Phó Bản Ngàn Ng...
Húy Tật
2024-09-25 10:40:46
Edit: Ry
... Chỉ cần cứu người thôi?
Hai người giật mình, cảm giác mặt đau nhức, nóng rát.
So với đống tâm tư bộn bề đầy toan tính của họ, Nguyên Dục Tuyết quá chính trực, chân thành, quân tử đến độ làm người ta hổ thẹn. Cũng làm bật lên sự quỷ quyệt hẹp hòi của họ, dùng lòng dạ bản thân đo lường... Một người như vậy.
Họ đã vào trò chơi này rất lâu, A Vàng và anh Dạ tất nhiên cũng từng nghe tới những người chơi có phẩm chất cao cả trong sạch. Những người đó vào phó bản không chỉ vì cứu bản thân, mà cũng là để cứu người. Họ sẽ vươn tay trợ giúp người chơi gặp khó khăn, cũng sẽ sinh lòng thương hại với người vô tội.
A Vàng và anh Dạ tôn kính những người đó, nhưng cả hai chưa từng tiếp xúc với họ (hoặc là không nhớ), nên luôn giữ lại chút nghi ngờ. Thiên hạ rộn ràng đều là vì lợi đến, thiên hạ nhốn nháo đều là vì lợi đi. Danh dự há chẳng phải một loại lợi sao? Chỉ là những người đó có đạo đức tốt hơn phần lớn người mà thôi.
Nhưng khi gặp Nguyên Dục Tuyết, họ mới hiểu tâm trạng của người được cứu giúp xúc động cỡ nào. Đúng là hạn hán lâu ngày gặp dòng nước lành, hân hoan vui mừng và bối rối không biết phải làm sao.
Với Nguyên Dục Tuyết thì đây chỉ là hành vi lơ đãng, không đáng để nhắc tới, càng không đáng mang ra trao đổi lợi ích. Cậu không cho rằng đây là cái gì đáng để rêu rao, hời hợt tóm tắt mọi chuyện.
Mặt hai người kia lại càng đỏ.
Họ há miệng, nửa ngày cũng không phát ra được âm thanh, như thể có thứ gì kẹt ở họng.
"... Được." Cuối cùng là một tiếng khô cằn nhỏ bé tưởng như không thể nghe được.
A Vàng còn muốn nói ---
Nói "cảm ơn" ư?
Quá nhẹ nhàng.
Nhưng trừ câu đó ra, họ không biết phải làm gì khác.
Đúng lúc này quản gia mang trà bánh tới.
Ông ta luôn đeo một cái đồng hồ bỏ túi cổ xưa, nó phát ra một tiếng "cạch" nho nhỏ, quản gia lập tức nhìn sang Nguyên Dục Tuyết.
Giới Chu Diễn cũng nhìn cậu, thản nhiên nhắc: "Tới giờ rồi."
Thời gian Nguyên Dục Tuyết được phép "ra ngoài" không nhiều. Giới Chu Diễn thì luôn cố chấp cho rằng cậu tốn quá nhiều tâm tư vào những chuyện lặt vặt, tất nhiên không chịu để Nguyên Dục Tuyết có thêm phiền.
Mà thái độ với đống "phiền phức" biết đi kia lại càng kém.
Hắn dành thời gian lườm ba người kia một cái.
Một chữ cũng không nói, nhưng cả ba rùng mình. Ý đuổi khách quá rõ.
Đám A Vàng rùng mình xong lại không muốn đi. Bọn họ vẫn còn đang đắm chìm trong cảm xúc phức tạp vừa rồi, tăng thêm sức đề kháng với sự đáng sợ của Giới Chu Diễn.
Nguyên Dục Tuyết rất tuân thủ cam kết.
Cậu đã hứa với quản gia Tề và Giới Chu Diễn mấy giờ về. Vả lại A Vàng đã đồng ý, mặc dù thái độ không tích cực lắm, nhưng cũng thân thiện. Tóm lại là giao lưu thuận lợi, có thể hợp tác.
Tuy chưa kịp bàn bạc kĩ hơn xem ai phụ trách khu vực nào, nhưng không phải vấn đề lớn.
Nguyên Dục Tuyết để quản gia cuốn bản đồ lại, lấy thêm từ trong kho ra hai cái nữa.
Đây là bản đồ Nguyên Dục Tuyết tự chế, trong kho có rất nhiều.
Bản đồ được làm từ vải nhung cuộn chắc lại, cho mỗi người cầm một cái, tự bàn với nhau, thảo luận xem ai phụ trách cái nào, không xung đột là được, các thủ tục khác có thể để sau.
Về phần họ chọn cái nào, Nguyên Dục Tuyết không quan tâm.
Độ tự do cực cao.
Nhiệm vụ đã xong, cậu đứng dậy, có vài sợi tóc đen bung ra khỏi khăn quàng. Chúng quá mềm mượt, nhẹ nhàng trượt lên vải áo, đen như tơ lụa, còn thoang thoảng mùi thuốc.
Nguyên Dục Tuyết lịch sự nói: "Nếu không còn chuyện gì nữa, tôi xin phép đợi tin tốt từ mọi người."
"Ba vị hãy cứ thoải mái."
Rồi theo Giới Chu Diễn rời khỏi hành lang.
Nguyên Dục Tuyết đã đi, ba người kia vẫn cứng đờ tại chỗ, cho nên quản gia phải ở lại chiêu đãi khách.
Quản gia Tề luôn chu đáo nhìn Giới Chu Diễn đi cùng Nguyên Dục Tuyết, trong mắt toát ra sự hâm mộ... Hầy, ông cũng muốn đi cùng với cậu chủ.
Nguyên Dục Tuyết hơi quay sang nói gì đó với Giới Chu Diễn, người đàn ông cũng phối hợp lại gần, hơi cúi xuống, tai gần như dán vào mặt cậu, thỉnh thoảng ừ một tiếng.
Mặc dù chỉ có một âm tiết, nhưng với Giới Chu Diễn thì đó được tính là nói nhiều rồi.
Nhìn từ đằng sau thì hai người thân mật không có lấy một khoảng cách.
Chẳng qua là chủ đề nói chuyện có hơi lạ.
Nguyên Dục Tuyết hỏi Giới Chu Diễn: "... Tráng miệng hôm nay là bánh đậu tía à? Phối với trà gì thế?"
Sự đúng giờ của Nguyên Dục Tuyết còn có một lí do nhỏ khác, sắp tới giờ uống trà chiều rồi, ban nãy Giới Chu Diễn bảo cậu mọi thứ đã chuẩn bị xong.
Giới Chu Diễn lại "ừ", sau đó bổ sung: "Trà lần trước không tốt, em uống bị lạnh bụng. Lần này uống sữa hoa quế, cho thêm mật hoa hòe em thích."
Sữa hoa quế không phải cái gì quý giá, rất phổ biến, so sánh thế nào cũng kém trà Đại Hồng Bào tốt nhất ngàn vàng một lạng, nhưng ai bảo Nguyên Dục Tuyết thích. Cậu cực kì hứng thú với những đồ uống ngọt ngào do nhân loại sáng tạo, trời sinh đã đam mê với chúng, lập tức nói: "Được."
Âm cuối hơi nâng lên, ngữ điệu vẫn vậy, Giới Chu Diễn nghe ra được thiếu niên đang vui.
Thật đáng yêu.
Đầu hắn trống rỗng một giây, lẳng lặng khen người ta trong lòng hết một phút.
Quản gia Tề cũng nghe được, lặng lẽ rơi lệ trong lòng hết một phút.
Thật tốt, ông cũng muốn đi cùng, cũng muốn xem cậu chủ ăn bánh, chứ không phải đứng đây trông coi ba vị khách này.
Không nhịn được, quản gia Tề lại "hầy" một tiếng.
Lần này tiếng thở dài hết sức rõ ràng, nhưng ba người kia chẳng quan tâm.
A Vàng và anh Dạ tiếp tục hổ thẹn, còn May Mắn A...
Anh ta chẳng hiểu gì hết.
Từng chữ cậu Nguyên nói anh ta hiểu, nhưng ghép lại thì không hiểu...
Mà lạ nhất là trừ anh ta ra thì tất cả như thể có chung một suy nghĩ, đều xúc động khôn cùng. Nhìn hai người kia thẫn thờ thả hồn đi chơi càng khiến May Mắn A do dự, chẳng lẽ vào lúc mình không biết, không những tiền mất giá mà ngay cả khái niệm các từ cũng bị định nghĩa lại?
Hai người kia tiếp tục mất hồn, May Mắn A càng đứng ngồi không yên, không nhịn được khàn giọng hỏi: "... Chuyện đó, ý cậu Nguyên là sao? Rốt cuộc tôi phải làm gì?"
Anh ta chỉ muốn mua mảnh đất thôi mà, sao giờ nghe có vẻ giống phải mở công ty an ninh vậy?
A Vàng giận giữ nhìn May Mắn A: "... Điều kiện như vậy rồi mà ông còn không chịu? Ông lừa cậu ấy?"
Anh Dạ cũng nhìn sang, chẳng hiểu sao nhưng May Mắn A mơ hồ thấy được sự khinh bỉ trong mắt họ.
... Chỉ cần cứu người thôi?
Hai người giật mình, cảm giác mặt đau nhức, nóng rát.
So với đống tâm tư bộn bề đầy toan tính của họ, Nguyên Dục Tuyết quá chính trực, chân thành, quân tử đến độ làm người ta hổ thẹn. Cũng làm bật lên sự quỷ quyệt hẹp hòi của họ, dùng lòng dạ bản thân đo lường... Một người như vậy.
Họ đã vào trò chơi này rất lâu, A Vàng và anh Dạ tất nhiên cũng từng nghe tới những người chơi có phẩm chất cao cả trong sạch. Những người đó vào phó bản không chỉ vì cứu bản thân, mà cũng là để cứu người. Họ sẽ vươn tay trợ giúp người chơi gặp khó khăn, cũng sẽ sinh lòng thương hại với người vô tội.
A Vàng và anh Dạ tôn kính những người đó, nhưng cả hai chưa từng tiếp xúc với họ (hoặc là không nhớ), nên luôn giữ lại chút nghi ngờ. Thiên hạ rộn ràng đều là vì lợi đến, thiên hạ nhốn nháo đều là vì lợi đi. Danh dự há chẳng phải một loại lợi sao? Chỉ là những người đó có đạo đức tốt hơn phần lớn người mà thôi.
Nhưng khi gặp Nguyên Dục Tuyết, họ mới hiểu tâm trạng của người được cứu giúp xúc động cỡ nào. Đúng là hạn hán lâu ngày gặp dòng nước lành, hân hoan vui mừng và bối rối không biết phải làm sao.
Với Nguyên Dục Tuyết thì đây chỉ là hành vi lơ đãng, không đáng để nhắc tới, càng không đáng mang ra trao đổi lợi ích. Cậu không cho rằng đây là cái gì đáng để rêu rao, hời hợt tóm tắt mọi chuyện.
Mặt hai người kia lại càng đỏ.
Họ há miệng, nửa ngày cũng không phát ra được âm thanh, như thể có thứ gì kẹt ở họng.
"... Được." Cuối cùng là một tiếng khô cằn nhỏ bé tưởng như không thể nghe được.
A Vàng còn muốn nói ---
Nói "cảm ơn" ư?
Quá nhẹ nhàng.
Nhưng trừ câu đó ra, họ không biết phải làm gì khác.
Đúng lúc này quản gia mang trà bánh tới.
Ông ta luôn đeo một cái đồng hồ bỏ túi cổ xưa, nó phát ra một tiếng "cạch" nho nhỏ, quản gia lập tức nhìn sang Nguyên Dục Tuyết.
Giới Chu Diễn cũng nhìn cậu, thản nhiên nhắc: "Tới giờ rồi."
Thời gian Nguyên Dục Tuyết được phép "ra ngoài" không nhiều. Giới Chu Diễn thì luôn cố chấp cho rằng cậu tốn quá nhiều tâm tư vào những chuyện lặt vặt, tất nhiên không chịu để Nguyên Dục Tuyết có thêm phiền.
Mà thái độ với đống "phiền phức" biết đi kia lại càng kém.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn dành thời gian lườm ba người kia một cái.
Một chữ cũng không nói, nhưng cả ba rùng mình. Ý đuổi khách quá rõ.
Đám A Vàng rùng mình xong lại không muốn đi. Bọn họ vẫn còn đang đắm chìm trong cảm xúc phức tạp vừa rồi, tăng thêm sức đề kháng với sự đáng sợ của Giới Chu Diễn.
Nguyên Dục Tuyết rất tuân thủ cam kết.
Cậu đã hứa với quản gia Tề và Giới Chu Diễn mấy giờ về. Vả lại A Vàng đã đồng ý, mặc dù thái độ không tích cực lắm, nhưng cũng thân thiện. Tóm lại là giao lưu thuận lợi, có thể hợp tác.
Tuy chưa kịp bàn bạc kĩ hơn xem ai phụ trách khu vực nào, nhưng không phải vấn đề lớn.
Nguyên Dục Tuyết để quản gia cuốn bản đồ lại, lấy thêm từ trong kho ra hai cái nữa.
Đây là bản đồ Nguyên Dục Tuyết tự chế, trong kho có rất nhiều.
Bản đồ được làm từ vải nhung cuộn chắc lại, cho mỗi người cầm một cái, tự bàn với nhau, thảo luận xem ai phụ trách cái nào, không xung đột là được, các thủ tục khác có thể để sau.
Về phần họ chọn cái nào, Nguyên Dục Tuyết không quan tâm.
Độ tự do cực cao.
Nhiệm vụ đã xong, cậu đứng dậy, có vài sợi tóc đen bung ra khỏi khăn quàng. Chúng quá mềm mượt, nhẹ nhàng trượt lên vải áo, đen như tơ lụa, còn thoang thoảng mùi thuốc.
Nguyên Dục Tuyết lịch sự nói: "Nếu không còn chuyện gì nữa, tôi xin phép đợi tin tốt từ mọi người."
"Ba vị hãy cứ thoải mái."
Rồi theo Giới Chu Diễn rời khỏi hành lang.
Nguyên Dục Tuyết đã đi, ba người kia vẫn cứng đờ tại chỗ, cho nên quản gia phải ở lại chiêu đãi khách.
Quản gia Tề luôn chu đáo nhìn Giới Chu Diễn đi cùng Nguyên Dục Tuyết, trong mắt toát ra sự hâm mộ... Hầy, ông cũng muốn đi cùng với cậu chủ.
Nguyên Dục Tuyết hơi quay sang nói gì đó với Giới Chu Diễn, người đàn ông cũng phối hợp lại gần, hơi cúi xuống, tai gần như dán vào mặt cậu, thỉnh thoảng ừ một tiếng.
Mặc dù chỉ có một âm tiết, nhưng với Giới Chu Diễn thì đó được tính là nói nhiều rồi.
Nhìn từ đằng sau thì hai người thân mật không có lấy một khoảng cách.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chẳng qua là chủ đề nói chuyện có hơi lạ.
Nguyên Dục Tuyết hỏi Giới Chu Diễn: "... Tráng miệng hôm nay là bánh đậu tía à? Phối với trà gì thế?"
Sự đúng giờ của Nguyên Dục Tuyết còn có một lí do nhỏ khác, sắp tới giờ uống trà chiều rồi, ban nãy Giới Chu Diễn bảo cậu mọi thứ đã chuẩn bị xong.
Giới Chu Diễn lại "ừ", sau đó bổ sung: "Trà lần trước không tốt, em uống bị lạnh bụng. Lần này uống sữa hoa quế, cho thêm mật hoa hòe em thích."
Sữa hoa quế không phải cái gì quý giá, rất phổ biến, so sánh thế nào cũng kém trà Đại Hồng Bào tốt nhất ngàn vàng một lạng, nhưng ai bảo Nguyên Dục Tuyết thích. Cậu cực kì hứng thú với những đồ uống ngọt ngào do nhân loại sáng tạo, trời sinh đã đam mê với chúng, lập tức nói: "Được."
Âm cuối hơi nâng lên, ngữ điệu vẫn vậy, Giới Chu Diễn nghe ra được thiếu niên đang vui.
Thật đáng yêu.
Đầu hắn trống rỗng một giây, lẳng lặng khen người ta trong lòng hết một phút.
Quản gia Tề cũng nghe được, lặng lẽ rơi lệ trong lòng hết một phút.
Thật tốt, ông cũng muốn đi cùng, cũng muốn xem cậu chủ ăn bánh, chứ không phải đứng đây trông coi ba vị khách này.
Không nhịn được, quản gia Tề lại "hầy" một tiếng.
Lần này tiếng thở dài hết sức rõ ràng, nhưng ba người kia chẳng quan tâm.
A Vàng và anh Dạ tiếp tục hổ thẹn, còn May Mắn A...
Anh ta chẳng hiểu gì hết.
Từng chữ cậu Nguyên nói anh ta hiểu, nhưng ghép lại thì không hiểu...
Mà lạ nhất là trừ anh ta ra thì tất cả như thể có chung một suy nghĩ, đều xúc động khôn cùng. Nhìn hai người kia thẫn thờ thả hồn đi chơi càng khiến May Mắn A do dự, chẳng lẽ vào lúc mình không biết, không những tiền mất giá mà ngay cả khái niệm các từ cũng bị định nghĩa lại?
Hai người kia tiếp tục mất hồn, May Mắn A càng đứng ngồi không yên, không nhịn được khàn giọng hỏi: "... Chuyện đó, ý cậu Nguyên là sao? Rốt cuộc tôi phải làm gì?"
Anh ta chỉ muốn mua mảnh đất thôi mà, sao giờ nghe có vẻ giống phải mở công ty an ninh vậy?
A Vàng giận giữ nhìn May Mắn A: "... Điều kiện như vậy rồi mà ông còn không chịu? Ông lừa cậu ấy?"
Anh Dạ cũng nhìn sang, chẳng hiểu sao nhưng May Mắn A mơ hồ thấy được sự khinh bỉ trong mắt họ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro