Thôn Vàng Bạc (...
Húy Tật
2024-09-25 10:40:46
Edit: Ry
Bọn họ chết lặng nhìn thanh niên.
Vô số chất giọng từ già tới trẻ đồng thời vang lên, vô cùng ăn khớp chung nhịp, vặn thành một loại âm điệu đều đều: "Cậu muốn mở cửa sổ?"
"Cậu muốn mở cửa sổ?"
"Cậu muốn mở cửa sổ?"
Bọn họ đồng loạt mở miệng hỏi câu này, như máy móc được thiết lập sẵn chương trình bị dính bug, lặp đi lặp lại một câu nói khiến người bực bội. Từng đôi mắt đen sì vô cảm khóa chặt lấy y.
Rõ ràng là thùng xe bí bách nóng nực khiến người ta không thở nổi, y lại cảm thấy ý lạnh rùng rợn dần bò lên sống lưng. Áp lực vô hình bao trùm lấy thanh niên, nên dù y biết rõ phải làm gì để phá vỡ bầu không khí kì dị này, thực tế cổ họng hoàn toàn tắc nghẹn, như có đờm ứ ở đó, trán bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Từ lúc y nói ra câu mở cửa sổ, người xung quanh bỗng đứng xa hẳn.
Đúng vậy, cũng vào lúc này y mới biết, cái thùng xe chật như nêm không cắm thêm nổi một cái kim này còn chừa được một khoảng trống lớn như thế. Nhưng thanh niên đứng giữa không gian rộng rãi lại không thấy vui nổi.
Các hành khách không ngừng lặp lại câu hỏi, bỗng chuyển sang lẩm bẩm, đến khi y nghe được thì đã thành nội dung khác.
"Không thể giữ cậu ta lại."
"Đuổi xuống đi."
"Đuổi xuống xe."
"Đuổi hắn xuống xe!!"
Tới câu cuối đã trở nên sắc nhọn.
Các hành khách vốn đứng cách y một khoảng bỗng tiến tới, không phải kiểu tiến tới bình thường, mà là các khuôn mặt bỗng giãn nở, như giống loài thân mềm cổ dài, từng cái đầu dần trôi nổi đến gần thanh niên, không ngừng phóng đại trong con ngươi.
Cơ thể y càng thêm căng thẳng, run rẩy cắn đầu lưỡi để vị rỉ sắt trong miệng và đau đớn kích thích mình nói gì đó.
Y mơ hồ cảm nhận được, nếu bị "bắt" thì sẽ có chuyện rất không tốt xảy ra.
Nhưng y không động đậy được.
Thời gian bị tra tấn dường như kéo dài tới vô hạn, bên tai y văng vẳng câu "đuổi hắn xuống xe" từ nhiều chất giọng khác nhau, tiết tấu giọng điệu hoàn toàn nhất trí. Khi tâm trí trở nên hoang mang, mơ màng nghĩ, mình nên "xuống" thôi --- Một âm thanh lanh lảnh hoàn toàn khác với câu nói máy móc không ngừng lặp lại kia, vang lên.
Là tiếng thứ gì đó gõ lên cửa sổ thủy tinh.
"Cóc cóc", chỉ có hai lần.
Lại như tiếng chuông phá tan hỗn độn, làm y tỉnh táo lại.
Cái lưỡi run rẩy bị đẩy xuống dưới hàm răng, cắn mạnh một phát, đau đớn kịch liệt như cây đinh đâm vào trong đầu, miễn cưỡng giúp y bình tĩnh trở lại, thoát ra khỏi nỗi sợ không tên. Lưỡi vẫn còn dính đầy máu, y đau đớn nở nụ cười hết sức khó coi: "Tôi, tôi không có ý đó."
"Tôi không muốn mở cửa sổ."
Câu đầu tiên lắp bắp, mấy câu sau lại trôi chảy hơn nhiều, kiên quyết và rõ ràng: "Tôi không muốn mở cửa sổ."
Đám người như lũ mất trí hô hào khẩu hiệu bỗng dừng lại, trở về trạng thái tĩnh lặng kì dị trước đó. Mấy bà cô ông chú, người già lẫn trẻ con đều nhìn y chằm chằm. Sống lưng thanh niên lại rợn lên ý lạnh, chân sắp nhũn ra. Nếu không phải có lan can ở đây để bám, chắc y đã ngã ngồi xuống sàn kim loại bẩn thỉu.
Khi y khó có thể chịu nổi không khí kì dị này, muốn nói thêm vài câu, thời gian đông cứng lại bắt đầu vận chuyển. Đám người như con rối nhìn thanh niên chằm chằm bỗng khôi phục trạng thái tràn đầy sự sống ban đầu.
Tất cả quay đi, không ai để ý tới y nữa.
Trong nháy mắt, thùng xe lại là không khí "náo nhiệt". Nhóm mấy bà thím rủ rỉ buôn dưa lê, các ông thì khoe khoang sự nghiệp năm nay lại lên tầm cao mới, tối thiểu có thể kiếm được 1 triệu, có gã đàn ông trong góc vì sinh hoạt mà thở ngắn than dài rít điếu thuốc, còn có tiếng ai cắn hạt dưa lách tách đằng trước. Âm thanh huyên náo không ngừng, trước đó y thấy phiền phức chỉ muốn bịt tai, lúc này lại như tiếng nhạc thần tiên, đưa y về lại nhân gian.
... Tốt quá.
"Nhao nhao" như thế thật tốt quá.
Mà bà thím khôn khéo nọ, ngay cả vẻ cay nghiệt bắt bẻ trên mặt bà ta lúc này cũng có vẻ thật dễ gần hiền hòa.
"Cậu nhóc." Bà ta liếc sang, không tiếp tục chửi bới gã đàn ông ban nãy nữa, rất cảnh giác khuyên bảo y: "Có vài lời không thể nói bậy được."
Vị máu tươi ngập tràn khoang miệng, mặt mũi y nhăn nhúm, thậm chí không dám nhắc đến cụm từ mấu chốt đó. Chỉ e không ai rõ ràng hơn y cái gì là không thể nói bậy.
Thế là đắng chát gật đầu: "Vâng, vâng."
Y không dám nói lung tung nữa.
Giờ bãi nôn đó có dội lên người y y cũng không chê, so với sạch sẽ thì mạng vẫn quan trọng hơn.
Xây dựng tâm lý xong, thanh niên lại bị người ta kẹp bẹp dí, vô thức ngẩng lên nhìn về phía sau xe.
Vì để có nhiều chỗ ngồi hơn, cuối xe có bậc thang để nâng sàn xe lên. Dù là cách rất nhiều đầu người, y vẫn có thể thông qua họ nhìn thấy người ngồi hàng cuối cùng.
Là cậu thiếu niên kia.
Thiếu niên với vẻ ngoài thanh tú, ngũ quan không mấy nổi bật, một khuôn mặt bình thường không gây ấn tượng. Chỉ có nước da trắng đến lạ kì, nên ở giữa đám người vẫn có sự khác biệt, liếc qua là thấy.
Vừa rồi chính cậu là người gõ ngón tay lên cửa sổ.
Âm thanh đó đánh thức y khỏi trạng thái bị quỷ mê hoặc, ý thức được "cửa sổ" là từ mấu chốt, trước hết phải bác bỏ chuyện có liên quan tới "mở cửa sổ" thì mới sống.
Lúc này thiếu niên không nhìn y.
Cậu ngồi trên ghế, tư thế ngay ngắn đàng hoàng, hơi quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, nét mặt có vẻ lạnh lùng.
Y chỉ thấy được một đoạn cổ thon dài rất đẹp, kết nối với xương quai xanh như ẩn như hiện.
Bộ dạng hờ hững của cậu khiến thanh niên hoài nghi có phải vừa rồi mình đoán sai không, cậu không giống kiểu người "nhiệt tình" cho lắm. Nhưng y nhớ rõ mọi chi tiết, vì nó thật sự là một trải nghiệm kinh hoàng.
Biết đâu người ta vô tình va phải cửa kính thì sao?
Động tác mịt mờ như thế cũng khó mà nghĩ được là nhắc nhở, chỉ là vừa hay giúp được y.
Thanh niên quay đi, không tiến lên quấy rầy, chỉ thầm ghi tạc trong lòng, xem như mang ơn.
Thiếu nữ ngồi bên cạnh Nguyên Dục Tuyết lại ngập ngừng, liếc trộm cậu.
Trong bầu không khí quái dị vừa rồi, gần như ai cũng ý thức được vấn đề, tất cả ngừng thở không dám phát ra tiếng động, để tránh bị vài "thứ" phát hiện sự tồn tại. Nên khi đó Nguyên Dục Tuyết dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ lên cửa sổ, trông có vẻ vô tình, thực tế là cố ý.
Cậu ấy là người chơi nhỉ?
Thiếu nữ nghĩ.
Còn là một người chơi... Tương đối thân thiện.
Tính cách hoàn toàn khác với ấn tượng xa cách, lạnh nhạt mà cậu mang lại.
Khi nữ sinh lẳng lặng đánh giá, xe lại bắt đầu kịch liệt chấn động, sau đó chạy vào trong một đường hầm. Đường có vẻ bằng phẳng hơn nhiều, không xóc nảy nữa, nhưng mọi thứ bỗng chìm trong bóng tối, chút ánh sáng le lói của thiên nhiên không đủ để họ nhìn thấy khuôn mặt người bên cạnh.
Thùng xe bị bóng tối cắn nuốt, quá đột ngột.
Thiếu nữ trợn to mắt, kịp thời nghẹn lại không phát ra âm thanh gì.
Các hành khách trên xe vẫn lảm nhảm ăn uống như thường, tiếng cắn hạt dưa tiếng húp mì chưa từng ngừng. Đống tạp âm ngoại cảnh khiến họ đau đầu giờ lại trở thành thứ duy nhất có thể an ủi họ.
Mọi thứ vẫn rất bình thường, sẽ không có chuyện gì đâu nhỉ.
Nhưng bản tính sợ bóng tối của con người vẫn khiến họ vô thức nắm chặt thành ghế lan can, sợ sẽ có "thứ" không bình thường trà trộn vào.
Thực tế họ vẫn đang trong 1 tiếng thời gian an toàn, sẽ không bị tấn công. Nhưng cảnh tượng kì dị trước đó, dù không phải nhằm vào họ, cũng khiến nhóm người chơi này ít nhiều bị ảnh hưởng.
Đây là phó bản cấp A+ có tỉ lệ tử vong cực cao.
Bọn họ đang ở trong nguy hiểm.
Khi ánh mắt dần quen với loại mờ tối này, các người chơi loáng thoáng thấy được hình tượng xung quanh. Điều này khiến họ yên tâm hơn, cảm thấy có lẽ mình hơi quá căng thẳng. Đây chỉ là một con đường bình thường, đám hành khách vẫn còn đang vui vẻ lớn giọng chuyện trò bốc phét đấy thôi.
Mắt Nguyên Dục Tuyết không bị loại bóng tối này ảnh hưởng.
Nên ngay khi xe tiến vào đường hầm, cậu đã thấy được khuôn mặt đột nhiên dí sát vào cửa kính.
Mặt quỷ xanh lè, trương phình như ngâm mấy ngày trong nước, đầu to người nhỏ, bám trên cửa sổ còn để lại một vết nước đọng rất dài.
Có rất nhiều con quỷ khác leo lên, lít nha lít nhít che khuất toàn bộ cửa sổ.
Chúng xuyên qua ô cửa, tham lam nhìn máu thịt tươi ngon trong xe, cái lưỡi đỏ dài ngoằng thè xuống, không ngừng liếm láp.
Trong đó có một con, hình như là phát hiện Nguyên Dục Tuyết, nó nhìn cậu chằm chằm, thèm nhỏ dãi bò tới. Khuôn mặt liều mạng dí vào cửa kính đến mức vỡ ra, một loại chất lỏng đậm đặc màu đỏ trắng bị bôi lên cửa sổ, nhưng con ngươi vẫn hoàn chỉnh không thiếu một mảnh, gắt gao theo dõi cậu.
Như thể đang nói.
"Ta nhớ mặt mi rồi".
Ánh mắt Nguyên Dục Tuyết không hề dao động.
Cậu bình tĩnh rà quét tất cả quỷ quái đang bám trên xe. Số liệu kì lạ, khó mà thu thập hoàn chỉnh, đành phải ngừng quá trình tổng hợp. Hàng mi khẽ rung, rủ xuống, bình thản dời mắt.
Đường hầm này rất dài.
Nhưng dài mấy cũng có điểm cuối, khi các người chơi nhìn thấy ánh sáng ở đầu xe còn thoáng thở ra một hơi.
Họ ra khỏi đường hầm.
Nhưng kì lạ là, cảnh sắc ở đầu xe đã trở lại như thường, phần thân xe lại vẫn tối nhờ nhờ, như thể tất cả kéo rèm xuống che nắng.
Bọn họ nhìn sang, mới phát hiện từng khuôn mặt quỷ dữ tợn đang dán trên cửa sổ.
Bọn họ chết lặng nhìn thanh niên.
Vô số chất giọng từ già tới trẻ đồng thời vang lên, vô cùng ăn khớp chung nhịp, vặn thành một loại âm điệu đều đều: "Cậu muốn mở cửa sổ?"
"Cậu muốn mở cửa sổ?"
"Cậu muốn mở cửa sổ?"
Bọn họ đồng loạt mở miệng hỏi câu này, như máy móc được thiết lập sẵn chương trình bị dính bug, lặp đi lặp lại một câu nói khiến người bực bội. Từng đôi mắt đen sì vô cảm khóa chặt lấy y.
Rõ ràng là thùng xe bí bách nóng nực khiến người ta không thở nổi, y lại cảm thấy ý lạnh rùng rợn dần bò lên sống lưng. Áp lực vô hình bao trùm lấy thanh niên, nên dù y biết rõ phải làm gì để phá vỡ bầu không khí kì dị này, thực tế cổ họng hoàn toàn tắc nghẹn, như có đờm ứ ở đó, trán bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Từ lúc y nói ra câu mở cửa sổ, người xung quanh bỗng đứng xa hẳn.
Đúng vậy, cũng vào lúc này y mới biết, cái thùng xe chật như nêm không cắm thêm nổi một cái kim này còn chừa được một khoảng trống lớn như thế. Nhưng thanh niên đứng giữa không gian rộng rãi lại không thấy vui nổi.
Các hành khách không ngừng lặp lại câu hỏi, bỗng chuyển sang lẩm bẩm, đến khi y nghe được thì đã thành nội dung khác.
"Không thể giữ cậu ta lại."
"Đuổi xuống đi."
"Đuổi xuống xe."
"Đuổi hắn xuống xe!!"
Tới câu cuối đã trở nên sắc nhọn.
Các hành khách vốn đứng cách y một khoảng bỗng tiến tới, không phải kiểu tiến tới bình thường, mà là các khuôn mặt bỗng giãn nở, như giống loài thân mềm cổ dài, từng cái đầu dần trôi nổi đến gần thanh niên, không ngừng phóng đại trong con ngươi.
Cơ thể y càng thêm căng thẳng, run rẩy cắn đầu lưỡi để vị rỉ sắt trong miệng và đau đớn kích thích mình nói gì đó.
Y mơ hồ cảm nhận được, nếu bị "bắt" thì sẽ có chuyện rất không tốt xảy ra.
Nhưng y không động đậy được.
Thời gian bị tra tấn dường như kéo dài tới vô hạn, bên tai y văng vẳng câu "đuổi hắn xuống xe" từ nhiều chất giọng khác nhau, tiết tấu giọng điệu hoàn toàn nhất trí. Khi tâm trí trở nên hoang mang, mơ màng nghĩ, mình nên "xuống" thôi --- Một âm thanh lanh lảnh hoàn toàn khác với câu nói máy móc không ngừng lặp lại kia, vang lên.
Là tiếng thứ gì đó gõ lên cửa sổ thủy tinh.
"Cóc cóc", chỉ có hai lần.
Lại như tiếng chuông phá tan hỗn độn, làm y tỉnh táo lại.
Cái lưỡi run rẩy bị đẩy xuống dưới hàm răng, cắn mạnh một phát, đau đớn kịch liệt như cây đinh đâm vào trong đầu, miễn cưỡng giúp y bình tĩnh trở lại, thoát ra khỏi nỗi sợ không tên. Lưỡi vẫn còn dính đầy máu, y đau đớn nở nụ cười hết sức khó coi: "Tôi, tôi không có ý đó."
"Tôi không muốn mở cửa sổ."
Câu đầu tiên lắp bắp, mấy câu sau lại trôi chảy hơn nhiều, kiên quyết và rõ ràng: "Tôi không muốn mở cửa sổ."
Đám người như lũ mất trí hô hào khẩu hiệu bỗng dừng lại, trở về trạng thái tĩnh lặng kì dị trước đó. Mấy bà cô ông chú, người già lẫn trẻ con đều nhìn y chằm chằm. Sống lưng thanh niên lại rợn lên ý lạnh, chân sắp nhũn ra. Nếu không phải có lan can ở đây để bám, chắc y đã ngã ngồi xuống sàn kim loại bẩn thỉu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi y khó có thể chịu nổi không khí kì dị này, muốn nói thêm vài câu, thời gian đông cứng lại bắt đầu vận chuyển. Đám người như con rối nhìn thanh niên chằm chằm bỗng khôi phục trạng thái tràn đầy sự sống ban đầu.
Tất cả quay đi, không ai để ý tới y nữa.
Trong nháy mắt, thùng xe lại là không khí "náo nhiệt". Nhóm mấy bà thím rủ rỉ buôn dưa lê, các ông thì khoe khoang sự nghiệp năm nay lại lên tầm cao mới, tối thiểu có thể kiếm được 1 triệu, có gã đàn ông trong góc vì sinh hoạt mà thở ngắn than dài rít điếu thuốc, còn có tiếng ai cắn hạt dưa lách tách đằng trước. Âm thanh huyên náo không ngừng, trước đó y thấy phiền phức chỉ muốn bịt tai, lúc này lại như tiếng nhạc thần tiên, đưa y về lại nhân gian.
... Tốt quá.
"Nhao nhao" như thế thật tốt quá.
Mà bà thím khôn khéo nọ, ngay cả vẻ cay nghiệt bắt bẻ trên mặt bà ta lúc này cũng có vẻ thật dễ gần hiền hòa.
"Cậu nhóc." Bà ta liếc sang, không tiếp tục chửi bới gã đàn ông ban nãy nữa, rất cảnh giác khuyên bảo y: "Có vài lời không thể nói bậy được."
Vị máu tươi ngập tràn khoang miệng, mặt mũi y nhăn nhúm, thậm chí không dám nhắc đến cụm từ mấu chốt đó. Chỉ e không ai rõ ràng hơn y cái gì là không thể nói bậy.
Thế là đắng chát gật đầu: "Vâng, vâng."
Y không dám nói lung tung nữa.
Giờ bãi nôn đó có dội lên người y y cũng không chê, so với sạch sẽ thì mạng vẫn quan trọng hơn.
Xây dựng tâm lý xong, thanh niên lại bị người ta kẹp bẹp dí, vô thức ngẩng lên nhìn về phía sau xe.
Vì để có nhiều chỗ ngồi hơn, cuối xe có bậc thang để nâng sàn xe lên. Dù là cách rất nhiều đầu người, y vẫn có thể thông qua họ nhìn thấy người ngồi hàng cuối cùng.
Là cậu thiếu niên kia.
Thiếu niên với vẻ ngoài thanh tú, ngũ quan không mấy nổi bật, một khuôn mặt bình thường không gây ấn tượng. Chỉ có nước da trắng đến lạ kì, nên ở giữa đám người vẫn có sự khác biệt, liếc qua là thấy.
Vừa rồi chính cậu là người gõ ngón tay lên cửa sổ.
Âm thanh đó đánh thức y khỏi trạng thái bị quỷ mê hoặc, ý thức được "cửa sổ" là từ mấu chốt, trước hết phải bác bỏ chuyện có liên quan tới "mở cửa sổ" thì mới sống.
Lúc này thiếu niên không nhìn y.
Cậu ngồi trên ghế, tư thế ngay ngắn đàng hoàng, hơi quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, nét mặt có vẻ lạnh lùng.
Y chỉ thấy được một đoạn cổ thon dài rất đẹp, kết nối với xương quai xanh như ẩn như hiện.
Bộ dạng hờ hững của cậu khiến thanh niên hoài nghi có phải vừa rồi mình đoán sai không, cậu không giống kiểu người "nhiệt tình" cho lắm. Nhưng y nhớ rõ mọi chi tiết, vì nó thật sự là một trải nghiệm kinh hoàng.
Biết đâu người ta vô tình va phải cửa kính thì sao?
Động tác mịt mờ như thế cũng khó mà nghĩ được là nhắc nhở, chỉ là vừa hay giúp được y.
Thanh niên quay đi, không tiến lên quấy rầy, chỉ thầm ghi tạc trong lòng, xem như mang ơn.
Thiếu nữ ngồi bên cạnh Nguyên Dục Tuyết lại ngập ngừng, liếc trộm cậu.
Trong bầu không khí quái dị vừa rồi, gần như ai cũng ý thức được vấn đề, tất cả ngừng thở không dám phát ra tiếng động, để tránh bị vài "thứ" phát hiện sự tồn tại. Nên khi đó Nguyên Dục Tuyết dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ lên cửa sổ, trông có vẻ vô tình, thực tế là cố ý.
Cậu ấy là người chơi nhỉ?
Thiếu nữ nghĩ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Còn là một người chơi... Tương đối thân thiện.
Tính cách hoàn toàn khác với ấn tượng xa cách, lạnh nhạt mà cậu mang lại.
Khi nữ sinh lẳng lặng đánh giá, xe lại bắt đầu kịch liệt chấn động, sau đó chạy vào trong một đường hầm. Đường có vẻ bằng phẳng hơn nhiều, không xóc nảy nữa, nhưng mọi thứ bỗng chìm trong bóng tối, chút ánh sáng le lói của thiên nhiên không đủ để họ nhìn thấy khuôn mặt người bên cạnh.
Thùng xe bị bóng tối cắn nuốt, quá đột ngột.
Thiếu nữ trợn to mắt, kịp thời nghẹn lại không phát ra âm thanh gì.
Các hành khách trên xe vẫn lảm nhảm ăn uống như thường, tiếng cắn hạt dưa tiếng húp mì chưa từng ngừng. Đống tạp âm ngoại cảnh khiến họ đau đầu giờ lại trở thành thứ duy nhất có thể an ủi họ.
Mọi thứ vẫn rất bình thường, sẽ không có chuyện gì đâu nhỉ.
Nhưng bản tính sợ bóng tối của con người vẫn khiến họ vô thức nắm chặt thành ghế lan can, sợ sẽ có "thứ" không bình thường trà trộn vào.
Thực tế họ vẫn đang trong 1 tiếng thời gian an toàn, sẽ không bị tấn công. Nhưng cảnh tượng kì dị trước đó, dù không phải nhằm vào họ, cũng khiến nhóm người chơi này ít nhiều bị ảnh hưởng.
Đây là phó bản cấp A+ có tỉ lệ tử vong cực cao.
Bọn họ đang ở trong nguy hiểm.
Khi ánh mắt dần quen với loại mờ tối này, các người chơi loáng thoáng thấy được hình tượng xung quanh. Điều này khiến họ yên tâm hơn, cảm thấy có lẽ mình hơi quá căng thẳng. Đây chỉ là một con đường bình thường, đám hành khách vẫn còn đang vui vẻ lớn giọng chuyện trò bốc phét đấy thôi.
Mắt Nguyên Dục Tuyết không bị loại bóng tối này ảnh hưởng.
Nên ngay khi xe tiến vào đường hầm, cậu đã thấy được khuôn mặt đột nhiên dí sát vào cửa kính.
Mặt quỷ xanh lè, trương phình như ngâm mấy ngày trong nước, đầu to người nhỏ, bám trên cửa sổ còn để lại một vết nước đọng rất dài.
Có rất nhiều con quỷ khác leo lên, lít nha lít nhít che khuất toàn bộ cửa sổ.
Chúng xuyên qua ô cửa, tham lam nhìn máu thịt tươi ngon trong xe, cái lưỡi đỏ dài ngoằng thè xuống, không ngừng liếm láp.
Trong đó có một con, hình như là phát hiện Nguyên Dục Tuyết, nó nhìn cậu chằm chằm, thèm nhỏ dãi bò tới. Khuôn mặt liều mạng dí vào cửa kính đến mức vỡ ra, một loại chất lỏng đậm đặc màu đỏ trắng bị bôi lên cửa sổ, nhưng con ngươi vẫn hoàn chỉnh không thiếu một mảnh, gắt gao theo dõi cậu.
Như thể đang nói.
"Ta nhớ mặt mi rồi".
Ánh mắt Nguyên Dục Tuyết không hề dao động.
Cậu bình tĩnh rà quét tất cả quỷ quái đang bám trên xe. Số liệu kì lạ, khó mà thu thập hoàn chỉnh, đành phải ngừng quá trình tổng hợp. Hàng mi khẽ rung, rủ xuống, bình thản dời mắt.
Đường hầm này rất dài.
Nhưng dài mấy cũng có điểm cuối, khi các người chơi nhìn thấy ánh sáng ở đầu xe còn thoáng thở ra một hơi.
Họ ra khỏi đường hầm.
Nhưng kì lạ là, cảnh sắc ở đầu xe đã trở lại như thường, phần thân xe lại vẫn tối nhờ nhờ, như thể tất cả kéo rèm xuống che nắng.
Bọn họ nhìn sang, mới phát hiện từng khuôn mặt quỷ dữ tợn đang dán trên cửa sổ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro