Vụ Án Chia Tay Của Một Tên Lười Không Muốn Làm Việc Nhà
Vô đề
Ngã Bất Thị Nhất Chích Áp (Ta Không Phải Một Con Vịt)
2024-11-20 21:58:11
Chương 12:
Edit: Rin
Beta: Manh Manh
-----------------------------------
Khi Ngụy Hằng giật mình tỉnh giấc thì đã là gần trưa.
Ngụy Hằng xoa xoa huyệt thái dương, mở điện thoại di động ra xem liền thấy có vài cuộc gọi nhỡ của bệnh viện gọi đến. Hắn khởi động xe, đồng thời gọi lại cho bệnh viện.
"Alo?"
"Alo, chủ nhiệm Cung, là tôi. Thật ngại quá, vừa rồi tôi không nhận được điện thoại. Mẹ tôi trong bệnh viện xảy ra chuyện gì sao?"
"Không có, mẹ của ngài vẫn ổn. Chuyện là như thế này, bác sĩ Vương là người sẽ mổ chính ngày mai đã đến, vốn là muốn tìm ngài thảo luận tình hình một chút. Nhưng bây giờ cũng không cần nữa, Hạ tiên sinh đã đến bệnh viện cùng bác sĩ Vương nói chuyện rồi."
"Được, cảm ơn nhiều, làm phiền ngài rồi."
Ngụy Hằng cúp điện thoại rồi vội vàng chạy tới bệnh viện, còn chưa đi đến cửa phòng bệnh đã nghe thấy Triệu Dung Linh ở bên trong ồn ào, có vài vị bác sĩ đứng ở trước giường đang cố gắng thuyết phục bà đồng ý giải phẫu, Hạ Thường An đứng ở một bên, trong tay cầm một quả táo tây.
Ngụy Hằng đi lên trước xin lỗi các bác sĩ, nói rằng sẽ tiếp nhận ý kiến của các bác sĩ, giải phẫu sẽ tiến hành đúng như thời gian đã định, hắn tới là để thuyết phục Triệu Dung Linh.
Thấy hắn chạy tới, Hạ Thường An đem táo tây thả lại bên trong giỏ hoa quả, vừa định cùng các bác sĩ rời khỏi phòng bệnh đã bị Ngụy Hằng lên tiếng gọi lại.
"Thường An, em chờ anh một chút được chứ? Mấy phút thôi."
Hạ Thường An không lên tiếng, sững lại một chút. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.
"Con kêu nó ở lại làm gì?" Tâm trạng của Triệu Dung Linh vẫn hết sức không ổn định, "Sợ ta không đủ ngột ngạt sao?"
"Mẹ." Ngụy Hằng cau mày, "Mẹ nói chuyện chú ý một chút đi."
"Ta không chú ý cái gì?" Triệu Dung Linh hỏi ngược lại hắn, "Ta là đang mắng nó hay là đang nguyền rủa nó? Nó ngày nào cũng mang bản mặt đó tới đây... "
"Mẹ!" Ngụy Hằng ngắt ngang lời bà, "Mẹ xin lỗi Thường An đi."
"Cái gì?" Triệu Dung Linh không thể tin vào tai của mình, "Con nói lại lần nữa?"
"Con nói mẹ xin lỗi Hạ Thường An." Ngụy Hằng trầm mặt lặp lại một lần, "Cố tình gây sự cũng phải có mức độ. Vì mẹ mà Thường An mấy ngày nay không đi làm, cả ngày ở trong bệnh viện chạy tới chạy lui tìm hiểu tài liệu phẫu thuật cho mẹ, mẹ không cảm ơn thì thôi, còn từ sáng đến tối náo loạn, nói chuyện cũng chẳng tử tế nổi một câu. Thường An có thể chịu được nhưng con không thể chịu được."
"Hay lắm... Hay lắm..." Triệu Dung Linh tức giận đến run cả tay, "Ngươi thực sự là lớn rồi, tánh khí cũng khó quản rồi, có năng lực rồi, hiện tại đến phiên ngươi tới giáo dục ta. Được, ngươi không phải muốn giúp hắn hả giận sao? Ngươi là nhìn ta không vừa mắt nữa sao? Mang theo theo tên đàn ông này cút đi, ta và ngươi từ này không còn là mẹ con nữa!"
"Được." Ngụy Hằng cảm thấy Triệu Dung Linh thật sự là ngang ngược không biết lý lẽ, lập tức đồng ý, "Trước khi cút con cần phải nói một chuyện, giải phẫu nhất định phải làm, cho dù có phải trói thì con cũng sẽ trói mẹ lên trên bàn mổ. Bác sĩ Hoàng kia chính là tên lừa gạt, vị bằng hữu chó má gì kia của mẹ vốn là cũng muốn lừa mẹ, chị dâu của bà ta được tên bác sĩ kia trị liệu sớm đã nằm co quắp trên giường rồi, mẹ không tin thì có thể gọi điện thoại hỏi thử người khác. Nhưng nếu mẹ không muốn nửa đời sau phải ngồi xe lăn thì bây giờ đừng có làm loạn ở đây."
Dứt lời, Ngụy Hằng lôi Hạ Thường An ra ngoài, trước khi đóng cửa còn quay đầu lại nói thêm một câu, "Còn nữa, mẹ cũng mở to mắt xem lại đi, đến tột cùng ai là thật tâm muốn tốt cho mẹ, ai là một lòng một dạ muốn hại mẹ, xem lại cho rõ đi."
Cửa phòng "Ầm" một tiếng khép lại, Triệu Dung Linh trợn mắt ngoác mồm.
"Kết quả vẫn là làm phiền em phải chạy tới đây một chuyến." Ngụy Hằng cùng Hạ Thường An sóng vai đi tới, thở dài, "Mẹ anh thực sự là không thể nói lí được."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hạ Thường An không nói gì.
"Vẫn chưa ăn trưa đúng không?" Ngụy Hằng hỏi, "Cùng nhau đi ăn cơm đi, sau đó thở về công ty?"
"Không cần." Hạ Thường An nói, "Chiều nay anh còn muốn về công ty? Ngày mai là giải phẫu rồi, không ở lại chăm sóc mẹ anh sao?"
"Không muốn." Ngụy Hằng ngữ khí uể oải, "Bây giờ anh nhìn thấy bà ấy liền đau đầu. Hai ngày nay công việc chưa làm của công ty đã chất thành đống rồi, anh phải về xử lý mới được."
Hạ Thường An do dự một chút, nói: "Kỳ thực, nếu anh bận quá ấy thì cứ nói, bệnh viện bên này nếu không thì cứ để em để ý giúp anh."
Ngụy Hằng đột nhiên dừng bước, Hạ Thường An nghi hoặc mà quay đầu nhìn hắn. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.
"Thường An." Ngụy Hằng nói, "Em cũng thấy đấy, mẹ anh vẫn có dì Khánh và y tá bên cạnh trông coi, trong bệnh viện cũng không thiếu người quen, không có em giúp thì cũng sẽ không xảy ra chuyện gì bất trắc đâu. Chuyện em không thích mà còn suy tính nhiều như vậy, ôm đồm trách nhiệm vào người như vậy, em cứ tiếp tục như thế sẽ chỉ làm anh càng ngày càng không thấy rõ trong lòng em rốt cục là đang nghĩ gì. Em không thích hay không muốn làm bất kể chuyện gì, toàn bộ cứ giao hết lại cho anh. Anh sợ nhất là ép em làm chuyện em không muốn làm, nếu em không nói cho anh biết, anh sẽ hiểu lầm em."
Ngụy Hằng nhìn thẳng vào mắt Hạ Thường An, nghiêm túc nói: "Đừng làm anh phải hiểu lầm ý em, đừng miễn cưỡng bản thân phải hiểu chuyện như vậy, được không?"
Hạ Thường An phút chốc sửng sốt, chậm rãi gật gật đầu.
Ngụy Hằng nói được là làm được, quả thực đem Triệu Dung Linh đưa lên bàn mổ.
Quá trình giải phẫu tuy làm người ta hoảng sợ nhưng không hề nguy hiểm, Triệu Dung Linh sau khi phẫu thuật được người khác cẩn thận đẩy từ trong phòng giải phẫu ra, Ngụy Hằng cùng Hạ Thường An cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn thấy Hạ Thường An đứng bên ngoài phòng giải phẫu,Triệu Dung Linh không nói gì, mặt không cảm xúc để cho người khác đẩy bà trở về phòng bệnh.
"Hiện tại đã có thể yên tâm rồi." Ngụy Hằng thả lỏng mà hướng Hạ Thường An cười cười, "Tối hôm qua em ngủ không ngon à? Vành mắt đen hết cả rồi."
"Có chút." Hạ Thường An trả lời, "Lát nữa trở về ngủ bù lại là được."
"Đã nói với em là không nhất thiết phải đến rồi, kỳ thực chỉ phẫu thuật một chút là xong rồi." Ngụy Hằng nói.
"Dù sao cũng là mẹ anh." Hạ Thường An không chút nghĩ ngợi mà nói, "Vạn nhất nếu có xảy ra chuyện gì, em tốt xấu cũng có thể ở đây với anh."
Ngụy Hằng nở nụ cười trong một phút chốc: "Hạ Thường An, em có phát hiện ra không, em kì thực là không biết nói chuyện?"
Hạ Thường An lúc này mới phản ứng lại mình vừa nói cái gì, nhanh chóng "phi phi phi" ba lần.
"Không có chuyện gì." Ngụy Hằng cười khoác vai cậu, "Lão thái thái mệnh cứng, nói thế nào cũng là bất tử"
Đi tới cửa phòng bệnh, hai người dừng bước.
"Em đi trước đi." Ngụy Hằng nói với Hạ Thường An, "Anh phải vào chăm sóc bà. Mới vừa làm xong giải phẫu, có lẽ bà bây giờ tâm linh đang rất yếu đuối."
"Em cũng vào thôi." Hạ Thường An nói.
Ngụy Hằng duỗi tay chặn cửa phòng lại, "Em vào làm gì? Muốn ăn mắng sao?"
"Không phải." Hạ Thường An giải thích, "Nếu mà cứ thế trực tiếp đi về, không khỏi có chút không lễ phép."
"Muốn lễ phép như vậy để làm gì?" Ngụy Hằng vẫn là ngăn cậu, "Lễ phép cũng không ăn được. Em đi đi, yên tâm, không ai dám nói em không lễ phép đâu."
Hạ Thường An nói không lại hắn, hơn nữa mình quả thật cũng có chút sợ phải nhìn thấy Triệu Dung Linh, không thể làm gì khác hơn là đi nhanh.
Ngụy Hằng nhìn đến lúc bóng lưng Hạ Thường An biến mất ở cuối hành lang mới quay người mở cửa ra phòng đi vào. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cảm thấy như thế nào rồi?" Ngụy Hằng đi tới trước giường bệnh lôi cái ghế ra ngồi xuống.
"Không chết được." Triệu Dung Linh hừ một tiếng, hỏi, "Vậy người kia đâu?"
"Đi rồi."
"Đi rồi?" Triệu Dung Linh cửa trước ở ngoài nhìn ngó, "Thật là không có phép tắc."
"Đừng tiếp tục để con nghe mẹ nói gì về em ấy trước mặt con." Ngụy Hằng từ giỏ hoa quả bên trong cầm lấy một quả táo tây, "Rửa qua chưa?"
"Ta làm sao biết." Triệu Dung Linh có chút bực mình, "Ta nói nó cái gì? Ta nói nó hai ba câu thì đã làm sao? Ta đường đường là trưởng bối, nói một câu cũng phải nhìn sắc mặt các ngươi?"
"Mẹ cũng biết mình là trưởng bối?" Ngụy Hằng đem táo tây nhét trở lại, "Biết thì phải làm cho ra dáng trưởng bối, đừng có cả ngày chọc giận người khác."
"Ta chọc giận ai?" Triệu Dung Linh hỏi ngược lại hắn, "Ta mới vừa ở địa phủ dạo qua một vòng trở về ngươi đã cảm thấy ta dư thừa rồi? Vừa lúc nãy ta mà chết thì các ngươi mới thật sự là vui vẻ."
"Mẹ nói xong chưa?"
Ngụy Hằng sắc mặt trong nháy mắt trở nên âm trầm, tim Triệu Dung Linh đột nhiên nhảy lên một cái, như là từ trên mặt của Ngụy Hằng nhìn thấy được dáng vẻ mà bà đã từng rất sợ của người kia, cả người tóc gáy đều dựng lên.
Ngụy Hằng đột nhiên đứng lên, Triệu Dung Linh phản xạ có điều kiện giống như là muốn trốn đi, thấy Ngụy Hằng kiếm lấy trái táo tây mà hắn vừa mới thả vào giỏ, nói với bà: "Con đi rửa táo."
Triệu Dung Linh hãi hùng khiếp vía mà nhìn bóng lưng của Ngụy Hằng, lúc này mới phát hiện đứa con trai này của bà đã lớn đến vậy rồi, hơn nữa bóng lưng của hắn cũng giống với người kia trong trí nhớ của bà.
Ngụy Hằng rửa xong táo trở lại thấy Triệu Dung Linh đang nằm ngẩn người ở trên giường.
Ngụy Hằng đem táo giơ ra trước mắt Triệu Dung Linh, "Ăn không?"
Triệu Dung Linh phục hồi tinh thần lại, nhìn thấy trong tay hắn là một trái táo: "Không ăn, ta cắn không nổi."
Ngụy Hằng "Ồ" một tiếng, tự nhiên đem trái táo tây đưa lên miệng, "Rộp" cắn một cái.
"..." Triệu Dung Linh một mặt khó có thể tin, "Ngươi cứ như vậy mà ăn sao?"
Ngụy Hằng một bộ "Không phải sao" biểu tình nhìn bà, đem táo tây trong miệng nuốt vào trong bụng, "Mẹ không phải không cắn nổi sao?" Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.
Triệu Dung Linh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Vậy ngươi không thể cắt ra cho ta sao?"
Ngụy Hằng nhìn lên bàn, cầm lấy một cái dao gọt hoa quả, cắt một miếng táo chỗ mình chưa cắn ra.
"Đây."
Triệu Dung Linh nhìn một chút rồi cũng không nhận, "Tại sao không gọt vỏ?"
"Sao lại nhiều chuyện như vậy a?." Ngụy Hằng không nhịn được nói, "Vỏ có dinh dưỡng, mẹ cứ như vậy ăn cũng được."
"Không ăn không ăn!" Triệu Dung Linh cũng cáu, "Con ruột mà ta chính tay nuôi lớn hầu hạ ta còn không bằng một người ngoài."
"Người ngoài hầu hạ mẹ bị mẹ mắng đến bỏ đi rồi, sau này mẹ chỉ có thể ăn luôn vỏ táo như vậy thôi." Ngụy Hằng lại đem miếng táo tây đưa đến trước mặt Triệu Dung Linh, "Nhanh ăn đi."
Triệu Dung Linh tức giận đến nỗi nói không ra lời, đuổi Ngụy Hằng ra khỏi phòng bệnh.
~~end chương 12~ vote nha?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro