Vũ Điệu Của Trung Tá

Em vẫn yêu anh...

Dạ Man

2024-11-14 01:10:25

Mưa rơi rả rích hòa quyện trong tiếng gào thét của gió, trong phòng bệnh tĩnh lặng.

Bà ngoại ung dung nhìn hai đứa, sắc mặt cháu gái xanh xao, còn vẻ mặt cháu rễ thì tựa như ăn mướp đắng, bà đành chịu lắc đầu, muốn cởi chuông thì phải tìm được người buộc chuông, chuyện vợ chồng trẻ, bà già như bà không nên nhúng tay vào. Sơ Vũ uống hết bát canh gà, bà thu dọn bát muỗng xong xuôi rồi nói: “Bà qua đưa cho vợ Đại Bảo canh gà tiện thể thăm luôn con trai chúng nó.”

Sơ Vũ gật đầu.

Bà vừa đi ra, phòng bệnh lại rơi vào tĩnh mịch.

Tịch Hạo Trạch vẫn đứng dựa vào đầu giường, vóc dáng thanh lịch, hai tay anh đặt vào túi áo khoác vuốt ve quả cầu thủy tinh. Anh không ngờ rằng thì ra hai người đã quen biết nhau từ lâu. Đột nhiên anh rút tay ra, xoay người lại hỏi: “Em nhận ra anh từ khi nào?”

Sơ Vũ hơi ngạc nhiên, nhìn qua quả cầu trong tay anh. Quả cầu thủy tinh trong suốt lấp lánh dưới ánh đèn, cô ngẩng đầu lên nhìn thấy bóng dáng mình trong mắt anh, hít một hơi, ánh mắt mang theo ý cười nhợt nhạt: “Lúc anh đến đón Tịch Khê, em vẫn luôn nhớ rõ tên anh.” Đã nhiều năm trôi qua, hình ảnh của anh trong trí nhớ của cô dường như đã mơ hồ, nhưng tên ấy vẫn luôn khắc trong tận đáy lòng cô.

Tim Tịch Hạo Trạch đập mạnh, ba mươi năm qua đây là lần đầu tiên anh cảm thấy chấn động, lòng anh ngổn ngang trăm mối, thì thào: “Em vẫn nhớ chuyện khi ấy?” Anh chua xót day day thái dương, đã bao nhiêu năm trôi qua rồi? Nếu không nhìn thấy quả cầu này, e là chuyện buổi trưa hè hôm ấy sẽ mãi mãi ẩn dấu trong ký ức của anh.

“Anh muốn nói đến chuyện anh lấy con cua dọa em?” Sơ Vũ từng nghĩ rằng, nếu có một ngày cô gặp lại anh, cô sẽ mở miệng hỏi anh, liệu anh có còn nhớ cô bé năm xưa anh lấy con cua kẹp vào không? Cô khẽ cười, đôi mắt trong suốt lấp lánh tựa như sao sáng.

“Vì sao cho tới bây giờ… Cho tới bây giờ em cũng không nói?”

“Không phải là em chưa nói.” Sơ Vũ hít sâu, tay phải chậm rãi đặt lên cánh tay trái, hàng mi dài khẽ nhấp máy để lại một chiếc bóng mờ nhạt, sau đó yếu ớt lên tiếng: “Khi chúng ta vừa kết hôn, không phải có một đêm anh đã hỏi vì sao nơi này của em lại có sẹo sao?”

Lúc ấy cô nói là bị kẹp phải. Trong phút chốc vẻ mặt Tịch Hạo Trạch bỗng sợ hãi, thân hình cao ngất hơi run lên, hai tay siết chặt, mím môi nhìn người trước mặt, cổ họng khô rát như quả cầu lửa.

“Bởi vì anh chưa từng đặt cô bé kia trong lòng, anh tặng cô bé chiếc cầu thủy tinh cũng chỉ để dỗ dành cho qua chuyện mà thôi.” Sơ Vũ thản nhiên cười, nụ cười mông lung kia tự như cách anh thiên sơn vạn thủy.

“Em thường nghĩ rằng, vì sao anh lại nhìn trúng em, thậm chí trong lòng em còn rất vui mừng cho rằng anh vẫn còn nhớ em. Điều khó nhất thế giới này chính là gặp được một người, mình thích người ấy mà người ấy cũng thích mình. Em đã nghĩ rằng, em thật may mắn .”

Nhưng sự thật thì sao? Là may mắn hay là bất hạnh đây?

“Chuyện con, em gạt anh là em không đúng. Khi đó em thật sự cho rằng sẽ không còn nữa rồi.” Cô dịu dàng vuốt bụng: “Em muốn ly hôn nhưng nếu đứa bé vẫn còn thì có lẽ cả đời này chúng ta sẽ không thể cắt đứt được.Có một khoảnh khắc em đã có ý nghĩ đó, hy vọng sẽ không còn nữa. Nhưng là…”

Tịch Hạo Trạch nhìn thấy khóe mắt cô thấm ướt, trong chớp mắt, anh dường như mất hết dũng khí, đôi vai anh khẽ run, những chi tiết nhỏ bé này đã sớm tiết lộ tâm tình của anh, có một loại đau tựa như ngàn mũi kim đâm xuyên vào tim.

“Nhưng là, em không đành lòng. Em thật sự không tìm thấy lý do để thuyết phục chúng ta quay lại.” Sơ Vũ cắn răng cố gắng kiềm chế cảm xúc, hai đứa nhóc trong bụng tựa như cảm nhận được đạp không ngừng, giống như muốn thay mẹ trả thù. Cô vuốt bụng , cuối cùng hai đứa nhỏ cùng an tĩnh lại.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, mặt đối mặt, suy ngẫm một lát rồi mở miệng nói: “Em vẫn yêu anh nhưng chỉ là đã sớm không còn chấp nhất phải ở bên cạnh anh nữa rồi.” Thanh âm nhẹ nhàng mang theo vài phần chua xót.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chuyện tình cảm, không thể trách ai đúng ai sai, mùi vị tựa nước, ấm lạnh tự biết.

Tịch Hạo Trạch từng bước đi đến bên cạnh cô, chậm rãi nắm lấy tay cô, toàn thân cứng nhắc: “Sơ Vũ.” Anh lẳng lăng nhìn cô, hơi dừng lại: “Tất cả mọi chuyện tiếp theo hãy để cho anh.”

Sơ Vũ cúi đầu, những giọt nước mắt lấp lánh trên hàng mi dày, cô chua chát mở miệng: “Nhưng em đã thật sự quá mỏi mệt rồi. Em, anh, Tô Y, còn có chuyện mẹ em và dì anh, em thật sự cảm thấy rất mệt mỏi.” Cô kiên định rút tay lại.

“Bụp”, quả cầu thủy tinh từ tay anh rơi xuống trên mặt đất lạnh băng. Tịch Hạo Trạch bất giác nắm chặt tay Sơ Vũ.

Sơ Vũ cảm thấy hơi đau, nhỏ giọng kêu: “Đau.”

Tịch Hạo Trạch giật mình vội vàng thả tay, anh không mở mắt, nhẹ nhàng nói: “Sơ Vũ, chuyện trước kia đã để em phải chịu nhiều đau khổ .” Sống cùng nhau một thời gian đương nhiên Sơ Vũ nhận ra giọng nói anh có chút lúng túng, nhưng cô cũng không nói gì. Có những thứ đã thay đổi thì không thể nào quay trở lại được như lúc ban đầu .

Giang Triết lặng yên đứng ở cửa, bước chân nặng trĩu, giọng nói của hai người xuyên qua tấm cửa mỏng manh truyền đến bên tai anh, anh tựa vào mặt tường loang lổ, khóe miệng như có như không nhếch lên một nụ cười lạnh.

“Cậu tìm ai?” Bà ngoại đem theo bình giữ nhiệt trở về, từ xa đã nhìn thấy một người đàn ông đứng trước cửa phòng bệnh Sơ Vũ, đến gần thì nhìn thấy là một anh chàng tuấn tú đẹp trai.

Giang Triết đứng thẳng dậy, nhìn qua cũng đoán được đây là ngoại của Sơ Vũ: “Ngoại, cháu là bạn của Sơ Vũ, cháu đến đây thăm cô ấy.”

“Thì ra là bạn của Sơ Vũ à, mau mau vào đi vào đi.” Bà cụ nhìn thấy quà cáp bên chân anh: “Cháu đến là tốt rồi sao lại mang theo nhiều quà như vậy làm gì.”

Giang Triết mỉm cười rồi cùng bà đi vào.

Bên trong hai người vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ, Tịch Hạo Trạch hơi quay đầu, nhìn thấy Giang Triết, mày cau lại.

“Sơ Vũ, đã lâu không gặp, không nghĩ rằng em lại trở nên thê thảm như thế này, đúng thiệt thiếu tôi, em quả là không được mà.” Giang Triết tự nhiên nói, từ đầu đến cuối cũng không hề liếc mắt qua Tịch Hạo Trạch một cái.

Sơ Vũ nhìn thấy Giang Triết thật sự rất vui, bạn bè cũ lâu ngày gặp lại, loại cảm giác vui vẻ này không ngôn từ nào có thể diễn tả được, vẻ mặt lo lắng mờ mịt cuối cùng cũng tan biến thay vào đó là nụ cười tươi rói.

Tịch Hạo Trạch nhìn thấy nụ cười kia, trong lòng giày xéo đau đớn . Bỗng nhiên anh đứng lên lấy bình nước bên cạnh: “Ngoại con đi lấy nước .”

Bà cụ thản nhiên gật đầu. Sơ Vũ nhìn bóng bưng anh có hơi sửng sốt. Giang Triết lại nhìn cô. Một vòng lại nối tiếp một vòng.

“Con nuôi tôi thế nào rồi ?” Giang Triết thu hồi cảm xúc, chuyển đề tài hỏi.

“Rất tốt.” nhắc đến đứa nhỏ lòng Sơ Vũ lại tràn ngập hạnh phúc: “Giang Triết, lúc lần đầu tiên hai đứa nó đá, tôi đã vui mừng đến khóc, lúc ấy tôi đã cảm giác được sức lực của sinh mệnh nhỏ bé trong bụng.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Ngốc thật.” Ánh mắt Giang Triết trìu mến nhìn cô, nơi đó ẩn chứa rất nhiều điều muốn nói nhưng anh chỉ mỉm cười: “Tôi có mua cho bọn nó ít thứ.”

“Vẫn còn mấy tháng nữa mới sinh mà?”

“Cái này gọi là chăm lo chu đáo. Không phải em vẫn chưa tính trở về sao, điều kiện ở nơi này có hạn, đến lúc đó muốn mua gì cũng không phải là sẽ có ngay, cho nên tôi sớm đã chuẩn bị trước.”

Bà cụ nhìn sự ăn ý của hai người, lâu lắm rồi mới thấy Sơ Vũ thật sự thoải mái thế này, bà có hơi suy nghĩ, rót một ly nước đưa cho Giang Triết.

Giang Triết nhận lấy: “Ngoại, phiền ngoại rồi ạ .”

“Sao cháu lại nói thế chứ, Tiểu Vũ của chúng ta trước đây đã phiền cháu chăm sóc rất nhiều.”

Giang Triết ở đây đến trưa, anh liên tục sinh động còn người kia chỉ lặng im nhìn. Bà cụ bị Giang Triết chọc cười toe toét, Sơ Vũ bên giường mỉm cười, ánh mắt cong lên như vầng trăng khuyết.

Giang Triết nhìn một vòng hoàn cảnh nơi đây rồi nhìn lại bụng Sơ Vũ, nửa thật nửa đùa nói: “Sơ Vũ, tôi đến đón em, em suy nghĩ xem có muốn cùng tôi trở về không.”

Bầu không khí trong phòng bỗng dưng im ắng lạ thường. Câu nói của Giang Triết làm cốc nước trong tay ngoại Sơ Vũ run lên, bà cụ nhìn mọi người xung quanh không nói một lời.

Sơ Vũ thản nhiên nhìn mắt Tịch Hạo Trạch, lại quay sang Giang Triết: “Không được rồi, tôi phải ở lại đây. Tôi còn có tiết trên trường nếu tôi đi đột ngột, trong nhất thời họ không thể tìm được giáo viên.” Lý do vụng về như vậy nhưng vẫn trấn an người nào đó.

Giang Triết lẳng lặng nhìn cô: “Được rồi, em có chuyện gì thì hãy báo cho tôi biết trước tiên.” Anh nhấn mạnh vào hai chữ ”trước tiên”.

Lúc đi ra, anh còn lạnh lùng liếc người kia, Tịch Hạo Trạch hiểu ý đi ra theo tiếng bước chân vang vọng lại trên hành lang vắng vẻ.

Trên đoạn đường ngắn ngủn, không ít cô ý tá trẻ thỉnh thoảng quay lại mỉm cười e thẹn, lặng lẽ ngắm nhìn họ.

Đi đến cuối hành lang, hai người cùng dừng lại.

Lúc này, mưa đã nhỏ dần. Nhưng mà hệ thống thoát nước ở thị trấn không phải là tốt lắm, nước trên sân đã ngập qua mặt giày.

“Anh định tính thế nào?” Giang Triết cũng không quanh co lòng vòng.

Tịch Hạo Trạch lạnh lùng nhìn phía trước, ánh mắt xa xăm: “Giang tổng, hôm nay cảm ơn anh đã đến thăm Sơ Vũ. Xem ra, Sơ Vũ rất vui.” Đó là điều hiện tại anh không thể làm được: “Tình tình Sơ Vũ cứng rắn.” Anh nhợt nhạt cười, có chút bất đắc dĩ, lại có chút yêu chiều: “Hiện tại cô ấy không muốn quay lại tôi cũng sẽ không ép buộc cô ấy.”

Giang Triết đưa tay đón nhận những giọt nước lạnh lẽo trên mái hiên, trước mặt anh hiện lên khuôn mặt khóc thương của cô. Lòng anh có chút mất mát, vẫn không phải là anh, anh âm thầm hít sâu. Anh đương nhiên hiểu được, Tịch Hạo Trạch cũng chịu rất nhiều áp lực từ phía người nhà, nhưng chuyện này cũng đáng đời cho anh ta , sao có thể dễ dàng có được người vợ xinh đẹp và đứa con kháu khỉnh như vậy được chứ ?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Vũ Điệu Của Trung Tá

Số ký tự: 0