Khách Sạn Tránh...
Húy Tật
2024-09-25 10:40:46
Edit: Ry
Bóng dáng người phụ nữ nhanh chóng biến mất dưới ánh nắng sáng ngời.
Lúc trước khi lên xe, chị quay người lại, nhẹ nhàng vẫy tay.
"Cảm ơn mọi người".
Cách quá xa, còn có lớp cửa kính dày cộp của khách sạn, không ai nghe được Từ Oánh nói gì, nhưng vẫn có thể đoán được một chút từ khẩu hình.
Và...
"Hẹn gặp lại".
Mặc dù Bé Năm đã tiết lộ thông tin cho Từ Oánh biết, gặp lại họ không phải chuyện tốt với người bình thường. Nhưng dù vậy, Từ Oánh vẫn hi vọng... Sẽ có ngày họ gặp lại nhau dưới ánh mặt trời.
Hi vọng ngày ấy, họ cũng bình an khỏe mạnh.
Từ Oánh rời khỏi Khách Sạn Tránh Tai Ương, Tiểu Tây cũng đi mất.
Nó được tạo thành từ oán niệm của vô số người chết tức tưởi, có chấp niệm cực mạnh. Chừng nào lũ hội viên kia còn sống, nó sẽ không bao giờ có thể tiêu tan.
Nó sẽ vĩnh viễn quẩn quanh cạnh bọn họ, cho tới khi tên tội phạm cuối cùng lìa đời, dùng cái chết để chấm dứt tội ác của mình, hoàn toàn cắt đứt mọi thứ mới thôi.
Có lẽ ngày ấy cũng sẽ là ngày "sinh mệnh" của nó kết thúc.
...
Các người chơi nhìn khẩu hình của Từ Oánh, bỗng thấy... Là lạ.
Cư dân sống trong phó bản, với người chơi mà nói thì họ giống như công cụ, thậm chí còn không đáng được coi trọng bằng NPC. Dù gì NPC cũng thường là kiểu chữ đỏ muốn lấy mạng người chơi, cư dân thì mờ nhạt hơn nhiều.
Từ Oánh lại mang tới cảm giác "sống động" vô cùng.
Chị thật sự là một con người đang sống ở trong thế giới này, có đủ mọi cảm xúc như họ, có quỹ đạo cuộc đời hoàn chỉnh, có quá khứ và tương lai.
Chị cũng giống họ, đều là con người.
Hầu hết người chơi có quan điểm rằng thế giới phó bản chỉ là những thời không song song hư cấu, không cần quan tâm quá nhiều đến NPC và cư dân trong đó, vì so bản chất với người chơi thì họ đều là "dị tộc".
Nhưng có thật là vậy không?
Tiếng nhắc nhở của hệ thống vang lên, cắt ngang mạch suy nghĩ. Họ thu hồi ánh mắt, tạm dừng những tư tưởng nguy hiểm trong đầu.
Chính ra trong cả nhóm chỉ có Nguyên Dục Tuyết là không xoắn xuýt nhiều như vậy, tư duy của cậu vẫn luôn thẳng một đường.
Từ Oánh tất nhiên là con người, giống như các người chơi. Họ đều có đặc điểm cấu trúc sinh học của con người.
Cái này thì có gì mà phải nghi ngờ.
Chỉ có cậu là khác biệt. Cậu mới thật sự là "dị tộc" theo định nghĩa của họ.
"Dị tộc" hết sức bình tĩnh mở bảng nhiệm vụ của mình.
[Chúc mừng người chơi đã hoàn thành nhiệm vụ cấp độ A "Livestream", đang thu thập đánh giá ---]
[Đánh giá 5 sao!]
[Chúc mừng người chơi lên chức trở thành nhân viên tiếp đãi lầu 6!]
Tầng 6... Tiếc thật, vẫn thiếu một tầng nữa.
Nếu không có gì bất ngờ thì chỉ cần hoàn thành thêm một nhiệm vụ là họ sẽ xong phó bản.
Vẻ nghiêm túc trong mắt mỗi người dường như nhạt hơn
Mọi việc thuận lợi hơn họ tưởng rất nhiều.
Nhờ có Nguyên Dục Tuyết.
Sau khi Từ Oánh đi, người chơi đợi rất lâu cũng không thấy vị khách thứ 3, thế là bỗng dưng có một kì nghỉ ngắn.
Họ chuyển từ phòng kí túc nhân viên ở tầng 3 lên tầng 6.
Điều kiện chỗ ở cũng thay đổi chóng mặt, giờ họ được phép thoải mái chọn bất cứ phòng nào trên tầng 6 để ở. Các người chơi thảo luận một chút, quyết định tách nhau ra, rải rác ở các phòng giữa - đầu - cuối hành lang. Dù cách khá xa, không tiện để trao đổi thông tin lắm, còn có tính nguy hiểm nhất định, nhưng chắc chắn sẽ có người ở gần vị khách thứ 3 còn chưa xuất hiện kia.
Căn cứ vào quy luật trước đó, vị khách thứ 3 chắc chắn sẽ ở cùng tầng 6 với họ.
Có lẽ là vì chưa có khách nên những ngày này ban đêm rất yên bình.
Người chơi không cần phải thức đêm làm nhiệm vụ, sung sướng ngủ một giấc tới sáng, bồi bổ tinh thần.
Cứ như thế, tất cả một lần nữa điều chỉnh tới trạng thái tốt nhất. Nhưng vị khách thứ ba này vẫn chưa xuất hiện.
Lâu tới mức bọn họ bắt đầu nghĩ liệu đây có phải là phó bản cố tình làm khó không... Chẳng lẽ họ phải tự đi tìm khách?
Nhưng chưa có đủ thông tin, họ tạm thời không thể ra khỏi khách sạn.
Cho đến ngày thứ 6 sau khi Từ Oánh trả phòng.
...
Những người khác không có việc gì để làm, nhưng Nguyên Dục Tuyết có nhiệm vụ cố định.
Lên tầng cao nhất chơi... À nhầm, lên tầng cao nhất cung cấp dịch vụ phòng.
Nội dung phục vụ hôm nay cũng "thân thiết" như mọi ngày. Giới Chu Diễn vươn đôi tay dài chân dài, dễ dàng bọc Nguyên Dục Tuyết trong lồng ngực mình, cảm nhận da thịt mềm mại của thiếu niên, ngửi mùi hương nhàn nhạt đặc biệt của cậu. Hắn coi người như gối ôm, ngủ đến là ngon lành.
Giới Chu Diễn không cần ngủ.
Nhưng giờ hắn không những ngủ, còn bắt Nguyên Dục Tuyết ngủ cùng mình.
Sự thân mật này khiến hắn nghiện. Giấc ngủ trước đó chỉ là công dụng để giết thời gian, giờ biến thành khâu hưởng thụ.
Nguyên Dục Tuyết cũng rất phối hợp.
Cậu hiếm khi có dịp được ở bên Giới Chu Diễn như vậy.
Có điều hôm nay khâu hưởng thụ của Giới Chu Diễn hơi ngắn. Họ đang nằm thì máy truyền tin cầm tay cho nhân viên khách sạn mà Nguyên Dục Tuyết mang theo đột nhiên vang âm báo. Đây là phần thưởng sau khi người chơi lên chức, nói là để nhân viên có thể duy trì liên lạc trong vài tình huống đặc biệt, vừa hay tiện cho các người chơi tách nhau ra.
Đây cũng là công cụ duy nhất giúp họ liên lạc với Nguyên Dục Tuyết đang ở trên tầng cao nhất.
Con ngươi Giới Chu Diễn rõ ràng chuyển động một chút, nhưng hắn vẫn nhắm chặt mắt, giả bộ không nghe thấy.
Nguyên Dục Tuyết cũng không ngại, nhấn nút nghe máy. Cậu ngồi dậy định tìm chỗ nói chuyện, nhưng người bị giữ chặt... Nhìn Giới Chu Diễn một cái, thấy hắn không định buông tay, thiếu niên im lặng nửa giây rồi tiếp tục nằm về chỗ cũ. Cậu kề tai vào điện thoại, nói nhỏ hơn một chút.
"Nguyên Dục Tuyết." Người gọi cho cậu là Bé Năm.
Giọng điệu cô khá lạ, kiểu như nhức đầu không biết phải làm gì...
"Khách tới rồi. Cậu có thể xuống dưới này một chuyến không, có chút việc..."
Bên kia có tiếng tranh chấp nho nhỏ, hình như có người đang hét gọi Bé Năm.
Nguyên Dục Tuyết nghe thấy thiếu nữ bực bội "chậc" một tiếng, nhận ra cậu vẫn đang nghe thì cô ngượng ngùng nói xin lỗi rồi cúp máy.
Không biết có chuyện gì, nhưng vị khách thứ 3 đã tới, cậu phải xuống lầu.
Nguyên Dục Tuyết xoay người, định lẳng lặng xuống giường, sau đó nhận ra ---
Tay Giới Chu Diễn đang ghì chặt eo cậu.
Không chịu buông.
Bóng dáng người phụ nữ nhanh chóng biến mất dưới ánh nắng sáng ngời.
Lúc trước khi lên xe, chị quay người lại, nhẹ nhàng vẫy tay.
"Cảm ơn mọi người".
Cách quá xa, còn có lớp cửa kính dày cộp của khách sạn, không ai nghe được Từ Oánh nói gì, nhưng vẫn có thể đoán được một chút từ khẩu hình.
Và...
"Hẹn gặp lại".
Mặc dù Bé Năm đã tiết lộ thông tin cho Từ Oánh biết, gặp lại họ không phải chuyện tốt với người bình thường. Nhưng dù vậy, Từ Oánh vẫn hi vọng... Sẽ có ngày họ gặp lại nhau dưới ánh mặt trời.
Hi vọng ngày ấy, họ cũng bình an khỏe mạnh.
Từ Oánh rời khỏi Khách Sạn Tránh Tai Ương, Tiểu Tây cũng đi mất.
Nó được tạo thành từ oán niệm của vô số người chết tức tưởi, có chấp niệm cực mạnh. Chừng nào lũ hội viên kia còn sống, nó sẽ không bao giờ có thể tiêu tan.
Nó sẽ vĩnh viễn quẩn quanh cạnh bọn họ, cho tới khi tên tội phạm cuối cùng lìa đời, dùng cái chết để chấm dứt tội ác của mình, hoàn toàn cắt đứt mọi thứ mới thôi.
Có lẽ ngày ấy cũng sẽ là ngày "sinh mệnh" của nó kết thúc.
...
Các người chơi nhìn khẩu hình của Từ Oánh, bỗng thấy... Là lạ.
Cư dân sống trong phó bản, với người chơi mà nói thì họ giống như công cụ, thậm chí còn không đáng được coi trọng bằng NPC. Dù gì NPC cũng thường là kiểu chữ đỏ muốn lấy mạng người chơi, cư dân thì mờ nhạt hơn nhiều.
Từ Oánh lại mang tới cảm giác "sống động" vô cùng.
Chị thật sự là một con người đang sống ở trong thế giới này, có đủ mọi cảm xúc như họ, có quỹ đạo cuộc đời hoàn chỉnh, có quá khứ và tương lai.
Chị cũng giống họ, đều là con người.
Hầu hết người chơi có quan điểm rằng thế giới phó bản chỉ là những thời không song song hư cấu, không cần quan tâm quá nhiều đến NPC và cư dân trong đó, vì so bản chất với người chơi thì họ đều là "dị tộc".
Nhưng có thật là vậy không?
Tiếng nhắc nhở của hệ thống vang lên, cắt ngang mạch suy nghĩ. Họ thu hồi ánh mắt, tạm dừng những tư tưởng nguy hiểm trong đầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chính ra trong cả nhóm chỉ có Nguyên Dục Tuyết là không xoắn xuýt nhiều như vậy, tư duy của cậu vẫn luôn thẳng một đường.
Từ Oánh tất nhiên là con người, giống như các người chơi. Họ đều có đặc điểm cấu trúc sinh học của con người.
Cái này thì có gì mà phải nghi ngờ.
Chỉ có cậu là khác biệt. Cậu mới thật sự là "dị tộc" theo định nghĩa của họ.
"Dị tộc" hết sức bình tĩnh mở bảng nhiệm vụ của mình.
[Chúc mừng người chơi đã hoàn thành nhiệm vụ cấp độ A "Livestream", đang thu thập đánh giá ---]
[Đánh giá 5 sao!]
[Chúc mừng người chơi lên chức trở thành nhân viên tiếp đãi lầu 6!]
Tầng 6... Tiếc thật, vẫn thiếu một tầng nữa.
Nếu không có gì bất ngờ thì chỉ cần hoàn thành thêm một nhiệm vụ là họ sẽ xong phó bản.
Vẻ nghiêm túc trong mắt mỗi người dường như nhạt hơn
Mọi việc thuận lợi hơn họ tưởng rất nhiều.
Nhờ có Nguyên Dục Tuyết.
Sau khi Từ Oánh đi, người chơi đợi rất lâu cũng không thấy vị khách thứ 3, thế là bỗng dưng có một kì nghỉ ngắn.
Họ chuyển từ phòng kí túc nhân viên ở tầng 3 lên tầng 6.
Điều kiện chỗ ở cũng thay đổi chóng mặt, giờ họ được phép thoải mái chọn bất cứ phòng nào trên tầng 6 để ở. Các người chơi thảo luận một chút, quyết định tách nhau ra, rải rác ở các phòng giữa - đầu - cuối hành lang. Dù cách khá xa, không tiện để trao đổi thông tin lắm, còn có tính nguy hiểm nhất định, nhưng chắc chắn sẽ có người ở gần vị khách thứ 3 còn chưa xuất hiện kia.
Căn cứ vào quy luật trước đó, vị khách thứ 3 chắc chắn sẽ ở cùng tầng 6 với họ.
Có lẽ là vì chưa có khách nên những ngày này ban đêm rất yên bình.
Người chơi không cần phải thức đêm làm nhiệm vụ, sung sướng ngủ một giấc tới sáng, bồi bổ tinh thần.
Cứ như thế, tất cả một lần nữa điều chỉnh tới trạng thái tốt nhất. Nhưng vị khách thứ ba này vẫn chưa xuất hiện.
Lâu tới mức bọn họ bắt đầu nghĩ liệu đây có phải là phó bản cố tình làm khó không... Chẳng lẽ họ phải tự đi tìm khách?
Nhưng chưa có đủ thông tin, họ tạm thời không thể ra khỏi khách sạn.
Cho đến ngày thứ 6 sau khi Từ Oánh trả phòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
...
Những người khác không có việc gì để làm, nhưng Nguyên Dục Tuyết có nhiệm vụ cố định.
Lên tầng cao nhất chơi... À nhầm, lên tầng cao nhất cung cấp dịch vụ phòng.
Nội dung phục vụ hôm nay cũng "thân thiết" như mọi ngày. Giới Chu Diễn vươn đôi tay dài chân dài, dễ dàng bọc Nguyên Dục Tuyết trong lồng ngực mình, cảm nhận da thịt mềm mại của thiếu niên, ngửi mùi hương nhàn nhạt đặc biệt của cậu. Hắn coi người như gối ôm, ngủ đến là ngon lành.
Giới Chu Diễn không cần ngủ.
Nhưng giờ hắn không những ngủ, còn bắt Nguyên Dục Tuyết ngủ cùng mình.
Sự thân mật này khiến hắn nghiện. Giấc ngủ trước đó chỉ là công dụng để giết thời gian, giờ biến thành khâu hưởng thụ.
Nguyên Dục Tuyết cũng rất phối hợp.
Cậu hiếm khi có dịp được ở bên Giới Chu Diễn như vậy.
Có điều hôm nay khâu hưởng thụ của Giới Chu Diễn hơi ngắn. Họ đang nằm thì máy truyền tin cầm tay cho nhân viên khách sạn mà Nguyên Dục Tuyết mang theo đột nhiên vang âm báo. Đây là phần thưởng sau khi người chơi lên chức, nói là để nhân viên có thể duy trì liên lạc trong vài tình huống đặc biệt, vừa hay tiện cho các người chơi tách nhau ra.
Đây cũng là công cụ duy nhất giúp họ liên lạc với Nguyên Dục Tuyết đang ở trên tầng cao nhất.
Con ngươi Giới Chu Diễn rõ ràng chuyển động một chút, nhưng hắn vẫn nhắm chặt mắt, giả bộ không nghe thấy.
Nguyên Dục Tuyết cũng không ngại, nhấn nút nghe máy. Cậu ngồi dậy định tìm chỗ nói chuyện, nhưng người bị giữ chặt... Nhìn Giới Chu Diễn một cái, thấy hắn không định buông tay, thiếu niên im lặng nửa giây rồi tiếp tục nằm về chỗ cũ. Cậu kề tai vào điện thoại, nói nhỏ hơn một chút.
"Nguyên Dục Tuyết." Người gọi cho cậu là Bé Năm.
Giọng điệu cô khá lạ, kiểu như nhức đầu không biết phải làm gì...
"Khách tới rồi. Cậu có thể xuống dưới này một chuyến không, có chút việc..."
Bên kia có tiếng tranh chấp nho nhỏ, hình như có người đang hét gọi Bé Năm.
Nguyên Dục Tuyết nghe thấy thiếu nữ bực bội "chậc" một tiếng, nhận ra cậu vẫn đang nghe thì cô ngượng ngùng nói xin lỗi rồi cúp máy.
Không biết có chuyện gì, nhưng vị khách thứ 3 đã tới, cậu phải xuống lầu.
Nguyên Dục Tuyết xoay người, định lẳng lặng xuống giường, sau đó nhận ra ---
Tay Giới Chu Diễn đang ghì chặt eo cậu.
Không chịu buông.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro