Khách Sạn Tránh...
Húy Tật
2024-09-25 10:40:46
Edit: Ry
Không bao lâu sau khi Chúc Vân Kinh đi, các người chơi cũng nhận được nhắc nhở của hệ thống, nhiệm vụ đang được kết toán.
[Chúc mừng người chơi hoàn thành nhiệm vụ cấp độ A+ , đang thu thập đánh giá ---]
[Đánh giá 5 sao!]
[Chúc mừng người chơi đã lên chức, trở thành nhân viên tiếp đãi lầu 7!]
Quả nhiên.
Nhiệm vụ này được cho 5 sao, cũng không xuất hiện tình huống từ tầng 6 lên tầng 7 còn thiếu "n điểm". Mà nhiệm vụ chính của họ ở trong phó bản này chỉ là "lên chức" làm nhân viên tiếp đón lầu 7 thôi.
Giờ thì nhiệm vụ đã hoàn thành.
Họ đã vượt qua phó bản.
Tất cả đều thở ra một hơi, hoàn mỹ hoàn thành phó bản cấp độ A+ chắc chắn sẽ nhận được một số điểm tương đối khả quan.
Nhưng lúc này thì không ai để ý tới điểm tích lũy.
Họ mải để ý một người mới quen trong phó bản... Một người không hề tầm thường.
Đây là lần đầu tiên họ trải qua một phó bản A+ mà có tỉ lệ tử vong là 0%.
Cũng là lần đầu tiên nhận thức được rõ ràng, thành tựu này đạt được hoàn toàn nhờ công lao của một người.
Những ánh mắt mịt mờ rơi trên thiếu niên tóc đen mắt đen.
Cậu có nước da trắng như tuyết, nét mặt luôn bình thản điềm tĩnh, hàng mi cong rủ xuống dường như đang đăm chiêu chuyện gì ---- Tính cách của con người đúng là một vấn đề phức tạp với cậu.
Nguyên Dục Tuyết luôn rất nhạy cảm với ánh mắt theo dõi mình, nhưng xung quanh đều là "đồng đội", không có uy hiếp, thành ra lúc này dây thần kinh của thiếu niên lại rất thô.
Người chơi im lặng chia làm 2 phe, một bên là tiểu đội ba người do Số 3 đại diện, bên còn lại là Số 1 một mình phấn đấu, cả hai bên đều có vẻ kích động ---
Họ muốn mời Nguyên Dục Tuyết làm đồng đội cố định của mình.
Hoặc không thì kết bạn một cái, ra ngoài phó bản liên lạc giao lưu chút đỉnh?
Nguyên Dục Tuyết không giống người sẽ từ chối.
Đại khái là do nhìn ra được ý đồ của đối phương, còn là quan hệ "cạnh tranh", bầu không khí giữa bốn người tương đối vi diệu ---
Ai cũng muốn tiên hạ thủ vi cường, đồng thời lại muốn bên kia thăm dò trước (tốt nhất là bị từ chối).
Trong bầu không khí ngày càng kì quái, cuối cùng Số 1 không nhịn được.
Gã vốn không phải kiểu tâm tư sâu nặng, cũng không biết che giấu, gần như là mắt sáng rỡ nhìn Nguyên Dục Tuyết.
Người ta nói chân thành đánh bại mọi thứ, mà Số 1 bây giờ rất là chân thành.
"Ờm, Nguyên Dục Tuyết." Gã gọi thiếu niên, đồng thời vươn tay nhẹ nhàng bắt lấy cổ tay cậu.
Ngón tay cách lớp áo mỏng chạm tới làn da mềm mại, nhiệt độ hơi thấp khiến gã tự dưng hồi hộp vô cùng.
Nguyên Dục Tuyết "ừ" một tiếng, dứt ra khỏi dòng suy nghĩ, nghi hoặc nhìn Số 1 ---
"Khục, khụ, khục..." Mặt Số 1 càng đỏ, nhưng mắt cũng càng sáng. Gã nhìn thẳng vào Nguyên Dục Tuyết, ánh sáng như bắn ra từ trong mắt: "Tôi muốn hỏi chuyện này, cậu có thể..."
Số 3 không mở miệng, nhưng sắc mặt căng cứng, môi mím thành một đường, sốt ruột đến độ ngón tay không ngừng gõ lên người. Cuối cùng không nhịn được quay sang nhìn chằm chằm hai người kia.
Nhưng Số 1 không hỏi được hết câu.
Vì đúng lúc này, Ông Chú đã tủm tỉm cắt ngang, như thể chỉ đang vô tình nói ra lo nghĩ của mình: "Lạ thật... Rõ ràng nhiệm vụ chính đã hoàn thành, sao hệ thống chưa đưa ra thông báo phó bản kết thúc. Bao giờ chúng ta mới được trở lại không gian hệ thống?"
Những gì liên quan tới nhiệm vụ luôn là ưu tiên hàng đầu của Nguyên Dục Tuyết, cậu lập tức dời sự chú ý, tai lặng lẽ dỏng lên...
Bé Năm nhìn Số 1 đầy thương hại, nhưng phải vì đồng đội mình chứ, tiếp tục giở trò xấu: "Chắc là vì chưa đạt tới điều kiện vượt ải... Hay là chúng ta lên tầng 7 xem thử đi?"
Nguyên Dục Tuyết gật đầu.
Gật xong cậu mới quay lại nhìn Số 1, dùng ánh mắt hỏi vừa rồi gã định nói gì.
Nhưng bị cắt ngang như vậy khiến dũng khí trong lòng Số 1 xẹp xuống. Gã lúng túng, cũng may tâm lý vững, nhanh chóng điều chỉnh về trạng thái vui vẻ, nhẹ nhàng bảo: "Trước hết giải quyết phiền toái đã. Đợi xong phó bản, về khu vực an toàn... Chúng ta lại nói tiếp."
Trở về khu vực an toàn lại nói tiếp... Rõ ràng là ám chỉ muốn phương thức liên lạc của Nguyên Dục Tuyết.
Với một tên trai thẳng đầu toàn cơ bắp như Số 1, như thế này đã là uyển chuyển lắm rồi.
Số 3 lườm gã, vẫn không nói gì, mặt lạnh tanh.
Tiếc là Nguyên Dục Tuyết còn "thẳng" hơn cả Số 1. Cậu không hiểu tình cảm xoắn xuýt phức tạp của con người, cũng không hiểu chiến lược quanh co tán trai của họ, nghiêng đầu đáp "ừ". Sau đó đã lại tập trung vào vấn đề "tại sao nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành". Nguyên Dục Tuyết không hề chần chừ, lập tức bước vào thang máy, chuẩn bị lên tầng 7.
Những người khác thấy cậu quả quyết như vậy cũng chỉ có thể đuổi theo.
Suy đoán của Bé Năm không hề sai.
Bọn họ vừa lên tới tầng 7, một loại điều kiện đặc biệt nào đó được kích hoạt, bên tai lập tức vang lên tiếng nhắc nhở của hệ thống ---
[Phó bản Khách Sạn Tránh Tai Ương
Nhiệm vụ hoàn thành, người chơi đang trong thời kì an toàn. Xin đợi... Tít tít tít...
Nhiệm vụ chính: Lên chức thành nhân viên tiếp đãi lầu 7 (đã hoàn thành)
Nhiệm vụ chi nhánh: Làm tốt công việc của nhân viên phục vụ, nhận được đánh giá năm sao của khách hàng (Đã hoàn thành)]
Mọi thứ đáng lẽ rất thuận lợi, ba vị khách liên tiếp đều được điểm tối đa, thuận lợi thăng chức lên tầng 7, dù là nhiệm vụ chính hay chi nhánh thì đều hoàn hảo. Phó bản này họ ít nhất cũng phải được đánh giá A+, nhưng...
Lại xảy ra vấn đề.
Thời gian an toàn kéo dài trong bao lâu, khi nào trở về không gian hệ thống... Những thông tin quan trọng này hoàn toàn không xuất hiện trong thông báo.
Ở đây đều là người chơi lâu năm, nhưng chưa ai gặp tình trạng như vậy.
Bé Năm nhíu mày, khó hiểu: "Chuyện gì vậy..."
Nguyên Dục Tuyết cũng khẽ cau mày.
Cậu không thích chuyện nằm ngoài quy tắc.
Trong lúc Bé Năm còn đang thắc mắc, không gian xung quanh họ bỗng dao động.
Một dao động rất nhỏ bé, với quần thể đặc thù như người chơi thì hoàn toàn không gây được uy hiếp. Nhưng không hiểu sao tất cả đều có một linh cảm chẳng lành, nó réo lên inh ỏi khiến đầu họ nhức nhối, cảm giác khó chịu như là say xe say máy bay vậy ---
Sắc mặt mọi người sa sầm, đề cao cảnh giác.
Nguyên Dục Tuyết nhạy cảm hơn tất cả, cậu hơi đè cổ tay xuống, trong lòng bàn tay lập tức xuất hiện chuôi đao đen nhánh của Phá Hồng Mông.
Nhưng không phát hiện kẻ địch.
Tình huống cảnh giác cao độ trong khi không có kẻ địch như thế này cực kì hiếm xảy ra với Nguyên Dục Tuyết.
Bảng nhiệm vụ đột nhiên nhảy ra.
Cái bảng được tạo thành từ hai loại ánh sáng vàng và bạc, lúc này lại biến thành màu đỏ chói đại diện cho "nguy hiểm", nhìn một cái thôi đã cảm giác mặt mày đỏ theo.
Giới thiệu về nhiệm vụ [phó bản Khách Sạn Tránh Tai Ương] đã biến mất.
Các người chơi chưa từng gặp tình trạng như vây.
Bọn họ giơ tay, nhăn mặt chọc chọc vào bảng hệ thống trống rỗng... Không có phản ứng gì.
Như thể...
Hệ thống bị hỏng vậy.
Nhưng ý nghĩ này vừa sinh ra, những con chữ đã lại hiện lên trên màn hình.
Các người chơi không khỏi đờ ra.
Chút ánh sáng còn lại trong mắt Số 3 đã biến mất, y giơ tay lên chỉnh kính.
Ông Chú lẩm bẩm: "Là..."
"Nhiệm vụ đặc thù."
[Phó bản Khách Sạn Tránh Tai Ương (đang trong quá trình đổi mới)
Sức mạnh phù hộ Khách Sạn Tránh Tai Ương biến mất, quỷ quái bạo động. Là nhân viên của khách sạn, mời các bạn nỗ lực ngăn chặn quỷ quái chạy ra ngoài làm hại người dân. Người chơi hãy cố gắng ngăn cản quỷ quái cho đến khi đổi mới kết thúc.
Nhiệm vụ chính: Nhiệm vụ đặc thù đang tiến hành]
---- Nhiệm vụ đặc thù trong truyền thuyết!
Con ngươi co rụt, chỉ còn lại sắc đen nặng nề.
Dù có là người chơi kinh nghiệm phong phú như họ cũng chưa từng gặp nhiệm vụ đặc thù.
Tất nhiên là... Đã từng nghe nói, dù sao thì nó "nổi tiếng" như vậy mà.
Nhiệm vụ đặc thù đồn rằng sẽ chỉ ngẫu nhiên xuất hiện với phó bản từ cấp S trở lên. Phó bản lần này mặc dù độ khó nhiệm vụ cũng không thấp, nhưng chỉ dừng ở A+, mà A+ là khái niệm hoàn toàn khác với S. Sao tự dưng lại gặp...
Nhiệm vụ tử vong.
Mỗi lần đề cập tới nhiệm vụ đặc thù, trọng tâm miêu tả về nó chưa bao giờ là độ hiếm, hay là phần thưởng phong phú, thứ khiến nó nổi tiếng hơn cả là tỉ lệ sống sót chỉ dùng để trưng, thấp hơn 0.01%, được mệnh danh là nhiệm vụ tử vong.
Thật khó để không chửi bậy.
So ra thì phản ứng của Nguyên Dục Tuyết lại là bình thường nhất.
Một phần là do tính cách lạnh nhạt của cậu.
Nhưng chắc không ai ở đây biết rằng, Nguyên Dục Tuyết có ít kinh nghiệm vượt phó bản nhất trong số họ, lại là người duy nhất từng tiếp xúc với nhiệm vụ đặc thù.
Còn đã hoàn thành nó.
Không biết là may mắn hay bất hạnh, lần đầu tiên vượt phó bản, khi mà còn chưa có bất cứ nhận thức nào với trò chơi "sinh tồn" này, cậu đã kích hoạt nhiệm vụ đặc thù.
Lần đó đúng là khiến cậu ăn chút trái đắng, khung máy tổn hại nặng nề, nguồn năng lượng cạn kiệt, thật sự là giây phút Nguyên Dục Tuyết tới gần cái chết nhất.
Nhưng trải qua quãng thời gian thảm thiết đó, Nguyên Dục Tuyết vẫn không sợ. Kể cả có hồi tưởng lại cậu cũng không sợ, chỉ nhớ số điểm phong phú sau khi hoàn thành nhiệm vụ.
Huống hồ lần đó là do cậu sắp hết pin.
Lần này bình năng lượng của cậu đầy, những nhiệm vụ trước cũng không tiêu hao nhiều.
Không bao lâu sau khi Chúc Vân Kinh đi, các người chơi cũng nhận được nhắc nhở của hệ thống, nhiệm vụ đang được kết toán.
[Chúc mừng người chơi hoàn thành nhiệm vụ cấp độ A+ , đang thu thập đánh giá ---]
[Đánh giá 5 sao!]
[Chúc mừng người chơi đã lên chức, trở thành nhân viên tiếp đãi lầu 7!]
Quả nhiên.
Nhiệm vụ này được cho 5 sao, cũng không xuất hiện tình huống từ tầng 6 lên tầng 7 còn thiếu "n điểm". Mà nhiệm vụ chính của họ ở trong phó bản này chỉ là "lên chức" làm nhân viên tiếp đón lầu 7 thôi.
Giờ thì nhiệm vụ đã hoàn thành.
Họ đã vượt qua phó bản.
Tất cả đều thở ra một hơi, hoàn mỹ hoàn thành phó bản cấp độ A+ chắc chắn sẽ nhận được một số điểm tương đối khả quan.
Nhưng lúc này thì không ai để ý tới điểm tích lũy.
Họ mải để ý một người mới quen trong phó bản... Một người không hề tầm thường.
Đây là lần đầu tiên họ trải qua một phó bản A+ mà có tỉ lệ tử vong là 0%.
Cũng là lần đầu tiên nhận thức được rõ ràng, thành tựu này đạt được hoàn toàn nhờ công lao của một người.
Những ánh mắt mịt mờ rơi trên thiếu niên tóc đen mắt đen.
Cậu có nước da trắng như tuyết, nét mặt luôn bình thản điềm tĩnh, hàng mi cong rủ xuống dường như đang đăm chiêu chuyện gì ---- Tính cách của con người đúng là một vấn đề phức tạp với cậu.
Nguyên Dục Tuyết luôn rất nhạy cảm với ánh mắt theo dõi mình, nhưng xung quanh đều là "đồng đội", không có uy hiếp, thành ra lúc này dây thần kinh của thiếu niên lại rất thô.
Người chơi im lặng chia làm 2 phe, một bên là tiểu đội ba người do Số 3 đại diện, bên còn lại là Số 1 một mình phấn đấu, cả hai bên đều có vẻ kích động ---
Họ muốn mời Nguyên Dục Tuyết làm đồng đội cố định của mình.
Hoặc không thì kết bạn một cái, ra ngoài phó bản liên lạc giao lưu chút đỉnh?
Nguyên Dục Tuyết không giống người sẽ từ chối.
Đại khái là do nhìn ra được ý đồ của đối phương, còn là quan hệ "cạnh tranh", bầu không khí giữa bốn người tương đối vi diệu ---
Ai cũng muốn tiên hạ thủ vi cường, đồng thời lại muốn bên kia thăm dò trước (tốt nhất là bị từ chối).
Trong bầu không khí ngày càng kì quái, cuối cùng Số 1 không nhịn được.
Gã vốn không phải kiểu tâm tư sâu nặng, cũng không biết che giấu, gần như là mắt sáng rỡ nhìn Nguyên Dục Tuyết.
Người ta nói chân thành đánh bại mọi thứ, mà Số 1 bây giờ rất là chân thành.
"Ờm, Nguyên Dục Tuyết." Gã gọi thiếu niên, đồng thời vươn tay nhẹ nhàng bắt lấy cổ tay cậu.
Ngón tay cách lớp áo mỏng chạm tới làn da mềm mại, nhiệt độ hơi thấp khiến gã tự dưng hồi hộp vô cùng.
Nguyên Dục Tuyết "ừ" một tiếng, dứt ra khỏi dòng suy nghĩ, nghi hoặc nhìn Số 1 ---
"Khục, khụ, khục..." Mặt Số 1 càng đỏ, nhưng mắt cũng càng sáng. Gã nhìn thẳng vào Nguyên Dục Tuyết, ánh sáng như bắn ra từ trong mắt: "Tôi muốn hỏi chuyện này, cậu có thể..."
Số 3 không mở miệng, nhưng sắc mặt căng cứng, môi mím thành một đường, sốt ruột đến độ ngón tay không ngừng gõ lên người. Cuối cùng không nhịn được quay sang nhìn chằm chằm hai người kia.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng Số 1 không hỏi được hết câu.
Vì đúng lúc này, Ông Chú đã tủm tỉm cắt ngang, như thể chỉ đang vô tình nói ra lo nghĩ của mình: "Lạ thật... Rõ ràng nhiệm vụ chính đã hoàn thành, sao hệ thống chưa đưa ra thông báo phó bản kết thúc. Bao giờ chúng ta mới được trở lại không gian hệ thống?"
Những gì liên quan tới nhiệm vụ luôn là ưu tiên hàng đầu của Nguyên Dục Tuyết, cậu lập tức dời sự chú ý, tai lặng lẽ dỏng lên...
Bé Năm nhìn Số 1 đầy thương hại, nhưng phải vì đồng đội mình chứ, tiếp tục giở trò xấu: "Chắc là vì chưa đạt tới điều kiện vượt ải... Hay là chúng ta lên tầng 7 xem thử đi?"
Nguyên Dục Tuyết gật đầu.
Gật xong cậu mới quay lại nhìn Số 1, dùng ánh mắt hỏi vừa rồi gã định nói gì.
Nhưng bị cắt ngang như vậy khiến dũng khí trong lòng Số 1 xẹp xuống. Gã lúng túng, cũng may tâm lý vững, nhanh chóng điều chỉnh về trạng thái vui vẻ, nhẹ nhàng bảo: "Trước hết giải quyết phiền toái đã. Đợi xong phó bản, về khu vực an toàn... Chúng ta lại nói tiếp."
Trở về khu vực an toàn lại nói tiếp... Rõ ràng là ám chỉ muốn phương thức liên lạc của Nguyên Dục Tuyết.
Với một tên trai thẳng đầu toàn cơ bắp như Số 1, như thế này đã là uyển chuyển lắm rồi.
Số 3 lườm gã, vẫn không nói gì, mặt lạnh tanh.
Tiếc là Nguyên Dục Tuyết còn "thẳng" hơn cả Số 1. Cậu không hiểu tình cảm xoắn xuýt phức tạp của con người, cũng không hiểu chiến lược quanh co tán trai của họ, nghiêng đầu đáp "ừ". Sau đó đã lại tập trung vào vấn đề "tại sao nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành". Nguyên Dục Tuyết không hề chần chừ, lập tức bước vào thang máy, chuẩn bị lên tầng 7.
Những người khác thấy cậu quả quyết như vậy cũng chỉ có thể đuổi theo.
Suy đoán của Bé Năm không hề sai.
Bọn họ vừa lên tới tầng 7, một loại điều kiện đặc biệt nào đó được kích hoạt, bên tai lập tức vang lên tiếng nhắc nhở của hệ thống ---
[Phó bản Khách Sạn Tránh Tai Ương
Nhiệm vụ hoàn thành, người chơi đang trong thời kì an toàn. Xin đợi... Tít tít tít...
Nhiệm vụ chính: Lên chức thành nhân viên tiếp đãi lầu 7 (đã hoàn thành)
Nhiệm vụ chi nhánh: Làm tốt công việc của nhân viên phục vụ, nhận được đánh giá năm sao của khách hàng (Đã hoàn thành)]
Mọi thứ đáng lẽ rất thuận lợi, ba vị khách liên tiếp đều được điểm tối đa, thuận lợi thăng chức lên tầng 7, dù là nhiệm vụ chính hay chi nhánh thì đều hoàn hảo. Phó bản này họ ít nhất cũng phải được đánh giá A+, nhưng...
Lại xảy ra vấn đề.
Thời gian an toàn kéo dài trong bao lâu, khi nào trở về không gian hệ thống... Những thông tin quan trọng này hoàn toàn không xuất hiện trong thông báo.
Ở đây đều là người chơi lâu năm, nhưng chưa ai gặp tình trạng như vậy.
Bé Năm nhíu mày, khó hiểu: "Chuyện gì vậy..."
Nguyên Dục Tuyết cũng khẽ cau mày.
Cậu không thích chuyện nằm ngoài quy tắc.
Trong lúc Bé Năm còn đang thắc mắc, không gian xung quanh họ bỗng dao động.
Một dao động rất nhỏ bé, với quần thể đặc thù như người chơi thì hoàn toàn không gây được uy hiếp. Nhưng không hiểu sao tất cả đều có một linh cảm chẳng lành, nó réo lên inh ỏi khiến đầu họ nhức nhối, cảm giác khó chịu như là say xe say máy bay vậy ---
Sắc mặt mọi người sa sầm, đề cao cảnh giác.
Nguyên Dục Tuyết nhạy cảm hơn tất cả, cậu hơi đè cổ tay xuống, trong lòng bàn tay lập tức xuất hiện chuôi đao đen nhánh của Phá Hồng Mông.
Nhưng không phát hiện kẻ địch.
Tình huống cảnh giác cao độ trong khi không có kẻ địch như thế này cực kì hiếm xảy ra với Nguyên Dục Tuyết.
Bảng nhiệm vụ đột nhiên nhảy ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cái bảng được tạo thành từ hai loại ánh sáng vàng và bạc, lúc này lại biến thành màu đỏ chói đại diện cho "nguy hiểm", nhìn một cái thôi đã cảm giác mặt mày đỏ theo.
Giới thiệu về nhiệm vụ [phó bản Khách Sạn Tránh Tai Ương] đã biến mất.
Các người chơi chưa từng gặp tình trạng như vây.
Bọn họ giơ tay, nhăn mặt chọc chọc vào bảng hệ thống trống rỗng... Không có phản ứng gì.
Như thể...
Hệ thống bị hỏng vậy.
Nhưng ý nghĩ này vừa sinh ra, những con chữ đã lại hiện lên trên màn hình.
Các người chơi không khỏi đờ ra.
Chút ánh sáng còn lại trong mắt Số 3 đã biến mất, y giơ tay lên chỉnh kính.
Ông Chú lẩm bẩm: "Là..."
"Nhiệm vụ đặc thù."
[Phó bản Khách Sạn Tránh Tai Ương (đang trong quá trình đổi mới)
Sức mạnh phù hộ Khách Sạn Tránh Tai Ương biến mất, quỷ quái bạo động. Là nhân viên của khách sạn, mời các bạn nỗ lực ngăn chặn quỷ quái chạy ra ngoài làm hại người dân. Người chơi hãy cố gắng ngăn cản quỷ quái cho đến khi đổi mới kết thúc.
Nhiệm vụ chính: Nhiệm vụ đặc thù đang tiến hành]
---- Nhiệm vụ đặc thù trong truyền thuyết!
Con ngươi co rụt, chỉ còn lại sắc đen nặng nề.
Dù có là người chơi kinh nghiệm phong phú như họ cũng chưa từng gặp nhiệm vụ đặc thù.
Tất nhiên là... Đã từng nghe nói, dù sao thì nó "nổi tiếng" như vậy mà.
Nhiệm vụ đặc thù đồn rằng sẽ chỉ ngẫu nhiên xuất hiện với phó bản từ cấp S trở lên. Phó bản lần này mặc dù độ khó nhiệm vụ cũng không thấp, nhưng chỉ dừng ở A+, mà A+ là khái niệm hoàn toàn khác với S. Sao tự dưng lại gặp...
Nhiệm vụ tử vong.
Mỗi lần đề cập tới nhiệm vụ đặc thù, trọng tâm miêu tả về nó chưa bao giờ là độ hiếm, hay là phần thưởng phong phú, thứ khiến nó nổi tiếng hơn cả là tỉ lệ sống sót chỉ dùng để trưng, thấp hơn 0.01%, được mệnh danh là nhiệm vụ tử vong.
Thật khó để không chửi bậy.
So ra thì phản ứng của Nguyên Dục Tuyết lại là bình thường nhất.
Một phần là do tính cách lạnh nhạt của cậu.
Nhưng chắc không ai ở đây biết rằng, Nguyên Dục Tuyết có ít kinh nghiệm vượt phó bản nhất trong số họ, lại là người duy nhất từng tiếp xúc với nhiệm vụ đặc thù.
Còn đã hoàn thành nó.
Không biết là may mắn hay bất hạnh, lần đầu tiên vượt phó bản, khi mà còn chưa có bất cứ nhận thức nào với trò chơi "sinh tồn" này, cậu đã kích hoạt nhiệm vụ đặc thù.
Lần đó đúng là khiến cậu ăn chút trái đắng, khung máy tổn hại nặng nề, nguồn năng lượng cạn kiệt, thật sự là giây phút Nguyên Dục Tuyết tới gần cái chết nhất.
Nhưng trải qua quãng thời gian thảm thiết đó, Nguyên Dục Tuyết vẫn không sợ. Kể cả có hồi tưởng lại cậu cũng không sợ, chỉ nhớ số điểm phong phú sau khi hoàn thành nhiệm vụ.
Huống hồ lần đó là do cậu sắp hết pin.
Lần này bình năng lượng của cậu đầy, những nhiệm vụ trước cũng không tiêu hao nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro