Thôn Vàng Bạc (...
Húy Tật
2024-09-25 10:40:46
Edit: Ry
Không ổn.
Rất không ổn.
Đám người này quá bất thường, đống cá thơm lừng kia cũng bất thường. Họ lén lút theo dõi, bị phát hiện mà đám dân làng này còn thân thiện mời họ "cùng hưởng mỹ thực" lại càng bất thường ---
Rõ ràng những logic rất mạch lạc trong đầu, trực giác được bồi dưỡng qua vô số phó bản, kinh nghiệm nhiều năm cũng không ngừng hét lên với họ rằng nguy hiểm, mau chạy đi.
Nhưng chỉ cần một câu, họ đã mất bản năng chống cự, không hề muốn chạy trốn.
Trong vài giây lưỡng lự đó, cán cân đã hoàn toàn nghiêng về một bên.
Muốn...
Ăn cá.
Lời mời của ông Lý là thứ họ không thể từ chối.
Những con cá nằm trong lưới kia, dưới ánh trăng ánh lên từng gợn sóng lấp lánh, giống như một núi châu báu dụ dỗ kẻ tham lam, để họ không thể chống cự.
Giống lũ trẻ bị tiếng sáo ma dụ dỗ, từng bước từng bước tiến lên trước, ra khỏi bụi cỏ đang che giấu mình.
Ba người xuất hiện trước mặt dân làng.
Nhóm thôn dân có vẻ nghi ngờ trước con số này.
Bọn họ hoài nghi nhìn về phía bụi cỏ rậm rạp, ông Lý cũng nói: "Các vị còn ai nữa không?"
Tất cả im lặng.
Tiểu Cao cắn chặt lưỡi, vị tanh của máu lan ra khiến chị tỉnh táo hơn đôi chút, dùng lí trí cuối cùng đáp lời, không để Nguyên Dục Tuyết bị liên lụy: "... Không."
Hai người kia đương nhiên không phản bác, coi như đồng ý với chị.
Dân làng có câu trả lời mới thu hồi ánh mắt.
Nhìn ba người kia lại gần, từng khuôn mặt thản nhiên không gợn sóng bỗng nở ý cười đáng sợ.
Trông như những bức tượng thạch cao được đục ra nụ cười cứng ngắc.
Nhưng ít nhiều cũng thể hiện được chút "thân thiện".
Bại lộ cũng không bị công kích, nhận thức kì lạ này khiến các người chơi yên tâm hơn một chút, sự bài xích không ngừng kêu gào trong lòng cũng dần lắng xuống.
Đôi mắt thẳng thừng nhìn chằm chằm vào bầy cá mới được đánh bắt kia.
Theo chỉ dẫn của dân làng, tất cả cùng nhau ngồi trên bờ. Xen kẽ giữa người chơi đều là thôn dân, mà trước mặt họ là những con cá trong suốt thỉnh thoảng lại quẫy đuôi.
"Nội tạng" đỏ quạch tích tụ ở phần bụng cá trước đó khiến người chơi buồn nôn, lúc này trở nên ngon miệng vô cùng.
Họ cứ thế ngồi vòng quanh cái lưới đánh cá, không cần đệm gì, ngồi thẳng trên mặt đất ướt át.
Ngay cả Âu Phục - chuyên gia bắt bẻ cũng không nói gì ngồi xuống.
Vạt áo vét nghiêm chỉnh bị ngồi đè lên, dính đầy bùn đất, gã lại không đếm xỉa, chỉ chăm chăm vào đống cá như đang kiềm chế ham muốn nào đó.
Loại kiềm chế này cũng không duy trì được lâu, vì chớp mắt sau, khi tất cả đã ngồi xuống, ông Lý vô cùng thành kính dập đầu với dòng sông rồi ngồi dậy tuyên bố.
"Bắt đầu thôi." Ông ta nói: "Đây là thần ban cho chúng ta, thần đã vô tư chia sẻ tế phẩm của mình."
Thật khó để tin từ miệng một dân quê chân chất như ông Lý lại có thể thốt ra những lời nho nhã, tràn đầy tín ngưỡng sùng bái này.
Ông ta vừa dứt lời, đám thôn dân cũng mở miệng.
Những con người như rối gỗ ấy, lần đầu tiên lên tiếng trong đêm nay. Họ đồng thanh lặp lại lời ông Lý nói, ánh mắt thành kính nóng bỏng nhìn đồ ăn trước mắt, âm thanh tràn đầy xúc động:
"Là tế phẩm thần chia sẻ cho chúng ta!"
Tất cả nói xong, bỗng đồng loạt nhìn sang người chơi.
Đám Âu Phục không lặp lại.
Trên mặt các thôn dân vẫn là nụ cười cứng đờ, nhưng đôi mắt đã để lộ tử khí, lạnh lẽo vô cảm, nhìn thẳng vào họ.
Khi mà tất cả nhìn ba người, cả ba lại chỉ nhìn chằm chằm vào lưới đánh cá, cảm giác bài xích và dị dạng đương nhiên sẽ càng rõ ràng.
Cuối cùng Cửa Sổ cũng chịu dời mắt khỏi mấy con cá, để ý thấy người chung quanh quỷ dị nhìn mình chằm chằm như vậy cũng không sợ.
Y chỉ hơi ngây ra vài giây, sau đó khó hiểu hỏi họ:
"Chúng tôi phải làm gì à?"
"Trước khi dùng bữa phải cảm tạ thần linh."
Ông Lý cũng giải đáp cho y, nói rất trịnh trọng.
Cửa Sổ lập tức lặp lại: "Cảm ơn thần đã chia sẻ tế phẩm của ngài cho chúng tôi."
Dân làng dời mắt, chuyển sang nhìn Âu Phục và Tiểu Cao.
Âu Phục và Tiểu Cao cũng hết sức dứt khoát lặp lại.
Thái độ phối hợp cuối cùng cũng khiến đám thôn dân ngưng nhìn chằm chằm, tỏ rõ có thể bắt đầu dùng cơm.
Món chính hiển nhiên là mấy con cá vừa đánh bắt dưới sông này.
Các người chơi tưởng là sẽ lại được thấy cảnh giống như ở trước cửa nhà ông Lý --- Bà dì sẽ luộc đống cá này trong nồi, sau đó phân cho từng người.
Nhưng những gì họ được trải qua hiển nhiên hoàn toàn khác với tưởng tượng.
Đừng nói là nấu canh, còn chẳng ai tiến tới chia cá.
Mỗi người cúi xuống cầm một con, thò tay tóm con ở gần mình nhất.
Lũ cá như đã chết kia, bị chạm vào mới có chút phản ứng sinh động.
Chúng kịch liệt nảy lên trong tay thôn dân, nhưng vẫn bị tóm chặt.
Sau đó, một người dứt khoát cắn phập vào thân cá trong suốt.
Thịt cá không được nấu đáng lẽ sẽ rất dai, nhưng vào miệng người kia lại như tan chảy.
Hàm răng hắn đâm vào thịt cá, lập tức chọc thủng một đường, máu tươi nóng hổi chảy ra từ vết rách, còn càng chảy càng nhiều.
Máu nhiễm đỏ răng của dân làng, nhanh chóng nhoe nhoét đầy tay, biến thành chất keo sền sệt, lại bị lòng bàn tay hòa tan, trượt xuống theo cánh tay, chảy vào quần áo đẫm nước sông, rồi nhuộm màu từng vũng nước đọng.
Lượng máu chảy như vậy đã vượt quá thể tích một con cá có thể chứa, lại vẫn đang tiếp tục chảy, nhanh chóng làm ướt nửa người họ, khiến dân làng như ngâm mình trong ao máu.
Thịt cá vẫn có độ dai nhất định, lại bị dễ dàng xé xuống bởi những hàm răng bình thường.
Mỗi người ngậm một miếng thịt lớn trong miệng, bắt đầu ngấu nghiến, mắt lại vẫn nhìn chằm chằm cá trước mặt, dường như đã nghĩ xong con tiếp theo nên ăn như thế nào.
Tiếng nhai nuốt, tiếng thịt bị xé rách, còn có đống máu chảy không ngừng và mùi tanh nồng hoàn toàn chiếm lĩnh không gian.
Dù có gió thì cũng không thể thổi tan được mùi ở nơi này.
Thứ mùi tanh đó liên tục len lỏi vào khứu giác của người chơi.
Một mặt, đáng lẽ họ phải rất bài xích.
Cái kiểu ăn lông ở lỗ, cứ thế cắn chết một con cá, có nhìn thế nào cũng thấy ghê, làm ai cũng sợ.
Nhưng mặt khác, máu trong người họ dường như sôi dần, miệng không ngừng bài tiết chất dịch, bị "mùi hương" kích thích cho không thể phản kháng, kích động tới nỗi ngón tay cũng run rẩy. Thế là cả ba tiến tới, mỗi người cầm một con cá.
Cá nằm trong tay, không ngừng quẫy đuôi, nhưng có làm thế nào cũng không thể giãy ra khỏi bàn tay đang tóm chặt mình.
Thật kì lạ, thứ xúc giác đang truyền đạt lại không phải là thân cá lạnh lẽo, hay là đống vảy cá mỏng vẫn còn ươn ướt, mà là một cảm giác rất ấm mềm.
Như thể thứ họ đang cầm trong tay là da của con người.
Không ổn.
Rất không ổn.
Đám người này quá bất thường, đống cá thơm lừng kia cũng bất thường. Họ lén lút theo dõi, bị phát hiện mà đám dân làng này còn thân thiện mời họ "cùng hưởng mỹ thực" lại càng bất thường ---
Rõ ràng những logic rất mạch lạc trong đầu, trực giác được bồi dưỡng qua vô số phó bản, kinh nghiệm nhiều năm cũng không ngừng hét lên với họ rằng nguy hiểm, mau chạy đi.
Nhưng chỉ cần một câu, họ đã mất bản năng chống cự, không hề muốn chạy trốn.
Trong vài giây lưỡng lự đó, cán cân đã hoàn toàn nghiêng về một bên.
Muốn...
Ăn cá.
Lời mời của ông Lý là thứ họ không thể từ chối.
Những con cá nằm trong lưới kia, dưới ánh trăng ánh lên từng gợn sóng lấp lánh, giống như một núi châu báu dụ dỗ kẻ tham lam, để họ không thể chống cự.
Giống lũ trẻ bị tiếng sáo ma dụ dỗ, từng bước từng bước tiến lên trước, ra khỏi bụi cỏ đang che giấu mình.
Ba người xuất hiện trước mặt dân làng.
Nhóm thôn dân có vẻ nghi ngờ trước con số này.
Bọn họ hoài nghi nhìn về phía bụi cỏ rậm rạp, ông Lý cũng nói: "Các vị còn ai nữa không?"
Tất cả im lặng.
Tiểu Cao cắn chặt lưỡi, vị tanh của máu lan ra khiến chị tỉnh táo hơn đôi chút, dùng lí trí cuối cùng đáp lời, không để Nguyên Dục Tuyết bị liên lụy: "... Không."
Hai người kia đương nhiên không phản bác, coi như đồng ý với chị.
Dân làng có câu trả lời mới thu hồi ánh mắt.
Nhìn ba người kia lại gần, từng khuôn mặt thản nhiên không gợn sóng bỗng nở ý cười đáng sợ.
Trông như những bức tượng thạch cao được đục ra nụ cười cứng ngắc.
Nhưng ít nhiều cũng thể hiện được chút "thân thiện".
Bại lộ cũng không bị công kích, nhận thức kì lạ này khiến các người chơi yên tâm hơn một chút, sự bài xích không ngừng kêu gào trong lòng cũng dần lắng xuống.
Đôi mắt thẳng thừng nhìn chằm chằm vào bầy cá mới được đánh bắt kia.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Theo chỉ dẫn của dân làng, tất cả cùng nhau ngồi trên bờ. Xen kẽ giữa người chơi đều là thôn dân, mà trước mặt họ là những con cá trong suốt thỉnh thoảng lại quẫy đuôi.
"Nội tạng" đỏ quạch tích tụ ở phần bụng cá trước đó khiến người chơi buồn nôn, lúc này trở nên ngon miệng vô cùng.
Họ cứ thế ngồi vòng quanh cái lưới đánh cá, không cần đệm gì, ngồi thẳng trên mặt đất ướt át.
Ngay cả Âu Phục - chuyên gia bắt bẻ cũng không nói gì ngồi xuống.
Vạt áo vét nghiêm chỉnh bị ngồi đè lên, dính đầy bùn đất, gã lại không đếm xỉa, chỉ chăm chăm vào đống cá như đang kiềm chế ham muốn nào đó.
Loại kiềm chế này cũng không duy trì được lâu, vì chớp mắt sau, khi tất cả đã ngồi xuống, ông Lý vô cùng thành kính dập đầu với dòng sông rồi ngồi dậy tuyên bố.
"Bắt đầu thôi." Ông ta nói: "Đây là thần ban cho chúng ta, thần đã vô tư chia sẻ tế phẩm của mình."
Thật khó để tin từ miệng một dân quê chân chất như ông Lý lại có thể thốt ra những lời nho nhã, tràn đầy tín ngưỡng sùng bái này.
Ông ta vừa dứt lời, đám thôn dân cũng mở miệng.
Những con người như rối gỗ ấy, lần đầu tiên lên tiếng trong đêm nay. Họ đồng thanh lặp lại lời ông Lý nói, ánh mắt thành kính nóng bỏng nhìn đồ ăn trước mắt, âm thanh tràn đầy xúc động:
"Là tế phẩm thần chia sẻ cho chúng ta!"
Tất cả nói xong, bỗng đồng loạt nhìn sang người chơi.
Đám Âu Phục không lặp lại.
Trên mặt các thôn dân vẫn là nụ cười cứng đờ, nhưng đôi mắt đã để lộ tử khí, lạnh lẽo vô cảm, nhìn thẳng vào họ.
Khi mà tất cả nhìn ba người, cả ba lại chỉ nhìn chằm chằm vào lưới đánh cá, cảm giác bài xích và dị dạng đương nhiên sẽ càng rõ ràng.
Cuối cùng Cửa Sổ cũng chịu dời mắt khỏi mấy con cá, để ý thấy người chung quanh quỷ dị nhìn mình chằm chằm như vậy cũng không sợ.
Y chỉ hơi ngây ra vài giây, sau đó khó hiểu hỏi họ:
"Chúng tôi phải làm gì à?"
"Trước khi dùng bữa phải cảm tạ thần linh."
Ông Lý cũng giải đáp cho y, nói rất trịnh trọng.
Cửa Sổ lập tức lặp lại: "Cảm ơn thần đã chia sẻ tế phẩm của ngài cho chúng tôi."
Dân làng dời mắt, chuyển sang nhìn Âu Phục và Tiểu Cao.
Âu Phục và Tiểu Cao cũng hết sức dứt khoát lặp lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thái độ phối hợp cuối cùng cũng khiến đám thôn dân ngưng nhìn chằm chằm, tỏ rõ có thể bắt đầu dùng cơm.
Món chính hiển nhiên là mấy con cá vừa đánh bắt dưới sông này.
Các người chơi tưởng là sẽ lại được thấy cảnh giống như ở trước cửa nhà ông Lý --- Bà dì sẽ luộc đống cá này trong nồi, sau đó phân cho từng người.
Nhưng những gì họ được trải qua hiển nhiên hoàn toàn khác với tưởng tượng.
Đừng nói là nấu canh, còn chẳng ai tiến tới chia cá.
Mỗi người cúi xuống cầm một con, thò tay tóm con ở gần mình nhất.
Lũ cá như đã chết kia, bị chạm vào mới có chút phản ứng sinh động.
Chúng kịch liệt nảy lên trong tay thôn dân, nhưng vẫn bị tóm chặt.
Sau đó, một người dứt khoát cắn phập vào thân cá trong suốt.
Thịt cá không được nấu đáng lẽ sẽ rất dai, nhưng vào miệng người kia lại như tan chảy.
Hàm răng hắn đâm vào thịt cá, lập tức chọc thủng một đường, máu tươi nóng hổi chảy ra từ vết rách, còn càng chảy càng nhiều.
Máu nhiễm đỏ răng của dân làng, nhanh chóng nhoe nhoét đầy tay, biến thành chất keo sền sệt, lại bị lòng bàn tay hòa tan, trượt xuống theo cánh tay, chảy vào quần áo đẫm nước sông, rồi nhuộm màu từng vũng nước đọng.
Lượng máu chảy như vậy đã vượt quá thể tích một con cá có thể chứa, lại vẫn đang tiếp tục chảy, nhanh chóng làm ướt nửa người họ, khiến dân làng như ngâm mình trong ao máu.
Thịt cá vẫn có độ dai nhất định, lại bị dễ dàng xé xuống bởi những hàm răng bình thường.
Mỗi người ngậm một miếng thịt lớn trong miệng, bắt đầu ngấu nghiến, mắt lại vẫn nhìn chằm chằm cá trước mặt, dường như đã nghĩ xong con tiếp theo nên ăn như thế nào.
Tiếng nhai nuốt, tiếng thịt bị xé rách, còn có đống máu chảy không ngừng và mùi tanh nồng hoàn toàn chiếm lĩnh không gian.
Dù có gió thì cũng không thể thổi tan được mùi ở nơi này.
Thứ mùi tanh đó liên tục len lỏi vào khứu giác của người chơi.
Một mặt, đáng lẽ họ phải rất bài xích.
Cái kiểu ăn lông ở lỗ, cứ thế cắn chết một con cá, có nhìn thế nào cũng thấy ghê, làm ai cũng sợ.
Nhưng mặt khác, máu trong người họ dường như sôi dần, miệng không ngừng bài tiết chất dịch, bị "mùi hương" kích thích cho không thể phản kháng, kích động tới nỗi ngón tay cũng run rẩy. Thế là cả ba tiến tới, mỗi người cầm một con cá.
Cá nằm trong tay, không ngừng quẫy đuôi, nhưng có làm thế nào cũng không thể giãy ra khỏi bàn tay đang tóm chặt mình.
Thật kì lạ, thứ xúc giác đang truyền đạt lại không phải là thân cá lạnh lẽo, hay là đống vảy cá mỏng vẫn còn ươn ướt, mà là một cảm giác rất ấm mềm.
Như thể thứ họ đang cầm trong tay là da của con người.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro