Phó Bản Ngàn Ng...
Húy Tật
2024-09-25 10:40:46
Edit: Ry
Ánh mắt hắn tuần tra qua lại giữa Nguyên Dục Tuyết và Thỏ, cuối cùng dừng ở thiếu niên, nhìn cậu nghiêm túc giải thích với Thỏ, mím môi không quấy rầy.
---- Không ai nhận ra trên bản mặt vô cảm tới máu lạnh đó có chút ấm ức.
Bên này, Thỏ đờ đẫn nửa ngày không bình tĩnh nổi trước câu giải thích của Nguyên Dục Tuyết.
Sự tuyệt vọng trước đó quá nặng nề, cô tưởng như đi tới đường cùng. Giờ nghe Nguyên Dục Tuyết nói vậy, phản ứng đầu tiên của cô lại là... Nghi ngờ.
Có phải cậu ấy vì muốn an ủi mình nên tìm cớ...
Không đúng.
Trong nhận thức của Thỏ, Nguyên Dục Tuyết không phải người biết nói dối, cho nên ---
Nguyên Dục Tuyết cũng ngơ ngác lắm.
Thường thì để bảo vệ con người, việc người máy hi sinh là đương nhiên không đáng để nhắc tới, kể cả người máy chiến tranh thế hệ đầu tiên cũng vậy.
Nhưng bây giờ Nguyên Dục Tuyết có nhiệm vụ chưa hoàn thành. Mà quy tắc phòng thí nghiệm đặt ra là nhiệm vụ phải được ưu tiên hơn sự an toàn của con người. Cậu không thể vì bảo vệ con người mà hi sinh nhiệm vụ... Hoặc đổi một câu khác, cậu không thể chưa hoàn thành nhiệm vụ đã hi sinh.
Nguy hiểm là thứ ắt không thể thiếu trong quá trình thực thi nhiệm vụ, có rất nhiều nguy cơ không thể né tránh, Nguyên Dục Tuyết càng sẽ không vì đang chấp hành nhiệm vụ mà để mình rơi vào cạm bẫy.
Tóm lại xuất phát điểm tư duy của hai người khác nhau, tạo thành hiểu lầm vi diệu.
Thỏ và Nguyên Dục Tuyết nhìn nhau, đều hơi lúng túng.
Thỏ: "..."
Nguyên Dục Tuyết: "..."
Những người khác: "??"
Tần Mông đờ ra chẳng hiểu gì. Tiểu C đang quay đi khóc rấm rứt cũng quay lại, trên mặt là vệt nước mắt chưa khô, mở to mắt ngơ ngác ---
Nguyên Dục Tuyết giải thích tiếp: "Quy tắc trò chơi không quy định người thua sẽ phải hi sinh, chỉ là..."
Nguyên Dục Tuyết còn chưa nói hết, cửa của không gian chung thần kì này đột nhiên bị người bên ngoài mở ra.
Đám "nhân viên" âm u thò đầu vào.
Chúng mở to con mắt vốn đã hơi lồi, nhìn chằm chằm nhóm người... Hình ảnh hết sức kinh dị, trông không khác gì mấy cái đầu đang lơ lửng ngoài cửa.
Đám thanh niên vốn đang chú ý Nguyên Dục Tuyết thấy thế nín thở tập thể, bắt đầu cảnh giác.
"Trò chơi đã kết thúc." Nhân viên đầy ẩn ý nói: "Mọi người nên ra ngoài."
Trong những đôi mắt đầy ác ý lại ẩn chứa chút thận trọng.
Vốn dĩ ngay khi "con quỷ" cuối cùng được xác định, chúng phải vào phòng, tuyên bố trò chơi kết thúc!
Sở dĩ để lại nhiều thời gian cho Thỏ và Nguyên Dục Tuyết tâm sự như vậy là vì khi đó không con quỷ nào dám vào giục...
Bọn chúng biết rõ trong phòng có một sự tồn tại cực đáng sợ... Chúng thậm chí còn không biết tại sao tồn tại đại diện cho nguy hiểm và vực thẳm lại cũng tham dự vào trò chơi, hại chúng không dám động tay động chân, nơm nớp lo sợ.
Vì đến cuối vẫn không quyết định được ai vào trong, một đám quỷ rón rén chờ ở cổng, hi vọng người chơi sẽ tự giác một chút... Kết quả là cả một đám chẳng có tí ý thức tự giác gì hết!
Nói chuyện cả buổi rồi, đánh nhau thì không đánh, ra cũng không ra ---
Cuối cùng nhóm "nhân viên" chỉ có thể đau đớn quyết định tất cả cùng vào, mấy cái đầu lơ lửng ở cửa, thân thì ở ngoài, chỉ dám lộ mặt giục các người chơi.
Đám thanh niên cũng ý thức được, dù không muốn đối mặt thì... Thời khắc cuối cùng đã tới.
Thật ra "nhân viên" lại để cho họ nhiều thời gian như vậy để giao tiếp, trút ra những hoảng sợ, bối rối, chua xót và hối hận trong lòng sau khi trò chơi kết thúc, đã là rất "nhân tính hóa".
Nguyên Dục Tuyết chưa kịp giải thích cụ thể hơn...
Thỏ nhìn đôi mắt phẳng lặng của thiếu niên, lại nghĩ tới câu nói nhẹ nhàng nhưng đầy cương quyết của cậu, đúng là không giống người đi chịu chết.
Cô cắn răng, niềm tin được bồi dưỡng ra trong mấy tiếng ngắn ngủi lại vượt lên trên bi thương, gần như muốn đồng quy vu tận với tuyệt vọng.
Thỏ run giọng, cố gằn từng chữ, gạt ra khỏi kẽ răng: "Nguyên Dục Tuyết... Tôi tin cậu. Chúng ta đều phải sống sót, không ai được chết... Xin cậu đấy."
Không ai biết trong giây phút vừa rồi cô gái đã nghĩ bao nhiêu chuyện.
Nguyên Dục Tuyết nao nao.
Ánh mắt rời khỏi mấy con quỷ đột nhiên xuất hiện, cậu nhìn khuôn mặt mang đậm cảm xúc của con người... Cùng với đôi mắt còn chưa hết đỏ, nhẹ nhàng gật đầu: "Được."
Thỏ vẫn chưa thể yên tâm. Cô nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu rồi tiến lên, dùng sức ôm thiếu niên một cái.
Đây là cái ôm của bạn bè, đầy tình nghĩa trân trọng, cũng ẩn chứa cảm kích vô bờ không thể dùng ngôn từ miêu tả.
Bất kể như thế nào, cậu đã cứu cô.
Thỏ cũng khó mà hình dung cảm giác của mình ở giây cuối đó... Xung quanh bỗng sáng lên, mà cô tưởng như đã rơi xuống Địa Ngục, lại nhìn thấy Nguyên Dục Tuyết kéo mình lên khỏi vực thẳm.
Dù sau khi biết chuyện, Thỏ thà rằng Nguyên Dục Tuyết đừng cứu mình. Nhưng lòng biết ơn khi được cứu vớt chưa từng vơi đi.
Giờ, tất cả những cảm xúc phức tạp đó, những giọt nước mắt lo lắng, những sốt ruột, tất cả đều cô đọng trong cái ôm này.
Nguyên Dục Tuyết cảm nhận được hơi ấm của nhân loại. Chuyện này với cậu mà nói là trải nghiệm rất mới lạ, vì vốn dĩ khung máy của cậu không nhạy cảm với nhiệt độ.
Thiếu niên chần chừ chớp mắt, Thỏ đã buông tay.
Nét mặt cô đã bình tĩnh hơn, thậm chí là nhẹ nhõm, đầy tự tin nhìn ra cửa, dù trước mặt có là Tu La Địa Ngục cũng không thể khiến cô dao động. Chi tiết duy nhất thể hiện sự không bình tĩnh ấy là vẻ hung tàn tích tụ trong mắt, là sự sẵn sàng đồng quy vu tận, thấy chết cũng không sờn: "Đi thôi."
Nguyên Dục Tuyết muốn nói thêm mấy câu, nhưng thấy Thỏ như vậy, cảm giác những cái đó cũng không còn quan trọng.
Cậu gật đầu.
Người duy nhất không đủ bình tĩnh ở đây là ---
Giới Chu Diễn: "..."
Giới Chu Diễn: "."
Thấy Thỏ ôm Nguyên Dục Tuyết, răng hắn nghiến sắp vỡ rồi.
Trước giờ chỉ có hắn được ôm Nguyên Dục Tuyết!
Nhưng nhìn vẻ suy tư của thiếu niên, dường như là tò mò với cảm xúc trân trọng của con người, Giới Chu Diễn lại ---
Ông nhịn.jpg
Đây là lời cảm ơn Nguyên Dục Tuyết nên nhận được, nên Giới Chu Diễn sẽ không ngăn cản Thỏ.
Chỉ là...
Hắn thật sự không bao dung được, lạnh mặt đi theo thiếu niên. Cả người tỏa hơi lạnh, dọa cho đám quỷ đang ghé vào cổng vội vàng giải tán.
Vèo cái đã không thấy bóng.
Các người chơi ra ngoài, đi tới căn phòng giám sát giống như đúc, mới phát hiện đám quỷ rúc hết trong góc. Tất cả úp mặt vào tường, trông vừa dị vừa hài.
Có điều không khí đang nặng nề nên chẳng ai cười được.
Tần Mông bực bội: "... Làm cái quái gì đấy?"
Từ góc tường vọng ra chất giọng lạnh lẽo của quỷ: "Ở lại đây chính là số mệnh của kẻ thất bại."
Lời này không có gì lạ, mọi người đều hiểu đối phương đang nói về Nguyên Dục Tuyết. Nhưng mà... Sao lại nói với tường thế? Nguyên Dục Tuyết có đứng ở trong tường đâu?
Ánh mắt hắn tuần tra qua lại giữa Nguyên Dục Tuyết và Thỏ, cuối cùng dừng ở thiếu niên, nhìn cậu nghiêm túc giải thích với Thỏ, mím môi không quấy rầy.
---- Không ai nhận ra trên bản mặt vô cảm tới máu lạnh đó có chút ấm ức.
Bên này, Thỏ đờ đẫn nửa ngày không bình tĩnh nổi trước câu giải thích của Nguyên Dục Tuyết.
Sự tuyệt vọng trước đó quá nặng nề, cô tưởng như đi tới đường cùng. Giờ nghe Nguyên Dục Tuyết nói vậy, phản ứng đầu tiên của cô lại là... Nghi ngờ.
Có phải cậu ấy vì muốn an ủi mình nên tìm cớ...
Không đúng.
Trong nhận thức của Thỏ, Nguyên Dục Tuyết không phải người biết nói dối, cho nên ---
Nguyên Dục Tuyết cũng ngơ ngác lắm.
Thường thì để bảo vệ con người, việc người máy hi sinh là đương nhiên không đáng để nhắc tới, kể cả người máy chiến tranh thế hệ đầu tiên cũng vậy.
Nhưng bây giờ Nguyên Dục Tuyết có nhiệm vụ chưa hoàn thành. Mà quy tắc phòng thí nghiệm đặt ra là nhiệm vụ phải được ưu tiên hơn sự an toàn của con người. Cậu không thể vì bảo vệ con người mà hi sinh nhiệm vụ... Hoặc đổi một câu khác, cậu không thể chưa hoàn thành nhiệm vụ đã hi sinh.
Nguy hiểm là thứ ắt không thể thiếu trong quá trình thực thi nhiệm vụ, có rất nhiều nguy cơ không thể né tránh, Nguyên Dục Tuyết càng sẽ không vì đang chấp hành nhiệm vụ mà để mình rơi vào cạm bẫy.
Tóm lại xuất phát điểm tư duy của hai người khác nhau, tạo thành hiểu lầm vi diệu.
Thỏ và Nguyên Dục Tuyết nhìn nhau, đều hơi lúng túng.
Thỏ: "..."
Nguyên Dục Tuyết: "..."
Những người khác: "??"
Tần Mông đờ ra chẳng hiểu gì. Tiểu C đang quay đi khóc rấm rứt cũng quay lại, trên mặt là vệt nước mắt chưa khô, mở to mắt ngơ ngác ---
Nguyên Dục Tuyết giải thích tiếp: "Quy tắc trò chơi không quy định người thua sẽ phải hi sinh, chỉ là..."
Nguyên Dục Tuyết còn chưa nói hết, cửa của không gian chung thần kì này đột nhiên bị người bên ngoài mở ra.
Đám "nhân viên" âm u thò đầu vào.
Chúng mở to con mắt vốn đã hơi lồi, nhìn chằm chằm nhóm người... Hình ảnh hết sức kinh dị, trông không khác gì mấy cái đầu đang lơ lửng ngoài cửa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đám thanh niên vốn đang chú ý Nguyên Dục Tuyết thấy thế nín thở tập thể, bắt đầu cảnh giác.
"Trò chơi đã kết thúc." Nhân viên đầy ẩn ý nói: "Mọi người nên ra ngoài."
Trong những đôi mắt đầy ác ý lại ẩn chứa chút thận trọng.
Vốn dĩ ngay khi "con quỷ" cuối cùng được xác định, chúng phải vào phòng, tuyên bố trò chơi kết thúc!
Sở dĩ để lại nhiều thời gian cho Thỏ và Nguyên Dục Tuyết tâm sự như vậy là vì khi đó không con quỷ nào dám vào giục...
Bọn chúng biết rõ trong phòng có một sự tồn tại cực đáng sợ... Chúng thậm chí còn không biết tại sao tồn tại đại diện cho nguy hiểm và vực thẳm lại cũng tham dự vào trò chơi, hại chúng không dám động tay động chân, nơm nớp lo sợ.
Vì đến cuối vẫn không quyết định được ai vào trong, một đám quỷ rón rén chờ ở cổng, hi vọng người chơi sẽ tự giác một chút... Kết quả là cả một đám chẳng có tí ý thức tự giác gì hết!
Nói chuyện cả buổi rồi, đánh nhau thì không đánh, ra cũng không ra ---
Cuối cùng nhóm "nhân viên" chỉ có thể đau đớn quyết định tất cả cùng vào, mấy cái đầu lơ lửng ở cửa, thân thì ở ngoài, chỉ dám lộ mặt giục các người chơi.
Đám thanh niên cũng ý thức được, dù không muốn đối mặt thì... Thời khắc cuối cùng đã tới.
Thật ra "nhân viên" lại để cho họ nhiều thời gian như vậy để giao tiếp, trút ra những hoảng sợ, bối rối, chua xót và hối hận trong lòng sau khi trò chơi kết thúc, đã là rất "nhân tính hóa".
Nguyên Dục Tuyết chưa kịp giải thích cụ thể hơn...
Thỏ nhìn đôi mắt phẳng lặng của thiếu niên, lại nghĩ tới câu nói nhẹ nhàng nhưng đầy cương quyết của cậu, đúng là không giống người đi chịu chết.
Cô cắn răng, niềm tin được bồi dưỡng ra trong mấy tiếng ngắn ngủi lại vượt lên trên bi thương, gần như muốn đồng quy vu tận với tuyệt vọng.
Thỏ run giọng, cố gằn từng chữ, gạt ra khỏi kẽ răng: "Nguyên Dục Tuyết... Tôi tin cậu. Chúng ta đều phải sống sót, không ai được chết... Xin cậu đấy."
Không ai biết trong giây phút vừa rồi cô gái đã nghĩ bao nhiêu chuyện.
Nguyên Dục Tuyết nao nao.
Ánh mắt rời khỏi mấy con quỷ đột nhiên xuất hiện, cậu nhìn khuôn mặt mang đậm cảm xúc của con người... Cùng với đôi mắt còn chưa hết đỏ, nhẹ nhàng gật đầu: "Được."
Thỏ vẫn chưa thể yên tâm. Cô nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu rồi tiến lên, dùng sức ôm thiếu niên một cái.
Đây là cái ôm của bạn bè, đầy tình nghĩa trân trọng, cũng ẩn chứa cảm kích vô bờ không thể dùng ngôn từ miêu tả.
Bất kể như thế nào, cậu đã cứu cô.
Thỏ cũng khó mà hình dung cảm giác của mình ở giây cuối đó... Xung quanh bỗng sáng lên, mà cô tưởng như đã rơi xuống Địa Ngục, lại nhìn thấy Nguyên Dục Tuyết kéo mình lên khỏi vực thẳm.
Dù sau khi biết chuyện, Thỏ thà rằng Nguyên Dục Tuyết đừng cứu mình. Nhưng lòng biết ơn khi được cứu vớt chưa từng vơi đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giờ, tất cả những cảm xúc phức tạp đó, những giọt nước mắt lo lắng, những sốt ruột, tất cả đều cô đọng trong cái ôm này.
Nguyên Dục Tuyết cảm nhận được hơi ấm của nhân loại. Chuyện này với cậu mà nói là trải nghiệm rất mới lạ, vì vốn dĩ khung máy của cậu không nhạy cảm với nhiệt độ.
Thiếu niên chần chừ chớp mắt, Thỏ đã buông tay.
Nét mặt cô đã bình tĩnh hơn, thậm chí là nhẹ nhõm, đầy tự tin nhìn ra cửa, dù trước mặt có là Tu La Địa Ngục cũng không thể khiến cô dao động. Chi tiết duy nhất thể hiện sự không bình tĩnh ấy là vẻ hung tàn tích tụ trong mắt, là sự sẵn sàng đồng quy vu tận, thấy chết cũng không sờn: "Đi thôi."
Nguyên Dục Tuyết muốn nói thêm mấy câu, nhưng thấy Thỏ như vậy, cảm giác những cái đó cũng không còn quan trọng.
Cậu gật đầu.
Người duy nhất không đủ bình tĩnh ở đây là ---
Giới Chu Diễn: "..."
Giới Chu Diễn: "."
Thấy Thỏ ôm Nguyên Dục Tuyết, răng hắn nghiến sắp vỡ rồi.
Trước giờ chỉ có hắn được ôm Nguyên Dục Tuyết!
Nhưng nhìn vẻ suy tư của thiếu niên, dường như là tò mò với cảm xúc trân trọng của con người, Giới Chu Diễn lại ---
Ông nhịn.jpg
Đây là lời cảm ơn Nguyên Dục Tuyết nên nhận được, nên Giới Chu Diễn sẽ không ngăn cản Thỏ.
Chỉ là...
Hắn thật sự không bao dung được, lạnh mặt đi theo thiếu niên. Cả người tỏa hơi lạnh, dọa cho đám quỷ đang ghé vào cổng vội vàng giải tán.
Vèo cái đã không thấy bóng.
Các người chơi ra ngoài, đi tới căn phòng giám sát giống như đúc, mới phát hiện đám quỷ rúc hết trong góc. Tất cả úp mặt vào tường, trông vừa dị vừa hài.
Có điều không khí đang nặng nề nên chẳng ai cười được.
Tần Mông bực bội: "... Làm cái quái gì đấy?"
Từ góc tường vọng ra chất giọng lạnh lẽo của quỷ: "Ở lại đây chính là số mệnh của kẻ thất bại."
Lời này không có gì lạ, mọi người đều hiểu đối phương đang nói về Nguyên Dục Tuyết. Nhưng mà... Sao lại nói với tường thế? Nguyên Dục Tuyết có đứng ở trong tường đâu?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro