Thôn Vàng Bạc (...
Húy Tật
2024-09-25 10:40:46
Edit: Ry
Người đứng đằng sau chính là A Đao đã "biến mất" cả đêm.
Nguyên Dục Tuyết nhận ra hắn tiếp cận từ nãy, nhưng vì là đồng đội, là người chơi, nên việc A Đao trở lại biệt thự nghỉ ngơi là chuyện rất bình thường.
Nên cậu không có phản ứng gì đặc biệt.
Có điều Tiểu Tề cảnh giác như vậy không đến mức là quá khích, nằm trong phạm vi có thể chấp nhận. Vì bộ dạng của A Đao lúc này đúng thật hơi kinh khủng, rất đáng sợ, giống lệ quỷ đòi mạng hơn cả quỷ, khiến người ta hoài nghi không biết hắn còn sống không.
Quần áo dán sát vào da thịt, vạt áo, ngực áo, ngay cả quần dài đều dính đầy vết đỏ thẫm, hiển nhiên là máu sau khi khô, trang phục cũng rách tả tơi hở da hở thịt. Hắn rõ ràng mới lăn qua biển máu nên cũng không nhìn ra được có bị thương hay không, toàn một màu đỏ thẫm.
Trên tay còn cầm cây đao đã rời vỏ, lưỡi đao dính một ít thịt nát kì lạ, thậm chí còn có máu sắp nhỏ xuống sàn.
Tóc hắn lại rất sạch sẽ, phần tóc mái được cắt ngang trán vừa hay che đi đôi mắt. Mặt cũng có vài chấm máu đỏ bắn lên, tươi mới như vẫn còn hơi ấm, có dấu vết đã được chùi. Vốn là khí chất u ám, có kiểu "trang điểm" này lại càng thêm tăm tối đáng sợ, như tên điên vừa trốn tù ra ngoài.
Người đầy máu, tay cầm đao, còn lặng lẽ xuất hiện sau lưng hai người.
Tiểu Tề không sợ đến mức tắt tiếng cũng là nhờ lí trí đủ vững. Vẻ đề phòng của cô với một tên đàn ông trông như vừa giết người xong, thuần túy là phản ứng tốt nhất mà cơ chế bảo hộ sàng lọc ra.
Mặc dù sợ hết hồn, Tiểu Tề vẫn theo bản năng che cho Nguyên Dục Tuyết. Thấy thiếu niên cất điện thoại, quay lại nhìn A Đao, nhịp thở vẫn bình thường, biểu hiện của A Đao cũng không có gì lạ, không có động thái giơ cây đao trong tay lên, Tiểu Tề mới yên tâm hơn chút.
"Nguyên Dục Tuyết." A Đao ít khi mở miệng, gọi tên cậu cũng có vẻ trúc trắc.
"Tiểu Tề." Hắn lại nhìn sang Tiểu Tề, nhàn nhạt gọi một câu, sắc mặt không thay đổi.
Tiểu Tề coi như đã bình tĩnh lại.
Tuy là cô còn nghi ngờ A Đao, nhưng giọng không có địch ý, hỏi thẳng: "Dấu vết trên người anh là sao?"
Tiểu Tề biết A Đao không hành động cùng bốn người kia, hắn là "con sói cô độc", tất nhiên bị hoài nghi nhiều hơn những người khác, huống hồ còn xuất hiện với bộ dạng nguy hiểm như vậy.
A Đao im lặng vài giây mới đáp: "Không phải máu của tôi."
Tiểu Tề: "..."
Cô lúng túng.
Biết không phải là máu của anh rồi! Người ta đang sợ là máu của người khác đây này!
Nguyên Dục Tuyết lại gật đầu, biểu thị sự khẳng định.
Không cần quét số liệu sinh lý của A Đao hiện giờ, chỉ bằng mùi cậu cũng đoán được.
Tiểu Tề: "..."
Càng thấy lo.
Cô nhìn bộ dạng của hắn, thấy hơi nhức đầu: "Ý tôi là... Anh có muốn giải thích xem đêm vừa rồi mình đã đi làm gì mà biến thành như vậy không?"
A Đao lại như mới phát hiện mình bây giờ trông rất đáng sợ, dễ bị nghi ngờ. Hắn ngây ngô quan sát toàn thân, còn nhìn cây đao dính máu thịt mình đang cầm. Trước hết chùi tạm đao lên người, sạch rồi mới tra vào vỏ.
"Việc tôi làm đêm qua..." A Đao bình thản nói: "Không thể nói cho cô."
Tiểu Tề: "..."
Dù cô là người rất tốt tính thì vẫn không khỏi muốn chửi hắn.
"Nhưng có thể nói cho Nguyên Dục Tuyết." Ánh mắt hắn hơi lệch sang, hoàn toàn bao trọn thiếu niên bên cạnh.
Hay đúng hơn là hắn chưa từng để cậu rời khỏi tầm mắt mình.
"Nguyên Dục Tuyết." A Đao không hề kiêng kị, nói luôn trước mặt Tiểu Tề: "Tôi muốn nói chuyện riêng với cậu."
Rõ ràng là muốn Tiểu Tề tránh đi.
"Tìm chỗ khác."
Có vẻ như hắn cho rằng Nguyên Dục Tuyết sẽ không từ chối mình, nói xong đã ngó nghiêng xung quanh tìm xem nơi nào kín đáo.
Nơi được chọn là phòng sách ở tầng hai. Nói là phòng đọc sách, chẳng qua là một cái phòng trống được Béo trang trí bằng vài cuốn sách, cái giá sách lâu không có người chạm vào đã phủ đầy bụi. Căn phòng đó cũng được coi như là phòng nghỉ ngơi hay để chứa đồ, nhưng vách tường được làm bằng vật liệu cách âm, tiện nói chuyện.
A Đao bèn đứng ở cửa, mở ra, nhìn Nguyên Dục Tuyết một cái, đầy ý chờ mong.
Nếu không phải người hắn dính đầy máu thì trông sẽ còn khá chân thành, động lòng người.
Tiểu Tề tức chết với tên này rồi, nghiến răng kèn kẹt, thấy Nguyên Dục Tuyết thật sự định qua đó thì cuống quít cản lại.
Không phải là cô giận vì A Đao không tin mình, Tiểu Tề không ngây thơ như vậy, thuần túy là vì bộ dạng hiện giờ của hắn quá khả nghi!
Người đầy máu, rõ ràng vừa giết thứ gì.
Còn cố ý giấu giếm hành trình, nhất định phải kéo người ta vào phòng riêng nói chuyện.
Nếu A Đao yêu cầu Tiểu Tề nói chuyện riêng, cô chắc chắn sẽ đi với hắn để thu hoạch thêm tin tức, muốn nghe xem hắn có gì để nói với mình.
Nhưng A Đao lại chỉ đích danh Nguyên Dục Tuyết.
Hình tượng của Nguyên Dục Tuyết trong mắt Tiểu Tề hiển nhiên là rất... Yếu ớt.
Kiểu đụng phát là vỡ.
Nên cô ích kỉ không muốn để Nguyên Dục Tuyết mạo hiểm, huống hồ cái mạo hiểm này cũng không cần thiết.
Tiểu Tề kéo tay cậu lại, rất bình tĩnh: "Nếu anh không muốn nói cho tôi cũng được thôi. Đợi lát nữa những người khác trở lại anh nói với họ, tôi sẽ tránh đi, thế nào?"
A Đao lẳng lặng nhìn cô, chớp mắt, một lúc lâu sau mới nói.
"... Không."
"Chỉ có thể nói cho Nguyên Dục Tuyết."
Tiểu Tề bị hắn chọc cho tức điên, bao nhiêu nghi ngờ viết hết lên mặt.
Đúng lúc này lại cảm nhận được thứ gì đó chạm vào cổ tay.
Nguyên Dục Tuyết dễ dàng tránh thoát, không hề làm đau Tiểu Tề, động tác rất tinh tế. Cảm giác lòng bàn tay lạnh buốt đó chạm vào như một bông tuyết rơi xuống tay cô, rồi nhanh chóng bay đi mất.
Tiểu Tề thấy tay trống rỗng, hốt hoảng nhìn sang thì được Nguyên Dục Tuyết vỗ vai an ủi.
Đôi mắt đen láy của thiếu niên nhìn thẳng vào mắt cô.
Mặc dù Nguyên Dục Tuyết không nói được, Tiểu Tề cũng chưa từng nghe giọng cậu, nhưng dường như bên tai vang lên âm thanh rất ôn hòa.
"Không sao".
Một lát nữa tôi sẽ trở lại.
Tiểu Tề bị Nguyên Dục Tuyết nhìn như vậy, mấp máy môi, như thở ra một hơi. Cô thỏa hiệp, lại cảnh giác lườm A Đao một cái, đời này không còn gì luyến tiếc: "Được rồi, tôi sẽ chờ ở bên ngoài. Nếu nghe được tiếng va chạm, dù là vô tình thì tôi cũng sẽ xông vào."
Đây là giới hạn của Tiểu Tề, cũng là ngầm cảnh cáo A Đao.
A Đao làm như không nghe thấy, chỉ nhìn Nguyên Dục Tuyết.
Bọn họ vừa vào phòng, cửa mới khép lại thì mấy người chơi thuận theo mùi máu tươi thoang thoảng cũng tìm tới bên này, thấy chỉ có mỗi Tiểu Tề thì hơi cau mày.
Tiểu Tề thấy đám Âu Phục, mặc dù đã đồng ý sẽ không quấy rầy hai người kia, nhưng vì muốn đảm bảo an toàn, cô lập tức nói: "Nguyên Dục Tuyết..."
Nhưng mới nói mấy chữ đã thấy mặt ba người kia tái nhợt.
Tác giả có lời muốn nói:
Người chơi rơi lệ.jpg
Người đứng đằng sau chính là A Đao đã "biến mất" cả đêm.
Nguyên Dục Tuyết nhận ra hắn tiếp cận từ nãy, nhưng vì là đồng đội, là người chơi, nên việc A Đao trở lại biệt thự nghỉ ngơi là chuyện rất bình thường.
Nên cậu không có phản ứng gì đặc biệt.
Có điều Tiểu Tề cảnh giác như vậy không đến mức là quá khích, nằm trong phạm vi có thể chấp nhận. Vì bộ dạng của A Đao lúc này đúng thật hơi kinh khủng, rất đáng sợ, giống lệ quỷ đòi mạng hơn cả quỷ, khiến người ta hoài nghi không biết hắn còn sống không.
Quần áo dán sát vào da thịt, vạt áo, ngực áo, ngay cả quần dài đều dính đầy vết đỏ thẫm, hiển nhiên là máu sau khi khô, trang phục cũng rách tả tơi hở da hở thịt. Hắn rõ ràng mới lăn qua biển máu nên cũng không nhìn ra được có bị thương hay không, toàn một màu đỏ thẫm.
Trên tay còn cầm cây đao đã rời vỏ, lưỡi đao dính một ít thịt nát kì lạ, thậm chí còn có máu sắp nhỏ xuống sàn.
Tóc hắn lại rất sạch sẽ, phần tóc mái được cắt ngang trán vừa hay che đi đôi mắt. Mặt cũng có vài chấm máu đỏ bắn lên, tươi mới như vẫn còn hơi ấm, có dấu vết đã được chùi. Vốn là khí chất u ám, có kiểu "trang điểm" này lại càng thêm tăm tối đáng sợ, như tên điên vừa trốn tù ra ngoài.
Người đầy máu, tay cầm đao, còn lặng lẽ xuất hiện sau lưng hai người.
Tiểu Tề không sợ đến mức tắt tiếng cũng là nhờ lí trí đủ vững. Vẻ đề phòng của cô với một tên đàn ông trông như vừa giết người xong, thuần túy là phản ứng tốt nhất mà cơ chế bảo hộ sàng lọc ra.
Mặc dù sợ hết hồn, Tiểu Tề vẫn theo bản năng che cho Nguyên Dục Tuyết. Thấy thiếu niên cất điện thoại, quay lại nhìn A Đao, nhịp thở vẫn bình thường, biểu hiện của A Đao cũng không có gì lạ, không có động thái giơ cây đao trong tay lên, Tiểu Tề mới yên tâm hơn chút.
"Nguyên Dục Tuyết." A Đao ít khi mở miệng, gọi tên cậu cũng có vẻ trúc trắc.
"Tiểu Tề." Hắn lại nhìn sang Tiểu Tề, nhàn nhạt gọi một câu, sắc mặt không thay đổi.
Tiểu Tề coi như đã bình tĩnh lại.
Tuy là cô còn nghi ngờ A Đao, nhưng giọng không có địch ý, hỏi thẳng: "Dấu vết trên người anh là sao?"
Tiểu Tề biết A Đao không hành động cùng bốn người kia, hắn là "con sói cô độc", tất nhiên bị hoài nghi nhiều hơn những người khác, huống hồ còn xuất hiện với bộ dạng nguy hiểm như vậy.
A Đao im lặng vài giây mới đáp: "Không phải máu của tôi."
Tiểu Tề: "..."
Cô lúng túng.
Biết không phải là máu của anh rồi! Người ta đang sợ là máu của người khác đây này!
Nguyên Dục Tuyết lại gật đầu, biểu thị sự khẳng định.
Không cần quét số liệu sinh lý của A Đao hiện giờ, chỉ bằng mùi cậu cũng đoán được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiểu Tề: "..."
Càng thấy lo.
Cô nhìn bộ dạng của hắn, thấy hơi nhức đầu: "Ý tôi là... Anh có muốn giải thích xem đêm vừa rồi mình đã đi làm gì mà biến thành như vậy không?"
A Đao lại như mới phát hiện mình bây giờ trông rất đáng sợ, dễ bị nghi ngờ. Hắn ngây ngô quan sát toàn thân, còn nhìn cây đao dính máu thịt mình đang cầm. Trước hết chùi tạm đao lên người, sạch rồi mới tra vào vỏ.
"Việc tôi làm đêm qua..." A Đao bình thản nói: "Không thể nói cho cô."
Tiểu Tề: "..."
Dù cô là người rất tốt tính thì vẫn không khỏi muốn chửi hắn.
"Nhưng có thể nói cho Nguyên Dục Tuyết." Ánh mắt hắn hơi lệch sang, hoàn toàn bao trọn thiếu niên bên cạnh.
Hay đúng hơn là hắn chưa từng để cậu rời khỏi tầm mắt mình.
"Nguyên Dục Tuyết." A Đao không hề kiêng kị, nói luôn trước mặt Tiểu Tề: "Tôi muốn nói chuyện riêng với cậu."
Rõ ràng là muốn Tiểu Tề tránh đi.
"Tìm chỗ khác."
Có vẻ như hắn cho rằng Nguyên Dục Tuyết sẽ không từ chối mình, nói xong đã ngó nghiêng xung quanh tìm xem nơi nào kín đáo.
Nơi được chọn là phòng sách ở tầng hai. Nói là phòng đọc sách, chẳng qua là một cái phòng trống được Béo trang trí bằng vài cuốn sách, cái giá sách lâu không có người chạm vào đã phủ đầy bụi. Căn phòng đó cũng được coi như là phòng nghỉ ngơi hay để chứa đồ, nhưng vách tường được làm bằng vật liệu cách âm, tiện nói chuyện.
A Đao bèn đứng ở cửa, mở ra, nhìn Nguyên Dục Tuyết một cái, đầy ý chờ mong.
Nếu không phải người hắn dính đầy máu thì trông sẽ còn khá chân thành, động lòng người.
Tiểu Tề tức chết với tên này rồi, nghiến răng kèn kẹt, thấy Nguyên Dục Tuyết thật sự định qua đó thì cuống quít cản lại.
Không phải là cô giận vì A Đao không tin mình, Tiểu Tề không ngây thơ như vậy, thuần túy là vì bộ dạng hiện giờ của hắn quá khả nghi!
Người đầy máu, rõ ràng vừa giết thứ gì.
Còn cố ý giấu giếm hành trình, nhất định phải kéo người ta vào phòng riêng nói chuyện.
Nếu A Đao yêu cầu Tiểu Tề nói chuyện riêng, cô chắc chắn sẽ đi với hắn để thu hoạch thêm tin tức, muốn nghe xem hắn có gì để nói với mình.
Nhưng A Đao lại chỉ đích danh Nguyên Dục Tuyết.
Hình tượng của Nguyên Dục Tuyết trong mắt Tiểu Tề hiển nhiên là rất... Yếu ớt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kiểu đụng phát là vỡ.
Nên cô ích kỉ không muốn để Nguyên Dục Tuyết mạo hiểm, huống hồ cái mạo hiểm này cũng không cần thiết.
Tiểu Tề kéo tay cậu lại, rất bình tĩnh: "Nếu anh không muốn nói cho tôi cũng được thôi. Đợi lát nữa những người khác trở lại anh nói với họ, tôi sẽ tránh đi, thế nào?"
A Đao lẳng lặng nhìn cô, chớp mắt, một lúc lâu sau mới nói.
"... Không."
"Chỉ có thể nói cho Nguyên Dục Tuyết."
Tiểu Tề bị hắn chọc cho tức điên, bao nhiêu nghi ngờ viết hết lên mặt.
Đúng lúc này lại cảm nhận được thứ gì đó chạm vào cổ tay.
Nguyên Dục Tuyết dễ dàng tránh thoát, không hề làm đau Tiểu Tề, động tác rất tinh tế. Cảm giác lòng bàn tay lạnh buốt đó chạm vào như một bông tuyết rơi xuống tay cô, rồi nhanh chóng bay đi mất.
Tiểu Tề thấy tay trống rỗng, hốt hoảng nhìn sang thì được Nguyên Dục Tuyết vỗ vai an ủi.
Đôi mắt đen láy của thiếu niên nhìn thẳng vào mắt cô.
Mặc dù Nguyên Dục Tuyết không nói được, Tiểu Tề cũng chưa từng nghe giọng cậu, nhưng dường như bên tai vang lên âm thanh rất ôn hòa.
"Không sao".
Một lát nữa tôi sẽ trở lại.
Tiểu Tề bị Nguyên Dục Tuyết nhìn như vậy, mấp máy môi, như thở ra một hơi. Cô thỏa hiệp, lại cảnh giác lườm A Đao một cái, đời này không còn gì luyến tiếc: "Được rồi, tôi sẽ chờ ở bên ngoài. Nếu nghe được tiếng va chạm, dù là vô tình thì tôi cũng sẽ xông vào."
Đây là giới hạn của Tiểu Tề, cũng là ngầm cảnh cáo A Đao.
A Đao làm như không nghe thấy, chỉ nhìn Nguyên Dục Tuyết.
Bọn họ vừa vào phòng, cửa mới khép lại thì mấy người chơi thuận theo mùi máu tươi thoang thoảng cũng tìm tới bên này, thấy chỉ có mỗi Tiểu Tề thì hơi cau mày.
Tiểu Tề thấy đám Âu Phục, mặc dù đã đồng ý sẽ không quấy rầy hai người kia, nhưng vì muốn đảm bảo an toàn, cô lập tức nói: "Nguyên Dục Tuyết..."
Nhưng mới nói mấy chữ đã thấy mặt ba người kia tái nhợt.
Tác giả có lời muốn nói:
Người chơi rơi lệ.jpg
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro