Phó Bản Ngàn Ng...
Húy Tật
2024-09-25 10:40:46
Cho dù Nguyên Dục Tuyết "mất tích" thì các người chơi vẫn chưa từng ngừng bước.
Bọn họ căn cứ vào số hiệu của từng nơi trú ẩn, từ lớn đến nhỏ, chậm rãi "mở cửa" từng nơi. Tất nhiên căn cứ vào nhắc nhở nhiệm vụ, họ quyết định bước đầu chỉ "mở" 30% nơi ẩn núp, dùng mạng NPC để ngăn cản những con quái vật kia dị biến.
Nếu còn chưa đủ thì mỗi lần họ sẽ mở thêm 10%, đến khi thỏa mãn yêu cầu của nhiệm vụ.
Tình thế hiện giờ đã rất nghiêm trọng, lũ quái biến dị đó ngày càng khó giải quyết, kể cả người chơi đã khôi phục sức mạnh cũng khó mà đối phó, không thể để chúng tiếp tục tiến hóa. Nếu không thì tất cả bọn họ sẽ cùng chết với phó bản này.
Sau khi quyết định hi sinh 30% số địa điểm trú ẩn (cùng với cư dân bên trong), cần phải bắt đầu công tác chuẩn bị, đây cũng là đặc quyền dành cho những người chơi quản lý các khu vực đó... Ở thế giới này, "người thân", "bạn bè" vẫn khiến họ quyến luyến. Nếu không thể chặt đứt phần ràng buộc này thì hãy di dời đám NPC đặc biệt đó tới những nơi trú ẩn an toàn, cũng coi như chấm dứt tâm nguyện.
Hành vi này không ảnh hưởng toàn cục, cũng là sự ăn ý giữa người chơi. Người không có gia đình bạn bè cũng sẽ không ngăn cản những người có.
Bây giờ không nên vì những chuyện nhỏ như vậy mà kết oán.
Chính lí do tưởng như vô nghĩa này đã giúp trì hoãn thời gian mở cửa nơi trú ẩn.
Ít nhất phải xác nhận trong những tòa nhà đó không còn "người nên rời khỏi", thì nhóm người phụ trách phá hủy lồng phòng hộ mới dùng năng lực của mình, biến cứ điểm an toàn trở thành vùng đất bị vứt bỏ.
Đây là hành vi bất đắc dĩ. Không có người chơi giữ gìn, hoặc là để đám quái vật tiếp tục cường hóa, những nơi trú ẩn vốn an toàn này sẽ có ngày bị công phá.
Khi tình huống ác liệt tới mức độ đó, đến cả các người chơi cũng không thể trốn thoát.
Các người chơi tự an ủi mình như vậy... Nếu họ không làm, để quái vật tiếp tục cường hóa, thì thảm họa này vĩnh viễn không thể kết thúc. Tất cả đều sẽ phải chết.
Họ làm vậy ít ra còn có thể giữ mạng cho một nhóm người. Và tất nhiên là người chơi từ chối nghĩ rằng... Bọn họ làm như thế chủ yếu là để bảo vệ lợi ích của chính mình.
Nếu nhiệm vụ yêu cầu họ hi sinh toàn bộ cư dân trong phó bản... Sẽ có đấu tranh dằn vặt, nhưng khi mọi thứ qua đi, họ sẽ chọn tuân theo ý chí của số đông người chơi. Chỉ có vài người lên tiếng thì không thay đổi được gì, dù là một nhóm người có thực lực mạnh mẽ thì cũng sẽ như vậy.
Kết quả nhiệm vụ sẽ được tạo thành bởi ý nguyện mạnh nhất, cuốn tất cả theo dòng lũ.
Họ bây giờ chỉ là công nhân, góp phần nho nhỏ vào tiến trình đó... Để tất cả người chơi có thể sống sót.
...
Dựa theo tốc độ thời gian trôi bình thường thì lúc này trời hẳn là đã sáng.
Nhưng bầu trời vẫn mịt mờ đầy sương, không có mặt trời, không có ánh nắng, giới hạn giữa ngày và đêm bị lẫn lộn. Mặc dù điểm kì quái là mọi người vẫn có thể thấy được cảnh vật đằng xa, nhưng sắc trời u ám này vẫn khiến người ta nghĩ tới đêm tối hiu quạnh.
Người chơi trẻ tuổi ngồi trên nóc nhà cao nhất, thẫn thờ.
Cảnh sắc trước mắt khiến phán đoán của y cũng bị hỗn loạn... Trời vẫn tối ư? Hay là sắp sáng rồi?
Thước đo thời gian bị làm mờ khiến y trong một thoáng chốc quên mất mình phải làm gì.
Cho đến khi chiếc máy ngụy trang thành đồng hồ đeo tay réo rắt những tiếng bén nhọn, giống tiếng xe lửa ngày xưa khi khởi động. Lực lực xuyên thấu, là tạp âm thực thụ, cảm tưởng như sẽ xé rách cả bầu trời tăm tối.
Âm thanh đó lớn đến mức rất nhiều người trong nơi trú ẩn nghe được, họ hoảng hốt ngẩng lên, hỏi thăm nhau... Họ không hề phát hiện những người quản lý thường xuyên xuất hiện đã biến mất.
Nhưng rất nhanh, âm thanh bén nhọn như tiếng còi cảnh báo biến mất.
Người chơi bịt tai, gảy một linh kiện trên đồng hồ, âm thanh như chọc thủng màng nhĩ lập tức im bặt. Y nhận được chỉ thị, chầm chậm đứng dậy.
Đúng vậy, đây là tín hiệu liên minh gửi cho y, rút lui đã hoàn thành, đã đến lúc y ra tay.
Phá hủy lồng phòng ngự của nơi trú ẩn không phải chuyện gì tốt, rất nhiều người chơi không muốn làm việc này.
Một phần là nếu chạy không kịp, bị quái vật bao vây ăn thịt là chuyện thường. Nguy hiểm là thứ chắc chắn không thể tránh khỏi.
Một phần là, dù trong lòng vẫn không ngừng thôi miên bản thân những người này chỉ là NPC trong phó bản... Nhưng họ quá giống người, sự khác nhau cực kì nhỏ bé.
Đưa mấy chục nghìn con người vào miệng quái vật, cảm giác tội ác to lớn phải gánh chịu dù có người san sẻ thì cũng khó có thể tiêu hóa.
Nhưng chuyện như vậy luôn phải có người làm.
Lí do thanh niên được chọn rất đơn giản.
Một là y cần nhiều điểm hơn, làm việc mình cần phải làm.
Hai là liên minh tạm thời do các người chơi thành lập đã đồng ý cung cấp cho người chơi xung phong làm việc này một khoản thù lao hậu hĩnh. Đống thù lao đó dù lớn tới nỗi đủ để khiến rất nhiều người chơi lão làng đỏ mắt, chưa biết chừng nó sẽ là thu hoạch lớn nhất của họ trong phó bản này.
Ba là y chưa đủ mạnh.
Cử người chơi mạnh hơn đi làm những chuyện này sẽ phù hợp hơn, họ dễ trốn về hơn. Nhưng trong hoàn cảnh mạnh được yếu thua này, biết rõ thực lực của mình, thanh niên đã thức thời chủ động báo danh.
Cái này dù sao cũng tốt hơn là để đến cuối bị người ta uy hiếp, ít ra làm vậy còn giống y chủ động lựa chọn.
Tất nhiên là còn một lí do quan trọng khác, y không có tình cảm sâu sắc gì với "người thân" ở thế giới này. Thanh niên biết rõ, bên ngoài thành phố hư ảo này có người quan trọng hơn đang đợi y cứu.
Cho nên y không thể lui.
Có điều...
Thanh niên hít một hơi thật sâu, khí lạnh pha lẫn mùi máu nhanh chóng lấp đầy lá phổi, khiến nhiệt độ cả người cũng giảm xuống.
Quả nhiên không phải trải nghiệm gì tốt đẹp... Y nghĩ.
Rồi chầm chậm giơ tay lên.
Các người chơi đã thử nghiệm, lồng phòng hộ vô hình đó bên ngoài thì rất cứng rắn, nhưng bên trong lại hoàn toàn khác. Bản chất nó không phải là "vật liệu" thực thể, mà giống thể tập hợp của năng lượng.
Nó dồn hầu hết năng lượng ra bên ngoài để chống cự với công kích của quái vật, nên bên trong không có cùng cường độ, vì "không cần thiết".
Nhưng giờ thì có vẻ rất cần thiết.
Thanh niên mặc dù được tính là nhóm người có thực lực yếu, nhưng y sở hữu thiên phú. Dù sao một nghìn người chơi trong phó bản này hầu hết đều là quái vật với thực lực vượt trội! Y yếu hơn một chút, nhưng so ra thì cũng chẳng yếu hơn là bao.
Thiên phú của y lại thiên về tính công kích, y có thể huyễn hóa ra một cây súng năng lượng, đạn bắn ra có uy lực lớn gấp mấy lần đạn bình thường.
Chẳng qua là năng lực này có tính hạn chế, không thể đối phó với quá nhiều kẻ địch cùng lúc, uy lực lại không hề thấp, dùng trong tình huống này thì không có gì thích hợp bằng.
Tập trung năng lượng vào một điểm, sau đó bắn ra, hình thức công kích này cũng phù hợp để phá hủy lồng phòng ngự.
Lồng phòng ngự bị phá hủy từ bên trong, lớp bên ngoài cũng sẽ nhanh chóng tan rã.
Y nghĩ vậy, năng lượng tụ lại, một khẩu súng ngắm màu bạc xuất hiện trong tay, nòng súng lấp lóe ánh bạc, cánh tay kịch liệt chấn động ---
"Đoàng".
Một tiếng súng nổ xé trời.
Bọn họ căn cứ vào số hiệu của từng nơi trú ẩn, từ lớn đến nhỏ, chậm rãi "mở cửa" từng nơi. Tất nhiên căn cứ vào nhắc nhở nhiệm vụ, họ quyết định bước đầu chỉ "mở" 30% nơi ẩn núp, dùng mạng NPC để ngăn cản những con quái vật kia dị biến.
Nếu còn chưa đủ thì mỗi lần họ sẽ mở thêm 10%, đến khi thỏa mãn yêu cầu của nhiệm vụ.
Tình thế hiện giờ đã rất nghiêm trọng, lũ quái biến dị đó ngày càng khó giải quyết, kể cả người chơi đã khôi phục sức mạnh cũng khó mà đối phó, không thể để chúng tiếp tục tiến hóa. Nếu không thì tất cả bọn họ sẽ cùng chết với phó bản này.
Sau khi quyết định hi sinh 30% số địa điểm trú ẩn (cùng với cư dân bên trong), cần phải bắt đầu công tác chuẩn bị, đây cũng là đặc quyền dành cho những người chơi quản lý các khu vực đó... Ở thế giới này, "người thân", "bạn bè" vẫn khiến họ quyến luyến. Nếu không thể chặt đứt phần ràng buộc này thì hãy di dời đám NPC đặc biệt đó tới những nơi trú ẩn an toàn, cũng coi như chấm dứt tâm nguyện.
Hành vi này không ảnh hưởng toàn cục, cũng là sự ăn ý giữa người chơi. Người không có gia đình bạn bè cũng sẽ không ngăn cản những người có.
Bây giờ không nên vì những chuyện nhỏ như vậy mà kết oán.
Chính lí do tưởng như vô nghĩa này đã giúp trì hoãn thời gian mở cửa nơi trú ẩn.
Ít nhất phải xác nhận trong những tòa nhà đó không còn "người nên rời khỏi", thì nhóm người phụ trách phá hủy lồng phòng hộ mới dùng năng lực của mình, biến cứ điểm an toàn trở thành vùng đất bị vứt bỏ.
Đây là hành vi bất đắc dĩ. Không có người chơi giữ gìn, hoặc là để đám quái vật tiếp tục cường hóa, những nơi trú ẩn vốn an toàn này sẽ có ngày bị công phá.
Khi tình huống ác liệt tới mức độ đó, đến cả các người chơi cũng không thể trốn thoát.
Các người chơi tự an ủi mình như vậy... Nếu họ không làm, để quái vật tiếp tục cường hóa, thì thảm họa này vĩnh viễn không thể kết thúc. Tất cả đều sẽ phải chết.
Họ làm vậy ít ra còn có thể giữ mạng cho một nhóm người. Và tất nhiên là người chơi từ chối nghĩ rằng... Bọn họ làm như thế chủ yếu là để bảo vệ lợi ích của chính mình.
Nếu nhiệm vụ yêu cầu họ hi sinh toàn bộ cư dân trong phó bản... Sẽ có đấu tranh dằn vặt, nhưng khi mọi thứ qua đi, họ sẽ chọn tuân theo ý chí của số đông người chơi. Chỉ có vài người lên tiếng thì không thay đổi được gì, dù là một nhóm người có thực lực mạnh mẽ thì cũng sẽ như vậy.
Kết quả nhiệm vụ sẽ được tạo thành bởi ý nguyện mạnh nhất, cuốn tất cả theo dòng lũ.
Họ bây giờ chỉ là công nhân, góp phần nho nhỏ vào tiến trình đó... Để tất cả người chơi có thể sống sót.
...
Dựa theo tốc độ thời gian trôi bình thường thì lúc này trời hẳn là đã sáng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng bầu trời vẫn mịt mờ đầy sương, không có mặt trời, không có ánh nắng, giới hạn giữa ngày và đêm bị lẫn lộn. Mặc dù điểm kì quái là mọi người vẫn có thể thấy được cảnh vật đằng xa, nhưng sắc trời u ám này vẫn khiến người ta nghĩ tới đêm tối hiu quạnh.
Người chơi trẻ tuổi ngồi trên nóc nhà cao nhất, thẫn thờ.
Cảnh sắc trước mắt khiến phán đoán của y cũng bị hỗn loạn... Trời vẫn tối ư? Hay là sắp sáng rồi?
Thước đo thời gian bị làm mờ khiến y trong một thoáng chốc quên mất mình phải làm gì.
Cho đến khi chiếc máy ngụy trang thành đồng hồ đeo tay réo rắt những tiếng bén nhọn, giống tiếng xe lửa ngày xưa khi khởi động. Lực lực xuyên thấu, là tạp âm thực thụ, cảm tưởng như sẽ xé rách cả bầu trời tăm tối.
Âm thanh đó lớn đến mức rất nhiều người trong nơi trú ẩn nghe được, họ hoảng hốt ngẩng lên, hỏi thăm nhau... Họ không hề phát hiện những người quản lý thường xuyên xuất hiện đã biến mất.
Nhưng rất nhanh, âm thanh bén nhọn như tiếng còi cảnh báo biến mất.
Người chơi bịt tai, gảy một linh kiện trên đồng hồ, âm thanh như chọc thủng màng nhĩ lập tức im bặt. Y nhận được chỉ thị, chầm chậm đứng dậy.
Đúng vậy, đây là tín hiệu liên minh gửi cho y, rút lui đã hoàn thành, đã đến lúc y ra tay.
Phá hủy lồng phòng ngự của nơi trú ẩn không phải chuyện gì tốt, rất nhiều người chơi không muốn làm việc này.
Một phần là nếu chạy không kịp, bị quái vật bao vây ăn thịt là chuyện thường. Nguy hiểm là thứ chắc chắn không thể tránh khỏi.
Một phần là, dù trong lòng vẫn không ngừng thôi miên bản thân những người này chỉ là NPC trong phó bản... Nhưng họ quá giống người, sự khác nhau cực kì nhỏ bé.
Đưa mấy chục nghìn con người vào miệng quái vật, cảm giác tội ác to lớn phải gánh chịu dù có người san sẻ thì cũng khó có thể tiêu hóa.
Nhưng chuyện như vậy luôn phải có người làm.
Lí do thanh niên được chọn rất đơn giản.
Một là y cần nhiều điểm hơn, làm việc mình cần phải làm.
Hai là liên minh tạm thời do các người chơi thành lập đã đồng ý cung cấp cho người chơi xung phong làm việc này một khoản thù lao hậu hĩnh. Đống thù lao đó dù lớn tới nỗi đủ để khiến rất nhiều người chơi lão làng đỏ mắt, chưa biết chừng nó sẽ là thu hoạch lớn nhất của họ trong phó bản này.
Ba là y chưa đủ mạnh.
Cử người chơi mạnh hơn đi làm những chuyện này sẽ phù hợp hơn, họ dễ trốn về hơn. Nhưng trong hoàn cảnh mạnh được yếu thua này, biết rõ thực lực của mình, thanh niên đã thức thời chủ động báo danh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cái này dù sao cũng tốt hơn là để đến cuối bị người ta uy hiếp, ít ra làm vậy còn giống y chủ động lựa chọn.
Tất nhiên là còn một lí do quan trọng khác, y không có tình cảm sâu sắc gì với "người thân" ở thế giới này. Thanh niên biết rõ, bên ngoài thành phố hư ảo này có người quan trọng hơn đang đợi y cứu.
Cho nên y không thể lui.
Có điều...
Thanh niên hít một hơi thật sâu, khí lạnh pha lẫn mùi máu nhanh chóng lấp đầy lá phổi, khiến nhiệt độ cả người cũng giảm xuống.
Quả nhiên không phải trải nghiệm gì tốt đẹp... Y nghĩ.
Rồi chầm chậm giơ tay lên.
Các người chơi đã thử nghiệm, lồng phòng hộ vô hình đó bên ngoài thì rất cứng rắn, nhưng bên trong lại hoàn toàn khác. Bản chất nó không phải là "vật liệu" thực thể, mà giống thể tập hợp của năng lượng.
Nó dồn hầu hết năng lượng ra bên ngoài để chống cự với công kích của quái vật, nên bên trong không có cùng cường độ, vì "không cần thiết".
Nhưng giờ thì có vẻ rất cần thiết.
Thanh niên mặc dù được tính là nhóm người có thực lực yếu, nhưng y sở hữu thiên phú. Dù sao một nghìn người chơi trong phó bản này hầu hết đều là quái vật với thực lực vượt trội! Y yếu hơn một chút, nhưng so ra thì cũng chẳng yếu hơn là bao.
Thiên phú của y lại thiên về tính công kích, y có thể huyễn hóa ra một cây súng năng lượng, đạn bắn ra có uy lực lớn gấp mấy lần đạn bình thường.
Chẳng qua là năng lực này có tính hạn chế, không thể đối phó với quá nhiều kẻ địch cùng lúc, uy lực lại không hề thấp, dùng trong tình huống này thì không có gì thích hợp bằng.
Tập trung năng lượng vào một điểm, sau đó bắn ra, hình thức công kích này cũng phù hợp để phá hủy lồng phòng ngự.
Lồng phòng ngự bị phá hủy từ bên trong, lớp bên ngoài cũng sẽ nhanh chóng tan rã.
Y nghĩ vậy, năng lượng tụ lại, một khẩu súng ngắm màu bạc xuất hiện trong tay, nòng súng lấp lóe ánh bạc, cánh tay kịch liệt chấn động ---
"Đoàng".
Một tiếng súng nổ xé trời.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro