Khách Sạn Tránh...
Húy Tật
2024-09-25 10:40:46
Edit: Ry
Có thứ gì đó ở trên đầu chị.
Nói chính xác hơn là ở trên trần nhà.
Tứ chi của nó bám chặt vào trần như một con thạch sùng, đưa lưng về phía Từ Oánh, nhưng cái đầu lại quay ngược 180 độ rõ là dị hợm. Trông như thể đầu và thân, vốn là hai cá thể hoàn toàn tách rời, được ghép lại với nhau.
Trên cái đầu kia có một đôi mắt, đang nhìn chòng chọc vào Từ Oánh.
Con ngươi đi theo mọi chuyển động của chị, thậm chí còn có bọt máu phun ra.
Từ Oánh ngẩng lên thì cũng đối diện với nó.
Một tình huống kinh dị thật khó để miêu tả.
Khuôn mặt quỷ hết sức dữ tợn như bị ai đảo nát nhừ, vẫn còn lẫn lộn máu thịt, be bét nhoe nhoét với đủ loại vết thương đáng sợ.
Nếu ngoại hình của nó không giống người còn đỡ, nhưng rõ ràng có cơ thể kì dị như vậy, tư thế vặn vẹo khác thường và cặp mắt đỏ tươi ma quái, khuôn mặt nó lại là của con người, lập tức kích hoạt hiệu ứng Uncanny Valley.
Từ Oánh đờ ra.
Máu của chị như đông lại ở giây phút đó, không có nổi một phản ứng ---
Nhưng thật khó hiểu là nhìn khuôn mặt quỷ đáng sợ kia, Từ Oánh lại thấy khá quen thuộc.
Sự quen thuộc ấy khiến chị đờ đẫn, nghẹn lại tiếng hét sắp thoát ra.
Khi Từ Oánh vẫn còn ngây ngẩn, con quỷ trên trần nhà bỗng há miệng, có thứ chất lỏng đỏ tươi nhỏ xuống, rơi thẳng vào mặt Từ Oánh.
Nóng bỏng, sền sệt, hình như còn có tính ăn mòn.
Từ Oánh hơi há miệng.
Chị cứ nghĩ rằng mình sẽ hét.
Nhưng không.
Cổ họng chị như bị nhét thứ gì vào tắc nghẹn, mãi không phát ra được âm thanh nào.
Trong nháy mắt đó Từ Oánh mềm hết người.
Chị cảm giác mình không đứng nổi nữa, mất quyền khống chế cơ thể. Thực tế phản ứng của Từ Oánh lại khá nhanh, chị ném cái điện thoại đi, sau đó gần như là lộn nhào, trông rất buồn cười, lăn tới góc phòng cách con quỷ xa nhất.
Chính Từ Oánh cũng không biết trong tình huống cực đoan này mình làm thế nào để hành động được lưu loát như vậy.
Tin tốt, con quỷ đang bám trên trần vẫn ở chỗ cũ. Nó không bò tới nhanh như nhện hay thạch sùng, mà như bị cố định ở đó, cái đầu xoay theo một góc độ ma quái, nhìn chị chằm chằm.
Tin xấu, Từ Oánh không thể ra ngoài bây giờ.
Chị đã bò được ra tới cửa phòng, nhưng lúc này thứ chị đang tựa lưng vào chính là cái ghế sô pha nặng trịch lúc chiều chị thở phì phò đẩy ra chặn cửa ---
Quả đúng là tự tạo nghiệp thì không sống được.
Từ Oánh đau khổ nghĩ.
Hay lắm, có chặn được quỷ không thì chưa biết, nhưng giờ tự chặn chết mình rồi.
Lòng bàn tay chị toàn là mồ hôi. Từ Oánh bắt đầu tính xem tỉ lệ mình bùng nổ adrenalin bật dậy lôi hết đống đồ này ra khỏi cửa lớn hơn, hay là con quỷ kia tới giết mình trước lớn hơn.
Đừng hoảng.
Không được hoảng.
Từ Oánh nghĩ.
Nhân viên đang trên đường tới rồi, họ sẽ giúp mình sống sót ---
Nhưng Từ Oánh tuyệt vọng phát hiện, cái kiểu an ủi bản thân này quá vô dụng. Trái tim chị nhảy lên bình bịch, vì chị ý thức được con quỷ kia đang ngày một tới gần.
Tứ chi của nó vẫn dán lên trần nhà, không hề rơi xuống, nếu không chắc Từ Oánh còn sụp đổ nữa.
Cái đầu của nó vặn thành một góc độ mới, như là bị ai bẻ hẳn xuống. Nếu cẩn thận quan sát phần thân của nó thì cũng sẽ thấy một sự không hài hòa kì lạ, cảm giác như là một người bị đánh gãy hết xương, cắt xẻ thành từng khối thịt, sau đó ghép lại tạo thành thứ này.
Quái thai, dị hợm, kinh tởm. Nhìn lâu thêm chút cũng cảm giác cõi lòng run rẩy, ý chí dần sụp đổ... Một con quái vật hếtsức đáng sợ.
Mà lúc này, nó đang không ngừng tới gần chị.
Nó đi rất thong thả, dùng những ngón tay dài kì dị của mình để di chuyển thân mình, như thể nó đang hưởng thụ cảm giác dồn con mồi tới đường cùng, chầm chậm dằn vặt đến chết.
Tinh thần Từ Oánh ở giây cuối thật sự không chịu nổi nữa, sụp đổ.
Chị cảm giác mặt mình nhoe nhoét nước mắt nước mũi, chật vật vô cùng, nhưng ai hơi đâu để ý.
Trong nỗi sợ tột độ, Từ Oánh bỗng nhận ra cảm giác quen thuộc đó đến từ đâu ---
Người phụ nữ không khỏi trợn to mắt.
"Tại sao." Chị run rẩy hỏi.
Từ Oánh cho là giọng mình rất lớn, kiểu gào thét khi bị ép vào đường cùng, thực tế thì nó không khác tiếng muỗi kêu là mấy.
"Tại sao lại làm vậy với tôi! Tôi làm gì có lỗi với cậu chứ!!"
Càng ngày càng gần.
Lúc này, Từ Oánh dường như nghe được tiếng bước chân vọng vào từ ngoài hành lang.
Rất vội vã.
Âm thanh khiến người ta an lòng.
Nhóm nhân viên của khách sạn đã chạy tới.
Người bảo vệ chị tới rồi.
Nhưng cùng lúc đó, con quỷ cũng lao tới trước mặt Từ Oánh ---
Quá gần.
Không kịp nữa rồi.
...
Số 3 nhận được điện thoại, trong thời gian ngắn nhất, dùng tốc độ nhanh nhất báo cho tất cả mọi người.
Bao gồm cả Nguyên Dục Tuyết.
Bọn họ nhanh chóng rời khỏi kí túc xá cho nhân viên, nhưng dễ ăn như vậy thì đã không phải phong cách của khách sạn.
Cũng giống lúc ở lầu một gặp phải không gian kì lạ, lần này đám Nguyên Dục Tuyết ra ngoài cũng gặp chút phiền phức nho nhỏ.
Có điều Nguyên Dục Tuyết giải quyết chúng nhanh như chớp, thành ra phó bản kiểu có cố gắng nhưng không đáng kể.
Trên Phá Hồng Mông còn dính máu, dòng máu sền sệt không ngừng nhỏ xuống từ mũi đao.
Nguyên Dục Tuyết rất dứt khoát, vẻ mặt luôn hững hờ, bị bóng đêm bao trùm càng thêm lạnh lùng. Cậu nhanh gọn tra đao vào vỏ, lập tức chạy sang đầu hành lang bên kia.
Lần này các người chơi không ở chung một chỗ nữa, mỗi người một phòng, nên vấn đề đã xuất hiện.
Bọn họ cần phải nhanh chóng tới chỗ khách thuê phòng, nhưng ai cũng gặp phiền phức.
Điều khiến người ta bất ngờ là, cũng có thể do độ khó của mỗi phiền phức khác nhau, không tính Nguyên Dục Tuyết thì người chơi đầu tiên ra khỏi phòng lại là Bé Năm.
Trên tay cô còn quấn một sợi tơ màu bạc, máu nhỏ xuống khỏi ngón tay, vẽ một đường cực đẹp.
Vẻ mặt thiếu nữ thỏa mãn lạ kì, thậm chí toát lên sự tàn nhẫn trong một giây. Chẳng qua ngay khi chân đặt ra ngoài hành lang, lần đầu tiên gặp người còn có tốc độ nhanh hơn mình là Nguyên Dục Tuyết, nét mặt cô lập tức cứng lại.
Nhưng chỉ nháy mắt sau, Bé Năm đã đổi sang bản mặt mong manh với nụ cười ngọt ngào, thỏ thẻ gọi Nguyên Dục Tuyết.
Thiếu niên không để ý tới cô, đi rất nhanh, cô chỉ chậm có một giây đã suýt không thấy cậu đâu nữa.
Cùng lúc đó cô cũng nghe được tiếng động đánh nhau truyền ra từ các phòng, do dự them nửa giây, quyết định không chờ đồng đội mà đuổi theo Nguyên Dục Tuyết.
Trong cơ thể mảnh mai đó lại cất giấu một sức mạnh đáng sợ đến vậy sao?
Bé Năm nghĩ. (chị nhìn lại chị đi chị ơi, chị cũng không vừa đâu =]]]]]]]]]]])
Họ chạy một mạch, những bức tranh chân dung kì lạ treo trên hành lang cũng dõi mắt theo.
Dưới ánh đèn ảm đạm, cộng thêm giấy dán tường và thảm có kiểu hoa văn rậm rạp khiến người ta nhức mắt, tạo cảm giác choáng váng kịch liệt. Trong trạng thái hư ảo này, dường như những bức tranh kia đều đang chớp mắt, sau đó con ngươi chuyển động theo bước chân của hai người đang chạy trên hành lang, từ người này sang người khác, nhìn họ lao đi nhanh như chớp, sau đó nở nụ cười quái dị.
Không ai để ý tới đống tranh chân dung kì quái đó.
Bé Năm còn đang ngạc nhiên là mình dốc hết sức chạy như vậy vẫn không bắt kịp Nguyên Dục Tuyết. Đúng là... Một nhân vật còn khó chơi hơn cả tưởng tượng của cô.
Bọn họ nhanh chóng tới trước cửa phòng Từ Oánh, chưa rõ tình huống ra sao. Số 3 chỉ nói đúng một câu bên khách có chuyện, nhưng cụ thể là chuyện gì y không giải thích.
Trong phòng im lìm như là chết.
Nguyên Dục Tuyết gõ cửa, trước đó cậu đã xác nhận mình không thể dùng kĩ năng để mở cửa, bình tĩnh hỏi thăm: "Chúng tôi tới rồi. Quý khách có thể ra mở cửa không ạ?"
Im lặng chừng vài ba giây, Nguyên Dục Tuyết không nhận được câu trả lời thì bình tĩnh nói tiếp: "Để đảm bảo cho sự an toàn của quý khách, nếu không nhận được câu trả lời, 3 giây sau tôi sẽ phá cửa."
Khuôn mặt thiếu niên chưa từng xuất hiện cảm xúc gì, như thể việc phá cửa không hề khó khăn với cậu.
"Chờ đã Nguyên Dục Tuyết, đừng sốt ruột." Bé Năm lại điềm tĩnh tới bất ngờ. Cô vừa quan sát khóa cửa vừa bày tỏ quan điểm: "Có kinh nghiệm từ lần trước bảo vệ Vương Kiện, chúng ta đều đã biết căn phòng sẽ bảo vệ khách ở. Chỉ cần Từ Oánh không tự ý ra khỏi phòng thì sẽ không bị quỷ làm gì đâu."
Nếu không nhóc quỷ kia đã không phải biến thành vợ Vương Kiện, dụ ông ta ra ngoài.
Phòng khách sạn có tác dụng bảo vệ nhất định với các vị khách, nếu không chỉ với khoảng cách từ kí túc xá nhân viên tới dây, cộng thêm những trở ngại trên đường khiến họ luôn tới trễ vài phút, khách hàng không có năng lực bảo vệ bản thân thì không biết sẽ chết bao nhiêu lần trong vài phút đó. Phó bản sẽ không thiết lập tình huống tuyệt vọng tới cùng cực như vậy.
Nguyên Dục Tuyết trông rất bình tĩnh, cậu bình thản đáp "ừ" một tiếng. Ngay khi Bé Năm cho rằng cậu đã nghe lọt thì phát hiện thiếu niên chuẩn bị phá cửa ---
Bé Năm: "..."
Ok, xem ra là không lọt được vào tai.
Kể ra cũng phù hợp với ấn tượng của cô về vũ lực kinh khủng có thể phá vỡ phó bản của Nguyên Dục Tuyết...
Nhưng đúng lúc này, phía sau cửa truyền đến tiếng nức nở của Từ Oánh.
"Chờ đã, chờ chút! Đừng... Tôi không sao, để tôi mở cửa. Cửa... Cửa không khóa."
Cửa phòng là khóa từ thông minh, chỉ cần quẹt thẻ là mở được.
Nhưng lúc này cánh cửa vẫn im lìm khép chặt, không một kẽ hở.
Sau đó họ nghe thấy tiếng khóc như thể một giây sau sẽ ngất của Từ Oánh: "Sao giờ các người mới đến... Cửa mở, nhưng khó đẩy vào vì buổi chiều tôi kê ghế sô pha ra chặn cửa, sợ có thứ gì tiến vào."
Để mở cửa, lúc này Từ Oánh đang dùng tư thế hết sức gian nan bám vào tay cầm.
Cả người chị nhoài trên cái ghế sô pha, khó khăn vượt qua chướng ngại, dí thẻ vào ổ khóa.
Nhưng đây là nỗ lực cuối cùng rồi, cửa phòng vẫn bị cái ghế sô pha "đóng" theo nghĩa vật lý.
Bé Năm ngơ ngác, Nguyên Dục Tuyết thì nhanh chóng get được vấn đề. Đúng hơn là cậu rà quét được tình huống của Từ Oánh hiện giờ.
Với Nguyên Dục Tuyết, hay là với tất cả người chơi, thứ hạn chế họ chỉ có sức mạnh của phó bản bảo vệ căn phòng, chứ về phương diện vật lý lại không phải cái gì to tát.
Mỗi người chơi cải thiện nền tảng cơ thể xong đều có thể chất khác hẳn với người thường.
Càng miễn bàn tới vũ khí hình người như Nguyên Dục Tuyết.
Thiếu niên nhẹ nhàng nói: "Được, chị bám chắc nhé."
Từ Oánh áng chừng còn chưa kịp hiểu, nghe vậy thì vô thức bám vào thành ghế sô pha. Sau đó cửa phòng được nhẹ nhàng đẩy ra một khoảng trống đủ cho một người chui qua.
Chiếc ghế sô pha siêu nặng đang đè chặt lên cửa cũng dễ dàng bị dịch chuyển trên sàn nhà.
Bao gồm cả một người trưởng thành đang ngồi trên đó.
Trên mặt sàn, chân ghế sô pha còn cắt ra một vết khá sâu.
Từ Oánh: "..."
Phản ứng đầu tiên của chị khi thấy vết xước trên sàn là, mình không phải bồi thường cái này đâu nhỉ?
Sức Nguyên Dục Tuyết mạnh tới đáng sợ, một tay cậu còn đang cầm Phá Hồng Mông, nên vừa rồi thiếu niên chỉ dùng có một tay.
Ống tay áo hơi trượt xuống để lộ phần cổ tay trắng nõn thon gọn, một cánh tay mảnh mai chỉ dùng để viết chữ vẽ tranh chứ không thích hợp tham gia bất cứ hoạt động mạnh nào. Nhưng điệu bộ Nguyên Dục Tuyết thoải mái như thể cậu chỉ dùng một tay mở cửa bình thường, chứ không phải là đẩy cả cái ghế sô pha nặng trịch đằng sau.
Mất một lúc như vậy, những người chơi khác cũng thành công thoát thân, chạy tới đây.
Nguyên Dục Tuyết lách vào qua khe cửa không quá lớn kia, nhìn thấy Từ Oánh đằng sau.
Ánh mắt cậu vừa hay nhìn thẳng vào mặt chị, Từ Oánh ngẩng đầu, mặt mày xơ xác.
Trông chị khá chật vật, trên mặt còn vệt nước chưa khô, mắt cũng đỏ bừng, kinh ngạc nhìn Nguyên Dục Tuyết, chưa kịp có phản ứng thì thiếu niên đã đi tới trước mặt mình.
Nguyên Dục Tuyết quan sát chị.
Đôi mắt đen luôn phẳng lặng, đen nhánh như thể đáy mắt là một vực biển sâu, lại tựa như chứa đựng những vì tinh tú sáng nhất trời đêm bao la. Một đôi mắt đẹp khiến người nhìn vào luôn cảm thấy lòng an yên.
Nhưng Nguyên Dục Tuyết lúc này có lẽ không bình tĩnh tới vậy.
Cậu nghĩ tới những gì Từ Oánh vừa nói, hơi mím môi.
Nước da thiếu niên trắng muốt, màu sắc rực rỡ duy nhất trên mặt là đôi môi đỏ, đang hơi mím lại, càng đỏ thắm.
Cậu rủ mắt, nghiêm túc nói với Từ Oánh.
"Rất xin lỗi."
Giọng cậu lành lạnh, rất nhẹ nhàng, tựa bông tuyết sắp tan giữa không trung. Nhưng sự áy náy trong đó là chân thành ---
"Vì đã tới muộn."
Từ Oánh sửng sốt.
Chị ngẩng lên nhìn Nguyên Dục Tuyết, sau đó giật mình, vội cúi xuống.
Vai chị còn đang run.
Đây là phản ứng bình thường, chỉ là chưa kịp hoàn hồn thôi ---
Chị vội vàng dùng giọng nói nghèn nghẹn của mình:
"Không không... Mọi người không tới muộn, tôi không nên trách các cậu. Xin lỗi, là do tôi quá kích động."
Bé Năm theo sau Nguyên Dục Tuyết vào phòng, lập tức quan sát xung quanh.
Kì lạ là trong phòng không có bất kì điểm gì bất thường.
Trừ đống đồ Từ Oánh đẩy ra chặn cửa với ban công thì bài trí trong phòng cũng không thay đổi quá nhiều, càng không có dấu vết đánh nhau.
Từ Oánh cũng nguyên vẹn không có thương tích, cô không ngửi được mùi máu từ người phụ nữ này, tóc tai cũng chỉ hơi rối, mặt có vệt nước mắt chưa khô. Nhưng tổng thể thì trừ việc vẫn còn sợ ra, Từ Oánh hoàn toàn không có vấn đề.
Không có vết máu, không có hiện trường kinh dị, cũng không có dấu hiệu quỷ quái xuất hiện.
Trông bình thường như là bao căn phòng khách sạn khác.
Bé Năm tiến lên, tận dụng cơ thể nhỏ bé của mình, linh hoạt lách tới trước mặt Nguyên Dục Tuyết. Cô nở nụ cười an ủichị, nhỏ nhẹ hỏi thăm:
"Chị Từ Oánh, xin lỗi vì giờ tụi em mới đến, chị không sao chứ?"
Thiếu nữ bày tỏ thái độ thân thiết nhiệt tình, trong mắt tràn đầy sự quan tâm với Từ Oánh. Cô tiến tới, nhẹ nhàng cầm tay chị, áp lòng bàn tay vào nhau để hơi ấm của mình truyền sang như một sự an ủi lặng thầm.
"Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy, có thể nói cho chúng em biết không?"
Từ Oánh lập tức rút tay về.
Ban ngày chị không có vẻ đề phòng, bài xích với Bé Năm như vậy.
Có điều nếu người phụ nữ này vừa trải qua sự kiện kích thích quá độ thì cũng giải thích được.
Bé Năm ngẩn ra, nhưng không nói gì, cẩn thận quan sát sắc mặt Từ Oánh. Đôi mắt cô hiện vẻ lo lắng, có chút tổn thương: "Không được ạ?"
Từ Oánh khựng lại, sau đó cứng ngắc bảo: "Đương nhiên là được."
_____________________
Có bạn bảo là tác giả viết lên tay hơn đọc sợ hơn này mới đúng chất vô hạn lưu kinh dị. Biết tại sao không? Vì thời kì này bà Tật tắc văn nặng luôn =)))))))))))))))))))))) Thuần tuý là có cái sườn cốt truyện rồi thêm tắt chi tiết rồi đăng lên thôi, bớt tả lại =))))))))))))))
Chứ hồi văn thơ lai láng là chương nào mẻ cũng sẽ cố nhồi nhét cảnh tấu hài độc thoại nhân vật rồi tả bé Tuyết xinh đẹp để bôi chữ á =))))))))))) Bà Tật đam mê cái này lắm, bất chấp quả văn như học sinh cấp 1 tập làm văn =))))))))) Plot bả nghĩ ra rất hay, world building cũng tốt, nhưng mà cũng không độ nổi văn của mẻ =))))))))
Tui thề bà này mà chuyển sang viết kinh dị hẳn là đọc sợ đái luôn ; ___ ; Vì mọi người lược bớt những đoạn tả đi chỉ tập trung vô plot của các phó bản thì cũng thấy nó dảk như nào, toàn đánh vào mặt tối của con người. Mà đọc mấy đoạn tâm sự tác giả thì nghe chừng mẻ có sở thích đọc truyện kinh dị á =)))))))))) Nhưng viết truyện thì cứ cố phải hoa lá cành vô cho nhẹ nhàng hài hước, thành ra nó bị nửa vời nhiều lúc đọc muốn má ơi luôn =))))))))
Có thứ gì đó ở trên đầu chị.
Nói chính xác hơn là ở trên trần nhà.
Tứ chi của nó bám chặt vào trần như một con thạch sùng, đưa lưng về phía Từ Oánh, nhưng cái đầu lại quay ngược 180 độ rõ là dị hợm. Trông như thể đầu và thân, vốn là hai cá thể hoàn toàn tách rời, được ghép lại với nhau.
Trên cái đầu kia có một đôi mắt, đang nhìn chòng chọc vào Từ Oánh.
Con ngươi đi theo mọi chuyển động của chị, thậm chí còn có bọt máu phun ra.
Từ Oánh ngẩng lên thì cũng đối diện với nó.
Một tình huống kinh dị thật khó để miêu tả.
Khuôn mặt quỷ hết sức dữ tợn như bị ai đảo nát nhừ, vẫn còn lẫn lộn máu thịt, be bét nhoe nhoét với đủ loại vết thương đáng sợ.
Nếu ngoại hình của nó không giống người còn đỡ, nhưng rõ ràng có cơ thể kì dị như vậy, tư thế vặn vẹo khác thường và cặp mắt đỏ tươi ma quái, khuôn mặt nó lại là của con người, lập tức kích hoạt hiệu ứng Uncanny Valley.
Từ Oánh đờ ra.
Máu của chị như đông lại ở giây phút đó, không có nổi một phản ứng ---
Nhưng thật khó hiểu là nhìn khuôn mặt quỷ đáng sợ kia, Từ Oánh lại thấy khá quen thuộc.
Sự quen thuộc ấy khiến chị đờ đẫn, nghẹn lại tiếng hét sắp thoát ra.
Khi Từ Oánh vẫn còn ngây ngẩn, con quỷ trên trần nhà bỗng há miệng, có thứ chất lỏng đỏ tươi nhỏ xuống, rơi thẳng vào mặt Từ Oánh.
Nóng bỏng, sền sệt, hình như còn có tính ăn mòn.
Từ Oánh hơi há miệng.
Chị cứ nghĩ rằng mình sẽ hét.
Nhưng không.
Cổ họng chị như bị nhét thứ gì vào tắc nghẹn, mãi không phát ra được âm thanh nào.
Trong nháy mắt đó Từ Oánh mềm hết người.
Chị cảm giác mình không đứng nổi nữa, mất quyền khống chế cơ thể. Thực tế phản ứng của Từ Oánh lại khá nhanh, chị ném cái điện thoại đi, sau đó gần như là lộn nhào, trông rất buồn cười, lăn tới góc phòng cách con quỷ xa nhất.
Chính Từ Oánh cũng không biết trong tình huống cực đoan này mình làm thế nào để hành động được lưu loát như vậy.
Tin tốt, con quỷ đang bám trên trần vẫn ở chỗ cũ. Nó không bò tới nhanh như nhện hay thạch sùng, mà như bị cố định ở đó, cái đầu xoay theo một góc độ ma quái, nhìn chị chằm chằm.
Tin xấu, Từ Oánh không thể ra ngoài bây giờ.
Chị đã bò được ra tới cửa phòng, nhưng lúc này thứ chị đang tựa lưng vào chính là cái ghế sô pha nặng trịch lúc chiều chị thở phì phò đẩy ra chặn cửa ---
Quả đúng là tự tạo nghiệp thì không sống được.
Từ Oánh đau khổ nghĩ.
Hay lắm, có chặn được quỷ không thì chưa biết, nhưng giờ tự chặn chết mình rồi.
Lòng bàn tay chị toàn là mồ hôi. Từ Oánh bắt đầu tính xem tỉ lệ mình bùng nổ adrenalin bật dậy lôi hết đống đồ này ra khỏi cửa lớn hơn, hay là con quỷ kia tới giết mình trước lớn hơn.
Đừng hoảng.
Không được hoảng.
Từ Oánh nghĩ.
Nhân viên đang trên đường tới rồi, họ sẽ giúp mình sống sót ---
Nhưng Từ Oánh tuyệt vọng phát hiện, cái kiểu an ủi bản thân này quá vô dụng. Trái tim chị nhảy lên bình bịch, vì chị ý thức được con quỷ kia đang ngày một tới gần.
Tứ chi của nó vẫn dán lên trần nhà, không hề rơi xuống, nếu không chắc Từ Oánh còn sụp đổ nữa.
Cái đầu của nó vặn thành một góc độ mới, như là bị ai bẻ hẳn xuống. Nếu cẩn thận quan sát phần thân của nó thì cũng sẽ thấy một sự không hài hòa kì lạ, cảm giác như là một người bị đánh gãy hết xương, cắt xẻ thành từng khối thịt, sau đó ghép lại tạo thành thứ này.
Quái thai, dị hợm, kinh tởm. Nhìn lâu thêm chút cũng cảm giác cõi lòng run rẩy, ý chí dần sụp đổ... Một con quái vật hếtsức đáng sợ.
Mà lúc này, nó đang không ngừng tới gần chị.
Nó đi rất thong thả, dùng những ngón tay dài kì dị của mình để di chuyển thân mình, như thể nó đang hưởng thụ cảm giác dồn con mồi tới đường cùng, chầm chậm dằn vặt đến chết.
Tinh thần Từ Oánh ở giây cuối thật sự không chịu nổi nữa, sụp đổ.
Chị cảm giác mặt mình nhoe nhoét nước mắt nước mũi, chật vật vô cùng, nhưng ai hơi đâu để ý.
Trong nỗi sợ tột độ, Từ Oánh bỗng nhận ra cảm giác quen thuộc đó đến từ đâu ---
Người phụ nữ không khỏi trợn to mắt.
"Tại sao." Chị run rẩy hỏi.
Từ Oánh cho là giọng mình rất lớn, kiểu gào thét khi bị ép vào đường cùng, thực tế thì nó không khác tiếng muỗi kêu là mấy.
"Tại sao lại làm vậy với tôi! Tôi làm gì có lỗi với cậu chứ!!"
Càng ngày càng gần.
Lúc này, Từ Oánh dường như nghe được tiếng bước chân vọng vào từ ngoài hành lang.
Rất vội vã.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Âm thanh khiến người ta an lòng.
Nhóm nhân viên của khách sạn đã chạy tới.
Người bảo vệ chị tới rồi.
Nhưng cùng lúc đó, con quỷ cũng lao tới trước mặt Từ Oánh ---
Quá gần.
Không kịp nữa rồi.
...
Số 3 nhận được điện thoại, trong thời gian ngắn nhất, dùng tốc độ nhanh nhất báo cho tất cả mọi người.
Bao gồm cả Nguyên Dục Tuyết.
Bọn họ nhanh chóng rời khỏi kí túc xá cho nhân viên, nhưng dễ ăn như vậy thì đã không phải phong cách của khách sạn.
Cũng giống lúc ở lầu một gặp phải không gian kì lạ, lần này đám Nguyên Dục Tuyết ra ngoài cũng gặp chút phiền phức nho nhỏ.
Có điều Nguyên Dục Tuyết giải quyết chúng nhanh như chớp, thành ra phó bản kiểu có cố gắng nhưng không đáng kể.
Trên Phá Hồng Mông còn dính máu, dòng máu sền sệt không ngừng nhỏ xuống từ mũi đao.
Nguyên Dục Tuyết rất dứt khoát, vẻ mặt luôn hững hờ, bị bóng đêm bao trùm càng thêm lạnh lùng. Cậu nhanh gọn tra đao vào vỏ, lập tức chạy sang đầu hành lang bên kia.
Lần này các người chơi không ở chung một chỗ nữa, mỗi người một phòng, nên vấn đề đã xuất hiện.
Bọn họ cần phải nhanh chóng tới chỗ khách thuê phòng, nhưng ai cũng gặp phiền phức.
Điều khiến người ta bất ngờ là, cũng có thể do độ khó của mỗi phiền phức khác nhau, không tính Nguyên Dục Tuyết thì người chơi đầu tiên ra khỏi phòng lại là Bé Năm.
Trên tay cô còn quấn một sợi tơ màu bạc, máu nhỏ xuống khỏi ngón tay, vẽ một đường cực đẹp.
Vẻ mặt thiếu nữ thỏa mãn lạ kì, thậm chí toát lên sự tàn nhẫn trong một giây. Chẳng qua ngay khi chân đặt ra ngoài hành lang, lần đầu tiên gặp người còn có tốc độ nhanh hơn mình là Nguyên Dục Tuyết, nét mặt cô lập tức cứng lại.
Nhưng chỉ nháy mắt sau, Bé Năm đã đổi sang bản mặt mong manh với nụ cười ngọt ngào, thỏ thẻ gọi Nguyên Dục Tuyết.
Thiếu niên không để ý tới cô, đi rất nhanh, cô chỉ chậm có một giây đã suýt không thấy cậu đâu nữa.
Cùng lúc đó cô cũng nghe được tiếng động đánh nhau truyền ra từ các phòng, do dự them nửa giây, quyết định không chờ đồng đội mà đuổi theo Nguyên Dục Tuyết.
Trong cơ thể mảnh mai đó lại cất giấu một sức mạnh đáng sợ đến vậy sao?
Bé Năm nghĩ. (chị nhìn lại chị đi chị ơi, chị cũng không vừa đâu =]]]]]]]]]]])
Họ chạy một mạch, những bức tranh chân dung kì lạ treo trên hành lang cũng dõi mắt theo.
Dưới ánh đèn ảm đạm, cộng thêm giấy dán tường và thảm có kiểu hoa văn rậm rạp khiến người ta nhức mắt, tạo cảm giác choáng váng kịch liệt. Trong trạng thái hư ảo này, dường như những bức tranh kia đều đang chớp mắt, sau đó con ngươi chuyển động theo bước chân của hai người đang chạy trên hành lang, từ người này sang người khác, nhìn họ lao đi nhanh như chớp, sau đó nở nụ cười quái dị.
Không ai để ý tới đống tranh chân dung kì quái đó.
Bé Năm còn đang ngạc nhiên là mình dốc hết sức chạy như vậy vẫn không bắt kịp Nguyên Dục Tuyết. Đúng là... Một nhân vật còn khó chơi hơn cả tưởng tượng của cô.
Bọn họ nhanh chóng tới trước cửa phòng Từ Oánh, chưa rõ tình huống ra sao. Số 3 chỉ nói đúng một câu bên khách có chuyện, nhưng cụ thể là chuyện gì y không giải thích.
Trong phòng im lìm như là chết.
Nguyên Dục Tuyết gõ cửa, trước đó cậu đã xác nhận mình không thể dùng kĩ năng để mở cửa, bình tĩnh hỏi thăm: "Chúng tôi tới rồi. Quý khách có thể ra mở cửa không ạ?"
Im lặng chừng vài ba giây, Nguyên Dục Tuyết không nhận được câu trả lời thì bình tĩnh nói tiếp: "Để đảm bảo cho sự an toàn của quý khách, nếu không nhận được câu trả lời, 3 giây sau tôi sẽ phá cửa."
Khuôn mặt thiếu niên chưa từng xuất hiện cảm xúc gì, như thể việc phá cửa không hề khó khăn với cậu.
"Chờ đã Nguyên Dục Tuyết, đừng sốt ruột." Bé Năm lại điềm tĩnh tới bất ngờ. Cô vừa quan sát khóa cửa vừa bày tỏ quan điểm: "Có kinh nghiệm từ lần trước bảo vệ Vương Kiện, chúng ta đều đã biết căn phòng sẽ bảo vệ khách ở. Chỉ cần Từ Oánh không tự ý ra khỏi phòng thì sẽ không bị quỷ làm gì đâu."
Nếu không nhóc quỷ kia đã không phải biến thành vợ Vương Kiện, dụ ông ta ra ngoài.
Phòng khách sạn có tác dụng bảo vệ nhất định với các vị khách, nếu không chỉ với khoảng cách từ kí túc xá nhân viên tới dây, cộng thêm những trở ngại trên đường khiến họ luôn tới trễ vài phút, khách hàng không có năng lực bảo vệ bản thân thì không biết sẽ chết bao nhiêu lần trong vài phút đó. Phó bản sẽ không thiết lập tình huống tuyệt vọng tới cùng cực như vậy.
Nguyên Dục Tuyết trông rất bình tĩnh, cậu bình thản đáp "ừ" một tiếng. Ngay khi Bé Năm cho rằng cậu đã nghe lọt thì phát hiện thiếu niên chuẩn bị phá cửa ---
Bé Năm: "..."
Ok, xem ra là không lọt được vào tai.
Kể ra cũng phù hợp với ấn tượng của cô về vũ lực kinh khủng có thể phá vỡ phó bản của Nguyên Dục Tuyết...
Nhưng đúng lúc này, phía sau cửa truyền đến tiếng nức nở của Từ Oánh.
"Chờ đã, chờ chút! Đừng... Tôi không sao, để tôi mở cửa. Cửa... Cửa không khóa."
Cửa phòng là khóa từ thông minh, chỉ cần quẹt thẻ là mở được.
Nhưng lúc này cánh cửa vẫn im lìm khép chặt, không một kẽ hở.
Sau đó họ nghe thấy tiếng khóc như thể một giây sau sẽ ngất của Từ Oánh: "Sao giờ các người mới đến... Cửa mở, nhưng khó đẩy vào vì buổi chiều tôi kê ghế sô pha ra chặn cửa, sợ có thứ gì tiến vào."
Để mở cửa, lúc này Từ Oánh đang dùng tư thế hết sức gian nan bám vào tay cầm.
Cả người chị nhoài trên cái ghế sô pha, khó khăn vượt qua chướng ngại, dí thẻ vào ổ khóa.
Nhưng đây là nỗ lực cuối cùng rồi, cửa phòng vẫn bị cái ghế sô pha "đóng" theo nghĩa vật lý.
Bé Năm ngơ ngác, Nguyên Dục Tuyết thì nhanh chóng get được vấn đề. Đúng hơn là cậu rà quét được tình huống của Từ Oánh hiện giờ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Với Nguyên Dục Tuyết, hay là với tất cả người chơi, thứ hạn chế họ chỉ có sức mạnh của phó bản bảo vệ căn phòng, chứ về phương diện vật lý lại không phải cái gì to tát.
Mỗi người chơi cải thiện nền tảng cơ thể xong đều có thể chất khác hẳn với người thường.
Càng miễn bàn tới vũ khí hình người như Nguyên Dục Tuyết.
Thiếu niên nhẹ nhàng nói: "Được, chị bám chắc nhé."
Từ Oánh áng chừng còn chưa kịp hiểu, nghe vậy thì vô thức bám vào thành ghế sô pha. Sau đó cửa phòng được nhẹ nhàng đẩy ra một khoảng trống đủ cho một người chui qua.
Chiếc ghế sô pha siêu nặng đang đè chặt lên cửa cũng dễ dàng bị dịch chuyển trên sàn nhà.
Bao gồm cả một người trưởng thành đang ngồi trên đó.
Trên mặt sàn, chân ghế sô pha còn cắt ra một vết khá sâu.
Từ Oánh: "..."
Phản ứng đầu tiên của chị khi thấy vết xước trên sàn là, mình không phải bồi thường cái này đâu nhỉ?
Sức Nguyên Dục Tuyết mạnh tới đáng sợ, một tay cậu còn đang cầm Phá Hồng Mông, nên vừa rồi thiếu niên chỉ dùng có một tay.
Ống tay áo hơi trượt xuống để lộ phần cổ tay trắng nõn thon gọn, một cánh tay mảnh mai chỉ dùng để viết chữ vẽ tranh chứ không thích hợp tham gia bất cứ hoạt động mạnh nào. Nhưng điệu bộ Nguyên Dục Tuyết thoải mái như thể cậu chỉ dùng một tay mở cửa bình thường, chứ không phải là đẩy cả cái ghế sô pha nặng trịch đằng sau.
Mất một lúc như vậy, những người chơi khác cũng thành công thoát thân, chạy tới đây.
Nguyên Dục Tuyết lách vào qua khe cửa không quá lớn kia, nhìn thấy Từ Oánh đằng sau.
Ánh mắt cậu vừa hay nhìn thẳng vào mặt chị, Từ Oánh ngẩng đầu, mặt mày xơ xác.
Trông chị khá chật vật, trên mặt còn vệt nước chưa khô, mắt cũng đỏ bừng, kinh ngạc nhìn Nguyên Dục Tuyết, chưa kịp có phản ứng thì thiếu niên đã đi tới trước mặt mình.
Nguyên Dục Tuyết quan sát chị.
Đôi mắt đen luôn phẳng lặng, đen nhánh như thể đáy mắt là một vực biển sâu, lại tựa như chứa đựng những vì tinh tú sáng nhất trời đêm bao la. Một đôi mắt đẹp khiến người nhìn vào luôn cảm thấy lòng an yên.
Nhưng Nguyên Dục Tuyết lúc này có lẽ không bình tĩnh tới vậy.
Cậu nghĩ tới những gì Từ Oánh vừa nói, hơi mím môi.
Nước da thiếu niên trắng muốt, màu sắc rực rỡ duy nhất trên mặt là đôi môi đỏ, đang hơi mím lại, càng đỏ thắm.
Cậu rủ mắt, nghiêm túc nói với Từ Oánh.
"Rất xin lỗi."
Giọng cậu lành lạnh, rất nhẹ nhàng, tựa bông tuyết sắp tan giữa không trung. Nhưng sự áy náy trong đó là chân thành ---
"Vì đã tới muộn."
Từ Oánh sửng sốt.
Chị ngẩng lên nhìn Nguyên Dục Tuyết, sau đó giật mình, vội cúi xuống.
Vai chị còn đang run.
Đây là phản ứng bình thường, chỉ là chưa kịp hoàn hồn thôi ---
Chị vội vàng dùng giọng nói nghèn nghẹn của mình:
"Không không... Mọi người không tới muộn, tôi không nên trách các cậu. Xin lỗi, là do tôi quá kích động."
Bé Năm theo sau Nguyên Dục Tuyết vào phòng, lập tức quan sát xung quanh.
Kì lạ là trong phòng không có bất kì điểm gì bất thường.
Trừ đống đồ Từ Oánh đẩy ra chặn cửa với ban công thì bài trí trong phòng cũng không thay đổi quá nhiều, càng không có dấu vết đánh nhau.
Từ Oánh cũng nguyên vẹn không có thương tích, cô không ngửi được mùi máu từ người phụ nữ này, tóc tai cũng chỉ hơi rối, mặt có vệt nước mắt chưa khô. Nhưng tổng thể thì trừ việc vẫn còn sợ ra, Từ Oánh hoàn toàn không có vấn đề.
Không có vết máu, không có hiện trường kinh dị, cũng không có dấu hiệu quỷ quái xuất hiện.
Trông bình thường như là bao căn phòng khách sạn khác.
Bé Năm tiến lên, tận dụng cơ thể nhỏ bé của mình, linh hoạt lách tới trước mặt Nguyên Dục Tuyết. Cô nở nụ cười an ủichị, nhỏ nhẹ hỏi thăm:
"Chị Từ Oánh, xin lỗi vì giờ tụi em mới đến, chị không sao chứ?"
Thiếu nữ bày tỏ thái độ thân thiết nhiệt tình, trong mắt tràn đầy sự quan tâm với Từ Oánh. Cô tiến tới, nhẹ nhàng cầm tay chị, áp lòng bàn tay vào nhau để hơi ấm của mình truyền sang như một sự an ủi lặng thầm.
"Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy, có thể nói cho chúng em biết không?"
Từ Oánh lập tức rút tay về.
Ban ngày chị không có vẻ đề phòng, bài xích với Bé Năm như vậy.
Có điều nếu người phụ nữ này vừa trải qua sự kiện kích thích quá độ thì cũng giải thích được.
Bé Năm ngẩn ra, nhưng không nói gì, cẩn thận quan sát sắc mặt Từ Oánh. Đôi mắt cô hiện vẻ lo lắng, có chút tổn thương: "Không được ạ?"
Từ Oánh khựng lại, sau đó cứng ngắc bảo: "Đương nhiên là được."
_____________________
Có bạn bảo là tác giả viết lên tay hơn đọc sợ hơn này mới đúng chất vô hạn lưu kinh dị. Biết tại sao không? Vì thời kì này bà Tật tắc văn nặng luôn =)))))))))))))))))))))) Thuần tuý là có cái sườn cốt truyện rồi thêm tắt chi tiết rồi đăng lên thôi, bớt tả lại =))))))))))))))
Chứ hồi văn thơ lai láng là chương nào mẻ cũng sẽ cố nhồi nhét cảnh tấu hài độc thoại nhân vật rồi tả bé Tuyết xinh đẹp để bôi chữ á =))))))))))) Bà Tật đam mê cái này lắm, bất chấp quả văn như học sinh cấp 1 tập làm văn =))))))))) Plot bả nghĩ ra rất hay, world building cũng tốt, nhưng mà cũng không độ nổi văn của mẻ =))))))))
Tui thề bà này mà chuyển sang viết kinh dị hẳn là đọc sợ đái luôn ; ___ ; Vì mọi người lược bớt những đoạn tả đi chỉ tập trung vô plot của các phó bản thì cũng thấy nó dảk như nào, toàn đánh vào mặt tối của con người. Mà đọc mấy đoạn tâm sự tác giả thì nghe chừng mẻ có sở thích đọc truyện kinh dị á =)))))))))) Nhưng viết truyện thì cứ cố phải hoa lá cành vô cho nhẹ nhàng hài hước, thành ra nó bị nửa vời nhiều lúc đọc muốn má ơi luôn =))))))))
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro