“Ba, con thích...
Dạ Man
2024-11-14 01:10:25
Thời tiết tháng ba ấm áp , xuân về hoa nở, gió thổi dìu dịu , cành thông nhẹ nhàng lắc lư trong gió.
Sơ Vũ theo ánh mắt Tôn Phi Nhiên từ từ xoay người, thấy Tịch Hạo Trạch đang đứng ở cổng xa đằng kia nhìn cô. Ánh mắt hai người giao nhau, bỗng Sơ Vũ có chút xấu hổ.
“Là anh ta ư!” Giọng Tôn Phi Nhiên không có chút ngạc nhiên nào, khóe miệng hơi nhếch lên nhưng rất nhanh đã biến mất, lòng hơi chua sót.
Sơ Vũ rũ mắt xuống , không nói gì.
“Mau đi đi, có thời gian anh lại đến thăm… chú.” Tôn Phi Nhiên vỗ nhẹ vai cô, giống như ngày bé thường hay cổ vũ cô, chỉ là trong lòng anh hiểu được, bây giờ tất cả đã thay đổi.
Sơ Vũ nhìn bóng dáng anh rời đi, trong lòng hơi đau đớn.
Tịch Hạo Trạch đứng bên cạnh cô, một luồng khí mạnh mẽ đưa cảm xúc cô quay về.
“Em đã ăn trưa chưa?”
Sơ Vũ nhìn màn hình di động, thì ra đã hơn mười hai giờ, tâm sự lâu vậy thế nhưng không hề cảm thấy đói. Cô ngẩng đầu nhìn Tịch Hạo Trạch, nhẹ nhàng lắc đầu.
Tịch Hạo Trạch không nói gì, rất tự nhiên nắm lấy tay cô đi ra cửa. Anh đưa cô đến một nhà hàng Hồ Nam.
Tịch Hạo Trạch chọn vài món ăn hấp dẫn, ngồi cạnh nhau hai người không hề nói gì, nhưng bầu không khí lại hài hòa một cách kỳ diệu. Trước kia bởi vì phải múa, cô ăn gì cũng phải cân nhắc sợ tăng cân, giáo viên sẽ càu nhàu. Nhưng từ khi cô quyết tâm từ bỏ niềm đam mê ấy, cô có thể vô tư ăn uống. Sơ Vũ ăn một cách rất tự nhiên, Tịch Hạo Trạch lại chỉ lẳng lặng gắp thức ăn vào bát cho cô.
Sơ Vũ ăn xong, mới nhận ra Tịch Hạo Trạch chẳng động đũa. Cô hơi ngượng ngùng nhưng trong lòng cũng rất ấm áp. Tất cả những thứ này đều là khao khát từ nhỏ của cô. Anh là người đàn ông đầu tiên không những chăm sóc cho cô mà còn quan tâm đến người nhà cô. Hạnh phúc đối với cô đơn giản chỉ vậy thôi.
Tịch Hạo Trạch nhìn cô im lặng, mắt hơi nhướng lên, nhẹ nhàng nói: “Đi thôi.”
Sau buổi trưa, ánh mặt trời rọi xuống ấm áp . Hai người đi bộ chầm chậm dọc con đường trở về.
“Chân ba em thế nào rồi ?”
“Bây giờ vẫn chưa có cảm giác.”
Tịch Hạo Trạch an ủi nói: “Việc này không thể vội.” Sơ Vũ im lặng , mấy ngày nay kiểm tra phần dưới, ba cô đều không đồng ý. Cô chỉ còn biết hy vọng ông ấy phải cố gắng , nếu ngay cả bản thân ông cũng từ bỏ , ai còn có thể giúp đỡ ông?
Cô thở dài một hơi.
Tịch Hạo Trạch bỗng nhiên giữ chặt tay cô. Cô dừng bước lại, có chút khó hiểu đối diện ánh mắt anh.
Tịch Hạo Trạch chậm rãi lấy một chiếc thẻ từ trong túi quần ra đặt vào trong tay cô. Trong nháy mắt Sơ Vũ cảm thấy bàn tay nóng như lửa đốt , rút tay lại: “Em không cần, anh hãy giữ lại đi.”
Tịch Hạo Trạch cau mày: “Anh cho em mượn , sau khi em tìm được việc làm thì trả lại cho anh.”
Đợi cô tìm được việc làm ư? Sơ Vũ nhìn vào cúc áo tinh xảo trên tay áo anh, ánh mặt trời ánh vào phản chiếu nhiều màu sắc, cô nở một nụ cười. Ba cô nằm viện mỗi ngày tốn bao nhiêu là tiền thuốc than. Tiền giống như vòi nước chảy ào ào. Lý Tú Vân có vài sổ tiết kiệm đều đã rút hết cô không biết còn có thể kéo dài được đến bao giờ.
Thẻ nằm trong tay, cô muốn bao nhiêu cứ việc cầm nó. Nhưng cô không muốn nợ tiền của anh. Cô cũng không động đấy, đứng sững ở đấy, trong lòng đau khổ, đầu ngón tay nhè nhẹ run lên.
“Em không thể nhận tiền của anh.” Cô cắn môi dưới gian nan nói. Mỗi khi nhìn anh trong lòng cô lại dâng lên một cảm giác tự ti.
“Nghe lời, cầm lấy đi. Ba em hiện tại đang nằm viện, trong nhà không còn nguồn thu nhập, em trai em vẫn còn đang đi học, em cũng chưa tốt nghiệp, em cũng không thể không có tiền để điều trị cho ba em, sẽ bị bệnh viện đuổi ra đấy.” Dĩ nhiên đây chỉ là những lời an ủi để cô nhận tiền. Người là anh đưa đến, bệnh viện nào dám đuổi ra.
Thật ra anh có thể thay cô trả tiền viện phí , nhưng anh biết, đến lúc đó trong lòng cô gái này sẽ cảm thấy rất không thoải mái, còn không bằng giải thích trực tiếp với cô. Anh xoa đầu cô: “Sau này em hãy trả lại cho anh.”
Sơ Vũ lắp bắp nói: “Em sẽ viết giấy nợ cho anh.” Không phải là cô giả tạo, chỉ là cô muốn giữ lại cho mình một chút lòng tự trọng.
Tịch Hạo Trạch bất đắc dĩ bĩu môi, đúng là một cô gái ngốc.
Anh cùng cô đi đến cửa phòng bệnh Hàn Đức Quần, cả đường đi Sơ Vũ đều cúi đầu, Tịch Hạo Trạch có chút đau lòng nắm lấy tay cô nói: “Sơ Vũ, ngẩng đầu lên.”
Sơ Vũ chậm rãi ngẩng đầu.
Sơ Vũ cảm thấy ngạc nhiên khi Tịch Hạo Trạch nhìn cô tươi cười.
“Sơ Vũ, sau này đi đường đều phải ngẩng đầu lên, em có tư cách ngẩng đầu mà bước về phía trước. Biết không?” Lời nói anh rất kiên định, trong lòng lại dâng lên xót xa.
Từ nhỏ bởi vì bị mẹ bỏ rơi Sơ Vũ đã rất tự ti, trưởng thành đều bị người này người nọ chỉ trỏ, làm cho cô tự ti sợ hãi cứ cúi đầu thành thói quen.
“Nhớ kỹ lời anh nói, Sơ Vũ, vợ của Tịch Hạo Trạch có tư cách để kiêu ngạo.”
Sơ Vũ bị anh nhìn đến đỏ mặt, ngượng ngùng nghiêng mặt qua. Đúng lúc, Lý Tú Vân vừa đi rửa lồng cơm về, nhìn thấy hai người đứng ở cửa, cười nói: “Tịch tiên sinh đến đấy à. Đi vào trong ngồi đi.”
Tịch Hạo Trạch cũng không từ chối, nếu đã tính kết hôn cùng Sơ Vũ, dĩ nhiên là phải tiếp xúc với người Hàn gia .
Ông Hàn im lặng nằm trên giường, nghe thấy tiếng mắt nhìn sang, thấy Tịch Hạo Trạch ông cũng không còn kích động như ngày xưa nữa, nhưng cũng chẳng nói năng gì.
“Tịch tiên sinh, mời ngài ngồi.” Lý Tú Vân biết thân phận anh ta không đơn giản, nên có chút kính nể.
“Bác gái gọi con Hạo Trạch là được rồi ạ.” Nói xong, xoay người nhìn Hàn Đức Quần, “Bác trai, bác cảm thấy thế nào rồi ạ ?”
Hàn Đức Quần cũng không lên tiếng, mím môi. Sơ Vũ có chút khó chịu, cẩn thận nhìn mặt Tịch Hạo Trạch, thấy anh cũng không có biểu hiện gì, cô nói: “Ba, con rót cho ba ly nước.”
Trong phòng bệnh bỗng im lặng, lòng Sơ Vũ đau xót, cô biết Tịch Hạo Trạch hôm nay vì cô mới cúi người. Nhưng khúc mắc của ba mình chỉ sợ cả đời này cũng không thể nào phai nhạt được.
Tịch Hạo Trạch ngồi một hồi, sau lại nhận được điện thoại phải ra ngoài. Sơ Vũ tiễn anh ra cổng, hai người sánh vai nhau đi, đến nửa đường, Sơ Vũ nhè nhẹ giật tay áo anh nói: ” Xin lỗi, ba em… Anh đừng giận nhé .”
Tịch Hạo Trạch cười khẽ một tiếng: “Ngốc à, sao anh có thể giận bác ấy chứ . Dù sao bác ấy cũng là trưởng bối.”
“Vậy sao mặt anh lại lạnh băng vậy.”
“Anh đang suy nghĩ , lần này có phải anh phải nếm mùi đau khổ vì ba vợ rồi không .” Anh trêu ghẹo nói, cũng không hề ngạc nhiên khi nhìn thấy khuôn mặt Sơ Vũ ửng đỏ lên.
“Được rồi, anh về lại doanh trại. Có chuyện gì hãy gọi cho anh.”
Sơ Vũ gật đầu, ít nhất bây giờ cô đã dần dần tin tưởng anh . Nhìn bóng dáng anh dần dần biến mất ở đằng xa, Sơ Vũ bỗng cảm thấy nhẹ nhõm an tâm.
Cô cứ đứng đấy cho đến khi nghe thấy tiếng gọi mới làm cho cô như vừa trong mơ tỉnh dậy. Giọng nói này… Cô bĩu môi, lại theo thói quen cúi đầu xuống.
“Tiểu Vũ, sao con lại ở trong này?” Đến Nam Thư Mân xác thật đúng là cô, bà có chút kinh ngạc vui mừng, nhưng người mới vừa rời đi đó, nếu bà không nhìn lầm thì chính là con thứ hai của Tịch gia. Đêm đó ở nhà hàng, bà cũng nhìn thấy cậu ta đứng cùng Sơ Vũ , bà không rõ vì sao Sơ Vũ quen với Tịch Hạo Trạch. Tịch Hạo Trạch có biết Sơ Vũ là con gái bà không, nếu biết, vậy cậu ta muốn gì?
Sơ Vũ nhanh chóng đi lên lầu. Nam Thư Mân đi theo sau, giữ chặt cô lại: “Tiểu Vũ, con đợi ta với. Ta có lời muốn hỏi con.”
Sơ Vũ dừng lại, hơi thở hơi gấp, trong lòng trầm xuống, nhìn bà cười lạnh nói: “Sư Trưởng Thư, bà không sợ lời ra tiếng vào sao?”
Sắc mặt Nam Thư Mân trắng nhợt, xấu hổ, thả tay ra.
Yên lặng vài giây, bà mím môi hỏi: “Sao con lại đến bệnh viện , có phải là trong người không khỏe không, có nặng lắm không?”
Sơ Vũ nhìn bộ dáng thân thiết của bà, trong lòng có chút trào phúng, đột nhiên cười với bà. Trong phút chốc cô nhìn thấy trong ánh mắt Nam Mân Thư hiện lên niềm vui sướng.
Cô lại bình tĩnh nói: “Ba tôi xảy ra tai nạn giao thông, có phải sư trưởng đến an ủi….chồng trước của mình không ?.”
Nam Thư Mân ngạc nhiên nhìn con gái mình, khóe miệng hơi run run, khuôn mặt tái đi.
Sơ Vũ lướt qua người bà, lạnh nhạt nói: “Nếu làm không được, cũng mong bà thu lại những lời giả tạo ấy đi, có lẽ chính bà đang muốn tìm kiếm sự cứu rỗi của tâm linh, nhưng mong bà hãy suy nghĩ cho những người dân tầm thường như chúng tôi. Chúng tôi không nhận nổi sự ghê tởm như vậy đâu.”
Sơ Vũ nhìn thấy người Nam Thư Mân run lên, ngón tay cô cắm chặt vào lòng bàn tay, cố gắng giữ bình tĩnh, nở một nụ cười. Gió nhẹ từ ngoài cửa sổ thổi tạt vào mặt cô lành lạnh , cô nâng tay lên mặt mới phát hiện khuôn mặt mình đã đẫm nước.
Lúc Sơ Vũ quay lại phòng bệnh, Lý Tú Vân lặng lẽ kéo cô, cau mày nói: “Ba con lại tức giận.”
Sơ Vũ thở dài, đại khái cũng đoán được nguyên nhân: “Mẹ, mẹ về trước nghỉ ngơi đi, tối qua mẹ đã trực một đêm, nhanh về ngủ một giấc đi.” Sơ Vũ nhìn đôi mắt thâm quần của Lý Tú Vân, có chút không đành lòng.
Lý Tú Vân gật đầu: “Con hãy nói chuyện với ba đi, cậu Tịch kia xem ra cũng rất nghiêm túc, ba con thương con, sẽ hiểu cả thôi .”
Trong phòng lặng lẽ , đầu giường đặt một bình hoa anh đào, nụ hoa vừa chớm nở tỏa ra hương thơm dìu dịu làm cho người ta cảm thấy thư thái.
Sơ Vũ kéo một cái ghế ngồi bên cạnh giường, cô biết Hàn Đức Quần không có ngủ . Cô vươn tay nắm lấy bàn tay thô ráp đầy chai sạn kia. Hay bàn tay này ngày xưa vẫn thường nắm lấy tay cô, ôm cô. Đúng là năm tháng thâm trầm.
“Ba, con thích anh ấy.” Cô cong khóe miệng mỉm cười.
Hô hấp Hàn Đức Quần căng thẳng, mí mắt giật giật, hồi lâu sau, ông thở dài một hơi: “Tiểu Vũ, con biết cậu ta là ai không? Ba đoán, gia đình của cậu ta cũng không hề đơn giản. Con nghĩ bọn con có tương lai không? Con nghĩ ba chỉ vì chuyện mẹ con nên mới có thành kiến với cậu ta ư?”
Nói đến đây, tim hai người đều đau đớn thắt lại.
Hàn Đức Quần hít vào một hơi, có chút mỏi mệt, trầm giọng hỏi: “Con quen biết cậu ta sao?”
Sơ Vũ nhẹ nhàng tựa đầu vào vai ông, giống như ngày bé thường rúc vào bên người ông: “Ba, con biết anh ấy.”
Cô hơi mím môi, nở nụ cười: “Anh ta là cháu nội của thủ trưởng hồi trước ông nội đi theo làm việc.”
Sơ Vũ theo ánh mắt Tôn Phi Nhiên từ từ xoay người, thấy Tịch Hạo Trạch đang đứng ở cổng xa đằng kia nhìn cô. Ánh mắt hai người giao nhau, bỗng Sơ Vũ có chút xấu hổ.
“Là anh ta ư!” Giọng Tôn Phi Nhiên không có chút ngạc nhiên nào, khóe miệng hơi nhếch lên nhưng rất nhanh đã biến mất, lòng hơi chua sót.
Sơ Vũ rũ mắt xuống , không nói gì.
“Mau đi đi, có thời gian anh lại đến thăm… chú.” Tôn Phi Nhiên vỗ nhẹ vai cô, giống như ngày bé thường hay cổ vũ cô, chỉ là trong lòng anh hiểu được, bây giờ tất cả đã thay đổi.
Sơ Vũ nhìn bóng dáng anh rời đi, trong lòng hơi đau đớn.
Tịch Hạo Trạch đứng bên cạnh cô, một luồng khí mạnh mẽ đưa cảm xúc cô quay về.
“Em đã ăn trưa chưa?”
Sơ Vũ nhìn màn hình di động, thì ra đã hơn mười hai giờ, tâm sự lâu vậy thế nhưng không hề cảm thấy đói. Cô ngẩng đầu nhìn Tịch Hạo Trạch, nhẹ nhàng lắc đầu.
Tịch Hạo Trạch không nói gì, rất tự nhiên nắm lấy tay cô đi ra cửa. Anh đưa cô đến một nhà hàng Hồ Nam.
Tịch Hạo Trạch chọn vài món ăn hấp dẫn, ngồi cạnh nhau hai người không hề nói gì, nhưng bầu không khí lại hài hòa một cách kỳ diệu. Trước kia bởi vì phải múa, cô ăn gì cũng phải cân nhắc sợ tăng cân, giáo viên sẽ càu nhàu. Nhưng từ khi cô quyết tâm từ bỏ niềm đam mê ấy, cô có thể vô tư ăn uống. Sơ Vũ ăn một cách rất tự nhiên, Tịch Hạo Trạch lại chỉ lẳng lặng gắp thức ăn vào bát cho cô.
Sơ Vũ ăn xong, mới nhận ra Tịch Hạo Trạch chẳng động đũa. Cô hơi ngượng ngùng nhưng trong lòng cũng rất ấm áp. Tất cả những thứ này đều là khao khát từ nhỏ của cô. Anh là người đàn ông đầu tiên không những chăm sóc cho cô mà còn quan tâm đến người nhà cô. Hạnh phúc đối với cô đơn giản chỉ vậy thôi.
Tịch Hạo Trạch nhìn cô im lặng, mắt hơi nhướng lên, nhẹ nhàng nói: “Đi thôi.”
Sau buổi trưa, ánh mặt trời rọi xuống ấm áp . Hai người đi bộ chầm chậm dọc con đường trở về.
“Chân ba em thế nào rồi ?”
“Bây giờ vẫn chưa có cảm giác.”
Tịch Hạo Trạch an ủi nói: “Việc này không thể vội.” Sơ Vũ im lặng , mấy ngày nay kiểm tra phần dưới, ba cô đều không đồng ý. Cô chỉ còn biết hy vọng ông ấy phải cố gắng , nếu ngay cả bản thân ông cũng từ bỏ , ai còn có thể giúp đỡ ông?
Cô thở dài một hơi.
Tịch Hạo Trạch bỗng nhiên giữ chặt tay cô. Cô dừng bước lại, có chút khó hiểu đối diện ánh mắt anh.
Tịch Hạo Trạch chậm rãi lấy một chiếc thẻ từ trong túi quần ra đặt vào trong tay cô. Trong nháy mắt Sơ Vũ cảm thấy bàn tay nóng như lửa đốt , rút tay lại: “Em không cần, anh hãy giữ lại đi.”
Tịch Hạo Trạch cau mày: “Anh cho em mượn , sau khi em tìm được việc làm thì trả lại cho anh.”
Đợi cô tìm được việc làm ư? Sơ Vũ nhìn vào cúc áo tinh xảo trên tay áo anh, ánh mặt trời ánh vào phản chiếu nhiều màu sắc, cô nở một nụ cười. Ba cô nằm viện mỗi ngày tốn bao nhiêu là tiền thuốc than. Tiền giống như vòi nước chảy ào ào. Lý Tú Vân có vài sổ tiết kiệm đều đã rút hết cô không biết còn có thể kéo dài được đến bao giờ.
Thẻ nằm trong tay, cô muốn bao nhiêu cứ việc cầm nó. Nhưng cô không muốn nợ tiền của anh. Cô cũng không động đấy, đứng sững ở đấy, trong lòng đau khổ, đầu ngón tay nhè nhẹ run lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Em không thể nhận tiền của anh.” Cô cắn môi dưới gian nan nói. Mỗi khi nhìn anh trong lòng cô lại dâng lên một cảm giác tự ti.
“Nghe lời, cầm lấy đi. Ba em hiện tại đang nằm viện, trong nhà không còn nguồn thu nhập, em trai em vẫn còn đang đi học, em cũng chưa tốt nghiệp, em cũng không thể không có tiền để điều trị cho ba em, sẽ bị bệnh viện đuổi ra đấy.” Dĩ nhiên đây chỉ là những lời an ủi để cô nhận tiền. Người là anh đưa đến, bệnh viện nào dám đuổi ra.
Thật ra anh có thể thay cô trả tiền viện phí , nhưng anh biết, đến lúc đó trong lòng cô gái này sẽ cảm thấy rất không thoải mái, còn không bằng giải thích trực tiếp với cô. Anh xoa đầu cô: “Sau này em hãy trả lại cho anh.”
Sơ Vũ lắp bắp nói: “Em sẽ viết giấy nợ cho anh.” Không phải là cô giả tạo, chỉ là cô muốn giữ lại cho mình một chút lòng tự trọng.
Tịch Hạo Trạch bất đắc dĩ bĩu môi, đúng là một cô gái ngốc.
Anh cùng cô đi đến cửa phòng bệnh Hàn Đức Quần, cả đường đi Sơ Vũ đều cúi đầu, Tịch Hạo Trạch có chút đau lòng nắm lấy tay cô nói: “Sơ Vũ, ngẩng đầu lên.”
Sơ Vũ chậm rãi ngẩng đầu.
Sơ Vũ cảm thấy ngạc nhiên khi Tịch Hạo Trạch nhìn cô tươi cười.
“Sơ Vũ, sau này đi đường đều phải ngẩng đầu lên, em có tư cách ngẩng đầu mà bước về phía trước. Biết không?” Lời nói anh rất kiên định, trong lòng lại dâng lên xót xa.
Từ nhỏ bởi vì bị mẹ bỏ rơi Sơ Vũ đã rất tự ti, trưởng thành đều bị người này người nọ chỉ trỏ, làm cho cô tự ti sợ hãi cứ cúi đầu thành thói quen.
“Nhớ kỹ lời anh nói, Sơ Vũ, vợ của Tịch Hạo Trạch có tư cách để kiêu ngạo.”
Sơ Vũ bị anh nhìn đến đỏ mặt, ngượng ngùng nghiêng mặt qua. Đúng lúc, Lý Tú Vân vừa đi rửa lồng cơm về, nhìn thấy hai người đứng ở cửa, cười nói: “Tịch tiên sinh đến đấy à. Đi vào trong ngồi đi.”
Tịch Hạo Trạch cũng không từ chối, nếu đã tính kết hôn cùng Sơ Vũ, dĩ nhiên là phải tiếp xúc với người Hàn gia .
Ông Hàn im lặng nằm trên giường, nghe thấy tiếng mắt nhìn sang, thấy Tịch Hạo Trạch ông cũng không còn kích động như ngày xưa nữa, nhưng cũng chẳng nói năng gì.
“Tịch tiên sinh, mời ngài ngồi.” Lý Tú Vân biết thân phận anh ta không đơn giản, nên có chút kính nể.
“Bác gái gọi con Hạo Trạch là được rồi ạ.” Nói xong, xoay người nhìn Hàn Đức Quần, “Bác trai, bác cảm thấy thế nào rồi ạ ?”
Hàn Đức Quần cũng không lên tiếng, mím môi. Sơ Vũ có chút khó chịu, cẩn thận nhìn mặt Tịch Hạo Trạch, thấy anh cũng không có biểu hiện gì, cô nói: “Ba, con rót cho ba ly nước.”
Trong phòng bệnh bỗng im lặng, lòng Sơ Vũ đau xót, cô biết Tịch Hạo Trạch hôm nay vì cô mới cúi người. Nhưng khúc mắc của ba mình chỉ sợ cả đời này cũng không thể nào phai nhạt được.
Tịch Hạo Trạch ngồi một hồi, sau lại nhận được điện thoại phải ra ngoài. Sơ Vũ tiễn anh ra cổng, hai người sánh vai nhau đi, đến nửa đường, Sơ Vũ nhè nhẹ giật tay áo anh nói: ” Xin lỗi, ba em… Anh đừng giận nhé .”
Tịch Hạo Trạch cười khẽ một tiếng: “Ngốc à, sao anh có thể giận bác ấy chứ . Dù sao bác ấy cũng là trưởng bối.”
“Vậy sao mặt anh lại lạnh băng vậy.”
“Anh đang suy nghĩ , lần này có phải anh phải nếm mùi đau khổ vì ba vợ rồi không .” Anh trêu ghẹo nói, cũng không hề ngạc nhiên khi nhìn thấy khuôn mặt Sơ Vũ ửng đỏ lên.
“Được rồi, anh về lại doanh trại. Có chuyện gì hãy gọi cho anh.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sơ Vũ gật đầu, ít nhất bây giờ cô đã dần dần tin tưởng anh . Nhìn bóng dáng anh dần dần biến mất ở đằng xa, Sơ Vũ bỗng cảm thấy nhẹ nhõm an tâm.
Cô cứ đứng đấy cho đến khi nghe thấy tiếng gọi mới làm cho cô như vừa trong mơ tỉnh dậy. Giọng nói này… Cô bĩu môi, lại theo thói quen cúi đầu xuống.
“Tiểu Vũ, sao con lại ở trong này?” Đến Nam Thư Mân xác thật đúng là cô, bà có chút kinh ngạc vui mừng, nhưng người mới vừa rời đi đó, nếu bà không nhìn lầm thì chính là con thứ hai của Tịch gia. Đêm đó ở nhà hàng, bà cũng nhìn thấy cậu ta đứng cùng Sơ Vũ , bà không rõ vì sao Sơ Vũ quen với Tịch Hạo Trạch. Tịch Hạo Trạch có biết Sơ Vũ là con gái bà không, nếu biết, vậy cậu ta muốn gì?
Sơ Vũ nhanh chóng đi lên lầu. Nam Thư Mân đi theo sau, giữ chặt cô lại: “Tiểu Vũ, con đợi ta với. Ta có lời muốn hỏi con.”
Sơ Vũ dừng lại, hơi thở hơi gấp, trong lòng trầm xuống, nhìn bà cười lạnh nói: “Sư Trưởng Thư, bà không sợ lời ra tiếng vào sao?”
Sắc mặt Nam Thư Mân trắng nhợt, xấu hổ, thả tay ra.
Yên lặng vài giây, bà mím môi hỏi: “Sao con lại đến bệnh viện , có phải là trong người không khỏe không, có nặng lắm không?”
Sơ Vũ nhìn bộ dáng thân thiết của bà, trong lòng có chút trào phúng, đột nhiên cười với bà. Trong phút chốc cô nhìn thấy trong ánh mắt Nam Mân Thư hiện lên niềm vui sướng.
Cô lại bình tĩnh nói: “Ba tôi xảy ra tai nạn giao thông, có phải sư trưởng đến an ủi….chồng trước của mình không ?.”
Nam Thư Mân ngạc nhiên nhìn con gái mình, khóe miệng hơi run run, khuôn mặt tái đi.
Sơ Vũ lướt qua người bà, lạnh nhạt nói: “Nếu làm không được, cũng mong bà thu lại những lời giả tạo ấy đi, có lẽ chính bà đang muốn tìm kiếm sự cứu rỗi của tâm linh, nhưng mong bà hãy suy nghĩ cho những người dân tầm thường như chúng tôi. Chúng tôi không nhận nổi sự ghê tởm như vậy đâu.”
Sơ Vũ nhìn thấy người Nam Thư Mân run lên, ngón tay cô cắm chặt vào lòng bàn tay, cố gắng giữ bình tĩnh, nở một nụ cười. Gió nhẹ từ ngoài cửa sổ thổi tạt vào mặt cô lành lạnh , cô nâng tay lên mặt mới phát hiện khuôn mặt mình đã đẫm nước.
Lúc Sơ Vũ quay lại phòng bệnh, Lý Tú Vân lặng lẽ kéo cô, cau mày nói: “Ba con lại tức giận.”
Sơ Vũ thở dài, đại khái cũng đoán được nguyên nhân: “Mẹ, mẹ về trước nghỉ ngơi đi, tối qua mẹ đã trực một đêm, nhanh về ngủ một giấc đi.” Sơ Vũ nhìn đôi mắt thâm quần của Lý Tú Vân, có chút không đành lòng.
Lý Tú Vân gật đầu: “Con hãy nói chuyện với ba đi, cậu Tịch kia xem ra cũng rất nghiêm túc, ba con thương con, sẽ hiểu cả thôi .”
Trong phòng lặng lẽ , đầu giường đặt một bình hoa anh đào, nụ hoa vừa chớm nở tỏa ra hương thơm dìu dịu làm cho người ta cảm thấy thư thái.
Sơ Vũ kéo một cái ghế ngồi bên cạnh giường, cô biết Hàn Đức Quần không có ngủ . Cô vươn tay nắm lấy bàn tay thô ráp đầy chai sạn kia. Hay bàn tay này ngày xưa vẫn thường nắm lấy tay cô, ôm cô. Đúng là năm tháng thâm trầm.
“Ba, con thích anh ấy.” Cô cong khóe miệng mỉm cười.
Hô hấp Hàn Đức Quần căng thẳng, mí mắt giật giật, hồi lâu sau, ông thở dài một hơi: “Tiểu Vũ, con biết cậu ta là ai không? Ba đoán, gia đình của cậu ta cũng không hề đơn giản. Con nghĩ bọn con có tương lai không? Con nghĩ ba chỉ vì chuyện mẹ con nên mới có thành kiến với cậu ta ư?”
Nói đến đây, tim hai người đều đau đớn thắt lại.
Hàn Đức Quần hít vào một hơi, có chút mỏi mệt, trầm giọng hỏi: “Con quen biết cậu ta sao?”
Sơ Vũ nhẹ nhàng tựa đầu vào vai ông, giống như ngày bé thường rúc vào bên người ông: “Ba, con biết anh ấy.”
Cô hơi mím môi, nở nụ cười: “Anh ta là cháu nội của thủ trưởng hồi trước ông nội đi theo làm việc.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro