Sống Thử Ở Nhà...
Húy Tật
2024-09-25 10:40:46
Edit: Ry
A Kiếm và lão Vương thấy chủ nhà lảo đảo ngã sấp xuống, còn tưởng là gã sợ quá không đứng nổi, không khỏi câm nín.
Nguyên Dục Tuyết lại phát hiện động tác nhỏ của Giới Chu Diễn, hơi liếc hắn một cái --- Không nói gì.
Thực tế thì họ cũng không rảnh để ý xem chủ nhà có bao nhiêu chật vật, tất cả tập trung vào vách thang máy... Nếu mấy thứ này còn có thể được gọi là thang máy.
Tơ máu uốn lượn kéo dài từ trên xuống trông như mạch máu, leo quanh tường thang máy. Mà mặt tường bóng loáng đã hóa thành những khối thịt mềm mại đỏ tươi, kín kẽ bao vây bọn họ.
Bốn người như bị bọc trong một khối thịt "còn sống", giống như đang ở trong một cái kén, xúc cảm dưới chân khiến họ không thể nghĩ rằng mình còn đang đứng trong thang máy.
Những bức tường chậm rãi xê dịch rất sống động, giống như dạ dày của thứ sinh vật nào đó đang co bóp... Suy đoán thứ hai hiển nhiên khiến người chơi cảm giác được điều chẳng lành. Họ nhìn bốn bức tường thịt bắt đầu chảy máu, không khỏi nhức đầu.
Chưa được trải nghiệm sự lợi hại của đám máu đó cũng biết lỡ chạm vào sẽ không có gì tốt đẹp.
A Kiếm lạnh lùng lui lại một bước, rút kiếm gỗ đào vẽ một đường bảo vệ hai bên sườn, miễn cưỡng ngăn được đống máu kia lan tới.
"Đứng lên."
Khi đống chất lỏng chầm chậm chảy tới, Nguyên Dục Tuyết bỗng mở miệng. Trong không gian bịt kín ngột ngạt, thoang thoảng thứ mùi quái vị này, âm thanh ấy toát lên sự lạnh lẽo tựa như trận tuyết chợt xuất hiện giữa ngày hè nóng bức. Rành rọt rơi vào trong tai, khiến đầu óc đã có chút mê muội trở nên tỉnh táo.
Chủ nhà nhanh chóng ý thức được những lời này là nói với mình.
Gã lồm cồm bò dậy. Vừa rồi ngã xuống, mặt gã gần như áp sát vào bức tường thịt kia, gần tới nỗi có thể cảm nhận được mùi tanh ập vào mặt, đầu óc cũng trở nên hỗn loạn. Nhưng nghe được giọng Nguyên Dục Tuyết, động tác của gã lại không hề chậm, không chỉ vèo cái nhảy lên, còn rất biết điều nhích lại gần Nguyên Dục Tuyết.
Cuối cũng gã cũng biết chỗ dựa duy nhất ở đây là ai.
Giới Chu Diễn bị Nguyên Dục Tuyết nhìn chằm chằm: "..."
Hắn lưỡng lự, cuối cùng vẫn thu chân về.
Thế là chủ nhà còn tưởng rằng mình đã thoát khỏi phạm vi tra tấn của quỷ quái.
Không riêng gì máu chảy, những bức tường thịt kia cũng không ngừng co rút lại, ép về phía đám người.
Không gian trong thang máy vốn khoảng chừng 7 mét vuông, nhưng do hình thái thay đổi nên có lẽ còn chưa ai nhận ra những "vách tường" đó đang chậm rãi đẩy vào. Có điều là người máy vô cùng nhạy cảm với số liệu, Nguyên Dục Tuyết dễ dàng phát hiện loại biến hóa này, có thể dự đoán được đợi thêm một chút, bọn họ sẽ bị vây chết trong thang máy, bị những bức tường thịt kia cắn nuốt.
Hoàn cảnh bây giờ rất tồi tệ. Ánh sáng đỏ điên cuồng chớp tắt, khiến người ta không phân biệt được là đèn khẩn cấp trong thang máy hay là màu phản xạ ra từ đống máu kia.
Nguyên Dục Tuyết giương mắt, con ngươi đen sâu hun hút phản chiếu ánh sáng đỏ không ngừng lập lòe, bình lặng như một khe vực thẳm.
Trong tình trạng hỗn loạn này, Giới Chu Diễn nhìn Nguyên Dục Tuyết, bỗng nao nao. Hắn thấy đôi mắt ấy thật quá đẹp, sáng ngời như tinh tú, ngẩn người trong một thoáng.
Nguyên Dục Tuyết bị Giới Chu Diễn nhìn chằm chằm, ngay sau đó cậu ngẩng lên nhìn vị trí trần nhà ---
Bọn họ đang ở trong thang máy, thứ nhìn thấy không phải trần nhà mà là phần trần thang máy được làm bằng kim loại màu xám bạc phẳng lì, nó chưa bị biến thành tường thịt.
Có điều dù chưa thành dị vật, nó cũng không khá hơn là bao.
Con ngươi Nguyên Dục Tuyết tập trung ở một điểm, trong tay xuất hiện thanh đao. Đao đã rời vỏ, lưỡi đao sáng như tuyết thậm chí chiếu rọi không gian ảm đạm. Những người khác chú ý tới động tác của cậu, cũng vô thức nhìn theo, ánh mắt chạm tới trần thang máy lại rùng mình, bỗng lạnh người.
Bọn họ thế mà không chú ý tới, chẳng biết từ lúc nào, trên đó đã treo một con quỷ.
Nó miễn cưỡng có tứ chi và hình dạng con người, nhưng tứ chi khô quắt, bám trên trần như một con nhện, bụng phình to như người bị bệnh phù thũng --- Trong mắt trái của A Kiếm, thứ tích trong bụng nó không phải dịch, mà là oán khí sâu đậm và quỷ khí nồng nặc đan xen với nhau, càng lúc càng phình to.
Có vẻ như nó đã phát hiện con người ở dưới nhìn thấy nó.
Con quỷ kia chậm rãi quay đầu lại, để lộ khuôn mặt không có ngũ quan.
A Kiếm bỗng thấy mắt trái cay xè, dường như là bị hun bởi quỷ khí nồng đậm. Y vô thức che mắt, bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để giết nó.
Quỷ vật trong phó bản có muôn vàn loại, có một phần là người sau khi chết có oán khí quá lớn biến thành --- Tình huống này thật ra rất hiếm. Bởi vì điều kiện khắc nghiệt, không phải ai cũng có thể chất để hóa thân thành quỷ.
Thường sẽ cần phải có tà thuật bồi dưỡng từ trong tối, hoặc là địa điểm tử vong, thời gian chết quá hung. Ví dụ như căn nhà ma này, thế mà nuôi dưỡng được ra vô số quỷ quái hóa thân từ người chết.
Phần lớn quỷ vật là tụ tập từ quỷ khí, một số khác là do tà ma sinh ra trong bóng tối tạo thành, thường sẽ có hình thái kì dị hơn một chút, đều là những sinh vật đáng sợ nhất trong trí tưởng tượng của con người. Bọn chúng chưa chắc đã mạnh hơn, nhưng chắc chắn vô cùng hung ác và quỷ quyệt, vì chúng không có cảm xúc của con người, cũng không biết sợ, chỉ muốn ăn thịt người sống. Chúng là loại sẽ chiến đấu với con người cho tới chết.
Từ khi A Kiếm khai thông được con mắt trái, y mơ hồ có thể phân biệt được hai loại ma quỷ, mà con ở trước mặt hiển nhiên thuộc về dạng khó giải quyết ---
Quỷ vật dán trên trần vươn chiếc cổ cũng dài mảnh như tứ chi của nó. Khuôn mặt trống không bỗng nứt một đường, giống như là há miệng, để lộ cái hố đỏ lòm và từng hàm răng nhọn hoắt, chiếc lưỡi xoắn ốc kéo vào tới tận trong, nước miếng tanh hôi nhỏ xuống. Cái đầu kia bỗng tách ra khỏi cơ thể bay tới.
Trong bóng tối, không biết là ai hét lên một tiếng sợ hãi.
Một giây sau, Phá Hồng Mông đã rơi vào cái "miệng" kia, chặn lại cái lưỡi đang vươn ra và răng của nó, hơi vung về phía trước, như cắt đậu phụ chém đôi đầu con quái vật.
Nhưng cái đầu biết bay đó bị chém lại không rơi xuống đất, nó tách làm hai phần riêng biệt, giữa mỗi phần lại nứt ra một cái miệng.
A Kiếm nhắm một mắt, dùng kiếm gỗ đào làm môi giới, nhanh chóng chém về phía hai cái đầu kia. Lão Vương như gặp địch, cắn nát đầu ngón tay, bôi lên đạo cụ, chiếu cái gương nhỏ về phía quỷ quái, nhẹ giọng đọc chú ---
Trong đó, dường như chỉ có Giới Chu Diễn và chủ nhà là không nhúc nhích.
Không cần nói tất cả cũng biết, cái đầu kia là hướng về phía chủ nhà.
Mà gã lúc này cũng rất thức thời, dùng chạy trối chết để miêu tả cũng không khoa trương, tóm lại biết bảo vệ bản thân, dính chặt lấy mấy người chơi.
Giới Chu Diễn không hề nhúc nhích, chỉ nhìn về phía cơ thể đang bám trên trần.
Nơi đó mới là sinh môn.
Trong lúc chiến đấu, Nguyên Dục Tuyết cũng thoáng nhìn, bắt gặp ánh mắt của Giới Chu Diễn. Cậu như cảm giác được, nhanh chóng dời tầm mắt. Chỉ một giây sau, Nguyên Dục Tuyết lấy đà vọt lên, Phá Hồng Mông chém thẳng lên trần, Giới Chu Diễn chỉ im lặng theo sau, một cơn gió như lưỡi dao vô hình thổi qua, cùng chém vào cơ thể con quỷ kia.
Sau khi chém đứt, tiếng va chạm với mặt phẳng kim loại như tiếng ngọc đá va vào nhau, lanh lảnh chói tai.
Cái đầu quỷ đột nhiên dừng lại, vậy mà buông tha máu thịt tươi mới đã gần trong gang tấc, chuyển sang bay lên trên đỉnh như muốn cứu vãn tình hình, nhưng quá muộn rồi.
Một luồng sáng yếu ớt chiếu ra từ trên trần, ánh đèn khẩn cấp, tiếng cảnh báo vang dội, tất cả đều ngừng lại ở giây phút đó.
Những bức tường thịt như thủy triều rút xuống, bỗng chốc xơ cứng tại chỗ, mất đi xúc cảm đàn hồi của thịt tươi, trở thành từng khối vật chất cứng rắn như đá. Nó dần biến mất, hiện ra vách tường kim loại màu khói xám, cửa thang máy, bảng số và màn hình.
Mọi người tưởng rằng chuyện đã giải quyết, thậm chí chủ nhà cũng hèn mọn ngẩng lên ---
Thang máy bỗng kịch liệt rơi xuống.
Giống như từ độ cao mấy chục tầng bỗng mất trọng lực, họ thậm chí còn nghe được âm thanh rất nhỏ... Như là tiếng dây cáp kịch liệt ma sát, thậm chí cọ tới tóe lửa.
Cảm giác mất trọng lượng mãnh liệt như sóng biển lập tức bao trùm tất cả. Tiếng gió rít gào, chân đứng không vững, giống như sắp bị sóng gió kia đánh tan.
Khi cảm giác mất trọng lượng đau đớn này kéo dài tưởng như vô hạn, mọi người mới ý thức được, nói là rơi từ mấy chục tầng lầu xuống là quá coi thường rồi --- Vì nếu là mấy chục tầng thật thì sẽ không rơi mãi như thế, đáng lẽ phải chạm đáy máu thịt be bét từ nãy.
Họ như đang rơi từ không trung mấy trăm tầng lầu xuống mới có trải nghiệm vô cùng mãnh liệt này. Giống mấy quả sơ ri đặt trong hộp bị điên cuồng xóc lên, bị ép cho dập nát. Có điều với gia tốc rơi từ mấy trăm tầng xuống, cơ thể họ chắc chắn sẽ không đẹp hơn sơ ri nát.
Nguyên Dục Tuyết cũng hơi choáng.
Cảm giác khó chịu của cậu với những người khác không giống nhau, thuần túy là do giác quan quá nhạy cảm. Thế nên ở không gian bịt kín như vậy, đột ngột rơi từ trên không trung xuống, ảnh hưởng cậu phải chịu lớn hơn so với những người khác.
Nguyên Dục Tuyết nhanh chóng điều chỉnh lại, cậu thậm chí còn hơi nhấc mặt nạ lên, để lộ răng môi giúp làm dịu sự khó chịu mà hệ thống giác quan quá nhạy cảm mang lại. Khung máy điều tiết cùng lắm là vài giây... Nhưng đúng lúc này, Giới Chu Diễn lại phát hiện, hơi nhíu mày đi tới đỡ cậu.
Hai người đứng sát gần nhau.
Trong quá trình rơi tự do kịch liệt này, ngoài Giới Chu Diễn khác người ra thì không ai đứng vững được.
Mà Giới Chu Diễn lại chỉ tập trung vào việc "Nguyên Dục Tuyết có vẻ đang khó chịu", không để ý A Kiếm lảo đảo, vô tình va phải, đẩy Nguyên Dục Tuyết một cái.
Thật ra cũng không đẩy mạnh, nhưng đúng lúc Nguyên Dục Tuyết vừa điều tiết xong, bị bất ngờ nên tiến lên trước một bước ---
Vốn dĩ cậu và Giới Chu Diễn đã đứng sát gần, như vậy giống như là được hắn ôm vào lòng.
Nguyên Dục Tuyết ngơ ngác ngẩng lên, lại trùng hợp như thế, Giới Chu Diễn lo lắng cho cậu nên cũng cúi xuống quan sát xem Nguyên Dục Tuyết va phải mình có khó chịu hơn không. Thế là động tác vô tình và thời điểm trùng hợp, hai cánh môi bỗng sượt qua, mềm mại dán vào nhau.
A Kiếm và lão Vương thấy chủ nhà lảo đảo ngã sấp xuống, còn tưởng là gã sợ quá không đứng nổi, không khỏi câm nín.
Nguyên Dục Tuyết lại phát hiện động tác nhỏ của Giới Chu Diễn, hơi liếc hắn một cái --- Không nói gì.
Thực tế thì họ cũng không rảnh để ý xem chủ nhà có bao nhiêu chật vật, tất cả tập trung vào vách thang máy... Nếu mấy thứ này còn có thể được gọi là thang máy.
Tơ máu uốn lượn kéo dài từ trên xuống trông như mạch máu, leo quanh tường thang máy. Mà mặt tường bóng loáng đã hóa thành những khối thịt mềm mại đỏ tươi, kín kẽ bao vây bọn họ.
Bốn người như bị bọc trong một khối thịt "còn sống", giống như đang ở trong một cái kén, xúc cảm dưới chân khiến họ không thể nghĩ rằng mình còn đang đứng trong thang máy.
Những bức tường chậm rãi xê dịch rất sống động, giống như dạ dày của thứ sinh vật nào đó đang co bóp... Suy đoán thứ hai hiển nhiên khiến người chơi cảm giác được điều chẳng lành. Họ nhìn bốn bức tường thịt bắt đầu chảy máu, không khỏi nhức đầu.
Chưa được trải nghiệm sự lợi hại của đám máu đó cũng biết lỡ chạm vào sẽ không có gì tốt đẹp.
A Kiếm lạnh lùng lui lại một bước, rút kiếm gỗ đào vẽ một đường bảo vệ hai bên sườn, miễn cưỡng ngăn được đống máu kia lan tới.
"Đứng lên."
Khi đống chất lỏng chầm chậm chảy tới, Nguyên Dục Tuyết bỗng mở miệng. Trong không gian bịt kín ngột ngạt, thoang thoảng thứ mùi quái vị này, âm thanh ấy toát lên sự lạnh lẽo tựa như trận tuyết chợt xuất hiện giữa ngày hè nóng bức. Rành rọt rơi vào trong tai, khiến đầu óc đã có chút mê muội trở nên tỉnh táo.
Chủ nhà nhanh chóng ý thức được những lời này là nói với mình.
Gã lồm cồm bò dậy. Vừa rồi ngã xuống, mặt gã gần như áp sát vào bức tường thịt kia, gần tới nỗi có thể cảm nhận được mùi tanh ập vào mặt, đầu óc cũng trở nên hỗn loạn. Nhưng nghe được giọng Nguyên Dục Tuyết, động tác của gã lại không hề chậm, không chỉ vèo cái nhảy lên, còn rất biết điều nhích lại gần Nguyên Dục Tuyết.
Cuối cũng gã cũng biết chỗ dựa duy nhất ở đây là ai.
Giới Chu Diễn bị Nguyên Dục Tuyết nhìn chằm chằm: "..."
Hắn lưỡng lự, cuối cùng vẫn thu chân về.
Thế là chủ nhà còn tưởng rằng mình đã thoát khỏi phạm vi tra tấn của quỷ quái.
Không riêng gì máu chảy, những bức tường thịt kia cũng không ngừng co rút lại, ép về phía đám người.
Không gian trong thang máy vốn khoảng chừng 7 mét vuông, nhưng do hình thái thay đổi nên có lẽ còn chưa ai nhận ra những "vách tường" đó đang chậm rãi đẩy vào. Có điều là người máy vô cùng nhạy cảm với số liệu, Nguyên Dục Tuyết dễ dàng phát hiện loại biến hóa này, có thể dự đoán được đợi thêm một chút, bọn họ sẽ bị vây chết trong thang máy, bị những bức tường thịt kia cắn nuốt.
Hoàn cảnh bây giờ rất tồi tệ. Ánh sáng đỏ điên cuồng chớp tắt, khiến người ta không phân biệt được là đèn khẩn cấp trong thang máy hay là màu phản xạ ra từ đống máu kia.
Nguyên Dục Tuyết giương mắt, con ngươi đen sâu hun hút phản chiếu ánh sáng đỏ không ngừng lập lòe, bình lặng như một khe vực thẳm.
Trong tình trạng hỗn loạn này, Giới Chu Diễn nhìn Nguyên Dục Tuyết, bỗng nao nao. Hắn thấy đôi mắt ấy thật quá đẹp, sáng ngời như tinh tú, ngẩn người trong một thoáng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nguyên Dục Tuyết bị Giới Chu Diễn nhìn chằm chằm, ngay sau đó cậu ngẩng lên nhìn vị trí trần nhà ---
Bọn họ đang ở trong thang máy, thứ nhìn thấy không phải trần nhà mà là phần trần thang máy được làm bằng kim loại màu xám bạc phẳng lì, nó chưa bị biến thành tường thịt.
Có điều dù chưa thành dị vật, nó cũng không khá hơn là bao.
Con ngươi Nguyên Dục Tuyết tập trung ở một điểm, trong tay xuất hiện thanh đao. Đao đã rời vỏ, lưỡi đao sáng như tuyết thậm chí chiếu rọi không gian ảm đạm. Những người khác chú ý tới động tác của cậu, cũng vô thức nhìn theo, ánh mắt chạm tới trần thang máy lại rùng mình, bỗng lạnh người.
Bọn họ thế mà không chú ý tới, chẳng biết từ lúc nào, trên đó đã treo một con quỷ.
Nó miễn cưỡng có tứ chi và hình dạng con người, nhưng tứ chi khô quắt, bám trên trần như một con nhện, bụng phình to như người bị bệnh phù thũng --- Trong mắt trái của A Kiếm, thứ tích trong bụng nó không phải dịch, mà là oán khí sâu đậm và quỷ khí nồng nặc đan xen với nhau, càng lúc càng phình to.
Có vẻ như nó đã phát hiện con người ở dưới nhìn thấy nó.
Con quỷ kia chậm rãi quay đầu lại, để lộ khuôn mặt không có ngũ quan.
A Kiếm bỗng thấy mắt trái cay xè, dường như là bị hun bởi quỷ khí nồng đậm. Y vô thức che mắt, bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để giết nó.
Quỷ vật trong phó bản có muôn vàn loại, có một phần là người sau khi chết có oán khí quá lớn biến thành --- Tình huống này thật ra rất hiếm. Bởi vì điều kiện khắc nghiệt, không phải ai cũng có thể chất để hóa thân thành quỷ.
Thường sẽ cần phải có tà thuật bồi dưỡng từ trong tối, hoặc là địa điểm tử vong, thời gian chết quá hung. Ví dụ như căn nhà ma này, thế mà nuôi dưỡng được ra vô số quỷ quái hóa thân từ người chết.
Phần lớn quỷ vật là tụ tập từ quỷ khí, một số khác là do tà ma sinh ra trong bóng tối tạo thành, thường sẽ có hình thái kì dị hơn một chút, đều là những sinh vật đáng sợ nhất trong trí tưởng tượng của con người. Bọn chúng chưa chắc đã mạnh hơn, nhưng chắc chắn vô cùng hung ác và quỷ quyệt, vì chúng không có cảm xúc của con người, cũng không biết sợ, chỉ muốn ăn thịt người sống. Chúng là loại sẽ chiến đấu với con người cho tới chết.
Từ khi A Kiếm khai thông được con mắt trái, y mơ hồ có thể phân biệt được hai loại ma quỷ, mà con ở trước mặt hiển nhiên thuộc về dạng khó giải quyết ---
Quỷ vật dán trên trần vươn chiếc cổ cũng dài mảnh như tứ chi của nó. Khuôn mặt trống không bỗng nứt một đường, giống như là há miệng, để lộ cái hố đỏ lòm và từng hàm răng nhọn hoắt, chiếc lưỡi xoắn ốc kéo vào tới tận trong, nước miếng tanh hôi nhỏ xuống. Cái đầu kia bỗng tách ra khỏi cơ thể bay tới.
Trong bóng tối, không biết là ai hét lên một tiếng sợ hãi.
Một giây sau, Phá Hồng Mông đã rơi vào cái "miệng" kia, chặn lại cái lưỡi đang vươn ra và răng của nó, hơi vung về phía trước, như cắt đậu phụ chém đôi đầu con quái vật.
Nhưng cái đầu biết bay đó bị chém lại không rơi xuống đất, nó tách làm hai phần riêng biệt, giữa mỗi phần lại nứt ra một cái miệng.
A Kiếm nhắm một mắt, dùng kiếm gỗ đào làm môi giới, nhanh chóng chém về phía hai cái đầu kia. Lão Vương như gặp địch, cắn nát đầu ngón tay, bôi lên đạo cụ, chiếu cái gương nhỏ về phía quỷ quái, nhẹ giọng đọc chú ---
Trong đó, dường như chỉ có Giới Chu Diễn và chủ nhà là không nhúc nhích.
Không cần nói tất cả cũng biết, cái đầu kia là hướng về phía chủ nhà.
Mà gã lúc này cũng rất thức thời, dùng chạy trối chết để miêu tả cũng không khoa trương, tóm lại biết bảo vệ bản thân, dính chặt lấy mấy người chơi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giới Chu Diễn không hề nhúc nhích, chỉ nhìn về phía cơ thể đang bám trên trần.
Nơi đó mới là sinh môn.
Trong lúc chiến đấu, Nguyên Dục Tuyết cũng thoáng nhìn, bắt gặp ánh mắt của Giới Chu Diễn. Cậu như cảm giác được, nhanh chóng dời tầm mắt. Chỉ một giây sau, Nguyên Dục Tuyết lấy đà vọt lên, Phá Hồng Mông chém thẳng lên trần, Giới Chu Diễn chỉ im lặng theo sau, một cơn gió như lưỡi dao vô hình thổi qua, cùng chém vào cơ thể con quỷ kia.
Sau khi chém đứt, tiếng va chạm với mặt phẳng kim loại như tiếng ngọc đá va vào nhau, lanh lảnh chói tai.
Cái đầu quỷ đột nhiên dừng lại, vậy mà buông tha máu thịt tươi mới đã gần trong gang tấc, chuyển sang bay lên trên đỉnh như muốn cứu vãn tình hình, nhưng quá muộn rồi.
Một luồng sáng yếu ớt chiếu ra từ trên trần, ánh đèn khẩn cấp, tiếng cảnh báo vang dội, tất cả đều ngừng lại ở giây phút đó.
Những bức tường thịt như thủy triều rút xuống, bỗng chốc xơ cứng tại chỗ, mất đi xúc cảm đàn hồi của thịt tươi, trở thành từng khối vật chất cứng rắn như đá. Nó dần biến mất, hiện ra vách tường kim loại màu khói xám, cửa thang máy, bảng số và màn hình.
Mọi người tưởng rằng chuyện đã giải quyết, thậm chí chủ nhà cũng hèn mọn ngẩng lên ---
Thang máy bỗng kịch liệt rơi xuống.
Giống như từ độ cao mấy chục tầng bỗng mất trọng lực, họ thậm chí còn nghe được âm thanh rất nhỏ... Như là tiếng dây cáp kịch liệt ma sát, thậm chí cọ tới tóe lửa.
Cảm giác mất trọng lượng mãnh liệt như sóng biển lập tức bao trùm tất cả. Tiếng gió rít gào, chân đứng không vững, giống như sắp bị sóng gió kia đánh tan.
Khi cảm giác mất trọng lượng đau đớn này kéo dài tưởng như vô hạn, mọi người mới ý thức được, nói là rơi từ mấy chục tầng lầu xuống là quá coi thường rồi --- Vì nếu là mấy chục tầng thật thì sẽ không rơi mãi như thế, đáng lẽ phải chạm đáy máu thịt be bét từ nãy.
Họ như đang rơi từ không trung mấy trăm tầng lầu xuống mới có trải nghiệm vô cùng mãnh liệt này. Giống mấy quả sơ ri đặt trong hộp bị điên cuồng xóc lên, bị ép cho dập nát. Có điều với gia tốc rơi từ mấy trăm tầng xuống, cơ thể họ chắc chắn sẽ không đẹp hơn sơ ri nát.
Nguyên Dục Tuyết cũng hơi choáng.
Cảm giác khó chịu của cậu với những người khác không giống nhau, thuần túy là do giác quan quá nhạy cảm. Thế nên ở không gian bịt kín như vậy, đột ngột rơi từ trên không trung xuống, ảnh hưởng cậu phải chịu lớn hơn so với những người khác.
Nguyên Dục Tuyết nhanh chóng điều chỉnh lại, cậu thậm chí còn hơi nhấc mặt nạ lên, để lộ răng môi giúp làm dịu sự khó chịu mà hệ thống giác quan quá nhạy cảm mang lại. Khung máy điều tiết cùng lắm là vài giây... Nhưng đúng lúc này, Giới Chu Diễn lại phát hiện, hơi nhíu mày đi tới đỡ cậu.
Hai người đứng sát gần nhau.
Trong quá trình rơi tự do kịch liệt này, ngoài Giới Chu Diễn khác người ra thì không ai đứng vững được.
Mà Giới Chu Diễn lại chỉ tập trung vào việc "Nguyên Dục Tuyết có vẻ đang khó chịu", không để ý A Kiếm lảo đảo, vô tình va phải, đẩy Nguyên Dục Tuyết một cái.
Thật ra cũng không đẩy mạnh, nhưng đúng lúc Nguyên Dục Tuyết vừa điều tiết xong, bị bất ngờ nên tiến lên trước một bước ---
Vốn dĩ cậu và Giới Chu Diễn đã đứng sát gần, như vậy giống như là được hắn ôm vào lòng.
Nguyên Dục Tuyết ngơ ngác ngẩng lên, lại trùng hợp như thế, Giới Chu Diễn lo lắng cho cậu nên cũng cúi xuống quan sát xem Nguyên Dục Tuyết va phải mình có khó chịu hơn không. Thế là động tác vô tình và thời điểm trùng hợp, hai cánh môi bỗng sượt qua, mềm mại dán vào nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro