Sống Thử Ở Nhà...
Húy Tật
2024-09-25 10:40:46
Edit: Ry
Con chữ trên màn hình điện thoại đập vào mắt, hàng mi Tiểu Minh lại rung rung, có lẽ là trải qua sự kiện lấy búp bê vừa rồi, cậu ta đã tin tưởng Nguyên Dục Tuyết và A Kiếm hơn hẳn, vô thức đọc nội dung tin nhắn lên.
"... Cậu làm rất tốt. Có điều búp bê vải đã bị hư hỏng nhẹ, yêu cầu trong vòng ba ngày hãy sửa lại nó, đặt ở phòng chủ nhà ở lầu một."
Tiểu Minh bị ép phải quan sát con búp bê kia, thấy vết rách phía trên thì hơi lộ vẻ khó xử.
Vừa rồi A Kiếm ra tay, kiếm khí đã cắt rách cái váy của nó, nhưng không tạo thành nhiều tổn hại. Chỗ nghiêm trọng là mấy vết rách đã tồn tại từ trước.
Mặt và người búp bê đều có những chỗ bục chỉ, lộ ra sợi bông trắng xù bên trong.
Mà nó bị cất trên gác mái khá lâu, dính đầy bụi, đúng thật là có vẻ rách nát cổ xưa. Trên mặt có vài sợi bông đã bung ra, chỉ ở cổ cũng bục, làm cái đầu nó cứ nghiêng sang một bên, nói là rách tung tóe cũng không quá đáng. Nhưng giờ chủ nhà lại yêu cầu cậu ta khâu lại con búp bê vải này --- Vốn Tiểu Minh còn nghĩ xong nhiệm vụ là quẳng nó đi, không ngờ còn phải đối mặt với thứ này mấy ngày mấy đêm.
Việc này đương nhiên không thể nhờ Nguyên Dục Tuyết và A Kiếm giúp, thế là sắc mặt cậu ta hơi cứng lại, tiếp nhận sự thật.
Sau khi nói cảm ơn hai người, Tiểu Minh chuẩn bị thử khâu lại con búp bê --- Đúng vậy, Tiểu Minh có biết chút kĩ xảo may vá quần áo, tuy là trình độ không cao lắm. Nhưng yêu cầu này với cậu ta mà nói thì ngoài việc con búp bê quá quỷ dị khiến tâm lý mâu thuẫn ra, Tiểu Minh cũng không bị làm khó.
Cậu ta muốn mau chóng hoàn thành nhiệm vụ của chủ nhà. Trước hết lau búp bê một lượt, để nó trông không bụi bẩn cũ kĩ quá nữa. Sau đó tìm chỉ và kim khâu ở hộp dụng cụ trong phòng, ngồi trên ghế sô pha cực kì cẩn thận luồn chỉ, hơi mím môi, khâu lại phần lưng đã rách lòi bông của búp bê.
Thật ra xét trên ấn tượng rập khuôn thì một thằng con trai ngồi may may vá vá trông rất không hài hòa. Nhưng cảnh tượng Tiểu Minh xe chỉ luồn kim lúc này, cẩn thận từng li từng tí, lại không hề có vẻ quái dị, chỉ càng khiến cậu ta có vẻ tinh tế tỉ mỉ.
Nguyên Dục Tuyết ngồi bên cạnh, im lặng quan sát hình ảnh này.
A Kiếm nhìn đi chỗ khác, không quan tâm lắm, cuối cùng ánh mắt lại rơi trên vết đỏ chói lọi trên cổ Nguyên Dục Tuyết. Do dự một hồi, y nói: "Tôi vẫn còn thuốc đỏ, cậu có cần nó để... Dùng cho vết thương không?"
Nguyên Dục Tuyết: "..."
Cậu hơi ngẩn ra.
Chỉ khi vết thương nghiêm trọng thì Nguyên Dục Tuyết mới dùng thứ thuốc chữa bệnh thần kì kia. Vết xước bé như này, đừng nói là bản thân Nguyên Dục Tuyết không có cảm giác đau... Nếu A Kiếm không nói thì chắc cậu còn quên. Tất nhiên là lịch sự từ chối: "Không cần đâu. Sẽ mau lành thôi."
Bị uyển chuyển từ chối, cái tay đang chuẩn bị lấy thuốc đỏ của A Kiếm hơi khựng lại, nhưng cũng không ép.
Tiểu Minh còn đang tập trung khâu búp bê, nhiệm vụ này không đáng sợ như cái trước, nên dù trong lòng có kiêng dè, Tiểu Minh cũng ngại không dám bảo A Kiếm và Nguyên Dục Tuyết ở lại với mình. Huống hồ hai người cũng có việc phải làm. Nguyên Dục Tuyết xin phép đi trước, mang quần áo đã được giặt là sạch sẽ theo.
"A Kiếm?" Tiểu Minh chú ý thấy A Kiếm còn đứng đây, không biết đang suy tư cái gì thì nhẹ giọng gọi y.
A Kiếm sực tỉnh, giờ mới chú ý là Nguyên Dục Tuyết đã đi.
Trong lòng y có chút hụt hẫng... Có lẽ là vì hiếm khi tâm tư mình tinh tế như vậy, lại bị người ta dứt khoát từ chối nên mới thấy bối rối.
Y nghĩ... Có khi nào Nguyên Dục Tuyết ghét mình không.
Dù sao thì chuyện vừa rồi y làm, thật sự có hơi thô lỗ khiến người ta ghét.
A Kiếm nghĩ tới đây, sắc mặt hơi trầm xuống, trông càng thêm nghiêm nghị. Tiểu Minh còn tưởng là có lẽ y đã phát hiện ra manh mối gì đó, dè dặt hỏi lại, chỉ nghe A Kiếm đáp: "Không có gì."
Y cũng chào tạm biệt, chỉ để lại Tiểu Minh một mình trong phòng.
Tiểu Minh cụp mắt, nhìn nhau với con búp bê.
Cậu ta hơi nghiêng đầu, bật phát sóng trực tiếp.
...
Tiểu Minh khâu búp bê tới trưa.
Nhiệm vụ này mặc dù trông rất đơn giản, thời gian cũng thoải mái, nhưng trên thực tế lại có độ khó khá lớn. Một là búp bê vải bị hỏng khá nhiều chỗ, cần phải cẩn thận sửa. Thứ hai là còn phải cẩn thận chọn lựa vật liệu sử dụng, trong biệt thự chỉ có một vải có chất liệu tương tự, Tiểu Minh chỉ có thể chọn loại vải khác thay vào, cố gắng vá sao cho chỗ đó không bị quá nham nhở.
Phần chỉ viền mắt búp bê cũng có dấu hiệu bị lỏng, Tiểu Minh lại từng chút khâu lại sao cho giống với ngũ quan người. Nguyên một buổi chiều làm như vậy, không chỉ hao tâm tốn sức và còn mỏi mắt.
Cũng may trước đó Tiểu Minh chịu khó, đã giặt hết quần áo cần giặt, không có công việc ngoài định mức nên mới có thể tập trung dồn sức vào búp bê vải.
Khâu tới chiều, Tiểu Minh đau lưng, vai gáy cũng nhức mỏi. Đám người xem phát sóng thì trào phúng cậu ta người yếu thận hư, Tiểu Minh cũng chỉ nhỏ giọng trả lời: "Ngồi lâu nên hơi khó chịu."
Cho tới bữa tối cậu ta mới ra khỏi phòng.
Bữa tối hôm nay, chị Đỏ vẫn chuẩn bị rất đầy đủ, làm rất nhiều món ăn mới.
Ngoài mấy món làm từ trứng gà ra thì còn có một bát gà kho tàu còn giống thịt gà hơn cả món gà nướng hồi trưa, bày ở chính giữa. Lần này chị không cố ý giải thích, những người khác cũng có thể đoán được đây chỉ là vật thay thế.
Một buổi chiều của Nguyên Dục Tuyết tiêu tốn cho việc dò xét các tầng trên của biệt thự, sửa mấy món thiết bị điện tử đơn giản có dấu hiệu hư hao, tiện thể điều chỉnh lại bố cục lắp đặt. Cậu cẩn thận đi rửa tay rồi mới ngồi vào bàn, trông thấy có mấy món mới thì chớp mắt, âm thầm vui vẻ.
Nguyên Dục Tuyết nghiêm túc thưởng thức từng món ăn nóng hổi.
A Kiếm ngồi ở đối diện, đang giương mắt nhìn Nguyên Dục Tuyết. Thấy vết đỏ trên cổ cậu biến mất, chắc là đã dùng thuốc, thì yên tâm hơn. Nhưng vẫn cảm thấy áy náy cần làm gì đó nên lại không kìm lòng được, cứ không ngừng liếc về phía Nguyên Dục Tuyết.
Tiểu Minh muốn vá tiếp búp bê nên chỉ vội vàng ăn vài miếng rồi chào mọi người, muốn về phòng.
Tuy là tối thì nhiều thời gian rảnh hơn, nhưng cậu ta cũng không dám đêm hôm ngồi vá con búp bê vải quỷ dị kia. Thậm chí còn quyết tâm muốn giấu nó vào trong tủ chén ngoài phòng khách.
Tiểu Minh vừa đứng dậy, Nguyên Dục Tuyết đang cắn một miếng "thịt gà xắt miếng kho tàu", bỗng giương mắt lên nhìn cậu ta.
"... Chờ chút." Nguyên Dục Tuyết lúng búng nói, nuốt thứ trong miệng xuống, trên môi vẫn còn dính chút nước tương.
Cậu nói câu này với Tiểu Minh, Tiểu Minh cũng giật mình, dừng bước, có hơi ngơ ngác quay lại nhìn Nguyên Dục Tuyết, rất nghe lời. Nguyên Dục Tuyết đứng dậy, nói với cậu ta: "Xoay người lại."
Bởi vì chuyện hồi chiều, lúc này tuy ngơ ngác không hiểu gì, nhưng Tiểu Minh vẫn ngoan ngoãn xoay người. Nguyên Dục Tuyết đứng sau lưng cậu ta, hàng mi dài khẽ rủ, ánh mắt khóa trên một vị trí ở vai Tiểu Minh ---
Hành vi của hai người cũng khiến những người khác chú ý nhìn theo, lập tức nín thở.
Tiểu Minh cảm giác được những ánh mắt rơi trên lưng mình, thấp thỏm hỏi: "... Sao vậy?"
Nguyên Dục Tuyết không đáp, Tiểu La lại cắn đũa giơ tay, xòe tay ra so với vết trên lưng Tiểu Minh, miệng nói: "Trên lưng anh có một dấu tay máu kìa."
Một bàn tay hoàn chỉnh màu đỏ, rõ nét tới từng đường vân.
Cũng chưa chắc đã là máu, nhưng màu đỏ tươi này đúng là khắc trên lưng Tiểu Minh.
Sắc mặt Tiểu Minh lập tức trắng bệch. Mặc dù những người khác không phụ họa, nhưng cậu ta cũng ý thức được gì đó từ sự im lặng của họ.
Tiểu Minh run rẩy cầm điện thoại mở camera, khó khăn kéo áo muốn soi rõ phần vải đó, và cũng thấy được một bàn tay màu đỏ tươi ấn trên lưng mình hiện lên màn hình nhỏ hẹp.
Một dấu tay nho nhỏ.
Cái này giống như là đánh dấu của lệ quỷ, khiến cậu ta hoảng loạn. Tay thả ra, điện thoại rơi trên mặt đất tạo thành tiếng động rất lớn. Tiểu Minh thật sự không biết làm sao lầm bầm: "Tại sao lại như vậy..."
Nguyên Dục Tuyết rủ mắt, ngồi xuống nhặt điện thoại bị rơi cho Tiểu Minh. Màn hình vẫn còn hoàn chỉnh, chỉ là góc máy vì va chạm có hơi xước xát. Cậu im lặng không nói gì trả máy, người kia thì mất hồn mất vía cầm, ngơ ngẩn nói: "Cảm ơn."
A Kiếm thấy vậy bảo: "Tôi vẽ cho cậu một lá bùa hộ mạng, trước hết cứ dán lên người đi."
Thật ra phù chú bảo vệ mà không có mục tiêu nhất định thì hiệu quả cũng có hạn. Nhưng gì thì gì, cứ sống qua đêm nay trước rồi tính.
Nguyên Dục Tuyết còn nói: "Trước hết thay quần áo đi."
Tiểu Minh run run rẩy rẩy, khóe mắt đỏ lên, nhỏ giọng trả lời "vâng".
Hiển nhiên tâm lý cậu ta không ổn định, không ngừng lẩm bẩm: "Tại sao lại là tôi? Rõ ràng tôi đã nghe lời, cũng cố gắng hoàn thành nhiệm vụ..."
Lão Vương thông cảm nhìn cậu ta, đi tới vỗ vai Tiểu Minh, nhắc nhở: "Tối có chuyện thì có thể nhắn trong nhóm chat."
Nguyên Dục Tuyết cũng đang suy nghĩ.
Tiểu Minh vẫn luôn hoàn thành nhiệm vụ mà chủ nhà giao, nếu như nhất định phải tìm ra có gì không ổn thì...
Nguyên Dục Tuyết nhìn xuống, tạm thời không nói gì.
Đêm nay vẫn gió êm sóng lặng.
Tuy là đến nửa đêm, chuông đồng trên tầng cao nhất lại gõ vang. Người chơi bị đánh thức, lại nghe thấy tiếng cãi lộn của người phụ nữ kia cùng với tiếng vật thể rơi từ trên cao xuống. Nhưng có sự chuẩn bị từ đêm qua nên không bận tâm như trước, hỉ coi những tạp âm đó như nhạc ru khủng bố, ngủ thẳng tới sáng.
Sáng hôm sau, phòng khách lại có vết máu bắn tung tóe. Lão Vương khẽ thở dài, ông và A Kiếm lại nhận được tin nhắn của chủ nhà, mới sáng ra đã phải đi lau nhà.
Đêm qua Tiểu Minh không ngủ được, đại khái do bị quỷ để mắt nên trạng thái tâm lý cũng bất ổn.
Từ hừng đông Tiểu Minh đã ngoan ngoãn thực thi nhiệm vụ mà chủ nhà giao, bắt đầu vá búp bê.
Số khán giả trong phòng phát sóng cũng càng lúc càng đông, có vẻ như xem cậu ta khâu búp bê là một chuyện rất thú vị.
Mép váy bị kiếm khí cắt rách hôm qua đã được Tiểu Minh vá lại, bông lòi ra từ trong cũng được nhồi vào. Ngũ quan sứt chỉ vặn vẹo đã được Tiểu Minh dùng chỉ cùng màu cẩn thận khâu lại. Búp bê dần thành hình, mặc dù vẫn rất kì quái, nhưng không còn rách tung tóe như trước, mà trông như một con búp bê mới.
Tiểu Minh hết sức tập trung hoàn thành nhiệm vụ của chủ nhà, cho tới tận bữa trưa mới ra khỏi phòng, tiện thể làm nhiệm vụ giặt quần áo của mình.
Lại phát hiện ánh mắt người chơi khác nhìn mình, càng là muốn nói lại thôi.
Lão Vương là người đầu tiên nhìn thấy Tiểu Minh, ông sửng sốt rồi đi lên trước nhắc cậu ta: "Trước khi ra cửa cậu có soi gương không?"
Tiểu Minh khựng lại, ý thức được đây là một lời nhắc khéo, cậu ta hoảng loạn chạy vào trong nhà tắm ở tầng một, soi gương... Trên gương phản chiếu khuôn mặt cậu ta.
Vẻ mặt có phần tiều tụy, nhưng thứ nổi bật trên gương lúc này lại là dấu bầm tím trên cổ.
Giống như bị ai đó siết mạnh, vô cùng đáng sợ.
Phần da chỗ đó cũng sưng lên, vừa tím vừa đỏ, trông vô cùng đáng sợ.
Nhưng khi Tiểu Minh kinh ngạc vươn tay chạm vào, lại không hề cảm nhận được bất cứ đau đớn nào. Cậu ta lờ mờ ý thức được --- Mình đã bị ác quỷ để mắt tới, không trốn được.
Thiếu niên lập tức suy sụp ngồi phịch xuống đất.
Con chữ trên màn hình điện thoại đập vào mắt, hàng mi Tiểu Minh lại rung rung, có lẽ là trải qua sự kiện lấy búp bê vừa rồi, cậu ta đã tin tưởng Nguyên Dục Tuyết và A Kiếm hơn hẳn, vô thức đọc nội dung tin nhắn lên.
"... Cậu làm rất tốt. Có điều búp bê vải đã bị hư hỏng nhẹ, yêu cầu trong vòng ba ngày hãy sửa lại nó, đặt ở phòng chủ nhà ở lầu một."
Tiểu Minh bị ép phải quan sát con búp bê kia, thấy vết rách phía trên thì hơi lộ vẻ khó xử.
Vừa rồi A Kiếm ra tay, kiếm khí đã cắt rách cái váy của nó, nhưng không tạo thành nhiều tổn hại. Chỗ nghiêm trọng là mấy vết rách đã tồn tại từ trước.
Mặt và người búp bê đều có những chỗ bục chỉ, lộ ra sợi bông trắng xù bên trong.
Mà nó bị cất trên gác mái khá lâu, dính đầy bụi, đúng thật là có vẻ rách nát cổ xưa. Trên mặt có vài sợi bông đã bung ra, chỉ ở cổ cũng bục, làm cái đầu nó cứ nghiêng sang một bên, nói là rách tung tóe cũng không quá đáng. Nhưng giờ chủ nhà lại yêu cầu cậu ta khâu lại con búp bê vải này --- Vốn Tiểu Minh còn nghĩ xong nhiệm vụ là quẳng nó đi, không ngờ còn phải đối mặt với thứ này mấy ngày mấy đêm.
Việc này đương nhiên không thể nhờ Nguyên Dục Tuyết và A Kiếm giúp, thế là sắc mặt cậu ta hơi cứng lại, tiếp nhận sự thật.
Sau khi nói cảm ơn hai người, Tiểu Minh chuẩn bị thử khâu lại con búp bê --- Đúng vậy, Tiểu Minh có biết chút kĩ xảo may vá quần áo, tuy là trình độ không cao lắm. Nhưng yêu cầu này với cậu ta mà nói thì ngoài việc con búp bê quá quỷ dị khiến tâm lý mâu thuẫn ra, Tiểu Minh cũng không bị làm khó.
Cậu ta muốn mau chóng hoàn thành nhiệm vụ của chủ nhà. Trước hết lau búp bê một lượt, để nó trông không bụi bẩn cũ kĩ quá nữa. Sau đó tìm chỉ và kim khâu ở hộp dụng cụ trong phòng, ngồi trên ghế sô pha cực kì cẩn thận luồn chỉ, hơi mím môi, khâu lại phần lưng đã rách lòi bông của búp bê.
Thật ra xét trên ấn tượng rập khuôn thì một thằng con trai ngồi may may vá vá trông rất không hài hòa. Nhưng cảnh tượng Tiểu Minh xe chỉ luồn kim lúc này, cẩn thận từng li từng tí, lại không hề có vẻ quái dị, chỉ càng khiến cậu ta có vẻ tinh tế tỉ mỉ.
Nguyên Dục Tuyết ngồi bên cạnh, im lặng quan sát hình ảnh này.
A Kiếm nhìn đi chỗ khác, không quan tâm lắm, cuối cùng ánh mắt lại rơi trên vết đỏ chói lọi trên cổ Nguyên Dục Tuyết. Do dự một hồi, y nói: "Tôi vẫn còn thuốc đỏ, cậu có cần nó để... Dùng cho vết thương không?"
Nguyên Dục Tuyết: "..."
Cậu hơi ngẩn ra.
Chỉ khi vết thương nghiêm trọng thì Nguyên Dục Tuyết mới dùng thứ thuốc chữa bệnh thần kì kia. Vết xước bé như này, đừng nói là bản thân Nguyên Dục Tuyết không có cảm giác đau... Nếu A Kiếm không nói thì chắc cậu còn quên. Tất nhiên là lịch sự từ chối: "Không cần đâu. Sẽ mau lành thôi."
Bị uyển chuyển từ chối, cái tay đang chuẩn bị lấy thuốc đỏ của A Kiếm hơi khựng lại, nhưng cũng không ép.
Tiểu Minh còn đang tập trung khâu búp bê, nhiệm vụ này không đáng sợ như cái trước, nên dù trong lòng có kiêng dè, Tiểu Minh cũng ngại không dám bảo A Kiếm và Nguyên Dục Tuyết ở lại với mình. Huống hồ hai người cũng có việc phải làm. Nguyên Dục Tuyết xin phép đi trước, mang quần áo đã được giặt là sạch sẽ theo.
"A Kiếm?" Tiểu Minh chú ý thấy A Kiếm còn đứng đây, không biết đang suy tư cái gì thì nhẹ giọng gọi y.
A Kiếm sực tỉnh, giờ mới chú ý là Nguyên Dục Tuyết đã đi.
Trong lòng y có chút hụt hẫng... Có lẽ là vì hiếm khi tâm tư mình tinh tế như vậy, lại bị người ta dứt khoát từ chối nên mới thấy bối rối.
Y nghĩ... Có khi nào Nguyên Dục Tuyết ghét mình không.
Dù sao thì chuyện vừa rồi y làm, thật sự có hơi thô lỗ khiến người ta ghét.
A Kiếm nghĩ tới đây, sắc mặt hơi trầm xuống, trông càng thêm nghiêm nghị. Tiểu Minh còn tưởng là có lẽ y đã phát hiện ra manh mối gì đó, dè dặt hỏi lại, chỉ nghe A Kiếm đáp: "Không có gì."
Y cũng chào tạm biệt, chỉ để lại Tiểu Minh một mình trong phòng.
Tiểu Minh cụp mắt, nhìn nhau với con búp bê.
Cậu ta hơi nghiêng đầu, bật phát sóng trực tiếp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
...
Tiểu Minh khâu búp bê tới trưa.
Nhiệm vụ này mặc dù trông rất đơn giản, thời gian cũng thoải mái, nhưng trên thực tế lại có độ khó khá lớn. Một là búp bê vải bị hỏng khá nhiều chỗ, cần phải cẩn thận sửa. Thứ hai là còn phải cẩn thận chọn lựa vật liệu sử dụng, trong biệt thự chỉ có một vải có chất liệu tương tự, Tiểu Minh chỉ có thể chọn loại vải khác thay vào, cố gắng vá sao cho chỗ đó không bị quá nham nhở.
Phần chỉ viền mắt búp bê cũng có dấu hiệu bị lỏng, Tiểu Minh lại từng chút khâu lại sao cho giống với ngũ quan người. Nguyên một buổi chiều làm như vậy, không chỉ hao tâm tốn sức và còn mỏi mắt.
Cũng may trước đó Tiểu Minh chịu khó, đã giặt hết quần áo cần giặt, không có công việc ngoài định mức nên mới có thể tập trung dồn sức vào búp bê vải.
Khâu tới chiều, Tiểu Minh đau lưng, vai gáy cũng nhức mỏi. Đám người xem phát sóng thì trào phúng cậu ta người yếu thận hư, Tiểu Minh cũng chỉ nhỏ giọng trả lời: "Ngồi lâu nên hơi khó chịu."
Cho tới bữa tối cậu ta mới ra khỏi phòng.
Bữa tối hôm nay, chị Đỏ vẫn chuẩn bị rất đầy đủ, làm rất nhiều món ăn mới.
Ngoài mấy món làm từ trứng gà ra thì còn có một bát gà kho tàu còn giống thịt gà hơn cả món gà nướng hồi trưa, bày ở chính giữa. Lần này chị không cố ý giải thích, những người khác cũng có thể đoán được đây chỉ là vật thay thế.
Một buổi chiều của Nguyên Dục Tuyết tiêu tốn cho việc dò xét các tầng trên của biệt thự, sửa mấy món thiết bị điện tử đơn giản có dấu hiệu hư hao, tiện thể điều chỉnh lại bố cục lắp đặt. Cậu cẩn thận đi rửa tay rồi mới ngồi vào bàn, trông thấy có mấy món mới thì chớp mắt, âm thầm vui vẻ.
Nguyên Dục Tuyết nghiêm túc thưởng thức từng món ăn nóng hổi.
A Kiếm ngồi ở đối diện, đang giương mắt nhìn Nguyên Dục Tuyết. Thấy vết đỏ trên cổ cậu biến mất, chắc là đã dùng thuốc, thì yên tâm hơn. Nhưng vẫn cảm thấy áy náy cần làm gì đó nên lại không kìm lòng được, cứ không ngừng liếc về phía Nguyên Dục Tuyết.
Tiểu Minh muốn vá tiếp búp bê nên chỉ vội vàng ăn vài miếng rồi chào mọi người, muốn về phòng.
Tuy là tối thì nhiều thời gian rảnh hơn, nhưng cậu ta cũng không dám đêm hôm ngồi vá con búp bê vải quỷ dị kia. Thậm chí còn quyết tâm muốn giấu nó vào trong tủ chén ngoài phòng khách.
Tiểu Minh vừa đứng dậy, Nguyên Dục Tuyết đang cắn một miếng "thịt gà xắt miếng kho tàu", bỗng giương mắt lên nhìn cậu ta.
"... Chờ chút." Nguyên Dục Tuyết lúng búng nói, nuốt thứ trong miệng xuống, trên môi vẫn còn dính chút nước tương.
Cậu nói câu này với Tiểu Minh, Tiểu Minh cũng giật mình, dừng bước, có hơi ngơ ngác quay lại nhìn Nguyên Dục Tuyết, rất nghe lời. Nguyên Dục Tuyết đứng dậy, nói với cậu ta: "Xoay người lại."
Bởi vì chuyện hồi chiều, lúc này tuy ngơ ngác không hiểu gì, nhưng Tiểu Minh vẫn ngoan ngoãn xoay người. Nguyên Dục Tuyết đứng sau lưng cậu ta, hàng mi dài khẽ rủ, ánh mắt khóa trên một vị trí ở vai Tiểu Minh ---
Hành vi của hai người cũng khiến những người khác chú ý nhìn theo, lập tức nín thở.
Tiểu Minh cảm giác được những ánh mắt rơi trên lưng mình, thấp thỏm hỏi: "... Sao vậy?"
Nguyên Dục Tuyết không đáp, Tiểu La lại cắn đũa giơ tay, xòe tay ra so với vết trên lưng Tiểu Minh, miệng nói: "Trên lưng anh có một dấu tay máu kìa."
Một bàn tay hoàn chỉnh màu đỏ, rõ nét tới từng đường vân.
Cũng chưa chắc đã là máu, nhưng màu đỏ tươi này đúng là khắc trên lưng Tiểu Minh.
Sắc mặt Tiểu Minh lập tức trắng bệch. Mặc dù những người khác không phụ họa, nhưng cậu ta cũng ý thức được gì đó từ sự im lặng của họ.
Tiểu Minh run rẩy cầm điện thoại mở camera, khó khăn kéo áo muốn soi rõ phần vải đó, và cũng thấy được một bàn tay màu đỏ tươi ấn trên lưng mình hiện lên màn hình nhỏ hẹp.
Một dấu tay nho nhỏ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cái này giống như là đánh dấu của lệ quỷ, khiến cậu ta hoảng loạn. Tay thả ra, điện thoại rơi trên mặt đất tạo thành tiếng động rất lớn. Tiểu Minh thật sự không biết làm sao lầm bầm: "Tại sao lại như vậy..."
Nguyên Dục Tuyết rủ mắt, ngồi xuống nhặt điện thoại bị rơi cho Tiểu Minh. Màn hình vẫn còn hoàn chỉnh, chỉ là góc máy vì va chạm có hơi xước xát. Cậu im lặng không nói gì trả máy, người kia thì mất hồn mất vía cầm, ngơ ngẩn nói: "Cảm ơn."
A Kiếm thấy vậy bảo: "Tôi vẽ cho cậu một lá bùa hộ mạng, trước hết cứ dán lên người đi."
Thật ra phù chú bảo vệ mà không có mục tiêu nhất định thì hiệu quả cũng có hạn. Nhưng gì thì gì, cứ sống qua đêm nay trước rồi tính.
Nguyên Dục Tuyết còn nói: "Trước hết thay quần áo đi."
Tiểu Minh run run rẩy rẩy, khóe mắt đỏ lên, nhỏ giọng trả lời "vâng".
Hiển nhiên tâm lý cậu ta không ổn định, không ngừng lẩm bẩm: "Tại sao lại là tôi? Rõ ràng tôi đã nghe lời, cũng cố gắng hoàn thành nhiệm vụ..."
Lão Vương thông cảm nhìn cậu ta, đi tới vỗ vai Tiểu Minh, nhắc nhở: "Tối có chuyện thì có thể nhắn trong nhóm chat."
Nguyên Dục Tuyết cũng đang suy nghĩ.
Tiểu Minh vẫn luôn hoàn thành nhiệm vụ mà chủ nhà giao, nếu như nhất định phải tìm ra có gì không ổn thì...
Nguyên Dục Tuyết nhìn xuống, tạm thời không nói gì.
Đêm nay vẫn gió êm sóng lặng.
Tuy là đến nửa đêm, chuông đồng trên tầng cao nhất lại gõ vang. Người chơi bị đánh thức, lại nghe thấy tiếng cãi lộn của người phụ nữ kia cùng với tiếng vật thể rơi từ trên cao xuống. Nhưng có sự chuẩn bị từ đêm qua nên không bận tâm như trước, hỉ coi những tạp âm đó như nhạc ru khủng bố, ngủ thẳng tới sáng.
Sáng hôm sau, phòng khách lại có vết máu bắn tung tóe. Lão Vương khẽ thở dài, ông và A Kiếm lại nhận được tin nhắn của chủ nhà, mới sáng ra đã phải đi lau nhà.
Đêm qua Tiểu Minh không ngủ được, đại khái do bị quỷ để mắt nên trạng thái tâm lý cũng bất ổn.
Từ hừng đông Tiểu Minh đã ngoan ngoãn thực thi nhiệm vụ mà chủ nhà giao, bắt đầu vá búp bê.
Số khán giả trong phòng phát sóng cũng càng lúc càng đông, có vẻ như xem cậu ta khâu búp bê là một chuyện rất thú vị.
Mép váy bị kiếm khí cắt rách hôm qua đã được Tiểu Minh vá lại, bông lòi ra từ trong cũng được nhồi vào. Ngũ quan sứt chỉ vặn vẹo đã được Tiểu Minh dùng chỉ cùng màu cẩn thận khâu lại. Búp bê dần thành hình, mặc dù vẫn rất kì quái, nhưng không còn rách tung tóe như trước, mà trông như một con búp bê mới.
Tiểu Minh hết sức tập trung hoàn thành nhiệm vụ của chủ nhà, cho tới tận bữa trưa mới ra khỏi phòng, tiện thể làm nhiệm vụ giặt quần áo của mình.
Lại phát hiện ánh mắt người chơi khác nhìn mình, càng là muốn nói lại thôi.
Lão Vương là người đầu tiên nhìn thấy Tiểu Minh, ông sửng sốt rồi đi lên trước nhắc cậu ta: "Trước khi ra cửa cậu có soi gương không?"
Tiểu Minh khựng lại, ý thức được đây là một lời nhắc khéo, cậu ta hoảng loạn chạy vào trong nhà tắm ở tầng một, soi gương... Trên gương phản chiếu khuôn mặt cậu ta.
Vẻ mặt có phần tiều tụy, nhưng thứ nổi bật trên gương lúc này lại là dấu bầm tím trên cổ.
Giống như bị ai đó siết mạnh, vô cùng đáng sợ.
Phần da chỗ đó cũng sưng lên, vừa tím vừa đỏ, trông vô cùng đáng sợ.
Nhưng khi Tiểu Minh kinh ngạc vươn tay chạm vào, lại không hề cảm nhận được bất cứ đau đớn nào. Cậu ta lờ mờ ý thức được --- Mình đã bị ác quỷ để mắt tới, không trốn được.
Thiếu niên lập tức suy sụp ngồi phịch xuống đất.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro