Phó Bản Ngàn Ng...
Húy Tật
2024-09-25 10:40:46
Thỏ thuận theo tay chỉ của Tiểu C nhìn xuống, chẳng thấy gì. Ánh đèn ảm
đạm ngoài hành lang hắt vào hơi gợn sóng một chút, nhưng không có gì lạ, càng không có cái bóng khả nghi nào. Cô nghĩ thứ đó là đạo cụ dùng một
lần để dọa người chơi, bèn an ủi Tiểu C.
"Là giả hết mà." Thỏ nhẹ nhàng bảo.
Nguyên Dục Tuyết: "."
... Hình như chỉ có thứ đó không phải là giả.
Cậu thức thời giữ im lặng.
Tiểu C được an ủi, cố gắng quên đi cái mặt quỷ đỏ tươi kia, chuyển sang quan sát căn phòng.
Quá tối, chẳng thấy gì hết.
Cô không dám đi lung tung, đợi một hồi rồi rón rén mở cửa, lại phát hiện...
"Ơ?" Giọng cô gái bật lên sự hoang mang: "Cửa không mở được?"
"Có phải do tôi vô tình khóa lại không, xin lỗi, tôi không biết..."
Nguyên Dục Tuyết ngẩng lên.
Cửa bị khóa thật, nhưng không phải vấn đề với cậu. Thiếu niên bình tĩnh đi tới, định "mở" cửa giúp Tiểu C, lại thấy Thỏ an ủi.
"Không sao không sao, cái này là thiết lập trò chơi mà. Họ nhốt tụi mình trong phòng thế này chắc là để giải mã? Không phải lỗi của bà đâu, ai đóng cửa cũng thế cả."
Tiểu C thấy dễ chịu hơn.
Nguyên Dục Tuyết thì bừng tỉnh, hóa ra đây là một khâu trong trò chơi?
Vậy có phải cậu không nên phá hỏng... Niềm vui không?
Lẳng lặng thu tay về.
Với tính cách luôn tuân theo quy tắc của mình, dù là quy tắc trò chơi cũng vậy, Nguyên Dục Tuyết chú trọng không muốn phá hỏng trải nghiệm của những người khác.
Bộ đàm vang lên tiếng nhắc nhở của DM: "Quái vật đã đi. Hãy cố gắng duy trì ánh sáng để bảo vệ bản thân."
Tình huống hiện giờ hơi khó khăn với đám Thỏ, họ bị tách khỏi Tiểu A và Tiểu B, còn bị nhốt trong phòng. Tiểu C bất an như vậy, hiển nhiên là bị dọa cho sợ mất mật, Thỏ bèn bảo: "Bà ngồi nghỉ một lát đi, để tôi đi tìm công tắc."
Bấy giờ Nguyên Dục Tuyết mới nhớ ra, Thỏ và Tiểu C là con người, không thể nhìn trong bóng tối.
Trong phòng tất nhiên có công tắc bật bóng đèn, chẳng qua đây là một khâu của trò chơi nên nhân viên cố ý không lắp công tắc ở những nơi dễ tìm, vươn tay là có thể chạm tới như cạnh cửa ra vào. Bố trí như vậy là để ép người chơi phải mò mẫm sờ tường trong bóng tối. Tuy là cũng cẩn thận không treo đạo cụ trên tường để tránh va chạm, nhưng quá trình sờ soạng kiểu này vẫn tạo áp lực tâm lý rất lớn, cảm giác không biết mình sẽ chạm phải thứ gì khiến người ta lo lắng.
Thỏ đi rất chậm, ngón tay cẩn thận mò mẫm trên tường tìm công tắc, may là trên tường không có cài đặt cơ quan dọa người chơi.
Nguyên Dục Tuyết tiến tới. Cậu thấy sự cẩn thận và lo lắng của Thỏ, không nói gì, đi thẳng tới góc phòng, chính xác nhấn công tắc đèn ở đó.
"Tìm thấy rồi."
Cậu nói rất nhẹ, thay vì nói là thông báo, nghe như đang nhắc nhở Thỏ.
"Phụt" một tiếng, bóng đèn sợi tóc trên đầu lóe lên tia lửa điện, ánh sáng dịu nhẹ chiếu rọi căn phòng. Nhưng mà ánh sáng giúp bảo vệ bản thân trong lời DM lại không mang tới cảm giác an toàn cho người chơi. Vì khi thấy rõ bố trí trong phòng, con ngươi Thỏ co rụt, Tiểu C còn khẽ hét lên một tiếng, rồi vội vàng bịt miệng mình.
Trong phòng rất trống trải, nhưng chính giữa có một cái giường đẩy kiểu bệnh viện, có một người đang nằm --- Hay đúng hơn là một thứ hình người được phủ vải trắng.
Tấm vải trắng kia hoàn chỉnh phác hoạ từng đường nét mấp mô của cơ thể, che kín từ mặt tới chân, thể hiện một ý tưởng rõ rệt, khiến người nhìn ngay lập tức nhận ra... Đó là một cái xác.
Họ đã ở trong căn phòng bịt kín này cùng với một người chết lâu như vậy, không hề hay biết gì.
... Xét thấy đây là trò chơi thì tất nhiên xác này không phải là thật. Nguyên Dục Tuyết thấy mặt Tiểu C cứng lại, ý thức được con người không thể thông qua mùi, tiếng động hoặc là những số liệu khác để đánh giá rốt cuộc cái xác trước mặt là thật hay giả, nên cậu hiếm hoi mà mở miệng, nói một lời giải thích rất dư thừa.
"Đó là mô hình."
Tiểu C thả lỏng hơn, cẩn thận từng li từng tí tới gần cái giường.
Họ bị nhốt ở trong này cùng với mô hình thì hiển nhiên nó chính là mấu chốt để thúc đẩy kịch bản.
Đứng nhìn không cũng vô dụng, Thỏ rất gan dạ tiến tới, thẳng tay nhấc tấm vải trắng lên, đập vào mắt là một gương mặt già nua màu xám trắng.
Mô hình này được làm rất tỉ mỉ, tóc bạc ở thái dương, làn da nhăn nheo, nhất là trong điều kiện ánh sáng này càng khiến nó thêm sinh động, mang lại một cảm giác dị dạng khủng bố --- Như một cái xác thật, kể cả da thịt cứng ngắc cũng có thể lấy lí do là xác chết xơ cứng để giải thích.
Chân Tiểu C bắt đầu run, cực kì sợ cái mô hình này sẽ đột nhiên ngồi dậy, diễn tình tiết xác chết vùng dậy gì đó... Căn cứ vào độ đầu tư của cái escape room này thì tỉ lệ xảy ra không hề thấp.
Tiểu C cố nén sợ hãi, muốn bỏ cuộc.
Cô luống cuống nhìn sang Thỏ, nhỏ giọng hỏi: "Thỏ, bà có..."
Mấy chữ "sợ không" chưa kịp nói thì Tiểu C đã thấy biểu cảm lúc này của Thỏ.
Tuy Thỏ đang nhíu mày, nhưng vẻ mặt lại rất điềm nhiên, thậm chí còn xích lại gần mô hình, cẩn thận quan sát độ tinh xảo của nó, không chịu bỏ sót bất kì manh mối nào, mặt sắp dán cả vào. Thỏ cực kì chú tâm, không hề để ý Tiểu C.
Tiểu C: "..."
Cô chết lặng chuyển sang hai người còn lại.
Sắc mặt Giới Chu Diễn chỉ có thể dùng "lạnh lùng" để hình dung, điệu bộ của hắn khiến Tiểu C hoài nghi kể cả khi thứ nằm trên giường kia xác thật thì hắn vẫn thờ ơ như vậy.
Còn Nguyên Dục Tuyết thì...
Thiếu niên cũng rất bình tĩnh, khí chất ôn hòa một cách khó tả. Hàng mi cong dài buông lơi, cũng đang cẩn thận quan sát mô hình.
Ngoại hình của Nguyên Dục Tuyết mang lại một ấn tượng rất "lạnh", nhưng chỉ cần tiếp xúc với cậu sẽ thấy thiếu niên này có sự mềm mại rất đặc biệt, khiến người ta kìm lòng không được muốn tiếp cận, lại càng không khống chế được mà tin cậu vô điều kiện. Lúc này Nguyên Dục Tuyết cũng là người duy nhất phát hiện Tiểu C bất an nhìn mọi người. Cậu quay sang, ánh mắt hai người gặp nhau.
Động tác này giống như Nguyên Dục Tuyết đang nghiêng đầu nhìn cô, khá đáng yêu.
"Sao vậy?"
Cậu dùng khẩu hình nhẹ nhàng hỏi.
Mặt Tiểu C hơi nóng lên, không hẳn là thẹn thùng, kiểu như là bị lúng túng, thế là vội vàng nhìn đi chỗ khác, còn xua tay lí nhí bảo: "Không có gì."
Bình tĩnh lại rồi, Tiểu C mới nhận ra... Nguyên Dục Tuyết cũng không sợ.
Chẳng lẽ cái mô hình này không có gì đáng sợ hết, là do cô quá nhát gan?! Tiểu C thầm rơi lệ trong lòng.
Phản ứng của người xung quanh làm cô nghi ngờ bản thân.
"Là giả hết mà." Thỏ nhẹ nhàng bảo.
Nguyên Dục Tuyết: "."
... Hình như chỉ có thứ đó không phải là giả.
Cậu thức thời giữ im lặng.
Tiểu C được an ủi, cố gắng quên đi cái mặt quỷ đỏ tươi kia, chuyển sang quan sát căn phòng.
Quá tối, chẳng thấy gì hết.
Cô không dám đi lung tung, đợi một hồi rồi rón rén mở cửa, lại phát hiện...
"Ơ?" Giọng cô gái bật lên sự hoang mang: "Cửa không mở được?"
"Có phải do tôi vô tình khóa lại không, xin lỗi, tôi không biết..."
Nguyên Dục Tuyết ngẩng lên.
Cửa bị khóa thật, nhưng không phải vấn đề với cậu. Thiếu niên bình tĩnh đi tới, định "mở" cửa giúp Tiểu C, lại thấy Thỏ an ủi.
"Không sao không sao, cái này là thiết lập trò chơi mà. Họ nhốt tụi mình trong phòng thế này chắc là để giải mã? Không phải lỗi của bà đâu, ai đóng cửa cũng thế cả."
Tiểu C thấy dễ chịu hơn.
Nguyên Dục Tuyết thì bừng tỉnh, hóa ra đây là một khâu trong trò chơi?
Vậy có phải cậu không nên phá hỏng... Niềm vui không?
Lẳng lặng thu tay về.
Với tính cách luôn tuân theo quy tắc của mình, dù là quy tắc trò chơi cũng vậy, Nguyên Dục Tuyết chú trọng không muốn phá hỏng trải nghiệm của những người khác.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bộ đàm vang lên tiếng nhắc nhở của DM: "Quái vật đã đi. Hãy cố gắng duy trì ánh sáng để bảo vệ bản thân."
Tình huống hiện giờ hơi khó khăn với đám Thỏ, họ bị tách khỏi Tiểu A và Tiểu B, còn bị nhốt trong phòng. Tiểu C bất an như vậy, hiển nhiên là bị dọa cho sợ mất mật, Thỏ bèn bảo: "Bà ngồi nghỉ một lát đi, để tôi đi tìm công tắc."
Bấy giờ Nguyên Dục Tuyết mới nhớ ra, Thỏ và Tiểu C là con người, không thể nhìn trong bóng tối.
Trong phòng tất nhiên có công tắc bật bóng đèn, chẳng qua đây là một khâu của trò chơi nên nhân viên cố ý không lắp công tắc ở những nơi dễ tìm, vươn tay là có thể chạm tới như cạnh cửa ra vào. Bố trí như vậy là để ép người chơi phải mò mẫm sờ tường trong bóng tối. Tuy là cũng cẩn thận không treo đạo cụ trên tường để tránh va chạm, nhưng quá trình sờ soạng kiểu này vẫn tạo áp lực tâm lý rất lớn, cảm giác không biết mình sẽ chạm phải thứ gì khiến người ta lo lắng.
Thỏ đi rất chậm, ngón tay cẩn thận mò mẫm trên tường tìm công tắc, may là trên tường không có cài đặt cơ quan dọa người chơi.
Nguyên Dục Tuyết tiến tới. Cậu thấy sự cẩn thận và lo lắng của Thỏ, không nói gì, đi thẳng tới góc phòng, chính xác nhấn công tắc đèn ở đó.
"Tìm thấy rồi."
Cậu nói rất nhẹ, thay vì nói là thông báo, nghe như đang nhắc nhở Thỏ.
"Phụt" một tiếng, bóng đèn sợi tóc trên đầu lóe lên tia lửa điện, ánh sáng dịu nhẹ chiếu rọi căn phòng. Nhưng mà ánh sáng giúp bảo vệ bản thân trong lời DM lại không mang tới cảm giác an toàn cho người chơi. Vì khi thấy rõ bố trí trong phòng, con ngươi Thỏ co rụt, Tiểu C còn khẽ hét lên một tiếng, rồi vội vàng bịt miệng mình.
Trong phòng rất trống trải, nhưng chính giữa có một cái giường đẩy kiểu bệnh viện, có một người đang nằm --- Hay đúng hơn là một thứ hình người được phủ vải trắng.
Tấm vải trắng kia hoàn chỉnh phác hoạ từng đường nét mấp mô của cơ thể, che kín từ mặt tới chân, thể hiện một ý tưởng rõ rệt, khiến người nhìn ngay lập tức nhận ra... Đó là một cái xác.
Họ đã ở trong căn phòng bịt kín này cùng với một người chết lâu như vậy, không hề hay biết gì.
... Xét thấy đây là trò chơi thì tất nhiên xác này không phải là thật. Nguyên Dục Tuyết thấy mặt Tiểu C cứng lại, ý thức được con người không thể thông qua mùi, tiếng động hoặc là những số liệu khác để đánh giá rốt cuộc cái xác trước mặt là thật hay giả, nên cậu hiếm hoi mà mở miệng, nói một lời giải thích rất dư thừa.
"Đó là mô hình."
Tiểu C thả lỏng hơn, cẩn thận từng li từng tí tới gần cái giường.
Họ bị nhốt ở trong này cùng với mô hình thì hiển nhiên nó chính là mấu chốt để thúc đẩy kịch bản.
Đứng nhìn không cũng vô dụng, Thỏ rất gan dạ tiến tới, thẳng tay nhấc tấm vải trắng lên, đập vào mắt là một gương mặt già nua màu xám trắng.
Mô hình này được làm rất tỉ mỉ, tóc bạc ở thái dương, làn da nhăn nheo, nhất là trong điều kiện ánh sáng này càng khiến nó thêm sinh động, mang lại một cảm giác dị dạng khủng bố --- Như một cái xác thật, kể cả da thịt cứng ngắc cũng có thể lấy lí do là xác chết xơ cứng để giải thích.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chân Tiểu C bắt đầu run, cực kì sợ cái mô hình này sẽ đột nhiên ngồi dậy, diễn tình tiết xác chết vùng dậy gì đó... Căn cứ vào độ đầu tư của cái escape room này thì tỉ lệ xảy ra không hề thấp.
Tiểu C cố nén sợ hãi, muốn bỏ cuộc.
Cô luống cuống nhìn sang Thỏ, nhỏ giọng hỏi: "Thỏ, bà có..."
Mấy chữ "sợ không" chưa kịp nói thì Tiểu C đã thấy biểu cảm lúc này của Thỏ.
Tuy Thỏ đang nhíu mày, nhưng vẻ mặt lại rất điềm nhiên, thậm chí còn xích lại gần mô hình, cẩn thận quan sát độ tinh xảo của nó, không chịu bỏ sót bất kì manh mối nào, mặt sắp dán cả vào. Thỏ cực kì chú tâm, không hề để ý Tiểu C.
Tiểu C: "..."
Cô chết lặng chuyển sang hai người còn lại.
Sắc mặt Giới Chu Diễn chỉ có thể dùng "lạnh lùng" để hình dung, điệu bộ của hắn khiến Tiểu C hoài nghi kể cả khi thứ nằm trên giường kia xác thật thì hắn vẫn thờ ơ như vậy.
Còn Nguyên Dục Tuyết thì...
Thiếu niên cũng rất bình tĩnh, khí chất ôn hòa một cách khó tả. Hàng mi cong dài buông lơi, cũng đang cẩn thận quan sát mô hình.
Ngoại hình của Nguyên Dục Tuyết mang lại một ấn tượng rất "lạnh", nhưng chỉ cần tiếp xúc với cậu sẽ thấy thiếu niên này có sự mềm mại rất đặc biệt, khiến người ta kìm lòng không được muốn tiếp cận, lại càng không khống chế được mà tin cậu vô điều kiện. Lúc này Nguyên Dục Tuyết cũng là người duy nhất phát hiện Tiểu C bất an nhìn mọi người. Cậu quay sang, ánh mắt hai người gặp nhau.
Động tác này giống như Nguyên Dục Tuyết đang nghiêng đầu nhìn cô, khá đáng yêu.
"Sao vậy?"
Cậu dùng khẩu hình nhẹ nhàng hỏi.
Mặt Tiểu C hơi nóng lên, không hẳn là thẹn thùng, kiểu như là bị lúng túng, thế là vội vàng nhìn đi chỗ khác, còn xua tay lí nhí bảo: "Không có gì."
Bình tĩnh lại rồi, Tiểu C mới nhận ra... Nguyên Dục Tuyết cũng không sợ.
Chẳng lẽ cái mô hình này không có gì đáng sợ hết, là do cô quá nhát gan?! Tiểu C thầm rơi lệ trong lòng.
Phản ứng của người xung quanh làm cô nghi ngờ bản thân.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro