Hàng Hành Khủng...
Húy Tật
2024-09-25 10:40:46
151. Hàng Hành Khủng Bố (1): Lũ lười! Lũ rác rưởi! Chúng mày chỉ là lũ hạ đẳng nuôi tốn cơm tốn không khí!
Buồng nhỏ trên tàu đung đưa kịch liệt, vài thứ đồ trang trí không được cố định đặt trên bàn và tủ âm tường lạch cạch rơi xuống đất, tạo thành những âm thanh nhỏ bé.
Bên tai truyền đến tiếng nhắc nhở của hệ thống:
[Chào mừng ngài đã tiến vào phó bản mới! Phó bản này có độ khó cấp A+, ngài sẽ có năm phút an toàn để tự do thăm dò.]
Nguyên Dục Tuyết đang nằm trong một khoang ngủ cỡ nhỏ đóng kín. Vì vừa vào phó bản nên cậu chưa kịp chú ý điều chỉnh tư thế, phi thuyền đung đưa khiến trán cậu cũng va vào vách kim loại cứng rắn.
Cậu nghe thấy cái khoang bên cạnh truyền tới âm thanh va chạm tương tự, sau đó là tiếng hít hà rất khẽ của con trai, nghe như đau quá mới buột miệng rên rỉ.
Nguyên Dục Tuyết nhanh chóng xác định tình trạng hiện tại.
Khoang ngủ cậu đang nằm là kiểu dáng Nguyên Dục Tuyết rất quen thuộc --- Trên đường chấp hành nhiệm vụ, loại khoang này sẽ được ưu tiên phát cho chiến sĩ loài người sử dụng. Nếu có dư thì cũng sẽ để người máy nằm vào đây bổ sung năng lượng.
Khoang ngủ này vô cùng đơn sơ, hình như là mẫu khoang ngủ kiểu cũ, nhưng Nguyên Dục Tuyết vẫn biết rõ từng bộ phận của nó. Rõ tới mức cậu có thể tháo dỡ nó rồi ráp lại bất cứ lúc nào.
Thế là Nguyên Dục Tuyết nhanh chóng mở chốt khoang.
Cậu ngồi dậy, đầu suýt va vào phần trần thấp lè tè của chiếc buồng nhỏ bé.
Nguyên Dục Tuyết hơi rủ mắt, nhanh chóng rà quét hoàn cảnh xung quanh.
Cậu hiện đang ở một căn phòng khép kín với diện tích 20 mét vuông, hai bên phòng là các loại khoang ngủ cơ bản này, còn chia làm hai tầng trên dưới, cả thảy có bốn khoang.
Ngoài ra thì chiếm phần lớn diện tích căn phòng là một chiếc bàn, tủ âm tường, hai cái tủ quần áo và một nhà vệ sinh nhỏ nửa khép, ánh đèn ảm đạm, chiếu rọi căn phòng bừa bộn. Vì cú xóc nảy vừa rồi, vật phẩm trên bàn đã rơi hết xuống đất, lộn xộn bừa bãi.
Nguyên Dục Tuyết thậm chí còn nhìn thấy một khung hình vỡ vụn, tấm ảnh bên trong bị đống thủy tinh vùi lấp, chiết xạ ánh sáng khiến người ta không thấy rõ.
Ngay khi Nguyên Dục Tuyết đang cẩn thận cúi xuống quan sát tấm ảnh, cửa phòng bị thô bạo đẩy ra --- Căn phòng này không có khóa.
"Lũ lười! Lũ rác rưởi! Lũ hạ đẳng nuôi tốn cơm tốn không khí chúng mày --- Còn đợi cái gì nữa! Chấn động lớn như thế mà còn không đánh thức lũ ngủ như lợn chết chúng mày à!!"
Gã đàn ông xông vào gầm rú cao gần hai mét, vạm vỡ với mái tóc vàng. Cơ thể gã nổi từng cục cơ bắp, được bọc trong bộ đồng phục màu xanh đậm, căng đầy như thể một giây sau sẽ xé áo xông ra. Ngũ quan rõ ràng là phương Tây, lúc gã gào thét, hơi nóng tuôn ra từ miệng, thậm chí thở phì phò tới nỗi cánh mũi còn phe phẩy.
Nguyên Dục Tuyết đối mặt với gã.
Hiển nhiên đây là một NPC sinh sống trong phó bản, mà còn thuộc kiểu hình không được thân thiện lắm.
Nguyên Dục Tuyết đã ra khỏi khoang ngủ, đứng trước mặt gã.
Gã to con có vẻ định nổi điên với Nguyên Dục Tuyết, nhưng chỉ một giây sau, lửa giận của gã đã bị dời đi.
Vì trong phòng còn một người vẫn chưa ra khỏi khoang ngủ!
Nhìn chiếc đèn báo hiệu màu xanh thể hiện rõ trạng thái đang vận hành, gã to con tiến tới đạp một phát vào khoang ngủ. Đế giày da va chạm với kim loại chấn cho màng nhĩ ong lên, nhưng cảm xúc cực đoan của gã lại không theo đó xả ra rồi bình tĩnh lại.
"Con lợn chết kia." Giọng gã trầm hơn hẳn, vẻ mặt càng thêm phẫn nộ, hình như tóc cũng vì thế mà dựng đứng lên. Trong mắt gã lộ rõ ác ý, hung tợn nhìn khoang ngủ: "Mày còn không dậy làm việc tao sẽ xử lý mày vì vi phạm kỉ luật. Thậm chí không cần báo với vị đại nhân kia của tầng 7 đã có thể tống mày ra khỏi thuyền, ném từ cửa khoang, cho người mày bị xoắn thành từng bãi thịt nát --- Mày rõ chưa?"
Giọng điệu gã hoàn toàn không giống nói đùa. Mà căn cứ vào động tác của gã, có vẻ như gã thật sự chuẩn bị làm vậy.
Người thanh niên nằm trong khoang bị đạp cho hoa mắt chóng mặt, nhưng nghe thấy uy hiếp vẫn nhanh chóng hoảng loạn. Y ý thức được mình gặp phải thử thách đầu tiên rồi, không vượt qua sẽ chết.
"Xin, xin chờ chút ---" Giọng nói hốt hoảng truyền ra khỏi khoang ngủ, lo lắng thanh minh cho bản thân: "Tôi dậy rồi, đang chuẩn bị ra, nhưng, nhưng..."
Nói đến đoạn sau, cậu ta bỗng nhỏ tiếng lại, có vẻ hơi tuyệt vọng: "Có thể cho tôi biết, cái này mở như thế nào không?"
"Há?" Gã to con gần như hét lên một tiếng nghi vấn, sắc mặt càng thêm tăm tối: "Mày đùa bố đấy à? Lên thuyền hai năm rồi còn không biết mở khoang ngủ như thế nào."
"Xem ra mày tính vi phạm đến cùng đúng không, khiêu khích mệnh lệnh của tao chứ gì? Hay lắm, tao đang muốn xử lý cái loại người hạ đẳng kinh tởm như chúng mày, lũ rác rưởi đã yếu kém, khuyết tật còn lười biếng không chịu làm..."
Gã bắt đầu lớn tiếng chửi rủa, càng về sau thái độ càng gay gắt, thỉnh thoảng còn liếc Nguyên Dục Tuyết bên cạnh. Ánh mắt ác ý đặc dính đảo quanh người cậu, nhân cơ hội này thể hiện rõ sự phân biệt đẳng cấp*.
*Gốc là 地图炮的意味, cụm 地图炮 tui tra ra là phân biệt chủng tộc, vùng miền.
Mà Nguyên Dục Tuyết thì từ lúc gã bắt đầu lên cơn đã tiến tới, thuận tay mở nắp khoang ngủ.
Người trẻ tuổi bên trong lập tức thò đầu ra. Mặt cậu ta trắng bệch, chỉ có phần trán hơi đỏ, căng thẳng tới mức trên mặt có một lớp mồ hôi mỏng.
Động tác vội vàng ngồi dậy thậm chí còn khiến cậu ta va phải thanh đỡ tầng trên. Có điều cậu ta nhanh chóng cúi đầu, xoay người leo ra khỏi khoang ngủ, thấy rõ tình cảnh xung quanh thì lập tức nói với Nguyên Dục Tuyết cũng có mái tóc đen giống mình.
"Cảm, cảm ơn..."
Hiển nhiên là cậu ta phân biệt được hai người trước mặt, ai là kẻ đang gào thét chửi mình, ai là người giúp mình mở nắp khoang ngủ.
"Mày ---" Gã kia lập tức bạnh mặt, hiển nhiên không ngờ Nguyên Dục Tuyết lại dám "giở trò" ngay dưới mí mắt mình.
Đang chuẩn bị gây chuyện tiếp, Nguyên Dục Tuyết đã chặn lại những lời nhục mạ sắp ra khỏi miệng gã.
"Cần chấp hành nhiệm vụ gì?"
Nguyên Dục Tuyết đã quá quen với kiểu bị đánh thức trong trạng thái khẩn cấp. Thường là có sự cố xảy ra, cần cậu đi xử lý.
Mà nhiệm vụ này hiển nhiên cũng rất khẩn cấp, đến mức tên đô con vừa tốn phần lớn thời gian mắng chửi người ta lập tức ngậm miệng. Gã nghẹn họng, mặt đỏ tía tai nói: "Hai đứa mày, đi theo tao!"
Mặc dù gã rất tức tối, nhưng nghĩ tới chuyện gì đó lại nhanh chóng khôi phục vẻ đắc ý, có chút ngạo mạn.
Giờ không xử lý hai con lợn hạ đẳng này thì có sao đâu?
Dù gì nhiệm vụ bọn nó sắp phải đi làm là nhiệm vụ chỉ có chết chứ không có sống. Dùng thứ máu thịt đê tiện đó sửa chữa thân thuyền hẳn là vinh hạnh của chúng mới đúng. Bọn nó chẳng mấy chốc sẽ chết, cũng không khác gì với việc bị trục xuất khỏi tinh hạm, bị ép thành thịt nát do chịu áp lực cực lớn --- À, có khi còn thảm hại hơn.
Nghĩ đến hình ảnh đó, gã thậm chí còn khá vui sướng ngâm nga.
Chỉ mất một lát, tên to con đã dẫn hai người tới vị trí họ nên ở.
Cậu thanh niên tóc đen kia có vẻ bứt rứt, thậm chí tay chân còn di chuyển cùng lúc, trán đầy mồ hôi. Vừa vào phó bản đã đập đầu vào cửa khoang, thật sự khiến cậu ta đau muốn ngất, giờ vẫn còn đang lơ mơ.
Lại thêm cốt truyện phó bản triển khai quá nhanh, NPC ác độc, hoàn cảnh xa lạ, cùng với nhiệm vụ không biết là gì kia --- Tất cả đều khiến cậu ta trở tay không kịp, rất bất an.
Thế là dẫn tới hiện tượng chim non, hơi ỷ lại với Nguyên Dục Tuyết đã từng giúp đỡ mình.
Ngoại hình của Nguyên Dục Tuyết hiện giờ trông rất dễ gần.
Khuôn mặt tuấn tú, dù khí chất có hơi lạnh nhạt, nhưng hành động vừa rồi của cậu đã hòa tan không ít sự lạnh lẽo đó, giảm bớt cảm giác xa cách, trông thân thiện hơn rất nhiều.
Người trẻ tuổi không ngừng nhìn trộm Nguyên Dục Tuyết, cuối cùng không nhịn nổi, lo lắng bất an mở miệng: "Tôi là Tiểu Tiêu. Cậu, cậu cũng là người chơi à?"
Cậu ta ngốc nghếch hỏi như vậy, vì không rõ đối phương có phải người chơi hay không.
Nguyên Dục Tuyết hơi dừng bước, cậu nghiêng đầu, đang định trả lời thì một tiếng gầm giận dữ đã ập tới.
"Hai đứa mày còn đứng đó làm gì!! Còn không mau qua đây!" Gã to con tức giận gào rú.
Người đàn ông mặc bộ quân phục màu xanh lá sẫm, gần như kín đáo nhíu mày một cái.
Dĩ nhiên không phải là vì thái độ tồi tệ của gã với người dưới trướng, mà là do giọng gã quá lớn, thành ra rất chói tai, thậm chí còn nhìn được một ít nước miếng văng ra ngoài --- Người đàn ông kia thoáng lùi lại, hàm súc biểu đạt sự chán ghét.
Gã ta lại như không nhận ra sự chán ghét của người đàn ông với mình, còn tiếp tục nở nụ cười lấy lòng, sốt ruột nịnh nọt như con chó vẫy đuôi: "Trưởng quan, tôi dẫn người tới rồi, bọn họ hẳn là hai người hạ đẳng cuối cùng chưa nhận nhiệm vụ."
Vì cụm từ miêu tả kia mà người đàn ông hơi liếc nhìn gã, uốn nắn: "Là người ở tầng thứ bảy, không phải người hạ đẳng." Nói là uốn nắn, nhưng hắn hoàn toàn không có ý so đo với gã to con, cũng không coi nó như chuyện gì đáng để chú ý. Hắn nhìn sang hai người Nguyên Dục Tuyết: "Mấy người qua đây."
Thái độ của hắn có vẻ tốt hơn gã kia, nhưng ánh mắt nhìn đám Nguyên Dục Tuyết thật sự như nhìn một đống rác ở dưới cống. Lạnh lùng kiêu căng, còn có chút chán ghét không buồn che giấu.
Nhưng hắn vẫn rất kiên nhẫn giải thích nguyên nhân gọi bọn họ tới: "Tinh hạm vừa gặp luồng chấn động, va chạm với thiên thạch cỡ nhỏ, hệ thống đẩy ở khu vực C2 tầng thứ 7 bị hư hao, cần các người ra ngoài tiến hành sửa chữa."
"Cũng không phải chuyện gì khó." Hắn khẽ nhếch môi, như khoan dung an ủi: "Chỉ cần rót thuốc chữa trị các người vừa nhận được vào hệ thống tên lửa là xong."
Với đám người cấp thấp gần như chỉ biết dùng mấy loại máy móc nặng nề làm việc, hắn đương nhiên không trông cậy bọn họ có thể thật sự "sửa" được bộ đẩy tên lửa. Nhưng loại việc đơn giản, cần chút thể lực và có độ nguy hiểm nhất định này lại rất phù hợp với họ.
Hiển nhiên hắn không có hứng thú nghe hai người trả lời, Nguyên Dục Tuyết và Tiểu Tiêu nhận được thuốc chữa trị có dạng bao con nhộng, rồi gần như bị cưỡng chế đuổi vào trong một khoang thuyền.
Trong khoang đã có hơn trăm người.
Mặt mũi ai nấy cũng đều trắng bệch, như cái xác không hồn ngồi đần ra một chỗ, tay cầm một bao con nhộng giống họ.
Lúc nghe thấy tiếng cửa khoang mở ra, họ còn không khỏi mong đợi nhìn sang --- Sau khi phát hiện chỉ là hai thanh niên mặc đồ màu xám bước vào thì ánh sáng trong mắt tức khắc trở nên ảm đạm.
Chiếc loa lắp trong khoang vang lên, trưởng quan ở một không gian khác vô tình chỉ huy: "Năm phút sau cửa khoang sẽ mở, hãy mau chóng mặc vào đồ bảo vệ để chấp hành nhiệm vụ. Nhắc nhở thân thiện, nhiệm vụ hoàn thành càng nhanh thì các người có thể càng trở lại sớm."
_________________________________
Mải chăm cho bộ thiên tài + chơi game + chạy deadline cho công việc nên hơi bỏ bê bên này lol. Giờ sẽ bắt đầu đăng chương lại nha, lịch cụ thể thì không có nhưng sẽ cố gắng 3-5 chương/tuần tùy trạng thái vì tui muốn tập trung cho bộ Thiên tài hoàn edit trước (vì raw nó hoàn rồi lol)
Buồng nhỏ trên tàu đung đưa kịch liệt, vài thứ đồ trang trí không được cố định đặt trên bàn và tủ âm tường lạch cạch rơi xuống đất, tạo thành những âm thanh nhỏ bé.
Bên tai truyền đến tiếng nhắc nhở của hệ thống:
[Chào mừng ngài đã tiến vào phó bản mới! Phó bản này có độ khó cấp A+, ngài sẽ có năm phút an toàn để tự do thăm dò.]
Nguyên Dục Tuyết đang nằm trong một khoang ngủ cỡ nhỏ đóng kín. Vì vừa vào phó bản nên cậu chưa kịp chú ý điều chỉnh tư thế, phi thuyền đung đưa khiến trán cậu cũng va vào vách kim loại cứng rắn.
Cậu nghe thấy cái khoang bên cạnh truyền tới âm thanh va chạm tương tự, sau đó là tiếng hít hà rất khẽ của con trai, nghe như đau quá mới buột miệng rên rỉ.
Nguyên Dục Tuyết nhanh chóng xác định tình trạng hiện tại.
Khoang ngủ cậu đang nằm là kiểu dáng Nguyên Dục Tuyết rất quen thuộc --- Trên đường chấp hành nhiệm vụ, loại khoang này sẽ được ưu tiên phát cho chiến sĩ loài người sử dụng. Nếu có dư thì cũng sẽ để người máy nằm vào đây bổ sung năng lượng.
Khoang ngủ này vô cùng đơn sơ, hình như là mẫu khoang ngủ kiểu cũ, nhưng Nguyên Dục Tuyết vẫn biết rõ từng bộ phận của nó. Rõ tới mức cậu có thể tháo dỡ nó rồi ráp lại bất cứ lúc nào.
Thế là Nguyên Dục Tuyết nhanh chóng mở chốt khoang.
Cậu ngồi dậy, đầu suýt va vào phần trần thấp lè tè của chiếc buồng nhỏ bé.
Nguyên Dục Tuyết hơi rủ mắt, nhanh chóng rà quét hoàn cảnh xung quanh.
Cậu hiện đang ở một căn phòng khép kín với diện tích 20 mét vuông, hai bên phòng là các loại khoang ngủ cơ bản này, còn chia làm hai tầng trên dưới, cả thảy có bốn khoang.
Ngoài ra thì chiếm phần lớn diện tích căn phòng là một chiếc bàn, tủ âm tường, hai cái tủ quần áo và một nhà vệ sinh nhỏ nửa khép, ánh đèn ảm đạm, chiếu rọi căn phòng bừa bộn. Vì cú xóc nảy vừa rồi, vật phẩm trên bàn đã rơi hết xuống đất, lộn xộn bừa bãi.
Nguyên Dục Tuyết thậm chí còn nhìn thấy một khung hình vỡ vụn, tấm ảnh bên trong bị đống thủy tinh vùi lấp, chiết xạ ánh sáng khiến người ta không thấy rõ.
Ngay khi Nguyên Dục Tuyết đang cẩn thận cúi xuống quan sát tấm ảnh, cửa phòng bị thô bạo đẩy ra --- Căn phòng này không có khóa.
"Lũ lười! Lũ rác rưởi! Lũ hạ đẳng nuôi tốn cơm tốn không khí chúng mày --- Còn đợi cái gì nữa! Chấn động lớn như thế mà còn không đánh thức lũ ngủ như lợn chết chúng mày à!!"
Gã đàn ông xông vào gầm rú cao gần hai mét, vạm vỡ với mái tóc vàng. Cơ thể gã nổi từng cục cơ bắp, được bọc trong bộ đồng phục màu xanh đậm, căng đầy như thể một giây sau sẽ xé áo xông ra. Ngũ quan rõ ràng là phương Tây, lúc gã gào thét, hơi nóng tuôn ra từ miệng, thậm chí thở phì phò tới nỗi cánh mũi còn phe phẩy.
Nguyên Dục Tuyết đối mặt với gã.
Hiển nhiên đây là một NPC sinh sống trong phó bản, mà còn thuộc kiểu hình không được thân thiện lắm.
Nguyên Dục Tuyết đã ra khỏi khoang ngủ, đứng trước mặt gã.
Gã to con có vẻ định nổi điên với Nguyên Dục Tuyết, nhưng chỉ một giây sau, lửa giận của gã đã bị dời đi.
Vì trong phòng còn một người vẫn chưa ra khỏi khoang ngủ!
Nhìn chiếc đèn báo hiệu màu xanh thể hiện rõ trạng thái đang vận hành, gã to con tiến tới đạp một phát vào khoang ngủ. Đế giày da va chạm với kim loại chấn cho màng nhĩ ong lên, nhưng cảm xúc cực đoan của gã lại không theo đó xả ra rồi bình tĩnh lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Con lợn chết kia." Giọng gã trầm hơn hẳn, vẻ mặt càng thêm phẫn nộ, hình như tóc cũng vì thế mà dựng đứng lên. Trong mắt gã lộ rõ ác ý, hung tợn nhìn khoang ngủ: "Mày còn không dậy làm việc tao sẽ xử lý mày vì vi phạm kỉ luật. Thậm chí không cần báo với vị đại nhân kia của tầng 7 đã có thể tống mày ra khỏi thuyền, ném từ cửa khoang, cho người mày bị xoắn thành từng bãi thịt nát --- Mày rõ chưa?"
Giọng điệu gã hoàn toàn không giống nói đùa. Mà căn cứ vào động tác của gã, có vẻ như gã thật sự chuẩn bị làm vậy.
Người thanh niên nằm trong khoang bị đạp cho hoa mắt chóng mặt, nhưng nghe thấy uy hiếp vẫn nhanh chóng hoảng loạn. Y ý thức được mình gặp phải thử thách đầu tiên rồi, không vượt qua sẽ chết.
"Xin, xin chờ chút ---" Giọng nói hốt hoảng truyền ra khỏi khoang ngủ, lo lắng thanh minh cho bản thân: "Tôi dậy rồi, đang chuẩn bị ra, nhưng, nhưng..."
Nói đến đoạn sau, cậu ta bỗng nhỏ tiếng lại, có vẻ hơi tuyệt vọng: "Có thể cho tôi biết, cái này mở như thế nào không?"
"Há?" Gã to con gần như hét lên một tiếng nghi vấn, sắc mặt càng thêm tăm tối: "Mày đùa bố đấy à? Lên thuyền hai năm rồi còn không biết mở khoang ngủ như thế nào."
"Xem ra mày tính vi phạm đến cùng đúng không, khiêu khích mệnh lệnh của tao chứ gì? Hay lắm, tao đang muốn xử lý cái loại người hạ đẳng kinh tởm như chúng mày, lũ rác rưởi đã yếu kém, khuyết tật còn lười biếng không chịu làm..."
Gã bắt đầu lớn tiếng chửi rủa, càng về sau thái độ càng gay gắt, thỉnh thoảng còn liếc Nguyên Dục Tuyết bên cạnh. Ánh mắt ác ý đặc dính đảo quanh người cậu, nhân cơ hội này thể hiện rõ sự phân biệt đẳng cấp*.
*Gốc là 地图炮的意味, cụm 地图炮 tui tra ra là phân biệt chủng tộc, vùng miền.
Mà Nguyên Dục Tuyết thì từ lúc gã bắt đầu lên cơn đã tiến tới, thuận tay mở nắp khoang ngủ.
Người trẻ tuổi bên trong lập tức thò đầu ra. Mặt cậu ta trắng bệch, chỉ có phần trán hơi đỏ, căng thẳng tới mức trên mặt có một lớp mồ hôi mỏng.
Động tác vội vàng ngồi dậy thậm chí còn khiến cậu ta va phải thanh đỡ tầng trên. Có điều cậu ta nhanh chóng cúi đầu, xoay người leo ra khỏi khoang ngủ, thấy rõ tình cảnh xung quanh thì lập tức nói với Nguyên Dục Tuyết cũng có mái tóc đen giống mình.
"Cảm, cảm ơn..."
Hiển nhiên là cậu ta phân biệt được hai người trước mặt, ai là kẻ đang gào thét chửi mình, ai là người giúp mình mở nắp khoang ngủ.
"Mày ---" Gã kia lập tức bạnh mặt, hiển nhiên không ngờ Nguyên Dục Tuyết lại dám "giở trò" ngay dưới mí mắt mình.
Đang chuẩn bị gây chuyện tiếp, Nguyên Dục Tuyết đã chặn lại những lời nhục mạ sắp ra khỏi miệng gã.
"Cần chấp hành nhiệm vụ gì?"
Nguyên Dục Tuyết đã quá quen với kiểu bị đánh thức trong trạng thái khẩn cấp. Thường là có sự cố xảy ra, cần cậu đi xử lý.
Mà nhiệm vụ này hiển nhiên cũng rất khẩn cấp, đến mức tên đô con vừa tốn phần lớn thời gian mắng chửi người ta lập tức ngậm miệng. Gã nghẹn họng, mặt đỏ tía tai nói: "Hai đứa mày, đi theo tao!"
Mặc dù gã rất tức tối, nhưng nghĩ tới chuyện gì đó lại nhanh chóng khôi phục vẻ đắc ý, có chút ngạo mạn.
Giờ không xử lý hai con lợn hạ đẳng này thì có sao đâu?
Dù gì nhiệm vụ bọn nó sắp phải đi làm là nhiệm vụ chỉ có chết chứ không có sống. Dùng thứ máu thịt đê tiện đó sửa chữa thân thuyền hẳn là vinh hạnh của chúng mới đúng. Bọn nó chẳng mấy chốc sẽ chết, cũng không khác gì với việc bị trục xuất khỏi tinh hạm, bị ép thành thịt nát do chịu áp lực cực lớn --- À, có khi còn thảm hại hơn.
Nghĩ đến hình ảnh đó, gã thậm chí còn khá vui sướng ngâm nga.
Chỉ mất một lát, tên to con đã dẫn hai người tới vị trí họ nên ở.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cậu thanh niên tóc đen kia có vẻ bứt rứt, thậm chí tay chân còn di chuyển cùng lúc, trán đầy mồ hôi. Vừa vào phó bản đã đập đầu vào cửa khoang, thật sự khiến cậu ta đau muốn ngất, giờ vẫn còn đang lơ mơ.
Lại thêm cốt truyện phó bản triển khai quá nhanh, NPC ác độc, hoàn cảnh xa lạ, cùng với nhiệm vụ không biết là gì kia --- Tất cả đều khiến cậu ta trở tay không kịp, rất bất an.
Thế là dẫn tới hiện tượng chim non, hơi ỷ lại với Nguyên Dục Tuyết đã từng giúp đỡ mình.
Ngoại hình của Nguyên Dục Tuyết hiện giờ trông rất dễ gần.
Khuôn mặt tuấn tú, dù khí chất có hơi lạnh nhạt, nhưng hành động vừa rồi của cậu đã hòa tan không ít sự lạnh lẽo đó, giảm bớt cảm giác xa cách, trông thân thiện hơn rất nhiều.
Người trẻ tuổi không ngừng nhìn trộm Nguyên Dục Tuyết, cuối cùng không nhịn nổi, lo lắng bất an mở miệng: "Tôi là Tiểu Tiêu. Cậu, cậu cũng là người chơi à?"
Cậu ta ngốc nghếch hỏi như vậy, vì không rõ đối phương có phải người chơi hay không.
Nguyên Dục Tuyết hơi dừng bước, cậu nghiêng đầu, đang định trả lời thì một tiếng gầm giận dữ đã ập tới.
"Hai đứa mày còn đứng đó làm gì!! Còn không mau qua đây!" Gã to con tức giận gào rú.
Người đàn ông mặc bộ quân phục màu xanh lá sẫm, gần như kín đáo nhíu mày một cái.
Dĩ nhiên không phải là vì thái độ tồi tệ của gã với người dưới trướng, mà là do giọng gã quá lớn, thành ra rất chói tai, thậm chí còn nhìn được một ít nước miếng văng ra ngoài --- Người đàn ông kia thoáng lùi lại, hàm súc biểu đạt sự chán ghét.
Gã ta lại như không nhận ra sự chán ghét của người đàn ông với mình, còn tiếp tục nở nụ cười lấy lòng, sốt ruột nịnh nọt như con chó vẫy đuôi: "Trưởng quan, tôi dẫn người tới rồi, bọn họ hẳn là hai người hạ đẳng cuối cùng chưa nhận nhiệm vụ."
Vì cụm từ miêu tả kia mà người đàn ông hơi liếc nhìn gã, uốn nắn: "Là người ở tầng thứ bảy, không phải người hạ đẳng." Nói là uốn nắn, nhưng hắn hoàn toàn không có ý so đo với gã to con, cũng không coi nó như chuyện gì đáng để chú ý. Hắn nhìn sang hai người Nguyên Dục Tuyết: "Mấy người qua đây."
Thái độ của hắn có vẻ tốt hơn gã kia, nhưng ánh mắt nhìn đám Nguyên Dục Tuyết thật sự như nhìn một đống rác ở dưới cống. Lạnh lùng kiêu căng, còn có chút chán ghét không buồn che giấu.
Nhưng hắn vẫn rất kiên nhẫn giải thích nguyên nhân gọi bọn họ tới: "Tinh hạm vừa gặp luồng chấn động, va chạm với thiên thạch cỡ nhỏ, hệ thống đẩy ở khu vực C2 tầng thứ 7 bị hư hao, cần các người ra ngoài tiến hành sửa chữa."
"Cũng không phải chuyện gì khó." Hắn khẽ nhếch môi, như khoan dung an ủi: "Chỉ cần rót thuốc chữa trị các người vừa nhận được vào hệ thống tên lửa là xong."
Với đám người cấp thấp gần như chỉ biết dùng mấy loại máy móc nặng nề làm việc, hắn đương nhiên không trông cậy bọn họ có thể thật sự "sửa" được bộ đẩy tên lửa. Nhưng loại việc đơn giản, cần chút thể lực và có độ nguy hiểm nhất định này lại rất phù hợp với họ.
Hiển nhiên hắn không có hứng thú nghe hai người trả lời, Nguyên Dục Tuyết và Tiểu Tiêu nhận được thuốc chữa trị có dạng bao con nhộng, rồi gần như bị cưỡng chế đuổi vào trong một khoang thuyền.
Trong khoang đã có hơn trăm người.
Mặt mũi ai nấy cũng đều trắng bệch, như cái xác không hồn ngồi đần ra một chỗ, tay cầm một bao con nhộng giống họ.
Lúc nghe thấy tiếng cửa khoang mở ra, họ còn không khỏi mong đợi nhìn sang --- Sau khi phát hiện chỉ là hai thanh niên mặc đồ màu xám bước vào thì ánh sáng trong mắt tức khắc trở nên ảm đạm.
Chiếc loa lắp trong khoang vang lên, trưởng quan ở một không gian khác vô tình chỉ huy: "Năm phút sau cửa khoang sẽ mở, hãy mau chóng mặc vào đồ bảo vệ để chấp hành nhiệm vụ. Nhắc nhở thân thiện, nhiệm vụ hoàn thành càng nhanh thì các người có thể càng trở lại sớm."
_________________________________
Mải chăm cho bộ thiên tài + chơi game + chạy deadline cho công việc nên hơi bỏ bê bên này lol. Giờ sẽ bắt đầu đăng chương lại nha, lịch cụ thể thì không có nhưng sẽ cố gắng 3-5 chương/tuần tùy trạng thái vì tui muốn tập trung cho bộ Thiên tài hoàn edit trước (vì raw nó hoàn rồi lol)
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro