Sống Thử Ở Nhà...
Húy Tật
2024-09-25 10:40:46
Edit: Ry
Nguyên Dục Tuyết mượn chủ nhà.
Trạng thái hiện tại của gã rất tệ, đang ngủ... Hay đúng hơn là ngất, nhưng biến hóa về ngoại hình đã hết sức rõ rệt.
Phần lưng cong lên, khung xương dị dạng, tay dài nhỏ như cái que chống đỡ cơ thể. Chân thì cuộn lại, cong thành đường nét hết sức kì dị, còn mơ hồ thấy được bộ lông đen đang dần mọc ra.
Đó hiển nhiên không phải lông tơ mảnh của con người, chí ít lông tơ là mềm mại, mà lông trên người chủ nhà như lông của động vật, vừa dày vừa cứng.
Nguyên Dục Tuyết lạnh nhạt nhìn xuống vị chủ nhà bất cứ lúc nào cũng có thể trở thành cựu chủ nhà này.
Khuôn mặt vốn có thể coi là hòa nhã đã biến hóa mãnh liệt.
Cằm nhọn hoắt, xương mặt nhô ra, răng không thể giấu được dưới môi, chìa ra ngoài một đoạn sắc lẻm, thậm chí còn không khống chế được chảy nước dãi.
Một mùi hôi thối kì quái bốc lên khiến gã chỉ cần nằm đó đã không ai muốn lại gần.
Có điều Nguyên Dục Tuyết không nằm trong phạm vi này.
Cậu có vẻ không ngại trạng thái nhếch nhách của chủ nhà hiện giờ, trước hết mượn dùng máy in trong biệt thự in một phần hợp đồng, đặt xuống trước mặt gã, rồi cưỡng ép đánh thức chủ nhà còn đang hôn mê.
Đại khái là đã bị ám chỉ nhận thức, chủ nhà cực kì cảnh giác với sự tồn tại của Nguyên Dục Tuyết, hoặc là bản năng bài xích với người sắp cướp đi địa vị của mình. Vừa tỉnh lại, gã đã ngoác cái miệng tanh hôi với Nguyên Dục Tuyết, như một con chó dại dữ dằn.
Mà bé gái đứng cạnh Nguyên Dục Tuyết thấy vậy thì cúi đầu nhìn gã.
Như con chó bị giẫm đuôi, vừa rồi còn nhe răng đe dọa trông cực kì đáng sợ, chủ nhà lập tức rụt về, bò lổm ngổm rên ư ử từng tiếng. Nhưng gã không phải đang lấy lòng người trước mặt, mà là vô cùng sợ hãi.
Chuyển từ sợ Tiểu La sang sợ Nguyên Dục Tuyết.
Mà trong nỗi sợ này, Nguyên Dục Tuyết lại cưỡng ép đè tay gã lại, ép gã kí hợp đồng rồi in dấu vân tay.
Nếu lúc này chủ nhà còn lý trí, gã chắc chắn sẽ không bao giờ đồng ý loại hợp đồng hoang đường này, nhưng về hình thức thì Nguyên Dục Tuyết đã có hợp đồng.
Thủ tục ký kết điện tử đã hoàn thành, thêm một bản hợp đồng giấy nữa, quyền sở hữu biệt thự lập tức diễn ra chuyển đổi cuối cùng.
Nguyên Dục Tuyết lại cảm nhận được rõ rệt mối liên kết kia.
Nó nối liền với ý thức của cậu, mang tới lượng thông tin khổng lồ, bao gồm thể ý chí to lớn đến mức có thể phá hủy thế giới tinh thần của bất cứ ai, để ý chí của chính người đó bị bị ăn mòn tan rã.
Chỉ là tinh thần lực của Nguyên Dục Tuyết lại khác.
Mỗi lần thẩm tra tư liệu trong cơ sở dữ liệu, cậu đều gặp phải lượng thông tin khổng lồ này, nên có thể nói tinh thần lực đã được rèn luyện tương đối kiên cố. Huống hồ khả năng xử lý thông tin của người máy vốn xuất sắc hơn con người, cũng rất khó bị "tạp chất" ảnh hưởng.
Thế là đối mặt với luồng liên kết, đồng thời xen lẫn oán khí, âm khí, các loại ý thức xấu xa, cùng với lượng thông tin đủ khiến người ta nổi điên, biểu hiện của cậu tương đối bình thản.
Thay vì nói chủ nhà tiếp nạp ý thức, chi bằng nói bị đồng hóa bởi tất cả oán hận căm phẫn ngưng tụ trong biệt thự này từ lúc nó sinh ra cho đến nay. Dòng chảy ý thức khiến con người phát điên kia tới tay Nguyên Dục Tuyết lại như hóa thành một chú mèo nhỏ ngoan ngoãn, khoe chiếc bụng mềm của mình để lấy lòng.
Mỗi một đời chủ nhà trước kia, đều trở thành "chủ nhân của căn nhà".
Nhưng thực tế bị loại ý thức khổng lồ này ăn mòn, chúng chỉ trở thành một cái xác không cho là mình có thể thực hiện quyền lực của chủ nhân mà thôi.
Bọn chúng nghe lời "thần", giao những mệnh lệnh tưởng là mình tự nghĩ ra, nhưng thực tế không khác nào con mồi, đều là những con mồi dùng để cung cấp năng lượng.
Tuy nhiên Nguyên Dục Tuyết không ý thức được điều này, cậu cũng không biết tình huống của các chủ nhà khác khi tiếp quản biệt thự hoàn toàn khác với mình, chỉ là cảm thấy... Không ngờ cũng hao sức thật.
Mức tiêu hao quá độ này thậm chí khiến Nguyên Dục Tuyết phải nhắm mắt, kiểm tra năng lượng còn lại.
Năng lượng cũng bị tiêu hao, còn phí phạm rất nhiều.
Nhiệm vụ hoàn thành, sắc mặt Nguyên Dục Tuyết lại có vẻ xanh xao.
Cậu hơi mím môi, thu hồi hợp đồng, đứng dậy lùi lại còn hơi lảo đảo.
Ngay khi Nguyên Dục Tuyết có dấu hiệu lảo đảo, Giới Chu Diễn đã tiến tới đỡ cậu, ánh mắt lướt trên khuôn mặt tái nhợt, đáy mắt hiện rõ sự lo lắng, còn có chút tức giận.
Hắn đương nhiên sẽ lo cho Nguyên Dục Tuyết.
Không hiểu sao còn giận nữa.
Hoàn tất tiêu hóa chút thông tin còn lại, Nguyên Dục Tuyết cảm giác mình có một mối liên kết cực kì vi diệu với biệt thự, cậu có thêm rất nhiều quyền lợi, việc có thể làm cũng tăng lên.
Đang tự hỏi mình có thể lợi dụng những quyền này làm gì --- Nguyên Dục Tuyết ngẩn người, không hề nhận ra mình được Giới Chu Diễn đỡ.
Cho đến khi Giới Chu Diễn bắt đầu hỏi cậu khó chịu ở đâu, Nguyên Dục Tuyết mới sực tỉnh, chú ý tới nhiệt độ tay của Giới Chu Diễn, và hàng mày khẽ nhíu của hắn.
Không chỉ hắn, những người khác cũng chạy tới vây quanh, lo âu nhìn cậu.
Dù sao chuyện này... Cũng là khiêu chiến với lỗ thủng trong quy tắc hệ thống, có độ nguy hiểm nhất định, ai biết cậu có chịu ngăn cản nào không, liệu có bị thương không.
Tất cả mọi người căng thẳng, như gặp phải tai họa to lớn.
Tiểu La vẫn luôn đứng cạnh Nguyên Dục Tuyết.
Cô bé mở to đôi mắt đen láy, ngẩng đầu nhìn cậu, mơ hồ toát ra vẻ lo lắng. Lúc này Nguyên Dục Tuyết mới hoàn hồn, gật đầu nói: "... Thành công."
Cậu tưởng là mọi người căng thẳng như vậy là lo không biết kế hoạch có thành công không, thế là trả lời trước vấn đề họ để ý nhất.
Hợp đồng đã kí kết, quyền hạn của chủ nhà hoàn toàn chuyển sang cho Nguyên Dục Tuyết.
Nhưng đám Giới Chu Diễn lại chỉ sợ Nguyên Dục Tuyết bị thương, tại sao kí hợp đồng xong sắc mặt lại khó coi như vậy.
Giới Chu Diễn nghe thấy Nguyên Dục Tuyết ưu tiên trả lời câu này còn không vui rủ mắt, sắc mặt tối tăm. Bàn tay đang đỡ Nguyên Dục Tuyết vẫn nóng hổi, truyền tới hơi ấm.
"Tôi không quan tâm thành công hay không thành công." Giới Chu Diễn nói rất khẽ, ngoài Nguyên Dục Tuyết ra gần như không ai nghe được hắn nghiến răng nói ra những lời này: "... Sắc mặt khó coi thành như vậy."
Hắn có vẻ tức giận, khiến Nguyên Dục Tuyết do dự.
Cậu thật sự hiếm khi thấy Giới Chu Diễn tức giận, nhất là giận cậu.
Cậu suy nghĩ một hồi, không biết nên làm gì lúc này mới khiến Giới Chu Diễn nguôi giận.
Nguyên Dục Tuyết thử phân tích thứ cảm xúc hết sức phức tạp với một người máy, do dự vài giây, cậu giơ tay nhẹ nhàng chạm lên tay Giới Chu Diễn, thử nói: "... Tôi không sao."
Nguyên Dục Tuyết bình tĩnh an ủi hắn: "Tôi không khó chịu, mọi chuyện rất thuận lợi."
Thế là Giới Chu Diễn vừa rồi còn giận Nguyên Dục Tuyết, môi đang mím chặt lại hơi nhả ra.
Không chỉ có Giới Chu Diễn được trấn an, những người khác cũng vì lời này miễn cưỡng ổn định lại sự lo nghĩ.
Không bị thương là tốt.
Yêu cầu của họ được hạ xuống quá thấp.
Về chuyện sự tình có thuận lợi hay không, thật ra cũng không cần Nguyên Dục Tuyết mở miệng Tiểu La đã biết, hợp đồng chuyển giao sở hữu đã thành lập, được quy tắc chấp nhận.
Lúc này, trong mắt Tiểu La lại hiện lên sự quyến luyến. Cô bé dựa vào Nguyên Dục Tuyết, cả người rúc lại thành một cục, độ hiện diện cực thấp. Em lo lắng kéo áo cậu, sau đó nhẹ nhàng dụi đầu vào góc áo Nguyên Dục Tuyết, có sự thân thiết không nói rõ được, dính người tới mức kì lạ.
Nhưng Nguyên Dục Tuyết không để ý.
Cậu cúi xuống nhìn Tiểu La, lại nghe được giọng nói không xuất phát từ cổ họng đó, do dự trong một thoáng rồi vươn tay đặt lên mái tóc đen mềm của em, nhẹ nhàng vuốt ve, khẽ đáp: "Ừ."
Ánh mắt A Kiếm dính chặt lấy Nguyên Dục Tuyết, cùng với bàn tay đang xoa đầu Tiểu La.
Cậu ấy...
Không biết A Kiếm nghĩ đến cái gì mà khó chịu quay mặt đi, không nói năng gì.
Chị Đỏ ở bên cạnh hơi đỏ mặt, chỉ có lão Vương thích ứng tương đối mau, tính cách cũng là kiểu thẳng thắn không giấu giếm. Ông đi lên trước hỏi thăm chuyện liên quan tới chuyển quyền chủ nhà, nhận được khẳng định thì cảm thấy như đang mơ vậy.
Lão Vương nghe được Nguyên Dục Tuyết trở thành chủ nhà còn vui hơn cả bản thân nhận được đạo cụ đặc thù. Điều ông nghĩ tới đầu tiên là họ không cần phải vất vả đưa ra lựa chọn nữa, cái phó bản này đúng là làm khó người ta.
"Cậu không phải người xấu, cũng sẽ không dị hoá, nên không cần phải hiến tế đúng không?" Ông thì thầm hỏi.
Đương nhiên sau khi vấn đề cần phải đối mặt nhất đã được giải quyết, lão Vương mới nhận ra, Nguyên Dục Tuyết trở thành chủ nhà còn mang lại rất nhiều lợi ích ---
Ví dụ như bọn họ cần phải bảo vệ chủ nhà, nhưng Nguyên Dục Tuyết có thân thủ phi phàm, yêu cầu cần bảo vệ giảm mạnh.
Huống hồ Nguyên Dục Tuyết chưa từng hại ai, sẽ không bị tế phẩm sau khi chết hóa thân thành ác quỷ trả thù, bớt được rất nhiều phiền phức.
Mà quan trọng nhất là Nguyên Dục Tuyết sẽ không đuổi người chơi ra khỏi biệt thự.
Nguy cơ lớn nhất trong nhiệm vụ chính đã không còn.
Lão Vương cuối cùng cũng ý thức được, so với việc để một NPC khốn nạn làm chủ nhà, gây thêm phiền phức cho họ thì người một nhà làm chủ sướng muốn chết đi được!
Đây vẫn chỉ là nhiệm vụ chính, nghĩ xa hơn một chút thì sao, ví dụ như có một nhiệm vụ chi nhánh là phải có được sự tán thành của chủ nhà. Loại nhiệm vụ này trước kia lão Vương từng làm rồi, yêu cầu thu hoạch lòng tin, tán thành, thậm chí tình cảm của một NPC thường là nhiệm vụ tử vong. Vì đối mặt với người chơi, NPC luôn rất đề phòng, giá trị cảm xúc với họ sẽ luôn được cung cấp hết sức cẩn thận.
Nhưng lần này nhiệm vụ yêu cầu nhận được sự tán thành của chủ nhà --- Giờ chủ nhà lại thành người của bọn họ, cái tán thành muốn bao nhiêu chẳng có?!
Lão Vương vừa nghĩ vừa hớn hở, khuôn mặt cũng lộ rõ vẻ mừng rỡ, còn cố ý làm trò: "Ông chủ Nguyên, ngài nhớ phải cho tôi nhiều sao hơn những người khác nhé, tôi muốn kiếm thêm chút điểm tích lũy tiêu xài!"
Chị Đỏ đã bình tĩnh trở lại, hiển nhiên cũng nghĩ đến nhiệm vụ chi nhánh kia, bị chọc cười, sau đó nghiêm mặt, cứng rắn nói: "Chú lượn đi."
Nguyên Dục Tuyết nghe bọn họ đấu võ mồm, cũng không ý thức được bản thân đang mỉm cười rất khẽ, còn chân thành trả lời: "Được, sẽ thêm sao."
Chị Đỏ liếc nhìn nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt xinh đẹp kia, mặt lại đỏ lên quay đi, tay quấn lọn tóc, không nói gì.
Nguyên Dục Tuyết mượn chủ nhà.
Trạng thái hiện tại của gã rất tệ, đang ngủ... Hay đúng hơn là ngất, nhưng biến hóa về ngoại hình đã hết sức rõ rệt.
Phần lưng cong lên, khung xương dị dạng, tay dài nhỏ như cái que chống đỡ cơ thể. Chân thì cuộn lại, cong thành đường nét hết sức kì dị, còn mơ hồ thấy được bộ lông đen đang dần mọc ra.
Đó hiển nhiên không phải lông tơ mảnh của con người, chí ít lông tơ là mềm mại, mà lông trên người chủ nhà như lông của động vật, vừa dày vừa cứng.
Nguyên Dục Tuyết lạnh nhạt nhìn xuống vị chủ nhà bất cứ lúc nào cũng có thể trở thành cựu chủ nhà này.
Khuôn mặt vốn có thể coi là hòa nhã đã biến hóa mãnh liệt.
Cằm nhọn hoắt, xương mặt nhô ra, răng không thể giấu được dưới môi, chìa ra ngoài một đoạn sắc lẻm, thậm chí còn không khống chế được chảy nước dãi.
Một mùi hôi thối kì quái bốc lên khiến gã chỉ cần nằm đó đã không ai muốn lại gần.
Có điều Nguyên Dục Tuyết không nằm trong phạm vi này.
Cậu có vẻ không ngại trạng thái nhếch nhách của chủ nhà hiện giờ, trước hết mượn dùng máy in trong biệt thự in một phần hợp đồng, đặt xuống trước mặt gã, rồi cưỡng ép đánh thức chủ nhà còn đang hôn mê.
Đại khái là đã bị ám chỉ nhận thức, chủ nhà cực kì cảnh giác với sự tồn tại của Nguyên Dục Tuyết, hoặc là bản năng bài xích với người sắp cướp đi địa vị của mình. Vừa tỉnh lại, gã đã ngoác cái miệng tanh hôi với Nguyên Dục Tuyết, như một con chó dại dữ dằn.
Mà bé gái đứng cạnh Nguyên Dục Tuyết thấy vậy thì cúi đầu nhìn gã.
Như con chó bị giẫm đuôi, vừa rồi còn nhe răng đe dọa trông cực kì đáng sợ, chủ nhà lập tức rụt về, bò lổm ngổm rên ư ử từng tiếng. Nhưng gã không phải đang lấy lòng người trước mặt, mà là vô cùng sợ hãi.
Chuyển từ sợ Tiểu La sang sợ Nguyên Dục Tuyết.
Mà trong nỗi sợ này, Nguyên Dục Tuyết lại cưỡng ép đè tay gã lại, ép gã kí hợp đồng rồi in dấu vân tay.
Nếu lúc này chủ nhà còn lý trí, gã chắc chắn sẽ không bao giờ đồng ý loại hợp đồng hoang đường này, nhưng về hình thức thì Nguyên Dục Tuyết đã có hợp đồng.
Thủ tục ký kết điện tử đã hoàn thành, thêm một bản hợp đồng giấy nữa, quyền sở hữu biệt thự lập tức diễn ra chuyển đổi cuối cùng.
Nguyên Dục Tuyết lại cảm nhận được rõ rệt mối liên kết kia.
Nó nối liền với ý thức của cậu, mang tới lượng thông tin khổng lồ, bao gồm thể ý chí to lớn đến mức có thể phá hủy thế giới tinh thần của bất cứ ai, để ý chí của chính người đó bị bị ăn mòn tan rã.
Chỉ là tinh thần lực của Nguyên Dục Tuyết lại khác.
Mỗi lần thẩm tra tư liệu trong cơ sở dữ liệu, cậu đều gặp phải lượng thông tin khổng lồ này, nên có thể nói tinh thần lực đã được rèn luyện tương đối kiên cố. Huống hồ khả năng xử lý thông tin của người máy vốn xuất sắc hơn con người, cũng rất khó bị "tạp chất" ảnh hưởng.
Thế là đối mặt với luồng liên kết, đồng thời xen lẫn oán khí, âm khí, các loại ý thức xấu xa, cùng với lượng thông tin đủ khiến người ta nổi điên, biểu hiện của cậu tương đối bình thản.
Thay vì nói chủ nhà tiếp nạp ý thức, chi bằng nói bị đồng hóa bởi tất cả oán hận căm phẫn ngưng tụ trong biệt thự này từ lúc nó sinh ra cho đến nay. Dòng chảy ý thức khiến con người phát điên kia tới tay Nguyên Dục Tuyết lại như hóa thành một chú mèo nhỏ ngoan ngoãn, khoe chiếc bụng mềm của mình để lấy lòng.
Mỗi một đời chủ nhà trước kia, đều trở thành "chủ nhân của căn nhà".
Nhưng thực tế bị loại ý thức khổng lồ này ăn mòn, chúng chỉ trở thành một cái xác không cho là mình có thể thực hiện quyền lực của chủ nhân mà thôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bọn chúng nghe lời "thần", giao những mệnh lệnh tưởng là mình tự nghĩ ra, nhưng thực tế không khác nào con mồi, đều là những con mồi dùng để cung cấp năng lượng.
Tuy nhiên Nguyên Dục Tuyết không ý thức được điều này, cậu cũng không biết tình huống của các chủ nhà khác khi tiếp quản biệt thự hoàn toàn khác với mình, chỉ là cảm thấy... Không ngờ cũng hao sức thật.
Mức tiêu hao quá độ này thậm chí khiến Nguyên Dục Tuyết phải nhắm mắt, kiểm tra năng lượng còn lại.
Năng lượng cũng bị tiêu hao, còn phí phạm rất nhiều.
Nhiệm vụ hoàn thành, sắc mặt Nguyên Dục Tuyết lại có vẻ xanh xao.
Cậu hơi mím môi, thu hồi hợp đồng, đứng dậy lùi lại còn hơi lảo đảo.
Ngay khi Nguyên Dục Tuyết có dấu hiệu lảo đảo, Giới Chu Diễn đã tiến tới đỡ cậu, ánh mắt lướt trên khuôn mặt tái nhợt, đáy mắt hiện rõ sự lo lắng, còn có chút tức giận.
Hắn đương nhiên sẽ lo cho Nguyên Dục Tuyết.
Không hiểu sao còn giận nữa.
Hoàn tất tiêu hóa chút thông tin còn lại, Nguyên Dục Tuyết cảm giác mình có một mối liên kết cực kì vi diệu với biệt thự, cậu có thêm rất nhiều quyền lợi, việc có thể làm cũng tăng lên.
Đang tự hỏi mình có thể lợi dụng những quyền này làm gì --- Nguyên Dục Tuyết ngẩn người, không hề nhận ra mình được Giới Chu Diễn đỡ.
Cho đến khi Giới Chu Diễn bắt đầu hỏi cậu khó chịu ở đâu, Nguyên Dục Tuyết mới sực tỉnh, chú ý tới nhiệt độ tay của Giới Chu Diễn, và hàng mày khẽ nhíu của hắn.
Không chỉ hắn, những người khác cũng chạy tới vây quanh, lo âu nhìn cậu.
Dù sao chuyện này... Cũng là khiêu chiến với lỗ thủng trong quy tắc hệ thống, có độ nguy hiểm nhất định, ai biết cậu có chịu ngăn cản nào không, liệu có bị thương không.
Tất cả mọi người căng thẳng, như gặp phải tai họa to lớn.
Tiểu La vẫn luôn đứng cạnh Nguyên Dục Tuyết.
Cô bé mở to đôi mắt đen láy, ngẩng đầu nhìn cậu, mơ hồ toát ra vẻ lo lắng. Lúc này Nguyên Dục Tuyết mới hoàn hồn, gật đầu nói: "... Thành công."
Cậu tưởng là mọi người căng thẳng như vậy là lo không biết kế hoạch có thành công không, thế là trả lời trước vấn đề họ để ý nhất.
Hợp đồng đã kí kết, quyền hạn của chủ nhà hoàn toàn chuyển sang cho Nguyên Dục Tuyết.
Nhưng đám Giới Chu Diễn lại chỉ sợ Nguyên Dục Tuyết bị thương, tại sao kí hợp đồng xong sắc mặt lại khó coi như vậy.
Giới Chu Diễn nghe thấy Nguyên Dục Tuyết ưu tiên trả lời câu này còn không vui rủ mắt, sắc mặt tối tăm. Bàn tay đang đỡ Nguyên Dục Tuyết vẫn nóng hổi, truyền tới hơi ấm.
"Tôi không quan tâm thành công hay không thành công." Giới Chu Diễn nói rất khẽ, ngoài Nguyên Dục Tuyết ra gần như không ai nghe được hắn nghiến răng nói ra những lời này: "... Sắc mặt khó coi thành như vậy."
Hắn có vẻ tức giận, khiến Nguyên Dục Tuyết do dự.
Cậu thật sự hiếm khi thấy Giới Chu Diễn tức giận, nhất là giận cậu.
Cậu suy nghĩ một hồi, không biết nên làm gì lúc này mới khiến Giới Chu Diễn nguôi giận.
Nguyên Dục Tuyết thử phân tích thứ cảm xúc hết sức phức tạp với một người máy, do dự vài giây, cậu giơ tay nhẹ nhàng chạm lên tay Giới Chu Diễn, thử nói: "... Tôi không sao."
Nguyên Dục Tuyết bình tĩnh an ủi hắn: "Tôi không khó chịu, mọi chuyện rất thuận lợi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thế là Giới Chu Diễn vừa rồi còn giận Nguyên Dục Tuyết, môi đang mím chặt lại hơi nhả ra.
Không chỉ có Giới Chu Diễn được trấn an, những người khác cũng vì lời này miễn cưỡng ổn định lại sự lo nghĩ.
Không bị thương là tốt.
Yêu cầu của họ được hạ xuống quá thấp.
Về chuyện sự tình có thuận lợi hay không, thật ra cũng không cần Nguyên Dục Tuyết mở miệng Tiểu La đã biết, hợp đồng chuyển giao sở hữu đã thành lập, được quy tắc chấp nhận.
Lúc này, trong mắt Tiểu La lại hiện lên sự quyến luyến. Cô bé dựa vào Nguyên Dục Tuyết, cả người rúc lại thành một cục, độ hiện diện cực thấp. Em lo lắng kéo áo cậu, sau đó nhẹ nhàng dụi đầu vào góc áo Nguyên Dục Tuyết, có sự thân thiết không nói rõ được, dính người tới mức kì lạ.
Nhưng Nguyên Dục Tuyết không để ý.
Cậu cúi xuống nhìn Tiểu La, lại nghe được giọng nói không xuất phát từ cổ họng đó, do dự trong một thoáng rồi vươn tay đặt lên mái tóc đen mềm của em, nhẹ nhàng vuốt ve, khẽ đáp: "Ừ."
Ánh mắt A Kiếm dính chặt lấy Nguyên Dục Tuyết, cùng với bàn tay đang xoa đầu Tiểu La.
Cậu ấy...
Không biết A Kiếm nghĩ đến cái gì mà khó chịu quay mặt đi, không nói năng gì.
Chị Đỏ ở bên cạnh hơi đỏ mặt, chỉ có lão Vương thích ứng tương đối mau, tính cách cũng là kiểu thẳng thắn không giấu giếm. Ông đi lên trước hỏi thăm chuyện liên quan tới chuyển quyền chủ nhà, nhận được khẳng định thì cảm thấy như đang mơ vậy.
Lão Vương nghe được Nguyên Dục Tuyết trở thành chủ nhà còn vui hơn cả bản thân nhận được đạo cụ đặc thù. Điều ông nghĩ tới đầu tiên là họ không cần phải vất vả đưa ra lựa chọn nữa, cái phó bản này đúng là làm khó người ta.
"Cậu không phải người xấu, cũng sẽ không dị hoá, nên không cần phải hiến tế đúng không?" Ông thì thầm hỏi.
Đương nhiên sau khi vấn đề cần phải đối mặt nhất đã được giải quyết, lão Vương mới nhận ra, Nguyên Dục Tuyết trở thành chủ nhà còn mang lại rất nhiều lợi ích ---
Ví dụ như bọn họ cần phải bảo vệ chủ nhà, nhưng Nguyên Dục Tuyết có thân thủ phi phàm, yêu cầu cần bảo vệ giảm mạnh.
Huống hồ Nguyên Dục Tuyết chưa từng hại ai, sẽ không bị tế phẩm sau khi chết hóa thân thành ác quỷ trả thù, bớt được rất nhiều phiền phức.
Mà quan trọng nhất là Nguyên Dục Tuyết sẽ không đuổi người chơi ra khỏi biệt thự.
Nguy cơ lớn nhất trong nhiệm vụ chính đã không còn.
Lão Vương cuối cùng cũng ý thức được, so với việc để một NPC khốn nạn làm chủ nhà, gây thêm phiền phức cho họ thì người một nhà làm chủ sướng muốn chết đi được!
Đây vẫn chỉ là nhiệm vụ chính, nghĩ xa hơn một chút thì sao, ví dụ như có một nhiệm vụ chi nhánh là phải có được sự tán thành của chủ nhà. Loại nhiệm vụ này trước kia lão Vương từng làm rồi, yêu cầu thu hoạch lòng tin, tán thành, thậm chí tình cảm của một NPC thường là nhiệm vụ tử vong. Vì đối mặt với người chơi, NPC luôn rất đề phòng, giá trị cảm xúc với họ sẽ luôn được cung cấp hết sức cẩn thận.
Nhưng lần này nhiệm vụ yêu cầu nhận được sự tán thành của chủ nhà --- Giờ chủ nhà lại thành người của bọn họ, cái tán thành muốn bao nhiêu chẳng có?!
Lão Vương vừa nghĩ vừa hớn hở, khuôn mặt cũng lộ rõ vẻ mừng rỡ, còn cố ý làm trò: "Ông chủ Nguyên, ngài nhớ phải cho tôi nhiều sao hơn những người khác nhé, tôi muốn kiếm thêm chút điểm tích lũy tiêu xài!"
Chị Đỏ đã bình tĩnh trở lại, hiển nhiên cũng nghĩ đến nhiệm vụ chi nhánh kia, bị chọc cười, sau đó nghiêm mặt, cứng rắn nói: "Chú lượn đi."
Nguyên Dục Tuyết nghe bọn họ đấu võ mồm, cũng không ý thức được bản thân đang mỉm cười rất khẽ, còn chân thành trả lời: "Được, sẽ thêm sao."
Chị Đỏ liếc nhìn nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt xinh đẹp kia, mặt lại đỏ lên quay đi, tay quấn lọn tóc, không nói gì.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro