Hướng Dẫn Sinh...
Húy Tật
2024-09-25 10:40:46
Edit: Ry
Tuyên bố nội quy mới xong, dựa theo lệ cũ, buổi sinh hoạt lớp hôm nay cũng nên kết thúc.
Nhưng lần này chủ nhiệm Nghiêm lại không đi ngay, bà vẫn đứng trên bục giảng, cơ thể quá gầy gò khiến bà thật mỏng manh, vẻ mặt còn tiều tụy. Thật ra tướng mạo chủ nhiệm Nghiêm thuộc kiểu hơi dữ, hốc mắt hãm sâu, khóe môi lại luôn xị xuống, không chỉ dữ mà còn mang lại cảm giác cay nghiệt và nghiêm khắc cho người nhìn. Nhưng lúc này, từ khóe mắt tới lông mày người phụ nữ đều toát lên mỏi mệt bất an, triệt tiêu đi sự nghiêm khắc, khiến người ta cảm thấy bà có chút đáng thương --- Đương nhiên quái dị hơn nữa là ánh mắt chủ nhiệm Nghiêm nhìn bọn họ lúc này, nó chứa đựng một loại trìu mến và đồng cảm. Khiến đám sinh viên, tuy không hiểu gì, nhưng cũng không được tự nhiên, bắt đầu xôn xao.
Cũng may thông tin tiếp theo bà tuyên bố cướp đi sự chú ý của họ.
"Một tuần sau trường ta sẽ tổ chức thi giữa kì I, hi vọng các em đã chuẩn bị sẵn sàng, cố gắng thi được thứ hạng cao nhất có thể." Lần thông báo này, giọng chủ nhiệm Nghiêm không còn là kiểu lạnh lùng giải quyết công việc nữa, trở nên vô cùng dịu dàng kiên nhẫn. Bà lại nhắc nhở: "Bài kiểm tra lần này rất quan trọng, nên các em phải cam đoan bản thân thi được điểm cao... Khi về hãy cố gắng ôn tập."
Đám sinh viên ở dưới lại không nhịn được mà xì xào bàn tán.
Kiểm tra gì vậy? Môn chuyên ngành, toán cao cấp, ngoại ngữ, tin học... Có thể là đề thi của mấy trường khác nữa. Nhưng nói thật là đại học Hòe Âm có dạy mấy cái đó đâu, mỗi ngày lên lớp toàn mấy giáo trình lí thuyết dài dòng chán ngắt, giáo viên luôn ngồi chơi xơi nước, không phải bảo họ tự viết luận văn thì cũng là máy móc đọc từ trong sách ra.
Bọn họ luôn cho rằng việc học ở đại học Hòe Âm quá thoải mái, không ngờ còn phải thi giữa kì. Nghe chủ nhiệm lớp nói thì có vẻ thi tốt còn được thưởng.
Với đám sinh viên này, thứ họ đau đầu chắc chỉ là nguy cơ rớt tín chỉ, nhưng chỉ cần là người chơi nghe được thì dây cung trong lòng lập tức căng lên ---
Nhiệm vụ chính!
Xuất hiện còn nhanh hơn so với tưởng tượng của họ.
Tăng Bạch và Đường Viễn đã cẩn thận tính toán, phạm vi của lần thi giữa kỳ này chắc chắn không phải mấy nội dung bình thường, phải liên quan tới những nội quy họ đã trải qua trong khoảng thời gian vừa rồi, nhưng không biết là liên quan tới mức độ nào. Phó bản này họ không thăm dò được quá sâu, còn có đối thủ ẩn nấp trong góc tối nữa, rất có thể sẽ xuất hiện kiểu "nằm ngoài đề cương".
Không thể lơ là với lần kiểm tra này được, nếu như điều kiện cho phép, chắc hẳn gian lận cũng là một cách để qua cửa.
Nhưng nếu mất tư cách làm bài thi, nhiệm vụ chính thất bại, họ sẽ phải vĩnh viễn ở lại thế giới này.
Nghĩ tới đây, Đường Viễn liếc Nguyên Dục Tuyết một cái, trên mặt không hiện rõ cảm xúc.
Nguyên Dục Tuyết vẫn yên tĩnh ngồi thẳng người ở ghế trước, hai tay đặt ngay ngắn trên bàn, đúng kiểu học sinh chăm ngoan. Hàng mi dài khẽ rung, sau khi nghe thông tin cô Nghiêm công bố, cậu có vẻ ngẩn người, nhưng thật ra toàn bộ thể xác tinh thần đều đang tập trung vào nhiệm vụ thi giữa kỳ.
Ánh mắt cậu lúc này lại rơi trên người cô Nghiêm.
Vẻ mặt bà mỏi mệt lại bình tĩnh, không có gì lạ thường, nhưng trong đầu Nguyên Dục Tuyết lại hiện lên một suy đoán.
- -- Chẳng lẽ thi giữa kỳ là chuyện gì đó không tốt sao?
Hay là nó sẽ mang tới kết quả xấu?
Nhưng lúc này Nguyên Dục Tuyết không thể có được đáp án.
Chỉ là, thông qua đôi mắt kia, cậu vẫn thấy được bên dưới bộ mặt cổ vũ an ủi đó là... Nỗi sợ đã được che giấu kĩ càng.
Và sự bi ai xót thương cho đồng loại.
...
Có lẽ là tin tức thi giữa kì vẫn kích thích tâm lý phấn đấu của đám sinh viên. Đại học Hòe Âm gần như không quản chuyện học, bình thường các tiết tự học, sinh viên không nói chuyện phiếm với nhau thì cũng chơi điện thoại, nhưng giờ tất cả đều giở sách chăm chú học bài.
Do các chủ nhiệm lớp, tuy đã dùng từ miêu tả khác nhau, nhưng đều nhấn mạnh lần thi giữa kì này vô cùng quan trọng, không khỏi tạo thành ảnh hưởng cho học sinh. Nghe đồn sẽ còn xếp hạng thành tích, nếu mà ở vị trí đếm ngược từ dưới lên thì cũng quá mất mặt. Nhà trường chưa từng nói sẽ xử lý các sinh viên rớt tín chỉ như thế nào, có khi còn không được thi lại, phải học lại luôn.
Gần đây học sinh lên lớp ngủ cũng ít hơn hẳn, dù vẫn là bài giảng buồn tẻ vô vị, vẫn là giọng đọc đều đều như hát ru của giáo viên, cũng có người chống đỡ không ngủ gật, cố gắng theo mạch suy nghĩ của bài học, dù một chữ cũng không vào đầu, thỉnh thoảng còn ghi ghi chép chép.
Trước đó tất cả đều gà gật, giờ nhiều người tỉnh táo hơn nhưng lúc học cũng không khỏi mất tập trung, thế là quan sát được một việc.
Bạn học cùng lớp họ --- Cái cậu tên là Nguyên Dục Tuyết kia, hình như chưa ngủ gật bao giờ. Mà còn rất chăm học nữa chứ. Chương trình học nhàm chán như vậy mà cậu ta cũng ngồi nghe chăm chú như tọa đàm nổi tiếng vậy, thỉnh thoảng lại cúi xuống viết bài, chỉ nhìn dáng vẻ ghi bài của cậu thôi cũng đầy khí chất nhã nhặn.
Ngón tay thon dài cầm bút máy, chữ viết như rồng bay phượng múa, thỉnh thoảng sẽ dừng lại vẽ phác thảo một sơ đồ tư duy, vẻ mặt bình thản hòa nhã, gần như thỏa mãn hình tượng thánh học trong ảo tưởng của tất cả mọi người. Thường xuyên có người quan sát một hồi, nhìn xuống cổ tay mảnh khảnh trắng muốt kia lại lệch hướng, ngón tay thon dài thật xinh đẹp, rất thích hợp để đánh đàn dương cầm, cũng rất thích hợp để nắm tay gì gì đó...
Chỉ cần không phải kiểu chuông vừa reo đã gục xuống bàn ngủ thì ít nhiều đều có ấn tượng với Nguyên Dục Tuyết.
Cậu không thuộc nhóm biết sắp thi thì mới cố gắng kia, mà ngay từ đầu ---- Khi những người khác bò ra bàn ngủ hoặc mắt thì mở nhưng một chữ cũng không vào đầu như Tăng Bạch, Nguyên Dục Tuyết đã chăm chú nghe giáo viên giảng chương trình học buồn tẻ, còn rất tự nhiên viết bài. Lúc ấy có người còn thấy Nguyên Dục Tuyết lập dị, lén lút đặt biệt danh cho cậu là "vua mọt sách"...
Dù sao chỗ ngồi trong lớp cũng là xếp ngẫu nhiên, thỉnh thoảng sẽ có người ngồi gần Nguyên Dục Tuyết hoặc ngồi trước cậu, vừa quay lại sẽ thấy vở viết của Nguyên Dục Tuyết, luôn ngạc nhiên trước trang giấy sạch đẹp với từng hàng chữ ngay ngắn. Từ quyển vở này có thể xác định, thành tích môn này của Nguyên Dục Tuyết chắc chắn sẽ ở nhóm đầu.
Mà không chỉ có một môn, môn nào Nguyên Dục Tuyết cũng nghiêm túc nghe giảng như vậy, không phải sinh viên xuất sắc thì là gì.
Sắp thi giữa kì, có người manh nha muốn mượn vở Nguyên Dục Tuyết để bù đắp tiến độ. Tuần này bọn họ đã rất cố gắng, nhưng mấy tháng vừa rồi hoàn toàn không nghe giảng nên thật sự rất khó bắt kịp.
Nhờ giáo viên khoanh vùng đề cương cũng không được, vì vừa tan học là các giáo viên sẽ lập tức rời đi. Gần như tất cả đều có thái độ thờ ơ qua loa với họ, có thể nói là không có một một chút tình thầy trò, họ đâu thể mặt dày chạy tới nhờ người ta được.
Có lẽ cũng chỉ có kiểu thánh học như Nguyên Dục Tuyết này là nhớ hết mấy bài quan trọng trong chương trình học.
Mặc dù mấy người họ không quen biết Nguyên Dục Tuyết, nhưng cũng từng nói vài câu với bạn cùng phòng của cậu là Tăng Bạch --- Tăng Bạch là kiểu hướng ngoại trời sinh để xã giao, dù mỗi ngày anh ta chìm đắm trong tìm manh mối phó bản với Đường Viễn thì vẫn có thể bớt chút thời gian thành lập quan hệ hài hòa với bạn cùng lớp.
Một phần do lớp họ không bầu ban cán bộ, nếu không Tăng Bạch thân quen với tất cả mọi người chắc sẽ trở thành lớp trưởng.
Mà Tăng Bạch nghe mấy tên kia muốn nhờ vả mình mượn vở ghi của Nguyên Dục Tuyết, tuy anh ta đã xác định đối phương chỉ là NPC thông thường, không có giá trị lợi dụng gì, nhưng cũng đồng ý đi hỏi hộ.
Còn mượn được thật, Nguyên Dục Tuyết không để ý lắm, hỏi là cho.
Đưa vở của Nguyên Dục Tuyết cho mấy người kia xong, đối phương còn rất cảm kích, cầm về sao chép.
Lúc mang trả, mặt mũi tràn đầy khâm phục.
Thậm chí có thể nói là khoa trương nâng vở và sách giáo khoa của Nguyên Dục Tuyết bằng hai tay, ánh mắt họ cũng mang theo sự cảm phục cuồng nhiệt.
Họ kể với Tăng Bạch rằng nhờ có vở của thánh học, bọn họ về giở đại vài trang không chỉ hiểu được môn này, thậm chí còn thấy nó thú vị, về sau có thể phát triển theo hướng này. Sau đó là hỏi Tăng Bạch mượn thêm vở của mấy môn khác --- Đương nhiên còn nhờ anh ta nghiên cứu giúp xem thường ngày thánh học thích gì, bọn họ muốn mua chút quà cảm ơn.
Sao chưa gì đã gọi người ta thánh học rồi?
Lại còn gửi quà cảm ơn?
Tăng Bạch không hiểu. Nhận lại vở, dù biết rõ thi giữa kì sẽ không hỏi mấy kiến thức phổ thông này, anh ta cũng muốn hỏi mượn vở của Nguyên Dục Tuyết...
Tuyên bố nội quy mới xong, dựa theo lệ cũ, buổi sinh hoạt lớp hôm nay cũng nên kết thúc.
Nhưng lần này chủ nhiệm Nghiêm lại không đi ngay, bà vẫn đứng trên bục giảng, cơ thể quá gầy gò khiến bà thật mỏng manh, vẻ mặt còn tiều tụy. Thật ra tướng mạo chủ nhiệm Nghiêm thuộc kiểu hơi dữ, hốc mắt hãm sâu, khóe môi lại luôn xị xuống, không chỉ dữ mà còn mang lại cảm giác cay nghiệt và nghiêm khắc cho người nhìn. Nhưng lúc này, từ khóe mắt tới lông mày người phụ nữ đều toát lên mỏi mệt bất an, triệt tiêu đi sự nghiêm khắc, khiến người ta cảm thấy bà có chút đáng thương --- Đương nhiên quái dị hơn nữa là ánh mắt chủ nhiệm Nghiêm nhìn bọn họ lúc này, nó chứa đựng một loại trìu mến và đồng cảm. Khiến đám sinh viên, tuy không hiểu gì, nhưng cũng không được tự nhiên, bắt đầu xôn xao.
Cũng may thông tin tiếp theo bà tuyên bố cướp đi sự chú ý của họ.
"Một tuần sau trường ta sẽ tổ chức thi giữa kì I, hi vọng các em đã chuẩn bị sẵn sàng, cố gắng thi được thứ hạng cao nhất có thể." Lần thông báo này, giọng chủ nhiệm Nghiêm không còn là kiểu lạnh lùng giải quyết công việc nữa, trở nên vô cùng dịu dàng kiên nhẫn. Bà lại nhắc nhở: "Bài kiểm tra lần này rất quan trọng, nên các em phải cam đoan bản thân thi được điểm cao... Khi về hãy cố gắng ôn tập."
Đám sinh viên ở dưới lại không nhịn được mà xì xào bàn tán.
Kiểm tra gì vậy? Môn chuyên ngành, toán cao cấp, ngoại ngữ, tin học... Có thể là đề thi của mấy trường khác nữa. Nhưng nói thật là đại học Hòe Âm có dạy mấy cái đó đâu, mỗi ngày lên lớp toàn mấy giáo trình lí thuyết dài dòng chán ngắt, giáo viên luôn ngồi chơi xơi nước, không phải bảo họ tự viết luận văn thì cũng là máy móc đọc từ trong sách ra.
Bọn họ luôn cho rằng việc học ở đại học Hòe Âm quá thoải mái, không ngờ còn phải thi giữa kì. Nghe chủ nhiệm lớp nói thì có vẻ thi tốt còn được thưởng.
Với đám sinh viên này, thứ họ đau đầu chắc chỉ là nguy cơ rớt tín chỉ, nhưng chỉ cần là người chơi nghe được thì dây cung trong lòng lập tức căng lên ---
Nhiệm vụ chính!
Xuất hiện còn nhanh hơn so với tưởng tượng của họ.
Tăng Bạch và Đường Viễn đã cẩn thận tính toán, phạm vi của lần thi giữa kỳ này chắc chắn không phải mấy nội dung bình thường, phải liên quan tới những nội quy họ đã trải qua trong khoảng thời gian vừa rồi, nhưng không biết là liên quan tới mức độ nào. Phó bản này họ không thăm dò được quá sâu, còn có đối thủ ẩn nấp trong góc tối nữa, rất có thể sẽ xuất hiện kiểu "nằm ngoài đề cương".
Không thể lơ là với lần kiểm tra này được, nếu như điều kiện cho phép, chắc hẳn gian lận cũng là một cách để qua cửa.
Nhưng nếu mất tư cách làm bài thi, nhiệm vụ chính thất bại, họ sẽ phải vĩnh viễn ở lại thế giới này.
Nghĩ tới đây, Đường Viễn liếc Nguyên Dục Tuyết một cái, trên mặt không hiện rõ cảm xúc.
Nguyên Dục Tuyết vẫn yên tĩnh ngồi thẳng người ở ghế trước, hai tay đặt ngay ngắn trên bàn, đúng kiểu học sinh chăm ngoan. Hàng mi dài khẽ rung, sau khi nghe thông tin cô Nghiêm công bố, cậu có vẻ ngẩn người, nhưng thật ra toàn bộ thể xác tinh thần đều đang tập trung vào nhiệm vụ thi giữa kỳ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ánh mắt cậu lúc này lại rơi trên người cô Nghiêm.
Vẻ mặt bà mỏi mệt lại bình tĩnh, không có gì lạ thường, nhưng trong đầu Nguyên Dục Tuyết lại hiện lên một suy đoán.
- -- Chẳng lẽ thi giữa kỳ là chuyện gì đó không tốt sao?
Hay là nó sẽ mang tới kết quả xấu?
Nhưng lúc này Nguyên Dục Tuyết không thể có được đáp án.
Chỉ là, thông qua đôi mắt kia, cậu vẫn thấy được bên dưới bộ mặt cổ vũ an ủi đó là... Nỗi sợ đã được che giấu kĩ càng.
Và sự bi ai xót thương cho đồng loại.
...
Có lẽ là tin tức thi giữa kì vẫn kích thích tâm lý phấn đấu của đám sinh viên. Đại học Hòe Âm gần như không quản chuyện học, bình thường các tiết tự học, sinh viên không nói chuyện phiếm với nhau thì cũng chơi điện thoại, nhưng giờ tất cả đều giở sách chăm chú học bài.
Do các chủ nhiệm lớp, tuy đã dùng từ miêu tả khác nhau, nhưng đều nhấn mạnh lần thi giữa kì này vô cùng quan trọng, không khỏi tạo thành ảnh hưởng cho học sinh. Nghe đồn sẽ còn xếp hạng thành tích, nếu mà ở vị trí đếm ngược từ dưới lên thì cũng quá mất mặt. Nhà trường chưa từng nói sẽ xử lý các sinh viên rớt tín chỉ như thế nào, có khi còn không được thi lại, phải học lại luôn.
Gần đây học sinh lên lớp ngủ cũng ít hơn hẳn, dù vẫn là bài giảng buồn tẻ vô vị, vẫn là giọng đọc đều đều như hát ru của giáo viên, cũng có người chống đỡ không ngủ gật, cố gắng theo mạch suy nghĩ của bài học, dù một chữ cũng không vào đầu, thỉnh thoảng còn ghi ghi chép chép.
Trước đó tất cả đều gà gật, giờ nhiều người tỉnh táo hơn nhưng lúc học cũng không khỏi mất tập trung, thế là quan sát được một việc.
Bạn học cùng lớp họ --- Cái cậu tên là Nguyên Dục Tuyết kia, hình như chưa ngủ gật bao giờ. Mà còn rất chăm học nữa chứ. Chương trình học nhàm chán như vậy mà cậu ta cũng ngồi nghe chăm chú như tọa đàm nổi tiếng vậy, thỉnh thoảng lại cúi xuống viết bài, chỉ nhìn dáng vẻ ghi bài của cậu thôi cũng đầy khí chất nhã nhặn.
Ngón tay thon dài cầm bút máy, chữ viết như rồng bay phượng múa, thỉnh thoảng sẽ dừng lại vẽ phác thảo một sơ đồ tư duy, vẻ mặt bình thản hòa nhã, gần như thỏa mãn hình tượng thánh học trong ảo tưởng của tất cả mọi người. Thường xuyên có người quan sát một hồi, nhìn xuống cổ tay mảnh khảnh trắng muốt kia lại lệch hướng, ngón tay thon dài thật xinh đẹp, rất thích hợp để đánh đàn dương cầm, cũng rất thích hợp để nắm tay gì gì đó...
Chỉ cần không phải kiểu chuông vừa reo đã gục xuống bàn ngủ thì ít nhiều đều có ấn tượng với Nguyên Dục Tuyết.
Cậu không thuộc nhóm biết sắp thi thì mới cố gắng kia, mà ngay từ đầu ---- Khi những người khác bò ra bàn ngủ hoặc mắt thì mở nhưng một chữ cũng không vào đầu như Tăng Bạch, Nguyên Dục Tuyết đã chăm chú nghe giáo viên giảng chương trình học buồn tẻ, còn rất tự nhiên viết bài. Lúc ấy có người còn thấy Nguyên Dục Tuyết lập dị, lén lút đặt biệt danh cho cậu là "vua mọt sách"...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dù sao chỗ ngồi trong lớp cũng là xếp ngẫu nhiên, thỉnh thoảng sẽ có người ngồi gần Nguyên Dục Tuyết hoặc ngồi trước cậu, vừa quay lại sẽ thấy vở viết của Nguyên Dục Tuyết, luôn ngạc nhiên trước trang giấy sạch đẹp với từng hàng chữ ngay ngắn. Từ quyển vở này có thể xác định, thành tích môn này của Nguyên Dục Tuyết chắc chắn sẽ ở nhóm đầu.
Mà không chỉ có một môn, môn nào Nguyên Dục Tuyết cũng nghiêm túc nghe giảng như vậy, không phải sinh viên xuất sắc thì là gì.
Sắp thi giữa kì, có người manh nha muốn mượn vở Nguyên Dục Tuyết để bù đắp tiến độ. Tuần này bọn họ đã rất cố gắng, nhưng mấy tháng vừa rồi hoàn toàn không nghe giảng nên thật sự rất khó bắt kịp.
Nhờ giáo viên khoanh vùng đề cương cũng không được, vì vừa tan học là các giáo viên sẽ lập tức rời đi. Gần như tất cả đều có thái độ thờ ơ qua loa với họ, có thể nói là không có một một chút tình thầy trò, họ đâu thể mặt dày chạy tới nhờ người ta được.
Có lẽ cũng chỉ có kiểu thánh học như Nguyên Dục Tuyết này là nhớ hết mấy bài quan trọng trong chương trình học.
Mặc dù mấy người họ không quen biết Nguyên Dục Tuyết, nhưng cũng từng nói vài câu với bạn cùng phòng của cậu là Tăng Bạch --- Tăng Bạch là kiểu hướng ngoại trời sinh để xã giao, dù mỗi ngày anh ta chìm đắm trong tìm manh mối phó bản với Đường Viễn thì vẫn có thể bớt chút thời gian thành lập quan hệ hài hòa với bạn cùng lớp.
Một phần do lớp họ không bầu ban cán bộ, nếu không Tăng Bạch thân quen với tất cả mọi người chắc sẽ trở thành lớp trưởng.
Mà Tăng Bạch nghe mấy tên kia muốn nhờ vả mình mượn vở ghi của Nguyên Dục Tuyết, tuy anh ta đã xác định đối phương chỉ là NPC thông thường, không có giá trị lợi dụng gì, nhưng cũng đồng ý đi hỏi hộ.
Còn mượn được thật, Nguyên Dục Tuyết không để ý lắm, hỏi là cho.
Đưa vở của Nguyên Dục Tuyết cho mấy người kia xong, đối phương còn rất cảm kích, cầm về sao chép.
Lúc mang trả, mặt mũi tràn đầy khâm phục.
Thậm chí có thể nói là khoa trương nâng vở và sách giáo khoa của Nguyên Dục Tuyết bằng hai tay, ánh mắt họ cũng mang theo sự cảm phục cuồng nhiệt.
Họ kể với Tăng Bạch rằng nhờ có vở của thánh học, bọn họ về giở đại vài trang không chỉ hiểu được môn này, thậm chí còn thấy nó thú vị, về sau có thể phát triển theo hướng này. Sau đó là hỏi Tăng Bạch mượn thêm vở của mấy môn khác --- Đương nhiên còn nhờ anh ta nghiên cứu giúp xem thường ngày thánh học thích gì, bọn họ muốn mua chút quà cảm ơn.
Sao chưa gì đã gọi người ta thánh học rồi?
Lại còn gửi quà cảm ơn?
Tăng Bạch không hiểu. Nhận lại vở, dù biết rõ thi giữa kì sẽ không hỏi mấy kiến thức phổ thông này, anh ta cũng muốn hỏi mượn vở của Nguyên Dục Tuyết...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro