Khách Sạn Tránh...
Húy Tật
2024-09-25 10:40:46
Edit: Ry
Lời này rất lạ.
Nhưng đây là phán đoán cơ bản nhất Nguyên Dục Tuyết đưa ra sau khi căn cứ vào hiện thực và thường thức. Khi cậu bị uy hiếp, hệ thống phòng vệ sẽ tự kích hoạt. Biểu hiện bên ngoài sẽ là Nguyên Dục Tuyết tràn ngập "sát ý", sắc bén như đao, đầy tính công kích, và cậu sẽ lập tức xử lý đối tượng gây uy hiếp cho mình.
Nhưng Nguyên Dục Tuyết lúc này không có cảm giác đó.
Nói cụ thể hơn thì đối tượng khiến khung máy của cậu sản sinh phản ứng tự vệ không phải con quỷ đang bị Số 3 bóp cổ, mà là ---
Nguyên Dục Tuyết nhìn Số 3, bình tĩnh nói tiếp: "Nó không đủ sức uy hiếp, con quỷ thực thụ muốn mạng chúng ta vẫn đang ở ngay bên cạnh."
Số 3 đối diện với cặp mắt đen xinh đẹp, y thấy rõ tới mức nhìn được cả hàng mi cậu hạ xuống rồi giương lên.
Còn... Một con quỷ nữa?
Số 3 tin, không vì gì khác ngoài chính tính cách đa nghi trời sinh của mình, y cho rằng nhiệm vụ lần này quá đơn giản.
Một con quỷ bị bóp cổ một cái đã không chịu nổi này thật sự là mục tiêu của họ ư?
Nó thậm chí còn kéo họ vào trong ảo giác mô phỏng hết sức chân thực, để y trải nghiệm cảm giác trở thành con mồi đợi bị làm thịt sẽ như thế nào, làm y phải chịu nhục nhã.
Hiển nhiên còn một kẻ địch khác.
Và kẻ đó mạnh hơn nhiều.
Số 3 không phủ nhận điều này, nhưng thật sự thì thứ đang bị y bóp cổ cũng là một con quỷ. Kể cả khi nó không có khả năng uy hiếp đến mình, nhưng quỷ và người vốn là hai bên đối lập, Số 3 không ngại nhẹ nhàng tiễn nó lên đường. Y sẽ không vì một lí do bâng quơ thiếu logic của Nguyên Dục Tuyết mà nương tay.
Nhưng...
Chú ý tới ánh mắt của thiếu niên, Số 3 lại ngây ra.
Nguyên Dục Tuyết... Thật sự không muốn mình giết nó?
Chắc là vì còn giá trị để lợi dụng.
Thế là y chậm rãi thu hồi cái tay đang bóp cổ con quỷ.
Chẳng vì gì hết, chỉ là y không muốn gây ra tranh chấp vô nghĩa mà thôi, Số 3 lạnh mặt nghĩ.
Bé Năm trố mắt nhìn: "??"
Ông Chú cũng há hốc, muốn nói lại thôi, ánh mắt nhìn Số 3 không khác gì nhìn thấy quỷ.
Đợi đến khi Bé Năm không nhịn được định mở miệng, Số 3 như tiên đoán được, lạnh lùng nói: "Im."
Bé Năm: "..."
Thấy chưa, thấy chưa, đây mới là hàng thật nè. Ok, không phải lo cha nội này bị quỷ ám nữa, đơn thuần là bị hãm thôi.
Con quỷ kia mặc dù không bị giết, nhưng chỉ việc Số 3 chạm vào nó đã mang lại tổn thương lớn lao, khắp người nó là dấu vết bỏng nặng.
Nó bị cố định trên mặt đất với tư thế vặn vẹo, dường như cũng rất muốn cuộn người lại, nhưng không thể nhúc nhích, chỉ có thể nằm thẳng nhìn chằm chằm phần trần thấp.
Cảnh tượng trong tầm mắt nó trở nên mơ hồ.
Rồi khuôn mặt thanh tú của thiếu niên xuất hiện.
Nước da cậu tái nhợt, tạo thành sắc thái đối lập mãnh liệt với không gian xung quanh, đến mức chói mắt. Đôi mắt lại đen láy như viên ngọc đẹp nhất được tỉ mỉ điêu khắc, sáng lên lấp lánh. Con quỷ vốn còn muốn giãy giụa, nhưng thấy Nguyên Dục Tuyết thì cũng ngừng hành vi vô nghĩa này.
"Cậu biết... Hắn ở đâu đúng không?" Nguyên Dục Tuyết nhìn nó chằm chằm.
Từ góc độ này, nó thậm chí thấy được hàng mi đen rung rung như chiếc quạt, lại như cánh bướm nhỏ đang nhảy múa, mang tới một cảm giác mềm mại thiếu công kích. Cậu giống châu báu tinh xảo nhất, dễ hỏng nhất, được tỉ mỉ bảo dưỡng trong căn phòng bí mật.
Nhưng nó cũng thấy được cánh tay mảnh mai hơi gồng lên, giữa những ngón tay là chuôi đao đen nhánh.
Một cái chuôi đao chỉ nhìn thôi đã khiến người ta rùng mình... Vì sợ hãi.
Cậu là sự tồn tại còn hùng mạnh hơn cả quái vật.
Dù cho lúc này thiếu niên... Dịu dàng lạ thường.
"Nói cho tôi biết." Nguyên Dục Tuyết tiếp tục.
Chức năng rà quét của cậu thường dùng rất tốt, nhưng trong căn phòng này, khắp không gian là tín hiệu kì lạ.
Cậu biết rõ kẻ địch của họ đang ở ngay trong căn phòng này, lại không thể tìm được vị trí chính xác, ép hắn hiện thân.
Thực tế thì cũng không phải không làm được, nhưng sẽ tốn rất rất nhiều năng lượng, tạm thời Nguyên Dục Tuyết không muốn đi tới bước đó.
Mà phán đoán của cậu luôn rất chuẩn, đây đúng là biện pháp nhẹ nhàng hơn.
Con quỷ có ngoại hình đáng sợ kia, khó khăn dịch chuyển ánh mắt.
Nó nghe được câu hỏi của Nguyên Dục Tuyết, chật vật vặn đầu thành góc độ kì dị hơn, mắt trợn trắng, cuối cùng sắp chĩa về một phía nào đó. Nhưng nó đột nhiên cứng người, khuôn mặt càng thêm dữ tợn. Miệng rộng rách ra, để lộ hàm răng nhọn còn dính thịt tươi, tròng trắng xoay loạn, ngũ quan sai lệch, máu chảy ra từ mắt mũi tai, biến thành bộ dạng của oán quỷ. Nó cố gắng cắn thứ gì trong không khí, như thể muốn xé rách thịt của sự vật đó thì mới vui được, tràn đầy tính công kích, ví dụ điển hình của một con lệ quỷ chỉ biết ăn thịt người sống.
Cơ thể vốn đã vặn vẹo của nó cũng bắt đầu lồng lên giãy giụa, như một con cá bị ném lên bờ.
Dù còn lâu nó mới làm Nguyên Dục Tuyết bị thương được, nhưng Số 3 lập tức đanh mặt. Y nhìn bộ dạng hung tợn của nó, trong mắt lóe lên sát ý, đang định đạp cho nó một cú chết luôn, lại thấy Nguyên Dục Tuyết như đoán được trước, tiến lên nửa bước chặn trước mặt y.
Thanh niên đang phừng phừng lửa giận... Chợt cảm nhận được khí lạnh từ Nguyên Dục Tuyết.
Mát lạnh, nhẹ nhàng, khoan khái, vỗ về cơn phẫn nộ.
Sát ý vốn đang cuồn cuộn trào dâng cũng phải nín về, Số 3 tiếp tục dùng ánh mắt cực kì đáng sợ nhìn chòng chọc con quỷ dưới đất.
"Không được." Cậu hơi quay đầu lại, giải thích: "... Nó bị khống chế, không hỏi được."
"..."
Số 3 im lặng.
Giải thích làm gì, có phải y muốn "tra hỏi" cậu đâu.
Nguyên Dục Tuyết nhìn nó, có vẻ buồn phiền.
Chức năng chữa trị của cậu chỉ có tác dụng với con người, thể năng lượng đặc biệt này không nằm trong phạm vi đó, nên cậu không thể giúp đối phương bình tĩnh lại.
Nhưng rồi cậu nhanh chóng nhớ ra một chuyện, quay lại nhìn Số 1.
Ánh mắt nhẹ như gió rơi trên gò má gã.
Số 1 bị đôi mắt xinh đẹp kia nhìn, phản ứng hơi lớn, gã lập tức thẳng lưng hơi, có vẻ thẹn thùng, lại có vẻ nghi hoặc. Mặt thanh niên tự dưng đỏ au, thành ra trông như thằng khờ: "...?"
"Số 1." Nguyên Dục Tuyết suy tư một hồi rồi mới hỏi: "Mắt cậu có thấy gì khác ở đây nữa không?"
Mắt âm dương, Số 1 chỉ nhắc tới đúng một lần, nhưng Nguyên Dục Tuyết nhớ kĩ.
Số 1 "ơ" một tiếng.
Mắt âm dương của gã là trời sinh, kĩ năng bị động đẻ ra đã có, gã chưa từng nghĩ "chủ động sử dụng" thì sẽ có hiệu quả gì. Nhưng Nguyên Dục Tuyết đã nói vậy thì tất nhiên gã sẽ thử.
Số 1 tập trung, cẩn thận nhìn từng ngóc ngách trong phòng khách, mở cửa phòng ngủ ngó vào trong, thậm chí cẩn thận tới độ mở ban công ra kiểm tra, nhưng vẫn không phát hiện gì.
Trong phòng này, trừ con quỷ đã bị Số 3 đánh cho te tua kia thì thật sự gã không thấy con quỷ nào khác.
Số 1 cũng thành thật nói kết quả.
Với sự tự tin vào đôi mắt của mình, đáng lẽ lúc này gã phải nghi ngờ suy đoán của Nguyên Dục Tuyết. Trong phòng này căn bản không có con quỷ nào khác! Cái sự tồn tại hùng mạnh hơn mà Nguyên Dục Tuyết nói đó, không có bằng chứng nào để chứng minh hết.
Nhưng Số 1 lại ủ rũ như chó con, đáng thương nhìn Nguyên Dục Tuyết.
"... Xin lỗi." Số 1 nói: "Tôi không giúp được gì."
Số 1 cũng nghi ngờ không biết cái mắt âm dương của mình còn tác dụng không.
Nguyên Dục Tuyết lại đăm chiêu.
Con quỷ nằm dưới đất do có chủ phòng là Từ Oánh che giấu cho nên Số 1 chưa từng phát hiện ra nó. Vậy con quỷ làm cậu dấy lên cảnh giác và sát ý, chỉ là không thể xác nhận vị trí cụ thể kia, tại sao cũng có thể trốn khỏi mắt âm dương của Số 1?
Với điều kiện tiên quyết là tin tưởng đồng đội của mình, Nguyên Dục Tuyết đưa ra kết luận duy nhất.
"Không." Nguyên Dục Tuyết nói với Số 1: "Cậu đã làm rất tốt."
Thiếu niên cầm tay Số 1, vừa nghiêng người tới vừa nói: "Cảm ơn cậu."
Hành động này không quá thân mật, cả hai vẫn giữ khoảng cách xã giao thông thường. Nhưng Số 1 thấy Nguyên Dục Tuyết tới gần, đôi mắt lập tức lấp đầy hình ảnh khuôn mặt thanh tú của thiếu niên. Gã ngẩn ngơ, người cứng đờ, mặt cũng ửng lên một màu hồng, lắp bắp không biết phải nói gì.
Mà Nguyên Dục Tuyết còn tiếp tục tới gần.
--- Cậu ấy muốn ôm mình à?
Số 1 ngây người nghĩ.
Tại sao Nguyên Dục Tuyết lại muốn ôm mình?
Không cần biết. Nhưng mà cứ đứng im cho cậu ấy ôm thì chắc sẽ trông ngu lắm nhỉ? Mình có nên giơ tay ra ôm lại cho lịch sự không? Nhưng mà như thế thì liệu có bị vô duyên không?
Trong lúc Số 1 kịch liệt đấu tranh tư tưởng, gã bỗng nghe được tiếng đao rời vỏ.
Nguyên Dục Tuyết dùng một tay kéo đao ra khỏi vỏ, cổ tay xoay một vòng, Phá Hồng Mông trong tay lập tức vẽ một đường trên lưng Số 1. Hành động dứt khoát và tàn nhẫn, đủ khiến gã da tróc thịt bong.
Số 1: "???"
Gã đờ đẫn nhìn cậu, thầm than trong lòng. Tại sao Nguyên Dục Tuyết lại ra tay với mình? Nhưng vẫn không có hành động đẩy người ra.
Vài giây sau, gã mới chậm lụt có phản ứng.
Lời này rất lạ.
Nhưng đây là phán đoán cơ bản nhất Nguyên Dục Tuyết đưa ra sau khi căn cứ vào hiện thực và thường thức. Khi cậu bị uy hiếp, hệ thống phòng vệ sẽ tự kích hoạt. Biểu hiện bên ngoài sẽ là Nguyên Dục Tuyết tràn ngập "sát ý", sắc bén như đao, đầy tính công kích, và cậu sẽ lập tức xử lý đối tượng gây uy hiếp cho mình.
Nhưng Nguyên Dục Tuyết lúc này không có cảm giác đó.
Nói cụ thể hơn thì đối tượng khiến khung máy của cậu sản sinh phản ứng tự vệ không phải con quỷ đang bị Số 3 bóp cổ, mà là ---
Nguyên Dục Tuyết nhìn Số 3, bình tĩnh nói tiếp: "Nó không đủ sức uy hiếp, con quỷ thực thụ muốn mạng chúng ta vẫn đang ở ngay bên cạnh."
Số 3 đối diện với cặp mắt đen xinh đẹp, y thấy rõ tới mức nhìn được cả hàng mi cậu hạ xuống rồi giương lên.
Còn... Một con quỷ nữa?
Số 3 tin, không vì gì khác ngoài chính tính cách đa nghi trời sinh của mình, y cho rằng nhiệm vụ lần này quá đơn giản.
Một con quỷ bị bóp cổ một cái đã không chịu nổi này thật sự là mục tiêu của họ ư?
Nó thậm chí còn kéo họ vào trong ảo giác mô phỏng hết sức chân thực, để y trải nghiệm cảm giác trở thành con mồi đợi bị làm thịt sẽ như thế nào, làm y phải chịu nhục nhã.
Hiển nhiên còn một kẻ địch khác.
Và kẻ đó mạnh hơn nhiều.
Số 3 không phủ nhận điều này, nhưng thật sự thì thứ đang bị y bóp cổ cũng là một con quỷ. Kể cả khi nó không có khả năng uy hiếp đến mình, nhưng quỷ và người vốn là hai bên đối lập, Số 3 không ngại nhẹ nhàng tiễn nó lên đường. Y sẽ không vì một lí do bâng quơ thiếu logic của Nguyên Dục Tuyết mà nương tay.
Nhưng...
Chú ý tới ánh mắt của thiếu niên, Số 3 lại ngây ra.
Nguyên Dục Tuyết... Thật sự không muốn mình giết nó?
Chắc là vì còn giá trị để lợi dụng.
Thế là y chậm rãi thu hồi cái tay đang bóp cổ con quỷ.
Chẳng vì gì hết, chỉ là y không muốn gây ra tranh chấp vô nghĩa mà thôi, Số 3 lạnh mặt nghĩ.
Bé Năm trố mắt nhìn: "??"
Ông Chú cũng há hốc, muốn nói lại thôi, ánh mắt nhìn Số 3 không khác gì nhìn thấy quỷ.
Đợi đến khi Bé Năm không nhịn được định mở miệng, Số 3 như tiên đoán được, lạnh lùng nói: "Im."
Bé Năm: "..."
Thấy chưa, thấy chưa, đây mới là hàng thật nè. Ok, không phải lo cha nội này bị quỷ ám nữa, đơn thuần là bị hãm thôi.
Con quỷ kia mặc dù không bị giết, nhưng chỉ việc Số 3 chạm vào nó đã mang lại tổn thương lớn lao, khắp người nó là dấu vết bỏng nặng.
Nó bị cố định trên mặt đất với tư thế vặn vẹo, dường như cũng rất muốn cuộn người lại, nhưng không thể nhúc nhích, chỉ có thể nằm thẳng nhìn chằm chằm phần trần thấp.
Cảnh tượng trong tầm mắt nó trở nên mơ hồ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Rồi khuôn mặt thanh tú của thiếu niên xuất hiện.
Nước da cậu tái nhợt, tạo thành sắc thái đối lập mãnh liệt với không gian xung quanh, đến mức chói mắt. Đôi mắt lại đen láy như viên ngọc đẹp nhất được tỉ mỉ điêu khắc, sáng lên lấp lánh. Con quỷ vốn còn muốn giãy giụa, nhưng thấy Nguyên Dục Tuyết thì cũng ngừng hành vi vô nghĩa này.
"Cậu biết... Hắn ở đâu đúng không?" Nguyên Dục Tuyết nhìn nó chằm chằm.
Từ góc độ này, nó thậm chí thấy được hàng mi đen rung rung như chiếc quạt, lại như cánh bướm nhỏ đang nhảy múa, mang tới một cảm giác mềm mại thiếu công kích. Cậu giống châu báu tinh xảo nhất, dễ hỏng nhất, được tỉ mỉ bảo dưỡng trong căn phòng bí mật.
Nhưng nó cũng thấy được cánh tay mảnh mai hơi gồng lên, giữa những ngón tay là chuôi đao đen nhánh.
Một cái chuôi đao chỉ nhìn thôi đã khiến người ta rùng mình... Vì sợ hãi.
Cậu là sự tồn tại còn hùng mạnh hơn cả quái vật.
Dù cho lúc này thiếu niên... Dịu dàng lạ thường.
"Nói cho tôi biết." Nguyên Dục Tuyết tiếp tục.
Chức năng rà quét của cậu thường dùng rất tốt, nhưng trong căn phòng này, khắp không gian là tín hiệu kì lạ.
Cậu biết rõ kẻ địch của họ đang ở ngay trong căn phòng này, lại không thể tìm được vị trí chính xác, ép hắn hiện thân.
Thực tế thì cũng không phải không làm được, nhưng sẽ tốn rất rất nhiều năng lượng, tạm thời Nguyên Dục Tuyết không muốn đi tới bước đó.
Mà phán đoán của cậu luôn rất chuẩn, đây đúng là biện pháp nhẹ nhàng hơn.
Con quỷ có ngoại hình đáng sợ kia, khó khăn dịch chuyển ánh mắt.
Nó nghe được câu hỏi của Nguyên Dục Tuyết, chật vật vặn đầu thành góc độ kì dị hơn, mắt trợn trắng, cuối cùng sắp chĩa về một phía nào đó. Nhưng nó đột nhiên cứng người, khuôn mặt càng thêm dữ tợn. Miệng rộng rách ra, để lộ hàm răng nhọn còn dính thịt tươi, tròng trắng xoay loạn, ngũ quan sai lệch, máu chảy ra từ mắt mũi tai, biến thành bộ dạng của oán quỷ. Nó cố gắng cắn thứ gì trong không khí, như thể muốn xé rách thịt của sự vật đó thì mới vui được, tràn đầy tính công kích, ví dụ điển hình của một con lệ quỷ chỉ biết ăn thịt người sống.
Cơ thể vốn đã vặn vẹo của nó cũng bắt đầu lồng lên giãy giụa, như một con cá bị ném lên bờ.
Dù còn lâu nó mới làm Nguyên Dục Tuyết bị thương được, nhưng Số 3 lập tức đanh mặt. Y nhìn bộ dạng hung tợn của nó, trong mắt lóe lên sát ý, đang định đạp cho nó một cú chết luôn, lại thấy Nguyên Dục Tuyết như đoán được trước, tiến lên nửa bước chặn trước mặt y.
Thanh niên đang phừng phừng lửa giận... Chợt cảm nhận được khí lạnh từ Nguyên Dục Tuyết.
Mát lạnh, nhẹ nhàng, khoan khái, vỗ về cơn phẫn nộ.
Sát ý vốn đang cuồn cuộn trào dâng cũng phải nín về, Số 3 tiếp tục dùng ánh mắt cực kì đáng sợ nhìn chòng chọc con quỷ dưới đất.
"Không được." Cậu hơi quay đầu lại, giải thích: "... Nó bị khống chế, không hỏi được."
"..."
Số 3 im lặng.
Giải thích làm gì, có phải y muốn "tra hỏi" cậu đâu.
Nguyên Dục Tuyết nhìn nó, có vẻ buồn phiền.
Chức năng chữa trị của cậu chỉ có tác dụng với con người, thể năng lượng đặc biệt này không nằm trong phạm vi đó, nên cậu không thể giúp đối phương bình tĩnh lại.
Nhưng rồi cậu nhanh chóng nhớ ra một chuyện, quay lại nhìn Số 1.
Ánh mắt nhẹ như gió rơi trên gò má gã.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Số 1 bị đôi mắt xinh đẹp kia nhìn, phản ứng hơi lớn, gã lập tức thẳng lưng hơi, có vẻ thẹn thùng, lại có vẻ nghi hoặc. Mặt thanh niên tự dưng đỏ au, thành ra trông như thằng khờ: "...?"
"Số 1." Nguyên Dục Tuyết suy tư một hồi rồi mới hỏi: "Mắt cậu có thấy gì khác ở đây nữa không?"
Mắt âm dương, Số 1 chỉ nhắc tới đúng một lần, nhưng Nguyên Dục Tuyết nhớ kĩ.
Số 1 "ơ" một tiếng.
Mắt âm dương của gã là trời sinh, kĩ năng bị động đẻ ra đã có, gã chưa từng nghĩ "chủ động sử dụng" thì sẽ có hiệu quả gì. Nhưng Nguyên Dục Tuyết đã nói vậy thì tất nhiên gã sẽ thử.
Số 1 tập trung, cẩn thận nhìn từng ngóc ngách trong phòng khách, mở cửa phòng ngủ ngó vào trong, thậm chí cẩn thận tới độ mở ban công ra kiểm tra, nhưng vẫn không phát hiện gì.
Trong phòng này, trừ con quỷ đã bị Số 3 đánh cho te tua kia thì thật sự gã không thấy con quỷ nào khác.
Số 1 cũng thành thật nói kết quả.
Với sự tự tin vào đôi mắt của mình, đáng lẽ lúc này gã phải nghi ngờ suy đoán của Nguyên Dục Tuyết. Trong phòng này căn bản không có con quỷ nào khác! Cái sự tồn tại hùng mạnh hơn mà Nguyên Dục Tuyết nói đó, không có bằng chứng nào để chứng minh hết.
Nhưng Số 1 lại ủ rũ như chó con, đáng thương nhìn Nguyên Dục Tuyết.
"... Xin lỗi." Số 1 nói: "Tôi không giúp được gì."
Số 1 cũng nghi ngờ không biết cái mắt âm dương của mình còn tác dụng không.
Nguyên Dục Tuyết lại đăm chiêu.
Con quỷ nằm dưới đất do có chủ phòng là Từ Oánh che giấu cho nên Số 1 chưa từng phát hiện ra nó. Vậy con quỷ làm cậu dấy lên cảnh giác và sát ý, chỉ là không thể xác nhận vị trí cụ thể kia, tại sao cũng có thể trốn khỏi mắt âm dương của Số 1?
Với điều kiện tiên quyết là tin tưởng đồng đội của mình, Nguyên Dục Tuyết đưa ra kết luận duy nhất.
"Không." Nguyên Dục Tuyết nói với Số 1: "Cậu đã làm rất tốt."
Thiếu niên cầm tay Số 1, vừa nghiêng người tới vừa nói: "Cảm ơn cậu."
Hành động này không quá thân mật, cả hai vẫn giữ khoảng cách xã giao thông thường. Nhưng Số 1 thấy Nguyên Dục Tuyết tới gần, đôi mắt lập tức lấp đầy hình ảnh khuôn mặt thanh tú của thiếu niên. Gã ngẩn ngơ, người cứng đờ, mặt cũng ửng lên một màu hồng, lắp bắp không biết phải nói gì.
Mà Nguyên Dục Tuyết còn tiếp tục tới gần.
--- Cậu ấy muốn ôm mình à?
Số 1 ngây người nghĩ.
Tại sao Nguyên Dục Tuyết lại muốn ôm mình?
Không cần biết. Nhưng mà cứ đứng im cho cậu ấy ôm thì chắc sẽ trông ngu lắm nhỉ? Mình có nên giơ tay ra ôm lại cho lịch sự không? Nhưng mà như thế thì liệu có bị vô duyên không?
Trong lúc Số 1 kịch liệt đấu tranh tư tưởng, gã bỗng nghe được tiếng đao rời vỏ.
Nguyên Dục Tuyết dùng một tay kéo đao ra khỏi vỏ, cổ tay xoay một vòng, Phá Hồng Mông trong tay lập tức vẽ một đường trên lưng Số 1. Hành động dứt khoát và tàn nhẫn, đủ khiến gã da tróc thịt bong.
Số 1: "???"
Gã đờ đẫn nhìn cậu, thầm than trong lòng. Tại sao Nguyên Dục Tuyết lại ra tay với mình? Nhưng vẫn không có hành động đẩy người ra.
Vài giây sau, gã mới chậm lụt có phản ứng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro