Vũ Khí Hình Người

Phó Bản Ngàn Ng...

Húy Tật

2024-09-25 10:40:46

Thảm họa, máu tươi, tử vong --- Vận mệnh.

Trong ghi chép về kiếp nạn này, vô số người chết đi, người sống khốn khổ sợ hãi trốn vào trong con thuyền Noah.

Đây chính là điểm khác biệt lớn nhất giữa thành phố A với ghi chép Egmiro cổ!

Hầu hết dân chúng đều được Nguyên Dục Tuyết thông báo, an toàn trốn vào nơi trú ẩn.

Họ sống sót.

Nhưng hoang đường làm sao.

Rõ ràng là kế hoạch vẹn toàn nhất, nỗ lực nhất để tránh khỏi đổ máu hi sinh, giờ lại trở thành đầu nguồn của tai họa vô tận... Sẽ không ai có thể nghĩ tới phương diện này, dù có ý thức được thì cũng khó lòng thừa nhận. Bởi vì nó hoàn toàn nghiền nát, chà đạp nhận biết.

Những người nỗ lực đổ tâm huyết vào thành quả này sẽ không chịu được đả kích, thậm chí sẽ đẩy tất cả xuống vực sâu tăm tối...

Nguyên Dục Tuyết nhận ra mọi thứ, lại vô cùng bình tĩnh.

Cậu không có nhiều cảm xúc trập trùng mãnh liệt như con người, nên sẽ không vì nó mà mất lí trí --- Trong kí ức bị phong ấn của cậu, dường như cậu đã chịu đựng cảnh này rất rất nhiều lần... Bị đối xử bất công, bị ép tới mức phải phát điên.

Bờ mi cong nặng nề chớp, một cơn cuồng phong chợt ập tới tưởng như muốn thổi vỡ vụn thiếu niên mảnh mai ấy. Người chơi nọ nhắm chặt mắt, tim đập điên cuồng như thể bị thứ gì bóp chặt, đau đớn nhức nhối.

Hắn lại không để ý.

Hắn chỉ quan tâm Nguyên Dục Tuyết ở trước mắt hắn, thiếu niên như thể sẽ bị thứ gì đó mang đi.

Hắn quên mất lời chào từ biệt vừa rồi, sốt ruột vươn tay muốn níu kéo cậu ---

Ngón tay sượt qua vải áo mềm mại.

Nguyên Dục Tuyết đã biến mất.

...

Chữ viết trên bản dập đã trở nên mơ hồ, có sửa cũng vô nghĩa.

Nhưng Nguyên Dục Tuyết vẫn lấy nó ra.

Trang giấy mỏng manh bay phần phật trong gió như cánh bướm, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị khí trời ác liệt xé nát.

Nguyên Dục Tuyết nhìn những kí tự kì quái trên đó.

Cậu không biết suy đoán của cậu có chính xác không ---

"Phải có đổ máu, hi sinh, thì thảm họa mới có thể kết thúc ư?"

Nguyên Dục Tuyết không phải đang lầm bầm một mình.

"Thần" ở khắp một nơi, "Thần" đang nhìn tất cả bọn họ. Nương theo ánh sáng vẩy xuống mặt đất, nương theo từng nhịp hít thở.

Một con mắt khổng lồ vô hình treo trên trời, chăm chú dõi theo, lắng nghe bọn họ ---

Nguyên Dục Tuyết biết, nhưng không để ý. Cậu cho rằng thứ đó là vật chất đại diện cho "pháp tắc"... Có thể nói nó là vật thay thế cho pháp tắc ở dưới này.

Vì pháp tắc thật sự sẽ không để Nguyên Dục Tuyết phát hiện dễ dàng như vậy... Bên trong nó đang phun trào một loại cảm xúc chỉ hướng rất đặc thù.

Nguyên Dục Tuyết hỏi "Thần", nhưng "Thần" không đáp.

Trong dự đoán.

Cậu đăm chiêu.

Cậu cần dùng phương pháp mà pháp tắc chấp nhận để hỏi "Thần".

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Giống như những lần trước, kích thích quỹ tích của quy tắc, kích hoạt quy tắc mới.

Trang giấy mềm mại ma sát với đầu ngón tay, gập lại nhăn nhúm khiến chữ trên đó càng thêm mơ hồ. Đôi mắt đen thăm thẳm của thiếu niên phản chiếu chữ viết đỏ tươi.

Nguyên Dục Tuyết bỗng mỉm cười, khóe môi nhẹ nhàng cong lên có vẻ châm chọc, nhưng rồi nhanh chóng biến mất, đến chính cậu cũng không nhận ra.

Nếu suy đoán của cậu là chính xác, từ một góc độ nào đó thì việc nó cho cậu bản dập tiết lộ lịch sử thông tin về nơi trú ẩn để thúc đẩy nhiệm vụ, lại không thể triệt tiêu... "Trở ngại" mà nó tạo ra.

Trở ngại hoàn thành nhiệm vụ.

Đối mặt với trở ngại như vậy, cậu nên ---

Đôi mắt đen nhánh như đêm đen không sao, bóng tối cắn nuốt ánh sáng của vạn vật. Nguyên Dục Tuyết bình tĩnh nhìn nó, ánh lửa bỗng bùng lên nơi đầu ngón, nuốt trọn tờ giấy.

Thế lửa nhanh bất ngờ. Dù sao cũng là Lam Diễm có thể đốt cháy thi thể quái vật rắn chắc nhất, đốt trang giấy mỏng manh này lại càng dễ dàng. Tờ giấy bị đốt cho xoăn lại như cánh bướm giãy chết, kịch liệt phất phơ, cuối cùng biến thành tro tàn ấm áp, nhẹ nhàng tụ lại trên tay Nguyên Dục Tuyết ---

Sợi khói xanh nhạt bốc lên, tan đi trong gió.

Bên tai bỗng vang lên âm báo nhắc nhở vô tình.

"Tích."

Cùng lúc đó, tất cả người chơi đều nghe được nhắc nhở của hệ thống.

Họ đã được mở khóa một phần kí ức, nhưng năng lực vẫn bị hạn chế. Họ cảm thấy như mình không thuộc về thế giới này, lại cũng bám rễ sinh chồi ở đây, hoàn toàn không thể tách biệt ra.

Nhưng lúc này, một công tắc kì lạ khởi động, họ bỗng thấy mình "phơi phới"... Cảm giác như có thứ gì đã thay đổi.

Kí ức về thế giới này hoàn toàn bị rửa sạch, họ chỉ còn biết đó là kí ức mà hệ thống cưỡng ép nhồi vào, "mọi thứ xảy ra" với mình ở thế giới này trở nên hư ảo vô cùng.

Biến hóa rõ ràng nhất là lúc trước, các người chơi nhìn "người thân" ở thế giới này, dù biết đây chỉ là một loại trải nghiệm sắm vai, nhưng đối mặt với những ân cần quan tâm, với những người cùng chung huyết thống với mình, họ khó có thể coi những người đó như NPC bình thường.

Cảm giác như những tháng ngày đó thật sự tồn tại.

Nhưng giờ nhìn lại, họ đã không còn cảm giác xúc động đó.

Hoàn toàn thoát khỏi bối cảnh của phó bản, cũng áp đảo, đứng trên đỉnh của thế giới nhỏ này.

Họ không thuộc về nơi đây ---

Họ là người chơi.

Loại sửa đổi này khiến lòng người phức tạp vô cùng, nhưng vẫn chưa ai biết cái này đại diện cho điều gì.

Trước mặt đột nhiên hiện lên màn hình sáng rực, giống hệt màn hình hệ thống họ sử dụng ở khu vực an toàn. Có điều lúc này các ô bảng chức năng quan trọng đều đã bị đổi thành một loại giao diện rẻ tiền, dòng chữ đỏ tươi chạy khắp màn hình, chói mắt như muốn nhảy ra đâm vào mặt họ.

Người chơi vừa đọc, vừa lắng nghe âm thanh hệ thống.

[Hoàn thành điều kiện cuối cùng để mở khóa nhiệm vụ]

[Đã mở khóa toàn bộ kí ức cho người chơi cũng như điều kiện cuối cùng.]

[Tiến trình nhiệm vụ chung --- Giai đoạn cuối --- 93%]

[Điều kiện cuối của nhiệm vụ...]

[Sống sót.]

[Nhắc nhở quan trọng: Thảm họa sẽ nhanh chóng kết thúc. Nhưng nếu quái vật không hấp thụ được đủ máu thịt, chúng sẽ quá độ đói khát mà ăn thịt lẫn nhau... Cuối cùng tạo thành quái vật càng thêm đáng sợ.

Không ai có thể ngăn cản nó.

Không một ai.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Xin hãy cẩn trọng với những lựa chọn tiếp theo của mình, vì nó sẽ quyết định vận mệnh cuối cùng --- Vận mệnh của tất cả mọi người.]

...

Khi thứ đang cầm trong tay rơi xuống, người chơi mới ý thức được là tay mình đang run.

Giữa người chơi với nhau cũng có mạng lưới thông tin nhất định.

Rất nhiều người đã nhận ra tình huống hiện giờ rất không ổn, bọn quái vật thế mà ăn thịt đồng loại của mình, từ đó lớn mạnh hơn --- Chúng càng ngày càng khó đối phó, đồng thời đang trên đà tiến hóa thành một loại tồn tại càng thêm đáng sợ, không thể khống chế.

Dù có người còn chưa nắm được tin tức này thì giờ cũng sẽ biết thôi.

Nhắc nhở phó bản cho họ quá dễ đoán.

Quái vật không nhận được máu thịt thì mới có thể ăn thịt đồng loại, vậy ---

Các người chơi nhìn ra xa, nhìn cái lồng phòng hộ vô hình nhưng thật sự tồn tại kia.

Nhắc nhở của phó bản đã chỉ rõ ra, nhiệm vụ của họ là...

Những người chơi tự nguyện gánh vác trách nhiệm bảo vệ dân chúng, một phần lớn là do họ đoán cái này sẽ liên quan tới đánh giá cá nhân.

Có lẽ là họ cứu càng nhiều người, bảo vệ được thành phố này, thì đánh giá sẽ cao hơn một chút.

Dù sao thì đây cũng là quy trình thông thường của nhiệm vụ phó bản.

Nhưng giờ, mọi thứ bị vạch trần, nhiệm vụ chính xác của họ chỉ có một, đó là sống sót.

Sống sót.

Nhưng tiền đề là ---

Không được để cho bọn quái vật này tiến hóa lên hình thái nguy hiểm hơn, phải cho chúng đủ máu thịt... Người chơi sẽ không ngây thơ đến độ cho rằng có thể dùng thịt động vật để nuôi chúng, vì trong thành phố này không hề thiếu động vật, nhưng quái vật không có vẻ gì là hứng thú. Thứ duy nhất chúng thèm khát chỉ có nhân loại tụ tập thành đàn.

Chúng cần thịt người.

Đột nhiên biết được tin tức này, nội tâm của tất cả người chơi đều hết sức phức tạp. Có người vô thức lẩm bẩm: "Tức là muốn sống sót, hoàn thành nhiệm vụ... Thì chỉ có cách là để quái vật ăn thịt đủ số người?"

"..."

"Không phải."

Người bên cạnh gã đột nhiên mở miệng.

Sắc mặt y vô cùng u ám, khiến khuôn mặt tuấn tú cũng bật lên sắc thái khủng bố.

"Cho quái vật giết những người này? Không, thứ nó muốn là..."

"Chúng ta giết những người này."

Người chơi bên cạnh hắn, biểu cảm trở nên trống rỗng.

Chỉ có người chơi nhận được nhắc nhở của hệ thống, bảo vệ đang đi tuần trong nơi trú ẩn, nhân viên đang cố gắng duy trì trật tự, dân chúng yên lặng chờ đợi phối hợp nghe lời chỉ huy... Bọn họ không biết gì hết.

Họ vẫn tin tưởng những người quản lý ở thời khắc mấu chốt đã đứng ra bảo vệ nơi ẩn núp của họ... Không hề hay biết lợi ích song phương đã lẳng lặng xung đột. Những con người họ hết sức tin tưởng ấy đã không thể không suy tính tới việc từ bỏ một nhóm người... Hoặc là rất nhiều người.

Người chơi vào phó bản này đều được trao cho một cuộc đời hạnh phúc mỹ mãn, với gia đình yêu thương săn sóc.

Nó đã từng được coi là cái hiểm ác nhất của phó bản.

Hình thức nhập vai này khiến các người chơi khó có thể dứt bỏ cảm xúc cá nhân. Ví dụ như khi nguy hiểm xảy ra, họ sẽ nghĩ tới việc bảo vệ người thân, bạn bè, người yêu của mình. Dù là về sau khôi phục kí ức, họ cũng không thể vứt đi những tình cảm dư thừa vướng víu đó, vì những tình cảm chân thành đó thật sự khiến họ thấy ấm áp.

Nhưng vận mệnh trêu ngươi, khi kí ức của họ hoàn toàn khôi phục, khi nhiệm vụ chính thật sự xuất hiện... Không phải là vì sống sót mà bịa ra đủ loại lí do vụng về hòng lừa gạt bản thân. Những người chơi này, chỉ trong nháy mắt, đã thật sự mất đi toàn bộ thiện ý, thương hại vốn có với "gia đình của mình".

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Vũ Khí Hình Người

Số ký tự: 0