Hướng Dẫn Sinh...
Húy Tật
2024-09-25 10:40:46
Edit: Ry
Mặc dù bọn họ cực kì kháng cự, nhưng ấn tượng sợ hãi sinh ra từ bản năng, khiến tinh thần căng lên đứt đoạn lưu tại đáy lòng lúc ban đầu, lại như bị xóa đi khỏi não bộ, làm hai người chỉ nhớ được tâm trạng căng thẳng lần đầu tiên gặp mặt.
Tăng Bạch gượng gạo nở nụ cười, giới thiệu mình và Đường Viễn với người bạn cùng phòng mới này. Giới Chu Diễn không cho phản ứng gì, anh ta cũng không ngại, chỉ muốn mau chóng thoát khỏi đây. Thế là vơ đại vài món đồ vệ sinh cá nhân, nói sẽ cùng Đường Viễn dùng thử phòng tắm chung trong kí túc xá, rời đi trước.
Chỉ còn lại Nguyên Dục Tuyết và Giới Chu Diễn trong phòng.
Sách giáo khoa mới lĩnh được bày trên bàn, Nguyên Dục Tuyết giở lên xem tài liệu giảng dạy, quét hết toàn bộ nội dung trong đó --- Mà Giới Chu Diễn đang đứng ngay bên cạnh nhìn cậu.
Nguyên Dục Tuyết ngẩng lên, đối diện với ánh mắt của Giới Chu Diễn.
Có vẻ như Giới Chu Diễn không biết rằng lộ liễu nhìn chằm chằm người khác như vậy ở một mức độ nào đó cũng được xem là một hành vi rất bất lịch sự, khiến người ta cảm thấy mất tự nhiên.
Nhưng cũng may Nguyên Dục Tuyết không biết thường thức xã giao của con người --- Ví dụ như trong tình huống bình thường, con người sẽ không trực diện nhìn chằm chằm vào người khác như vậy, trừ khi là thẩm vấn. Thế là cậu hơi quay sang, hàng mi dày khe khẽ rung rinh, giương mắt lên bắt gặp với cái nhìn của Giới Chu Diễn.
"Cậu cũng muốn đọc sách à?" Nguyên Dục Tuyết lịch sự đề nghị: "Tôi có thể chia cho cậu xem."
Cậu để ý thấy ngoài người ra thì Giới Chu Diễn không mang theo bất cứ vật phẩm cá nhân nào vào trong phòng kí túc, đương nhiên cũng không có sách giáo khoa được trường phát cho.
Vẻ mặt Giới Chu Diễn dường như có chút biến hóa rất nhỏ, hắn do dự vài giây, một tiếng "ừ" rất khẽ thoát ra khỏi cổ họng, còn nói thêm: "Không cần, tôi, ngồi cạnh cậu, cùng nhau."
Cùng nhau đọc sách.
Nguyên Dục Tuyết thật sự không cảm nhận được có vấn đề gì, cậu hơi dịch ra cạnh bàn, chừa lại một chỗ trống đủ để chứa một người đàn ông trưởng thành: "Ừm."
Giới Chu Diễn ngồi ngay ngắn thẳng lưng, cách Nguyên Dục Tuyết chừng một khoảng, ánh mắt lại lưu luyến không rời, vô cùng ngoan ngoãn rơi xuống trang sách.
Hai người ngồi cạnh nhau, cùng đọc một cuốn sách hẳn là cảnh thường thấy khi ở chung một phòng...
Trừ việc Nguyên Dục Tuyết cứ hai giây lại lật sang trang mới.
Mà Giới Chu Diễn cũng không có bất cứ nghi hoặc nào, như thể đây là quy trình đọc sách rất bình thường. Đợi đến khi bọn họ "lật" hết đống tài liệu giảng dạy thì Tăng Bạch và Đường Viễn cũng trở lại.
Đồng phục đã được thay ra, bọn họ mặc quần áo ngủ, khăn tắm vắt trên vai, trên đầu còn mơ hồ bốc lên hơi nước màu trắng ấm áp.
Giờ Tăng Bạch và Đường Viễn nhìn Giới Chu Diễn, đã quên mất trước đó tại sao bản thân lại sợ hắn như vậy.
Thậm chí bọn họ còn khó hiểu cau mày, cảm thấy hoang mang với sự đề phòng tức khắc hiện lên trong lòng. Chỉ là một bạn cùng phòng mới kì quái mà thôi, là NPC hay là người chơi thì cũng thế, chẳng lẽ có thể giết bọn họ trong tích tắc sao ---
Nghĩ vậy, vẻ mặt Tăng Bạch lại như bình thường ngồi xuống bàn học của mình, cầm khăn mặt vắt trên vai tùy ý lau tóc ngắn một chút, cười trêu hai người đang ngồi chung một chỗ kia: "Hai người thế mà đã làm quen rồi à? Thân thiết ghê nha."
Nguyên Dục Tuyết không có phản ứng gì, Giới Chu Diễn thì nhìn về phía Tăng Bạch, cho anh ta một ánh mắt "khen ngợi".
Tăng Bạch cũng không hiểu được đấy là khen ngợi, chỉ cảm thấy ánh mắt đó lạnh giá vô cùng, đựng đầy băng nhọn sắc bén. Hoàn toàn không cùng khái niệm với kiểu "lạnh nhạt" của Nguyên Dục Tuyết, mà mang theo một loại tà tính hung ác, đậm chất công kích.
Ánh mắt tương đương với một lời uy hiếp, khiến Tăng Bạch đơ người, ngượng ngùng thu hồi nụ cười.
... Đến mức đó sao, không cả chịu nổi một câu đùa à.
Tăng Bạch nghĩ, vậy về sau không nói nữa là được.
Anh ta lại nhắc thêm một câu: "Giờ này phòng tắm chung đông lắm, chắc phải xếp hàng đấy, hai người có muốn tắm thì mau lên, hoặc là thôi giải quyết luôn ở nhà tắm trong phòng mình cũng được."
"À đúng rồi, mặc dù nội quy của trường là 9 giờ tắt đèn, nhưng bọn tôi 8 giờ 30 định tắt đèn đi ngủ luôn, không có vấn đề gì chứ?"
Tất nhiên là không ai có ý kiến.
Đường Viễn đã lẳng lặng trèo lên giường, sau đó Tăng Bạch cũng leo lên chuẩn bị chơi điện thoại di động.
Đương nhiên không phải là "chơi" thật, mà là anh ta dùng điện thoại lướt xem diễn dàn trường, Tieba, các loại nhóm sinh viên để xem có thu thập được thông tin mới không. Tăng Bạch còn đăng kí một tài khoản clone, gia nhập cái nhóm nhỏ do người chơi có biệt danh là Mộc Mộc kia tạo ra. Ở trong đó, anh ta không dùng thân phận thật của mình, mà lấy đại tên của một học sinh khác học ngành ngôn ngữ Trung, tiện thể thông qua cái nhóm này đào chút thông tin về những người chơi khác.
Ví dụ như Đặng Xu Xu và Hiểu Vân, mặc dù tất cả đều dùng tài khoản clone, nhưng cũng lần lượt được Tăng Bạch xác định.
Quả nhiên họ cũng là người chơi.
Tăng Bạch nheo mắt nhìn lịch sử trò chuyện trong nhóm. Tin tức mà mọi người thu hoạch được về cơ bản là giống nhau, chỗ đáng giá để thảo luận nhất chính là nội quy trường cho sinh viên mới.
Anh ta ngẫm nghĩ, cũng báo ra vài tin tức râu ria rồi tắt điện thoại, nhìn trần nhà chật hẹp.
Thật ra giường cũng khá rộng, ga màu trắng vừa được thay còn thoảng mùi xà phòng. Nhưng thực tế thì cái giường này không quá thoải mái để ngủ, cao đến bất thường, còn không có thành chắn, muốn lên giường phải leo cái thang gần hai mét, thiết kế cực kì vô lí.
Nằm trên giường chỉ cần giơ tay lên là có thể chạm được trần nhà, nếu cao như Tăng Bạch, ngồi dậy mà không cẩn thận cũng có thể va vỡ đầu, thật sự giống như bị nhốt trong một chiếc quan tài, tóm lại chỉ ở mức ngủ tạm.
Lúc trở mình, Tăng Bạch nhìn cái giường ở đối diện mới chợt nhận ra, kí túc xá của họ chỉ có ba tấm đệm --- Vậy lát nữa Giới Chu Diễn phải ngủ ở đâu?
Tăng Bạch vừa bị Giới Chu Diễn uy hiếp, còn lâu mới tốt bụng như vậy, lại xoay người nhắm mắt giả vờ đã ngủ.
...
Lúc chuẩn bị tắt đèn, Nguyên Dục Tuyết cũng mới nhận ra Giới Chu Diễn chỉ có thể nằm ngủ trên ván giường.
Ván giường trống rỗng còn dính một vết bẩn sậm màu lạ lùng, trông vô cùng kì dị, giống như lâu lắm rồi không được dọn dẹp.
Nhưng nội quy của trường đã viết rất rõ, 9 giờ nhất định phải tắt đèn đi ngủ, về giường đi ngủ... Nhưng giường ván gỗ kiểu này, thà ngồi trên ghế ngủ một đêm còn hơn.
Nguyên Dục Tuyết do dự một hồi, hỏi người bên cạnh: "Cậu có muốn ngủ chung với tôi không?"
Giới Chu Diễn: "...??"
Rõ ràng là một khuôn mặt vô cùng lạnh lùng, nhưng dường như Nguyên Dục Tuyết lại có thể nhìn ra được ba phần kinh ngạc ba phần luống cuống từ biểu cảm bình tĩnh của hắn. Khiến cho Nguyên Dục Tuyết cũng phải nghĩ lại, chẳng lẽ mình đã đưa ra đề nghị vô duyên khiến không ai có thể chấp nhận sao.
Nguyên Dục Tuyết thoáng trầm ngâm: "Ý của tôi là, cậu muốn ngủ cùng một giường với tôi không, giường cậu chưa trải đệm."
Mặc kì giường trong kí túc được thiết kế rất quỷ dị, nhưng diện tích cũng rộng rãi, hai người trưởng thành nằm vẫn vừa, chỉ hơi khó xoay người thôi. Mà quan trọng nhất là, Nguyên Dục Tuyết là người máy nên không cần dùng giấc ngủ để bổ sung tinh thần. Nếu như không phải nội quy trường học yêu cầu, thậm chí cậu chẳng cần phải lên giường nghỉ ngơi.
Nhưng lúc này, vẻ mặt Giới Chu Diễn trở nên càng thêm phức tạp rối rắm --- Đấy là Nguyên Dục Tuyết nhìn ra vậy.
Cuối cùng, hắn vẫn cực kì chậm chạp lại cứng nhắc từ chối: "Không, cần."
"Tôi thích, ngủ, ván giường."
Nói xong câu đó, hắn hơi mím môi, toát lên vẻ không tình nguyện. Nhưng vẫn nhanh chóng xoay người, cực kì lưu loát leo lên chiếc giường gần hai mét, mặt không cảm xúc nằm xuống... Ván giường.
Nguyên Dục Tuyết: "."
Con người luôn có sở thích khác nhau.
Nguyên Dục Tuyết nghĩ, trước hết tắt đèn, sau đó về giường của mình, tiến vào trạng thái chờ.
Các phòng ngủ khác cũng chừng 8 giờ 30 là lục tục tắt đèn, không có mấy người dám nói chuyện trong bóng tối.
Đúng 9 giờ, lặng như tờ.
Bất kể trạng thái của những người khác ra sao, nhưng người chơi không thể nào thoải mái ngủ được, luôn phải để lại chút cảnh giác, đề phòng khoảng thời gian có tỉ lệ tử vong cao nhất của phó bản. Huống hồ "nội quy trường học" còn chỉ rõ vào khoảng thời gian này.
Hành lang đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.
Hình như có người đang đứng ở ngoài cửa, cứ đi đi lại lại, tiếng bước chân càng lúc càng nặng nề vang dội, cách một cánh cửa mỏng, truyền vào trong vô cùng rõ rệt, cứ thế khiến lòng người bực bội theo.
Ồn quá.
Ồn quá ồn quá ồn quá ồn quá ---
Tăng Bạch bị tiếng bước chân cộp cộp kia đánh thức, không nhịn được mà trở mình. Anh ta nghe thấy Đường Viễn ở giường bên cạnh chợt nhúc nhích, có lẽ cũng là bị đánh thức. Cố gắng nhắm chặt hai mắt, cõi lòng lại không khỏi bừng lên ngọn lửa.
Tiếng bước chân kia vẫn không ngừng, sau khi đi xa một chút, tiếng thùng nước nửa đầy kịch liệt lắc lư truyền tới, tiếng cái thùng được kéo lê trên mặt đất cũng tạo ra âm thanh đục ngầu đều đều.
Cây lau nhà đột ngột cắm vào trong thùng nước, tiếng nước ào ào khuấy động, giặt vài cái lại quăng xuống sàn, giọt nước bắn tung tóe xuống không khác nào tiếng mưa rào.
Cây lau nhà không ngừng kéo lê trên mặt đất, tiếng nước sền sệt, tiếng ma sát sắc nhọn, tiếng giẫm đạp to lớn, hỗn hợp lại tạo thành tạp âm khiến người ta bực bội.
Ngay khi Tăng Bạch sắp ngồi dậy, muốn để người bên ngoài đừng làm ồn nữa, đầu óc đột nhiên tỉnh táo trở lại ---
Anh ta định làm gì vậy.
Loại dị thường cực kì rõ rệt này, Tăng Bạch đời nào lại không nhận ra, huống hồ còn có nội quy của trường ràng buộc.
Vừa rồi hình như anh ta đã bị quỷ che mắt, mất lí trí.
Tăng Bạch nhanh chóng bình tĩnh lại, nhắm chặt hai mắt, tiếng động ngoài hành lang càng lúc càng vang, lại không thể khiến tâm tình anh ta phập phồng. Thời gian dài dằng dặc trôi đi, ngoài cửa đột nhiên truyền tới tiếng quát phàn nàn của một sinh viên: "Ai vậy, đêm hôm còn dọn vệ sinh, có thể để mai quay lại không?"
Hắn cũng chỉ gào lên một câu như thế, sau đó hành lang bỗng trở nên yên tĩnh một cách lạ thường. Dù là tiếng phàn nàn của sinh viên, hay là tiếng bước chân, tiếng kéo lê trên sàn, tất cả tạp âm đều kì quái biến mất, như thể bị cắn nuốt vào một không gian khác.
Nhưng không yên tĩnh được bao lâu, âm thanh lê lết kia lại vang lên.
Tăng Bạch nghe được tâm trạng của người ngoài hành lang vô cùng tốt, còn ngâm nga một điệu hát dân gian. Tiếng cây lau nhà ma sát với mặt đất cũng không còn thô ráp cẩu thả, hơi tí là hất ra một đống bọt nước nữa, trở nên nhẵn mịn nhè nhẹ, giống như...
Giống như tiếng mái tóc mềm mại quét trên mặt đất.
Mí mắt Tăng Bạch hơi co giật, nhưng vẫn không mở ra.
Đúng lúc này, điện thoại cạnh gối đầu bỗng vang lên, rung rung, ánh sáng trắng gai mắt vô cùng rõ rệt trong căn phòng tĩnh lặng ---
Giây phút đó, phản ứng của Tăng Bạch vô cùng nhanh. Anh ta lập tức vồ lấy điện thoại, trên màn hình hiển thị cuộc gọi đến từ nhóm chat người chơi kia, con ngươi Tăng Bạch co rụt, ấn cúp máy.
Trước khi cuộc gọi đến lần nữa, Tăng Bạch thoát ra khỏi nhóm, cũng ấn nút tắt nguồn.
Đây không phải ngoài ý muốn.
Tăng Bạch không ngu tới vậy. Từ trước 9 giờ anh ta đã kiếm tra tất cả thiết bị điện tử, cũng tắt nguồn di động để đề phòng tình huống cuộc gọi tin nhắn hoặc báo thức thình thình xuất hiện, khiến mình bị trái với quy tắc.
Nhưng anh ta không ngờ rằng, lúc ấy xuất phát từ suy nghĩ đùa bỡn mà quyết định tham gia vào nhóm chat người chơi, lại khiến anh ta lật xe.
Trong nhóm người chơi có quỷ.
Chuyên môn đến để câu những người chơi ngu xuẩn ---- Bao gồm cả loại tự cao ngu xuẩn như anh ta.
Giờ anh ta chỉ có thể thầm thấy may mắn rằng khi đó không bảo Đường Viễn tham gia cùng.
Mồ hôi dinh dính trong lòng bàn tay thấm lên vỏ điện thoại, Tăng Bạch nghe được tiếng ngâm nga cùng với tiếng lê lết tới lui trên mặt sàn, dần ngừng lại.
Ngừng lại trước cửa phòng kí túc.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Diễn, nhớ đấy, là chính chú từ chối lên giường vợ chú.
______________________________
Chúc mừng truyện đã ra tới chương 400 =))))))))))))))))))))))))))))))) Đọc chương mới nhất thì nghe chừng bắt đầu vào giai đoạn "tìm hiểu" thân thế công rồi =)))))) Tức là bét cũng phải 5 trăm mấy 600 chương mới end =))))))))
Mặc dù bọn họ cực kì kháng cự, nhưng ấn tượng sợ hãi sinh ra từ bản năng, khiến tinh thần căng lên đứt đoạn lưu tại đáy lòng lúc ban đầu, lại như bị xóa đi khỏi não bộ, làm hai người chỉ nhớ được tâm trạng căng thẳng lần đầu tiên gặp mặt.
Tăng Bạch gượng gạo nở nụ cười, giới thiệu mình và Đường Viễn với người bạn cùng phòng mới này. Giới Chu Diễn không cho phản ứng gì, anh ta cũng không ngại, chỉ muốn mau chóng thoát khỏi đây. Thế là vơ đại vài món đồ vệ sinh cá nhân, nói sẽ cùng Đường Viễn dùng thử phòng tắm chung trong kí túc xá, rời đi trước.
Chỉ còn lại Nguyên Dục Tuyết và Giới Chu Diễn trong phòng.
Sách giáo khoa mới lĩnh được bày trên bàn, Nguyên Dục Tuyết giở lên xem tài liệu giảng dạy, quét hết toàn bộ nội dung trong đó --- Mà Giới Chu Diễn đang đứng ngay bên cạnh nhìn cậu.
Nguyên Dục Tuyết ngẩng lên, đối diện với ánh mắt của Giới Chu Diễn.
Có vẻ như Giới Chu Diễn không biết rằng lộ liễu nhìn chằm chằm người khác như vậy ở một mức độ nào đó cũng được xem là một hành vi rất bất lịch sự, khiến người ta cảm thấy mất tự nhiên.
Nhưng cũng may Nguyên Dục Tuyết không biết thường thức xã giao của con người --- Ví dụ như trong tình huống bình thường, con người sẽ không trực diện nhìn chằm chằm vào người khác như vậy, trừ khi là thẩm vấn. Thế là cậu hơi quay sang, hàng mi dày khe khẽ rung rinh, giương mắt lên bắt gặp với cái nhìn của Giới Chu Diễn.
"Cậu cũng muốn đọc sách à?" Nguyên Dục Tuyết lịch sự đề nghị: "Tôi có thể chia cho cậu xem."
Cậu để ý thấy ngoài người ra thì Giới Chu Diễn không mang theo bất cứ vật phẩm cá nhân nào vào trong phòng kí túc, đương nhiên cũng không có sách giáo khoa được trường phát cho.
Vẻ mặt Giới Chu Diễn dường như có chút biến hóa rất nhỏ, hắn do dự vài giây, một tiếng "ừ" rất khẽ thoát ra khỏi cổ họng, còn nói thêm: "Không cần, tôi, ngồi cạnh cậu, cùng nhau."
Cùng nhau đọc sách.
Nguyên Dục Tuyết thật sự không cảm nhận được có vấn đề gì, cậu hơi dịch ra cạnh bàn, chừa lại một chỗ trống đủ để chứa một người đàn ông trưởng thành: "Ừm."
Giới Chu Diễn ngồi ngay ngắn thẳng lưng, cách Nguyên Dục Tuyết chừng một khoảng, ánh mắt lại lưu luyến không rời, vô cùng ngoan ngoãn rơi xuống trang sách.
Hai người ngồi cạnh nhau, cùng đọc một cuốn sách hẳn là cảnh thường thấy khi ở chung một phòng...
Trừ việc Nguyên Dục Tuyết cứ hai giây lại lật sang trang mới.
Mà Giới Chu Diễn cũng không có bất cứ nghi hoặc nào, như thể đây là quy trình đọc sách rất bình thường. Đợi đến khi bọn họ "lật" hết đống tài liệu giảng dạy thì Tăng Bạch và Đường Viễn cũng trở lại.
Đồng phục đã được thay ra, bọn họ mặc quần áo ngủ, khăn tắm vắt trên vai, trên đầu còn mơ hồ bốc lên hơi nước màu trắng ấm áp.
Giờ Tăng Bạch và Đường Viễn nhìn Giới Chu Diễn, đã quên mất trước đó tại sao bản thân lại sợ hắn như vậy.
Thậm chí bọn họ còn khó hiểu cau mày, cảm thấy hoang mang với sự đề phòng tức khắc hiện lên trong lòng. Chỉ là một bạn cùng phòng mới kì quái mà thôi, là NPC hay là người chơi thì cũng thế, chẳng lẽ có thể giết bọn họ trong tích tắc sao ---
Nghĩ vậy, vẻ mặt Tăng Bạch lại như bình thường ngồi xuống bàn học của mình, cầm khăn mặt vắt trên vai tùy ý lau tóc ngắn một chút, cười trêu hai người đang ngồi chung một chỗ kia: "Hai người thế mà đã làm quen rồi à? Thân thiết ghê nha."
Nguyên Dục Tuyết không có phản ứng gì, Giới Chu Diễn thì nhìn về phía Tăng Bạch, cho anh ta một ánh mắt "khen ngợi".
Tăng Bạch cũng không hiểu được đấy là khen ngợi, chỉ cảm thấy ánh mắt đó lạnh giá vô cùng, đựng đầy băng nhọn sắc bén. Hoàn toàn không cùng khái niệm với kiểu "lạnh nhạt" của Nguyên Dục Tuyết, mà mang theo một loại tà tính hung ác, đậm chất công kích.
Ánh mắt tương đương với một lời uy hiếp, khiến Tăng Bạch đơ người, ngượng ngùng thu hồi nụ cười.
... Đến mức đó sao, không cả chịu nổi một câu đùa à.
Tăng Bạch nghĩ, vậy về sau không nói nữa là được.
Anh ta lại nhắc thêm một câu: "Giờ này phòng tắm chung đông lắm, chắc phải xếp hàng đấy, hai người có muốn tắm thì mau lên, hoặc là thôi giải quyết luôn ở nhà tắm trong phòng mình cũng được."
"À đúng rồi, mặc dù nội quy của trường là 9 giờ tắt đèn, nhưng bọn tôi 8 giờ 30 định tắt đèn đi ngủ luôn, không có vấn đề gì chứ?"
Tất nhiên là không ai có ý kiến.
Đường Viễn đã lẳng lặng trèo lên giường, sau đó Tăng Bạch cũng leo lên chuẩn bị chơi điện thoại di động.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đương nhiên không phải là "chơi" thật, mà là anh ta dùng điện thoại lướt xem diễn dàn trường, Tieba, các loại nhóm sinh viên để xem có thu thập được thông tin mới không. Tăng Bạch còn đăng kí một tài khoản clone, gia nhập cái nhóm nhỏ do người chơi có biệt danh là Mộc Mộc kia tạo ra. Ở trong đó, anh ta không dùng thân phận thật của mình, mà lấy đại tên của một học sinh khác học ngành ngôn ngữ Trung, tiện thể thông qua cái nhóm này đào chút thông tin về những người chơi khác.
Ví dụ như Đặng Xu Xu và Hiểu Vân, mặc dù tất cả đều dùng tài khoản clone, nhưng cũng lần lượt được Tăng Bạch xác định.
Quả nhiên họ cũng là người chơi.
Tăng Bạch nheo mắt nhìn lịch sử trò chuyện trong nhóm. Tin tức mà mọi người thu hoạch được về cơ bản là giống nhau, chỗ đáng giá để thảo luận nhất chính là nội quy trường cho sinh viên mới.
Anh ta ngẫm nghĩ, cũng báo ra vài tin tức râu ria rồi tắt điện thoại, nhìn trần nhà chật hẹp.
Thật ra giường cũng khá rộng, ga màu trắng vừa được thay còn thoảng mùi xà phòng. Nhưng thực tế thì cái giường này không quá thoải mái để ngủ, cao đến bất thường, còn không có thành chắn, muốn lên giường phải leo cái thang gần hai mét, thiết kế cực kì vô lí.
Nằm trên giường chỉ cần giơ tay lên là có thể chạm được trần nhà, nếu cao như Tăng Bạch, ngồi dậy mà không cẩn thận cũng có thể va vỡ đầu, thật sự giống như bị nhốt trong một chiếc quan tài, tóm lại chỉ ở mức ngủ tạm.
Lúc trở mình, Tăng Bạch nhìn cái giường ở đối diện mới chợt nhận ra, kí túc xá của họ chỉ có ba tấm đệm --- Vậy lát nữa Giới Chu Diễn phải ngủ ở đâu?
Tăng Bạch vừa bị Giới Chu Diễn uy hiếp, còn lâu mới tốt bụng như vậy, lại xoay người nhắm mắt giả vờ đã ngủ.
...
Lúc chuẩn bị tắt đèn, Nguyên Dục Tuyết cũng mới nhận ra Giới Chu Diễn chỉ có thể nằm ngủ trên ván giường.
Ván giường trống rỗng còn dính một vết bẩn sậm màu lạ lùng, trông vô cùng kì dị, giống như lâu lắm rồi không được dọn dẹp.
Nhưng nội quy của trường đã viết rất rõ, 9 giờ nhất định phải tắt đèn đi ngủ, về giường đi ngủ... Nhưng giường ván gỗ kiểu này, thà ngồi trên ghế ngủ một đêm còn hơn.
Nguyên Dục Tuyết do dự một hồi, hỏi người bên cạnh: "Cậu có muốn ngủ chung với tôi không?"
Giới Chu Diễn: "...??"
Rõ ràng là một khuôn mặt vô cùng lạnh lùng, nhưng dường như Nguyên Dục Tuyết lại có thể nhìn ra được ba phần kinh ngạc ba phần luống cuống từ biểu cảm bình tĩnh của hắn. Khiến cho Nguyên Dục Tuyết cũng phải nghĩ lại, chẳng lẽ mình đã đưa ra đề nghị vô duyên khiến không ai có thể chấp nhận sao.
Nguyên Dục Tuyết thoáng trầm ngâm: "Ý của tôi là, cậu muốn ngủ cùng một giường với tôi không, giường cậu chưa trải đệm."
Mặc kì giường trong kí túc được thiết kế rất quỷ dị, nhưng diện tích cũng rộng rãi, hai người trưởng thành nằm vẫn vừa, chỉ hơi khó xoay người thôi. Mà quan trọng nhất là, Nguyên Dục Tuyết là người máy nên không cần dùng giấc ngủ để bổ sung tinh thần. Nếu như không phải nội quy trường học yêu cầu, thậm chí cậu chẳng cần phải lên giường nghỉ ngơi.
Nhưng lúc này, vẻ mặt Giới Chu Diễn trở nên càng thêm phức tạp rối rắm --- Đấy là Nguyên Dục Tuyết nhìn ra vậy.
Cuối cùng, hắn vẫn cực kì chậm chạp lại cứng nhắc từ chối: "Không, cần."
"Tôi thích, ngủ, ván giường."
Nói xong câu đó, hắn hơi mím môi, toát lên vẻ không tình nguyện. Nhưng vẫn nhanh chóng xoay người, cực kì lưu loát leo lên chiếc giường gần hai mét, mặt không cảm xúc nằm xuống... Ván giường.
Nguyên Dục Tuyết: "."
Con người luôn có sở thích khác nhau.
Nguyên Dục Tuyết nghĩ, trước hết tắt đèn, sau đó về giường của mình, tiến vào trạng thái chờ.
Các phòng ngủ khác cũng chừng 8 giờ 30 là lục tục tắt đèn, không có mấy người dám nói chuyện trong bóng tối.
Đúng 9 giờ, lặng như tờ.
Bất kể trạng thái của những người khác ra sao, nhưng người chơi không thể nào thoải mái ngủ được, luôn phải để lại chút cảnh giác, đề phòng khoảng thời gian có tỉ lệ tử vong cao nhất của phó bản. Huống hồ "nội quy trường học" còn chỉ rõ vào khoảng thời gian này.
Hành lang đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.
Hình như có người đang đứng ở ngoài cửa, cứ đi đi lại lại, tiếng bước chân càng lúc càng nặng nề vang dội, cách một cánh cửa mỏng, truyền vào trong vô cùng rõ rệt, cứ thế khiến lòng người bực bội theo.
Ồn quá.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ồn quá ồn quá ồn quá ồn quá ---
Tăng Bạch bị tiếng bước chân cộp cộp kia đánh thức, không nhịn được mà trở mình. Anh ta nghe thấy Đường Viễn ở giường bên cạnh chợt nhúc nhích, có lẽ cũng là bị đánh thức. Cố gắng nhắm chặt hai mắt, cõi lòng lại không khỏi bừng lên ngọn lửa.
Tiếng bước chân kia vẫn không ngừng, sau khi đi xa một chút, tiếng thùng nước nửa đầy kịch liệt lắc lư truyền tới, tiếng cái thùng được kéo lê trên mặt đất cũng tạo ra âm thanh đục ngầu đều đều.
Cây lau nhà đột ngột cắm vào trong thùng nước, tiếng nước ào ào khuấy động, giặt vài cái lại quăng xuống sàn, giọt nước bắn tung tóe xuống không khác nào tiếng mưa rào.
Cây lau nhà không ngừng kéo lê trên mặt đất, tiếng nước sền sệt, tiếng ma sát sắc nhọn, tiếng giẫm đạp to lớn, hỗn hợp lại tạo thành tạp âm khiến người ta bực bội.
Ngay khi Tăng Bạch sắp ngồi dậy, muốn để người bên ngoài đừng làm ồn nữa, đầu óc đột nhiên tỉnh táo trở lại ---
Anh ta định làm gì vậy.
Loại dị thường cực kì rõ rệt này, Tăng Bạch đời nào lại không nhận ra, huống hồ còn có nội quy của trường ràng buộc.
Vừa rồi hình như anh ta đã bị quỷ che mắt, mất lí trí.
Tăng Bạch nhanh chóng bình tĩnh lại, nhắm chặt hai mắt, tiếng động ngoài hành lang càng lúc càng vang, lại không thể khiến tâm tình anh ta phập phồng. Thời gian dài dằng dặc trôi đi, ngoài cửa đột nhiên truyền tới tiếng quát phàn nàn của một sinh viên: "Ai vậy, đêm hôm còn dọn vệ sinh, có thể để mai quay lại không?"
Hắn cũng chỉ gào lên một câu như thế, sau đó hành lang bỗng trở nên yên tĩnh một cách lạ thường. Dù là tiếng phàn nàn của sinh viên, hay là tiếng bước chân, tiếng kéo lê trên sàn, tất cả tạp âm đều kì quái biến mất, như thể bị cắn nuốt vào một không gian khác.
Nhưng không yên tĩnh được bao lâu, âm thanh lê lết kia lại vang lên.
Tăng Bạch nghe được tâm trạng của người ngoài hành lang vô cùng tốt, còn ngâm nga một điệu hát dân gian. Tiếng cây lau nhà ma sát với mặt đất cũng không còn thô ráp cẩu thả, hơi tí là hất ra một đống bọt nước nữa, trở nên nhẵn mịn nhè nhẹ, giống như...
Giống như tiếng mái tóc mềm mại quét trên mặt đất.
Mí mắt Tăng Bạch hơi co giật, nhưng vẫn không mở ra.
Đúng lúc này, điện thoại cạnh gối đầu bỗng vang lên, rung rung, ánh sáng trắng gai mắt vô cùng rõ rệt trong căn phòng tĩnh lặng ---
Giây phút đó, phản ứng của Tăng Bạch vô cùng nhanh. Anh ta lập tức vồ lấy điện thoại, trên màn hình hiển thị cuộc gọi đến từ nhóm chat người chơi kia, con ngươi Tăng Bạch co rụt, ấn cúp máy.
Trước khi cuộc gọi đến lần nữa, Tăng Bạch thoát ra khỏi nhóm, cũng ấn nút tắt nguồn.
Đây không phải ngoài ý muốn.
Tăng Bạch không ngu tới vậy. Từ trước 9 giờ anh ta đã kiếm tra tất cả thiết bị điện tử, cũng tắt nguồn di động để đề phòng tình huống cuộc gọi tin nhắn hoặc báo thức thình thình xuất hiện, khiến mình bị trái với quy tắc.
Nhưng anh ta không ngờ rằng, lúc ấy xuất phát từ suy nghĩ đùa bỡn mà quyết định tham gia vào nhóm chat người chơi, lại khiến anh ta lật xe.
Trong nhóm người chơi có quỷ.
Chuyên môn đến để câu những người chơi ngu xuẩn ---- Bao gồm cả loại tự cao ngu xuẩn như anh ta.
Giờ anh ta chỉ có thể thầm thấy may mắn rằng khi đó không bảo Đường Viễn tham gia cùng.
Mồ hôi dinh dính trong lòng bàn tay thấm lên vỏ điện thoại, Tăng Bạch nghe được tiếng ngâm nga cùng với tiếng lê lết tới lui trên mặt sàn, dần ngừng lại.
Ngừng lại trước cửa phòng kí túc.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Diễn, nhớ đấy, là chính chú từ chối lên giường vợ chú.
______________________________
Chúc mừng truyện đã ra tới chương 400 =))))))))))))))))))))))))))))))) Đọc chương mới nhất thì nghe chừng bắt đầu vào giai đoạn "tìm hiểu" thân thế công rồi =)))))) Tức là bét cũng phải 5 trăm mấy 600 chương mới end =))))))))
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro