Sống Thử Ở Nhà...
Húy Tật
2024-09-25 10:40:46
118. Sống Thử Ở Nhà Ma (25): Cái nhìn kia rõ ràng là tuyên bố của kẻ chiến thắng.
Edit: Ry
Nghĩ đến cảnh tượng trong ảo ảnh, da mặt A Kiếm có dày đến mức nào cũng không dám nói... Huống hồ da mặt y còn rất mỏng.
Thậm chí hai gò má tái nhợt bỗng đỏ rực, như thể trúng tà.
Giới Chu Diễn có chút hoài nghi nhìn y, nhăn mày.
A Kiếm nghe thấy con quỷ kia âm u cười "hì hì" thì lập tức biết dù y không nói thì nó cũng đã biết suy nghĩ trong lòng y. Đáy mắt chợt hiện sát ý --- Mặc dù y không còn nhiều linh khí, nhưng vẫn còn có kiếm gỗ đào, đủ để giết quỷ.
Con quỷ vốn đã bị khống chế, lại thêm A Kiếm nhằm vào, đương nhiên không địch lại, suýt thì bị cây kiếm gỗ đào kia dọa cho khóc thét.
Những người khác đương nhiên không ngăn cản, chỉ là A Kiếm đâm được một nửa lại dừng tay. Y đứng im nửa ngày, cuối cùng lạnh lùng buông tha cho con quỷ trước mặt, dời mũi kiếm, chậm rãi thở ra một hơi.
Con quỷ này chết chìm, mà quỷ chết chìm luôn là loại quỷ hung ác nhất trong số những con quỷ đột tử, nhất định phải tìm được kẻ chết thay mới có thể giải thoát... Đương nhiên cái này chỉ xét trên tình huống thông thường.
Nó chết trong căn nhà ma này, vốn không bao giờ được giải thoát.
Quỷ chết chìm vốn đã hung ác, càng khỏi phải nói chết ở nơi đặc thù như nhà ma. Hai thứ cộng vào với nhau, đương nhiên sẽ còn tàn ác hơn cả quỷ bình thường, cũng may đối tượng nó chọn là A Kiếm. Nếu là lão Vương, có khi chưa đợi được tới lúc Nguyên Dục Tuyết đến đã đi đời.
Nhưng dù là quỷ quái hung ác đến vậy, A Kiếm vẫn không thẳng tay giết nó.
A Kiếm chầm chậm thu hồi kiếm gỗ đào trong tay, nghĩ đến chủ đề câu chuyện trước đó, cố gắng giải thích với Nguyên Dục Tuyết: "Là do trước đó nó đóng giả làm cậu dụ tôi rời khỏi trận pháp, tới nơi nó chết chìm để giết tôi dễ hơn. Kí ức cuối cùng của tôi dừng ở cảnh ảo giác dụ tôi ra, nên... Lúc thấy cậu mới hiểu lầm."
Mặc dù có hơi trúc trắc, nhưng giải thích rất thành khẩn.
Lão Vương nghe xong bỗng mở miệng: "Chỉ dùng Nguyên Dục Tuyết làm mồi sao? Không có bọn tôi à? Tại sao nó lại chọn trúng Nguyên Dục Tuyết vậy?" (cháu biết tại sao tác giả đặt tên cho chú là lão Vương rồi =]]]]]]]]]]]] cái mỏ bóp đồng đội thật sự =]]]]]]]]]])
A Kiếm: "..."
Lão Vương: "..."
A Kiếm: "..."
Lão Vương ngượng ngùng ngậm miệng, cảm thấy mình đã hỏi một câu không nên hỏi.
Hai má A Kiếm đỏ bừng, nhưng y thật sự không thể nói những chuyện xảy ra trong ảo ảnh. Giấu giấu giếm giếm, ánh mắt cũng lia đi chỗ khác: "Nói chung là vậy."
Có nhìn thế nào cũng thấy A Kiếm như đang chột dạ che giấu, chỉ có Nguyên Dục Tuyết là không để ý --- Dù A Kiếm có ghét cậu thật thì cũng không có gì ghê gớm.
Nguyên Dục Tuyết thậm chí còn gật đầu, tin vào lời giải thích của A Kiếm, không thắc mắc thêm.
Quỷ quái lại đúng lúc "ha ha" một tiếng.
A Kiếm lại muốn giết nó diệt khẩu.
Có điều y miễn cưỡng dằn xuống cảm xúc không biết là phẫn nộ hay xấu hổ, nói ra: "Lúc bị nó nhập xác, tôi thấy được cảnh tượng của nó trước khi chết."
"Nó" trong lời A Kiếm, đương nhiên là chỉ quỷ quái.
"Nó... Bị chủ nhà đời thứ mấy đó dìm chết."
Vẻ mặt con quỷ lập tức trở nên cực kì đáng sợ, nó u ám nhìn y, trong mắt bốc cháy hận ý rõ nét, dường như bất cứ khi nào cũng sẽ vùng lên tấn công tất cả.
Chẳng qua là bị Phá Hồng Mông của Nguyên Dục Tuyết trấn áp, lại thêm Giới Chu Diễn không rõ thân phận nhưng sự tồn tại đầy khủng bố cũng đứng đây nên nó mới bị ép nằm im, A Kiếm thuận lợi nói ra nguyên nhân chết của nó năm đó.
Độ xui xẻo của con quỷ này thật ra tương đương với Trình Giai... Kiểu chết cũng không khác mấy.
Có điều gã chết trong tay chủ nhà đời thứ tư.
Chủ nhà đời thứ tư là bạn thân của chủ nhà đời thứ ba, nghe nói bạn tốt xảy ra chuyện, công ty lại cần vốn lưu động, thế là bỏ tiền mua biệt thự này.
Không phải hiểu lầm, cũng không phải tình nghĩa bạn bè, mà do căn biệt thự này cất giấu quá nhiều bí mật, hắn cũng cùng một giuộc với đám kia, sợ bí mật bại lộ nên dứt khoát bỏ tiền mua lại.
Lần này giao dịch mua bán hợp pháp, không để lại điểm đáng ngờ.
Con quỷ này chính là bạn trai của chủ nhà đời thứ tư, còn là kiểu vừa gặp đã củi khô cháy mạnh vài năm.
Gã tình cờ phát hiện oan tình của Trình Giai, còn biết việc nhóm người kia bí mật buôn lậu nội tạng. Lương tâm gã bất an, muốn thay người ta giải oan, cũng muốn làm bung bét chuyện này --- Kết quả cuối cùng cũng biết rồi. Gã bị diệt khẩu, còn là bị dìm chết trong bồn tắm, thế nên hung tính cực lớn.
Gã và Trình Giai còn khác nhau ở chỗ, gã bị chính người mình yêu chân thành giết, giờ chết cũng đặc biệt, đúng giờ âm phút âm, hai thứ cộng lại nên hung ác hơn hẳn những con quỷ khác, âm khí cực nặng.
Cũng chính vì sau khi chết nó còn có năng lực đặc biệt, rất khó dây vào, nên mới chiếm được xác A Kiếm.
Nếu như không phải hôm nay bị đám Nguyên Dục Tuyết ngăn cản, có lẽ hôm sau nó đã dùng cơ thể của A Kiếm, rời khỏi biệt thự đi trả thù.
Mặc dù A Kiếm giết vô số quỷ quái trong ngoài phó bản, nhưng con quỷ này chết quá oan, không thuộc loại chết chưa hết tội... Thậm chí có thể xem như thấy việc nghĩa hăng hái làm nên mới chết, giờ cũng rất đáng thương nên A Kiếm mới không ra tay.
Đồng thời ý tứ của y là trước hết thả nó đi.
Nguyên Dục Tuyết nghe ý A Kiếm thì lưỡi đao dừng lại, được thu hồi.
Mặc dù cậu không tỏ thái độ, nhưng con quỷ biết đây là thả cho nó một đường, cũng không nói gì, như thể sợ hỏi ra đám Nguyên Dục Tuyết sẽ đổi ý, lao vào vách tường biến mất.
Chỉ còn mấy người im lặng đứng đây, bầu không khí hơi có vẻ xấu hổ.
Lão Vương thấy thật ra những gì con quỷ này và Trình Giai trải qua khá giống nhau, nhưng quỷ khí của nó nặng hơn hẳn, cũng không có vẻ gì là hối hận, nếu có cơ hội chắc vẫn sẽ ra ngoài tổn thương người khác... Ông không khỏi có ý nghĩ làm thế này là thả hổ về rừng.
A Kiếm nhìn đám Nguyên Dục Tuyết, lại quay đi vẽ mấy lá bùa im lặng, dán vào bốn góc tường. Y nói: "Thật ra ngoài việc nguyên nhân cái chết của nó rất đáng thương ra thì tôi muốn thả nó đi là vì tôi còn nhìn thấy một vài thứ khác... Có liên quan tới người chơi."
"Chúng ta không phải là nhóm người chơi đầu tiên."
Suy đoán này cũng hợp lí. Có rất nhiều phó bản không chỉ mở ra một lần, trước bọn họ tất nhiên đã có những người chơi khác thành công vượt qua.
A Kiếm hơi nhìn xuống: "Sở dĩ thả nó đi, cũng là vì... Nó giết không chết."
Nhưng chuyện này lại tương đối mới lạ.
Sẽ còn có quỷ quái giết không chết?
Nguyên Dục Tuyết im lặng nhìn A Kiếm.
A Kiếm nói tiếp: "Trong kí ức của nó, tôi nhìn thấy ở mấy lần mở phó bản trước... Nó đã bị vài người giết. Nhưng giờ nó vẫn còn sống."
Lão Vương nao nao, vô thức biện giải cho những người chơi kia: "Dù sao quỷ và người không cùng phe, trong trường hợp nguy cấp, họ giết quỷ cũng chỉ để tự vệ thôi."
"Nhưng nếu trước đó họ có quan hệ hợp tác thì sao." A Kiếm nghiêm mặt nói: "Tuy nó là lệ quỷ, nhưng ban đầu nó vẫn còn lí trí. Vì muốn báo thù tên chủ nhà đã giết nó, nó thậm chí còn hợp tác với người chơi. Nó không ra tay với người chơi, người chơi giúp nó báo thù."
"Nhưng cảnh tượng cuối cùng tôi nhìn thấy, lại là người chơi giết chết bọn chúng... Không chỉ có một con."
Nói cách khác, là người chơi phản bội liên minh này trước.
Theo lý mà nói, đáng lẽ quỷ quái phải nguy hiểm hơn con người, nhưng những kí ức lưu lại trong linh hồn con quỷ này lại không nói vậy.
Lời A Kiếm vừa dứt, Nguyên Dục Tuyết bỗng nghĩ đến nữ quỷ hôm đó nhập vào chị Đỏ ---
Thái độ của nó với người chơi không chỉ không thân thiện, thậm chí có thể nói là căm hận, còn có hối hận và hoài nghi rõ rệt.
Căm hận thì hợp lí, hoài nghi lại có vẻ thừa thãi.
Nhưng nếu như nó cũng từng trải qua quá khứ mà A Kiếm nói, vậy thì có thể giải thích rồi.
Có điều lúc này Nguyên Dục Tuyết không vội nói ra.
Lão Vương là con người, đương nhiên càng đứng về phía đồng loại. Ông nhíu mày, có chút xoắn xuýt chất vấn: "Tại sao họ lại làm vậy?"
- --- A Kiếm và Nguyên Dục Tuyết đồng thời nói.
"Nhiệm vụ."
Từ câu chuyện về các đời chủ nhà, có thể thấy được kết cục sau cùng của bọn họ cũng không mấy tốt đẹp.
Tuy thông tin không nhiều, nhưng mọi người đều nhìn ra được chủ nhà toàn là hạng không ra gì.
Ban đầu họ còn đoán chủ nhà có thể khống chế quỷ quái, hoặc là làm bạn với chúng. Nhưng kết luận có thể hoàn toàn trái ngược, bản thân chủ nhà cũng bị quỷ quái uy hiếp.
Nếu như ở nhiệm vụ cuối, nhiệm vụ mà chủ nhà giao là yêu cầu họ giết mọi quỷ quái trong biệt thự ---
Nếu không hoàn thành thì sẽ lọt vào tập kích đáng sợ, thậm chí thất bại nhiệm vụ chính.
Vậy rốt cuộc bọn họ sẽ lựa chọn như thế nào?
Đổi hướng suy nghĩ, có thể dùng phương pháp sống thử để chứng minh một căn nhà ma không có ma sao?
Phương pháp tốt nhất đương nhiên là loại bỏ "yếu tố không ổn định" khiến nó trở thành nhà có ma.
Từng phỏng đoán được đưa ra, mọi người bỗng chốc im lặng.
Đầu lão Vương đau như búa bổ, cười ha hả nói: "Muộn quá rồi, chuyện này để mai bàn lại đi. Nếu suy đoán này là thật thì cũng cần... Thương lượng với mọi người một chút."
Cuộc thảo luận kết thúc tại đây, đúng lúc Giới Chu Diễn cũng cạn kiên nhẫn.
Vừa rồi thật ra chỉ có ba người thảo luận nhiệm vụ... Còn Giới Chu Diễn, mấy thứ liên quan tới nhiệm vụ này hắn đương nhiên không nghe.
Hắn có tính là người chơi không còn không biết.
Việc Giới Chu Diễn chú ý chỉ có một --- Chính là vết thương trên tay Nguyên Dục Tuyết. Kiên nhẫn chờ Nguyên Dục Tuyết kết thúc hội thoại với hai người kia, hắn đứng một bên, cầm tay Nguyên Dục Tuyết lật đi lật lại xem xét.
Động tác cực kì cẩn thận, khiến cho A Kiếm chú ý. Vết thương đã hơi khép miệng, như một sợi dây đỏ trải trên ống tay. A Kiếm cảm giác lồng ngực lại dâng lên vị tanh quen thuộc. Áy náy như sóng biển ngập trời ập tới, y lẳng lặng lấy ra thuốc đỏ của mình, muốn đưa cho Nguyên Dục Tuyết, lại nhận phải ánh mắt có chút địch ý của Giới Chu Diễn.
Mà Nguyên Dục Tuyết cũng không nhận thuốc của A Kiếm --- Vẫn là lí do cũ, miệng vết thương như vậy đợi nó tự lành là được, vốn chỉ là một hiểu lầm.
A Kiếm rũ mắt, đây đã là lần thứ hai y ngộ thương Nguyên Dục Tuyết, thế nên giọng điệu cũng hết sức yếu ớt, nhưng rất nghiêm túc: "Thật sự xin lỗi cậu."
Giới Chu Diễn im lặng cười khẩy.
Tay Nguyên Dục Tuyết bị Giới Chu Diễn lật qua lật lại xem xét khiến cậu không chú ý tới vẻ mặt hắn, chỉ trả lời A Kiếm: "... Vết thương nhỏ thôi, không sao."
Lão Vương thấy bầu không khí hơi bất ổn, vội vàng cười ha hả đi vào thang máy trước, còn tiện thể gọi Nguyên Dục Tuyết, nói với họ: "Vậy về nghỉ ngơi cho tốt thôi --- Anh Tuyết cũng đừng coi đây là chuyện nhỏ, lát nữa nhớ sát trùng vết thương, tránh cho uốn ván."
Với tuổi tác của lão Vương, gọi Nguyên Dục Tuyết một tiếng anh chỉ là vui đùa. Có điều lần này cũng nửa thật nửa giả --- Chí ít trong lòng, lão Vương rất kính nể Nguyên Dục Tuyết.
A Kiếm ở tầng một nên không cần đi thang máy.
Chỉ là ánh mắt y vẫn cố chấp dừng trên tay Nguyên Dục Tuyết. Y thấy Giới Chu Diễn nâng cái tay bị thương lên, lạnh mặt cúi xuống như nói gì đó với Nguyên Dục Tuyết, hẳn là liên quan tới việc xử lý vết thương.
Trước khi thang máy đóng lại, Giới Chu Diễn như cảm nhận được cái nhìn của y, ngẩng lên lườm A Kiếm, hai người đối mặt.
Cái lườm này vô cùng rét lạnh, như phóng ra tà ác, lại như người chiến thắng khoe khoang, mang đầy hàm nghĩa khó tả.
A Kiếm thoáng chấn động, thế mà lại mơ hồ hiểu ra gì đó.
- -- Giới Chu Diễn có tâm tư giống y, ánh mắt vừa rồi của hắn rõ ràng là khiêu khích, cũng là ra oai.
Tác giả có lời muốn nói:
A Kiếm: Tình địch, khiêu khích, ra oai.
Giới Chu Diễn:... (khó chịu, lườm cái cho bõ tức)
Edit: Ry
Nghĩ đến cảnh tượng trong ảo ảnh, da mặt A Kiếm có dày đến mức nào cũng không dám nói... Huống hồ da mặt y còn rất mỏng.
Thậm chí hai gò má tái nhợt bỗng đỏ rực, như thể trúng tà.
Giới Chu Diễn có chút hoài nghi nhìn y, nhăn mày.
A Kiếm nghe thấy con quỷ kia âm u cười "hì hì" thì lập tức biết dù y không nói thì nó cũng đã biết suy nghĩ trong lòng y. Đáy mắt chợt hiện sát ý --- Mặc dù y không còn nhiều linh khí, nhưng vẫn còn có kiếm gỗ đào, đủ để giết quỷ.
Con quỷ vốn đã bị khống chế, lại thêm A Kiếm nhằm vào, đương nhiên không địch lại, suýt thì bị cây kiếm gỗ đào kia dọa cho khóc thét.
Những người khác đương nhiên không ngăn cản, chỉ là A Kiếm đâm được một nửa lại dừng tay. Y đứng im nửa ngày, cuối cùng lạnh lùng buông tha cho con quỷ trước mặt, dời mũi kiếm, chậm rãi thở ra một hơi.
Con quỷ này chết chìm, mà quỷ chết chìm luôn là loại quỷ hung ác nhất trong số những con quỷ đột tử, nhất định phải tìm được kẻ chết thay mới có thể giải thoát... Đương nhiên cái này chỉ xét trên tình huống thông thường.
Nó chết trong căn nhà ma này, vốn không bao giờ được giải thoát.
Quỷ chết chìm vốn đã hung ác, càng khỏi phải nói chết ở nơi đặc thù như nhà ma. Hai thứ cộng vào với nhau, đương nhiên sẽ còn tàn ác hơn cả quỷ bình thường, cũng may đối tượng nó chọn là A Kiếm. Nếu là lão Vương, có khi chưa đợi được tới lúc Nguyên Dục Tuyết đến đã đi đời.
Nhưng dù là quỷ quái hung ác đến vậy, A Kiếm vẫn không thẳng tay giết nó.
A Kiếm chầm chậm thu hồi kiếm gỗ đào trong tay, nghĩ đến chủ đề câu chuyện trước đó, cố gắng giải thích với Nguyên Dục Tuyết: "Là do trước đó nó đóng giả làm cậu dụ tôi rời khỏi trận pháp, tới nơi nó chết chìm để giết tôi dễ hơn. Kí ức cuối cùng của tôi dừng ở cảnh ảo giác dụ tôi ra, nên... Lúc thấy cậu mới hiểu lầm."
Mặc dù có hơi trúc trắc, nhưng giải thích rất thành khẩn.
Lão Vương nghe xong bỗng mở miệng: "Chỉ dùng Nguyên Dục Tuyết làm mồi sao? Không có bọn tôi à? Tại sao nó lại chọn trúng Nguyên Dục Tuyết vậy?" (cháu biết tại sao tác giả đặt tên cho chú là lão Vương rồi =]]]]]]]]]]]] cái mỏ bóp đồng đội thật sự =]]]]]]]]]])
A Kiếm: "..."
Lão Vương: "..."
A Kiếm: "..."
Lão Vương ngượng ngùng ngậm miệng, cảm thấy mình đã hỏi một câu không nên hỏi.
Hai má A Kiếm đỏ bừng, nhưng y thật sự không thể nói những chuyện xảy ra trong ảo ảnh. Giấu giấu giếm giếm, ánh mắt cũng lia đi chỗ khác: "Nói chung là vậy."
Có nhìn thế nào cũng thấy A Kiếm như đang chột dạ che giấu, chỉ có Nguyên Dục Tuyết là không để ý --- Dù A Kiếm có ghét cậu thật thì cũng không có gì ghê gớm.
Nguyên Dục Tuyết thậm chí còn gật đầu, tin vào lời giải thích của A Kiếm, không thắc mắc thêm.
Quỷ quái lại đúng lúc "ha ha" một tiếng.
A Kiếm lại muốn giết nó diệt khẩu.
Có điều y miễn cưỡng dằn xuống cảm xúc không biết là phẫn nộ hay xấu hổ, nói ra: "Lúc bị nó nhập xác, tôi thấy được cảnh tượng của nó trước khi chết."
"Nó" trong lời A Kiếm, đương nhiên là chỉ quỷ quái.
"Nó... Bị chủ nhà đời thứ mấy đó dìm chết."
Vẻ mặt con quỷ lập tức trở nên cực kì đáng sợ, nó u ám nhìn y, trong mắt bốc cháy hận ý rõ nét, dường như bất cứ khi nào cũng sẽ vùng lên tấn công tất cả.
Chẳng qua là bị Phá Hồng Mông của Nguyên Dục Tuyết trấn áp, lại thêm Giới Chu Diễn không rõ thân phận nhưng sự tồn tại đầy khủng bố cũng đứng đây nên nó mới bị ép nằm im, A Kiếm thuận lợi nói ra nguyên nhân chết của nó năm đó.
Độ xui xẻo của con quỷ này thật ra tương đương với Trình Giai... Kiểu chết cũng không khác mấy.
Có điều gã chết trong tay chủ nhà đời thứ tư.
Chủ nhà đời thứ tư là bạn thân của chủ nhà đời thứ ba, nghe nói bạn tốt xảy ra chuyện, công ty lại cần vốn lưu động, thế là bỏ tiền mua biệt thự này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không phải hiểu lầm, cũng không phải tình nghĩa bạn bè, mà do căn biệt thự này cất giấu quá nhiều bí mật, hắn cũng cùng một giuộc với đám kia, sợ bí mật bại lộ nên dứt khoát bỏ tiền mua lại.
Lần này giao dịch mua bán hợp pháp, không để lại điểm đáng ngờ.
Con quỷ này chính là bạn trai của chủ nhà đời thứ tư, còn là kiểu vừa gặp đã củi khô cháy mạnh vài năm.
Gã tình cờ phát hiện oan tình của Trình Giai, còn biết việc nhóm người kia bí mật buôn lậu nội tạng. Lương tâm gã bất an, muốn thay người ta giải oan, cũng muốn làm bung bét chuyện này --- Kết quả cuối cùng cũng biết rồi. Gã bị diệt khẩu, còn là bị dìm chết trong bồn tắm, thế nên hung tính cực lớn.
Gã và Trình Giai còn khác nhau ở chỗ, gã bị chính người mình yêu chân thành giết, giờ chết cũng đặc biệt, đúng giờ âm phút âm, hai thứ cộng lại nên hung ác hơn hẳn những con quỷ khác, âm khí cực nặng.
Cũng chính vì sau khi chết nó còn có năng lực đặc biệt, rất khó dây vào, nên mới chiếm được xác A Kiếm.
Nếu như không phải hôm nay bị đám Nguyên Dục Tuyết ngăn cản, có lẽ hôm sau nó đã dùng cơ thể của A Kiếm, rời khỏi biệt thự đi trả thù.
Mặc dù A Kiếm giết vô số quỷ quái trong ngoài phó bản, nhưng con quỷ này chết quá oan, không thuộc loại chết chưa hết tội... Thậm chí có thể xem như thấy việc nghĩa hăng hái làm nên mới chết, giờ cũng rất đáng thương nên A Kiếm mới không ra tay.
Đồng thời ý tứ của y là trước hết thả nó đi.
Nguyên Dục Tuyết nghe ý A Kiếm thì lưỡi đao dừng lại, được thu hồi.
Mặc dù cậu không tỏ thái độ, nhưng con quỷ biết đây là thả cho nó một đường, cũng không nói gì, như thể sợ hỏi ra đám Nguyên Dục Tuyết sẽ đổi ý, lao vào vách tường biến mất.
Chỉ còn mấy người im lặng đứng đây, bầu không khí hơi có vẻ xấu hổ.
Lão Vương thấy thật ra những gì con quỷ này và Trình Giai trải qua khá giống nhau, nhưng quỷ khí của nó nặng hơn hẳn, cũng không có vẻ gì là hối hận, nếu có cơ hội chắc vẫn sẽ ra ngoài tổn thương người khác... Ông không khỏi có ý nghĩ làm thế này là thả hổ về rừng.
A Kiếm nhìn đám Nguyên Dục Tuyết, lại quay đi vẽ mấy lá bùa im lặng, dán vào bốn góc tường. Y nói: "Thật ra ngoài việc nguyên nhân cái chết của nó rất đáng thương ra thì tôi muốn thả nó đi là vì tôi còn nhìn thấy một vài thứ khác... Có liên quan tới người chơi."
"Chúng ta không phải là nhóm người chơi đầu tiên."
Suy đoán này cũng hợp lí. Có rất nhiều phó bản không chỉ mở ra một lần, trước bọn họ tất nhiên đã có những người chơi khác thành công vượt qua.
A Kiếm hơi nhìn xuống: "Sở dĩ thả nó đi, cũng là vì... Nó giết không chết."
Nhưng chuyện này lại tương đối mới lạ.
Sẽ còn có quỷ quái giết không chết?
Nguyên Dục Tuyết im lặng nhìn A Kiếm.
A Kiếm nói tiếp: "Trong kí ức của nó, tôi nhìn thấy ở mấy lần mở phó bản trước... Nó đã bị vài người giết. Nhưng giờ nó vẫn còn sống."
Lão Vương nao nao, vô thức biện giải cho những người chơi kia: "Dù sao quỷ và người không cùng phe, trong trường hợp nguy cấp, họ giết quỷ cũng chỉ để tự vệ thôi."
"Nhưng nếu trước đó họ có quan hệ hợp tác thì sao." A Kiếm nghiêm mặt nói: "Tuy nó là lệ quỷ, nhưng ban đầu nó vẫn còn lí trí. Vì muốn báo thù tên chủ nhà đã giết nó, nó thậm chí còn hợp tác với người chơi. Nó không ra tay với người chơi, người chơi giúp nó báo thù."
"Nhưng cảnh tượng cuối cùng tôi nhìn thấy, lại là người chơi giết chết bọn chúng... Không chỉ có một con."
Nói cách khác, là người chơi phản bội liên minh này trước.
Theo lý mà nói, đáng lẽ quỷ quái phải nguy hiểm hơn con người, nhưng những kí ức lưu lại trong linh hồn con quỷ này lại không nói vậy.
Lời A Kiếm vừa dứt, Nguyên Dục Tuyết bỗng nghĩ đến nữ quỷ hôm đó nhập vào chị Đỏ ---
Thái độ của nó với người chơi không chỉ không thân thiện, thậm chí có thể nói là căm hận, còn có hối hận và hoài nghi rõ rệt.
Căm hận thì hợp lí, hoài nghi lại có vẻ thừa thãi.
Nhưng nếu như nó cũng từng trải qua quá khứ mà A Kiếm nói, vậy thì có thể giải thích rồi.
Có điều lúc này Nguyên Dục Tuyết không vội nói ra.
Lão Vương là con người, đương nhiên càng đứng về phía đồng loại. Ông nhíu mày, có chút xoắn xuýt chất vấn: "Tại sao họ lại làm vậy?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- --- A Kiếm và Nguyên Dục Tuyết đồng thời nói.
"Nhiệm vụ."
Từ câu chuyện về các đời chủ nhà, có thể thấy được kết cục sau cùng của bọn họ cũng không mấy tốt đẹp.
Tuy thông tin không nhiều, nhưng mọi người đều nhìn ra được chủ nhà toàn là hạng không ra gì.
Ban đầu họ còn đoán chủ nhà có thể khống chế quỷ quái, hoặc là làm bạn với chúng. Nhưng kết luận có thể hoàn toàn trái ngược, bản thân chủ nhà cũng bị quỷ quái uy hiếp.
Nếu như ở nhiệm vụ cuối, nhiệm vụ mà chủ nhà giao là yêu cầu họ giết mọi quỷ quái trong biệt thự ---
Nếu không hoàn thành thì sẽ lọt vào tập kích đáng sợ, thậm chí thất bại nhiệm vụ chính.
Vậy rốt cuộc bọn họ sẽ lựa chọn như thế nào?
Đổi hướng suy nghĩ, có thể dùng phương pháp sống thử để chứng minh một căn nhà ma không có ma sao?
Phương pháp tốt nhất đương nhiên là loại bỏ "yếu tố không ổn định" khiến nó trở thành nhà có ma.
Từng phỏng đoán được đưa ra, mọi người bỗng chốc im lặng.
Đầu lão Vương đau như búa bổ, cười ha hả nói: "Muộn quá rồi, chuyện này để mai bàn lại đi. Nếu suy đoán này là thật thì cũng cần... Thương lượng với mọi người một chút."
Cuộc thảo luận kết thúc tại đây, đúng lúc Giới Chu Diễn cũng cạn kiên nhẫn.
Vừa rồi thật ra chỉ có ba người thảo luận nhiệm vụ... Còn Giới Chu Diễn, mấy thứ liên quan tới nhiệm vụ này hắn đương nhiên không nghe.
Hắn có tính là người chơi không còn không biết.
Việc Giới Chu Diễn chú ý chỉ có một --- Chính là vết thương trên tay Nguyên Dục Tuyết. Kiên nhẫn chờ Nguyên Dục Tuyết kết thúc hội thoại với hai người kia, hắn đứng một bên, cầm tay Nguyên Dục Tuyết lật đi lật lại xem xét.
Động tác cực kì cẩn thận, khiến cho A Kiếm chú ý. Vết thương đã hơi khép miệng, như một sợi dây đỏ trải trên ống tay. A Kiếm cảm giác lồng ngực lại dâng lên vị tanh quen thuộc. Áy náy như sóng biển ngập trời ập tới, y lẳng lặng lấy ra thuốc đỏ của mình, muốn đưa cho Nguyên Dục Tuyết, lại nhận phải ánh mắt có chút địch ý của Giới Chu Diễn.
Mà Nguyên Dục Tuyết cũng không nhận thuốc của A Kiếm --- Vẫn là lí do cũ, miệng vết thương như vậy đợi nó tự lành là được, vốn chỉ là một hiểu lầm.
A Kiếm rũ mắt, đây đã là lần thứ hai y ngộ thương Nguyên Dục Tuyết, thế nên giọng điệu cũng hết sức yếu ớt, nhưng rất nghiêm túc: "Thật sự xin lỗi cậu."
Giới Chu Diễn im lặng cười khẩy.
Tay Nguyên Dục Tuyết bị Giới Chu Diễn lật qua lật lại xem xét khiến cậu không chú ý tới vẻ mặt hắn, chỉ trả lời A Kiếm: "... Vết thương nhỏ thôi, không sao."
Lão Vương thấy bầu không khí hơi bất ổn, vội vàng cười ha hả đi vào thang máy trước, còn tiện thể gọi Nguyên Dục Tuyết, nói với họ: "Vậy về nghỉ ngơi cho tốt thôi --- Anh Tuyết cũng đừng coi đây là chuyện nhỏ, lát nữa nhớ sát trùng vết thương, tránh cho uốn ván."
Với tuổi tác của lão Vương, gọi Nguyên Dục Tuyết một tiếng anh chỉ là vui đùa. Có điều lần này cũng nửa thật nửa giả --- Chí ít trong lòng, lão Vương rất kính nể Nguyên Dục Tuyết.
A Kiếm ở tầng một nên không cần đi thang máy.
Chỉ là ánh mắt y vẫn cố chấp dừng trên tay Nguyên Dục Tuyết. Y thấy Giới Chu Diễn nâng cái tay bị thương lên, lạnh mặt cúi xuống như nói gì đó với Nguyên Dục Tuyết, hẳn là liên quan tới việc xử lý vết thương.
Trước khi thang máy đóng lại, Giới Chu Diễn như cảm nhận được cái nhìn của y, ngẩng lên lườm A Kiếm, hai người đối mặt.
Cái lườm này vô cùng rét lạnh, như phóng ra tà ác, lại như người chiến thắng khoe khoang, mang đầy hàm nghĩa khó tả.
A Kiếm thoáng chấn động, thế mà lại mơ hồ hiểu ra gì đó.
- -- Giới Chu Diễn có tâm tư giống y, ánh mắt vừa rồi của hắn rõ ràng là khiêu khích, cũng là ra oai.
Tác giả có lời muốn nói:
A Kiếm: Tình địch, khiêu khích, ra oai.
Giới Chu Diễn:... (khó chịu, lườm cái cho bõ tức)
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro