chú...." Cậu siết chặt ga giường, vùi mặt vào mảnh vải lưu hương thơm nhàn nhạt.
"Chú về đi...được không? Về ôm tôi một cái."
"Hứa Ngụy...tôi lại nhớ chú rồi."
Đêm ấy, Diệp Khiêm trốn trong chăn khóc lớn, còn Lục Huy thì đứng lặng chết điếng ở bên ngoài.
Y âm thầm tựa lưng lên ván cửa, nghe rõ mồn một từng lời oán giận trách mắng của người mà y yêu. (
Sáng sớm, Diệp Chí Viễn vừa đi đến công ty đã nhận được lá đơn từ chức và lời nhắn "Never see again" đính kèm đầy thách thức.
Gã ngỡ ngàng ngơ ngác chẳng hiểu chuyện quái gì đang đột ngột diễn ra.
Hàng chục cuộc gọi đi và tin nhắn gửi cho Trương Yến, thế nhưng tất cả chỉ đổi về một cú block thẳng tay.
Trời nghiêng đất lở, Diệp Chí Viễn còn chưa kịp định thần thì điện thoại đã nhấp nháy đổ chuông.
"Alo...con nghe nè ba." Gã thấp thỏm kết nối. Liền nghe được giọng hét cao đến chừng quãng tám của Diệp Thế Thành hùng hổ truyền sang.
"Thằng trời đánh! Mày lếch xác về nhà ngay cho tao!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro