Thôn Vàng Bạc (...
Húy Tật
2024-09-25 10:40:46
*Cảnh báo lần cuối, bắt đầu từ chương này sẽ đề cập tới các tình tiết đã cảnh báo ở đầu phó bản, ai có vấn đề gì thì editor không chịu trách nhiệm đâu nhé.
Edit: Ry
Cát đá lạnh buốt, cảm giác ma sát khi cầm vào tay rất chân thực, chắc chắn không phải ảo giác hay là thủ thuật che mắt.
Nguyên Dục Tuyết rủ mắt, cậu điều chỉnh cơ thể trong làn nước, dang rộng tay chân để nổi lên một chút, trong tay đột nhiên xuất hiện một thanh trường đao xinh đẹp sáng như tuyết.
Đao đã rời vỏ.
Dù đang ở dưới đáy ao, lưỡi đao cũng mơ hồ chiết xạ ra ánh sáng như tuyết, cực kì chói mắt.
Âu Phục và Tiểu Cao cũng chú ý tới thanh đao chắc chắn không thể bỏ sót được, vô thức chớp mắt, tập trung quan sát.
Họ cũng không ngạc nhiên lắm, chỉ cho là Nguyên Dục Tuyết dùng đạo cụ. Vũ khí lạnh ở trong phó bản ít được chú ý, không được hoan nghênh, vì mấy loại binh khí này không có nhiều tác dụng với quỷ quái, nhưng đao của Nguyên Dục Tuyết hoàn toàn khác.
Nó trông rất hiên ngang, sắc bén... Nhưng phối với kiểu người ôn hòa như Nguyên Dục Tuyết lại xứng tới kì lạ.
Trong một thoáng họ cũng nghĩ, cây đao trông nặng vậy thì Nguyên Dục Tuyết cầm có thuận tay không.
Nhưng ý nghĩ này chỉ duy trì trong giây lát, vì họ lập tức chứng kiến dáng vẻ xuất đao của cậu.
Trong nước, mặc dù lực cản tăng lên gấp bội, nhưng không hề tạo thành ảnh hưởng với Nguyên Dục Tuyết. Động tác vung đao chém xuống vẫn vô cùng lưu loát, nhanh tới nỗi hai người kia tưởng như nghe được cả tiếng nước bị chẻ làm đôi.
Dòng nước xao động, nhanh chóng đẩy qua tai, như thể dưới đáy đột nhiên hình thành xoáy nước cỡ nhỏ, ù ù ---
Mũi đao đang chĩa vào đáy hồ phủ đầy cát đá.
Nó va chạm với mặt đất tạo thành âm thanh, dù ở trong nước cũng khiến người ta choáng váng, từng gợn sóng tản ra trước mắt.
Lưỡi đao sắc bén nhất chạm vào mặt đá, kết quả cuối cùng đương nhiên không phải đao gãy, mà như cắt đậu phụ chui vào trong.
Nơi bị Nguyên Dục Tuyết tấn công dần lan tràn những vết nứt.
Những vết nứt rất nhỏ, khó mà phát hiện, nhưng nước nhanh chóng ùa vào đó tạo thành lực hút cực mạnh.
Động tĩnh này rõ ràng khiến hai người kia chú ý, họ hiểu ra, tập trung quan sát ---
Nếu mặt đất chỉ lõm một chút thì không thể có nhiều nước bị hút vào như vậy được.
Phía dưới phải có cái gì đó.
Sự nhạy bén trong nháy mắt đó để họ nhanh chóng bơi tới cạnh Nguyên Dục Tuyết, túm cổ tay cậu.
Tự dưng bị vướng tay, Nguyên Dục Tuyết kiểu: "..."
Cậu ngẫm nghĩ, quyết định không giãy ra.
Con người rất yếu đuối.
Chỉ trong chớp nhoáng, vết nứt đã tách ra thành một khe hở rất dài, như một cái vực sâu, đen ngòm không thấy đáy.
Nước cuồn cuộn chảy vào trong đó.
Lực hình thành trong khoảnh khắc khe nứt vỡ ra đủ để xoắn nát cơ thể một người bình thường thành vô số khối thịt. Cũng may nền tảng cơ thể của người chơi đủ mạnh, lại thêm Tiểu Cao đã kịp thời mở một đạo cụ tạo vòng bảo hộ, che cho cả ba.
Dưới sự bảo vệ của vòng bảo hộ, ba người tiến vào cái "vực" kia.
Cảm giác choáng váng kịch liệt, tiếng va chạm, tiếng ma sát, cùng với tiếng sụp đổ ầm ầm bên tai như tiếng pháo công phá, khiến ngón tay cũng run rẩy.
Ý thức chìm trong bóng tối một giây.
Chờ tới khi họ tỉnh lại, đầu tiên là bị dòng nước lạnh lẽo trên đầu rót xuống cọ rửa, sau đó nước đột nhiên ngừng ---
Xung quanh rất yên tĩnh, yên tĩnh vô cùng.
Hình như họ đã rơi vào trong một hang động rất sâu.
Nơi này vô cùng ẩm ướt, thậm chí còn có một ít tảo và sinh vật cỡ nhỏ chỉ xuất hiện ở đáy nước sâu.
Họ hơi ngẩng lên, thấy một trời bùn màu xám. Lớp bùn đó vẫn còn ướt, bên trong kẹp cả một ít tảo rêu.
Nhìn là biết họ vừa rơi từ trên đó xuống.
Âu Phục chậc một tiếng: "Quả nhiên là có hang động."
Ai mà ngờ được bên dưới cái hồ cá đó lại cất giấu một nơi như thế này.
"Sao cậu phát hiện ra vậy?" Âu Phục thuận miệng hỏi Nguyên Dục Tuyết.
Thiếu niên bị hỏi, ánh mắt mới chuyển từ lớp rêu ẩm ướt kia về.
Cậu chớp mắt.
Dù là điện thoại hay giấy bút để giao lưu đều đã bị cậu để trên bờ, nên lúc này Nguyên Dục Tuyết đành phải dùng khẩu hình: "Phần đất đó, không giống bình thường".
Hai người kia đã quan sát đáy hồ vô số lần cũng không thấy có gì khác.
Cuối cùng chỉ có thể quy chuyện này cho sức quan sát của Nguyên Dục Tuyết quá đỉnh.
Có thể là thêm yếu tố trực giác nữa... Nên mới dứt khoát chém vỡ đáy ao, giúp họ tìm được vùng đất bị cất giấu này.
Vì hỗn loạn vừa rồi, trong miệng mỗi người đều có vị tanh hơi mặn của nước.
Tiểu Cao "phì phì" nhổ hết nước trong miệng ra.
Mặc quần áo ẩm ướt rất khó chịu, tóc tai rối bời dính vào hai bên mặt, nhưng giờ không phải lúc để bắt bẻ. Tiểu Cao buộc tóc lại, nhìn ra đằng xa: "Tới đằng trước xem thử đi."
Đã phát hiện ra nơi này thì đương nhiên phải cẩn thận kiểm tra mới hồi đủ vốn.
Cái hang này thậm chí còn tối hơn cả đáy ao, mà không biết có phải vì nó được giấu dưới nước không mà rất ẩm ướt. Mặt đất toàn rêu xanh trơn trượt, không cẩn thận sẽ ngã sấp xuống.
Chỗ ban đầu họ rơi xuống cũng không lớn lắm, nhưng đủ cho ba người đi song song với nhau.
Nhưng càng tiến về phía trước, hang động càng chật hẹp, ban đầu là ba người song song, sau đó là chỉ đủ cho một người chui qua, phải xếp hàng đi lần lượt, còn phải hơi cúi xuống mới xuyên qua được con đường ngày càng nhỏ.
Lúc cúi người chui qua, họ có thể cảm nhận được phần lưng ma sát với trần hang lởm chởm, cảm giác kì quái như thể bất cứ lúc nào họ cũng có thể bị đè chết vậy. Không khỏi khiến vài người sinh ra tưởng tượng lỡ cái hang này sụp xuống, e là không ai sống sót ra khỏi đây được. Không gian để hoạt động quá chật hẹp, cử động cũng khó khăn.
Đến cuối, con đường đã chật đến mức cúi xuống cũng không đi được, chỉ có thể miễn cưỡng trườn bò.
Nguyên Dục Tuyết và Tiểu Cao còn đỡ, cả hai đều thuộc dạng mảnh mai, cái lỗ chật hẹp đó vừa đủ cho họ chui.
Âu Phục xui xẻo hơn chút.
Gã có thân hình tam giác ngược tiêu chuẩn, ngực rộng eo nhỏ, nên kẹt luôn ở đó không ra được. Phải vất vả lắm, suýt thì chen gãy cả tay, tìm đủ góc độ mới miễn cưỡng lọt được cái lỗ chật hẹp nhất.
Tiểu Cao nhìn gã đầy ghét bỏ.
Tiếp tục đi về phía trước, con đường lại rộng hẳn ra, họ không cần phải bò hay cúi xuống lần mò như đoạn đường trước nữa.
Qua được cái lỗ chật hẹp, con đường về sau rộng như nơi ban đầu họ rơi xuống, sau đó cả ba đi tới "cuối đường".
Cuối con đường là một bức tường đá nham thạch, ngoài ra không phát hiện bất kì sự vật hay sự việc kì lạ nào.
Đây là một con đường cụt.
Tiểu Cao dừng chân quan sát mặt tường, sau đó hoang mang hỏi: "Bọn mình đi nhầm đường à?"
Con đường họ đã đi không quá phức tạp, tuy là có vài ngã rẽ, nhưng chúng đều quá nhỏ, trông không giống để cho người chui qua. Chẳng lẽ họ phải đi những đường đó?
Khi Tiểu Cao thắc mắc, Nguyên Dục Tuyết đã tiến lên.
Cậu đặt tay lên vai chị, ra hiệu chị lùi lại.
Tiểu Cao quay đầu, cũng hết sức phối hợp dịch sang bên, nhường chỗ cho Nguyên Dục Tuyết.
Lại thấy Nguyên Dục Tuyết sử dụng "đạo cụ" kia.
Hang động tối om om chỉ có một thanh đao sáng ngời, vẫn như lần trước, Nguyên Dục Tuyết dùng đao đâm vào một điểm chính giữa bức tường, từ đó dần tràn lan vết nứt.
Đằng sau có ánh sáng.
Nơi ấy như đang phát sáng.
Đương nhiên đây chỉ là ảo giác về mặt thị giác, thực tế họ đã ở trong hang động tối tăm quá lâu nên chỉ cần một vệt sáng cũng đủ thấy chói mắt.
Mắt tạm thời chưa thể làm quen.
Nguyên Dục Tuyết đứng dưới ánh sáng, chúng chiếu rọi khuôn mặt cậu, cùng với đôi tay thon dài và cây đao Phá Hồng Mông trong tay.
Tiểu Cao ở đằng sau không khỏi thì thầm một câu tán thưởng.
Chị cảm khái khiến Nguyên Dục Tuyết hoàn hồn, dứt khoát bước qua khe hở tới không gian bên kia.
Tới rồi.
Cậu đứng lại, dùng khẩu hình ra hiệu.
Thật sự tới rồi.
Đây mới là nơi cất giấu bí mật chân chính của trại nuôi cá.
Hai người kia bước qua vết nứt, lập tức ngửi được một mùi hôi thối sặc sụa.
Mà khi tầm mắt tiếp xúc với không gian này, dù là người đã từng trải qua rất nhiều sóng gió, chứng kiến cảnh tượng trước mặt, họ vẫn không khỏi cau chặt mày.
Nó không máu me, cũng không khủng bố, nhưng lại khiến tâm sinh lý họ... Khó chịu.
Trước mắt cũng là một hang động khá chật hẹp, nhưng trong này lại chất đầy người trần trụi, họ nằm đè lên nhau giữ ấm như súc vật.
Một không gian có nhiều con người như vậy, thiết bị vật chất lại rất thô sơ. Ví dụ như thứ khoan trên vách hang là một cái ống nhả đồ ăn, đổ đầy thứ vật chất hỗn hợp màu đen có mùi rất lạ, trông giống loại cám gia súc được ngâm ủ dùng trong chăn nuôi, để nói là đồ ăn thì thật quá miễn cưỡng.
Cách đó không xa là một cái rãnh, dường như là nơi để họ bài tiết, cũng chật ních các loại chất thải rắn lỏng.
Mà cái rãnh đó chẳng cách ống thức ăn bao xa.
Trừ hai thứ đó ra, ở chính giữa hang, chiếm diện tích lớn nhất là một cái ao bị đào rỗng, bên trong đổ đầy những thứ như là trứng ếch vừa sinh, trong suốt. Nhưng họ có thể thấy cái nhân màu đen trong trứng đang nhúc nhích, cử động, khiến người ta rùng mình.
________________________
Bắt đầu vào đoạn sang chấn rùi mọi người ơi hãy tích cực bình luận để editor không phải đau khổ một mình nhé =((((((((((((((((((((((
Edit: Ry
Cát đá lạnh buốt, cảm giác ma sát khi cầm vào tay rất chân thực, chắc chắn không phải ảo giác hay là thủ thuật che mắt.
Nguyên Dục Tuyết rủ mắt, cậu điều chỉnh cơ thể trong làn nước, dang rộng tay chân để nổi lên một chút, trong tay đột nhiên xuất hiện một thanh trường đao xinh đẹp sáng như tuyết.
Đao đã rời vỏ.
Dù đang ở dưới đáy ao, lưỡi đao cũng mơ hồ chiết xạ ra ánh sáng như tuyết, cực kì chói mắt.
Âu Phục và Tiểu Cao cũng chú ý tới thanh đao chắc chắn không thể bỏ sót được, vô thức chớp mắt, tập trung quan sát.
Họ cũng không ngạc nhiên lắm, chỉ cho là Nguyên Dục Tuyết dùng đạo cụ. Vũ khí lạnh ở trong phó bản ít được chú ý, không được hoan nghênh, vì mấy loại binh khí này không có nhiều tác dụng với quỷ quái, nhưng đao của Nguyên Dục Tuyết hoàn toàn khác.
Nó trông rất hiên ngang, sắc bén... Nhưng phối với kiểu người ôn hòa như Nguyên Dục Tuyết lại xứng tới kì lạ.
Trong một thoáng họ cũng nghĩ, cây đao trông nặng vậy thì Nguyên Dục Tuyết cầm có thuận tay không.
Nhưng ý nghĩ này chỉ duy trì trong giây lát, vì họ lập tức chứng kiến dáng vẻ xuất đao của cậu.
Trong nước, mặc dù lực cản tăng lên gấp bội, nhưng không hề tạo thành ảnh hưởng với Nguyên Dục Tuyết. Động tác vung đao chém xuống vẫn vô cùng lưu loát, nhanh tới nỗi hai người kia tưởng như nghe được cả tiếng nước bị chẻ làm đôi.
Dòng nước xao động, nhanh chóng đẩy qua tai, như thể dưới đáy đột nhiên hình thành xoáy nước cỡ nhỏ, ù ù ---
Mũi đao đang chĩa vào đáy hồ phủ đầy cát đá.
Nó va chạm với mặt đất tạo thành âm thanh, dù ở trong nước cũng khiến người ta choáng váng, từng gợn sóng tản ra trước mắt.
Lưỡi đao sắc bén nhất chạm vào mặt đá, kết quả cuối cùng đương nhiên không phải đao gãy, mà như cắt đậu phụ chui vào trong.
Nơi bị Nguyên Dục Tuyết tấn công dần lan tràn những vết nứt.
Những vết nứt rất nhỏ, khó mà phát hiện, nhưng nước nhanh chóng ùa vào đó tạo thành lực hút cực mạnh.
Động tĩnh này rõ ràng khiến hai người kia chú ý, họ hiểu ra, tập trung quan sát ---
Nếu mặt đất chỉ lõm một chút thì không thể có nhiều nước bị hút vào như vậy được.
Phía dưới phải có cái gì đó.
Sự nhạy bén trong nháy mắt đó để họ nhanh chóng bơi tới cạnh Nguyên Dục Tuyết, túm cổ tay cậu.
Tự dưng bị vướng tay, Nguyên Dục Tuyết kiểu: "..."
Cậu ngẫm nghĩ, quyết định không giãy ra.
Con người rất yếu đuối.
Chỉ trong chớp nhoáng, vết nứt đã tách ra thành một khe hở rất dài, như một cái vực sâu, đen ngòm không thấy đáy.
Nước cuồn cuộn chảy vào trong đó.
Lực hình thành trong khoảnh khắc khe nứt vỡ ra đủ để xoắn nát cơ thể một người bình thường thành vô số khối thịt. Cũng may nền tảng cơ thể của người chơi đủ mạnh, lại thêm Tiểu Cao đã kịp thời mở một đạo cụ tạo vòng bảo hộ, che cho cả ba.
Dưới sự bảo vệ của vòng bảo hộ, ba người tiến vào cái "vực" kia.
Cảm giác choáng váng kịch liệt, tiếng va chạm, tiếng ma sát, cùng với tiếng sụp đổ ầm ầm bên tai như tiếng pháo công phá, khiến ngón tay cũng run rẩy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ý thức chìm trong bóng tối một giây.
Chờ tới khi họ tỉnh lại, đầu tiên là bị dòng nước lạnh lẽo trên đầu rót xuống cọ rửa, sau đó nước đột nhiên ngừng ---
Xung quanh rất yên tĩnh, yên tĩnh vô cùng.
Hình như họ đã rơi vào trong một hang động rất sâu.
Nơi này vô cùng ẩm ướt, thậm chí còn có một ít tảo và sinh vật cỡ nhỏ chỉ xuất hiện ở đáy nước sâu.
Họ hơi ngẩng lên, thấy một trời bùn màu xám. Lớp bùn đó vẫn còn ướt, bên trong kẹp cả một ít tảo rêu.
Nhìn là biết họ vừa rơi từ trên đó xuống.
Âu Phục chậc một tiếng: "Quả nhiên là có hang động."
Ai mà ngờ được bên dưới cái hồ cá đó lại cất giấu một nơi như thế này.
"Sao cậu phát hiện ra vậy?" Âu Phục thuận miệng hỏi Nguyên Dục Tuyết.
Thiếu niên bị hỏi, ánh mắt mới chuyển từ lớp rêu ẩm ướt kia về.
Cậu chớp mắt.
Dù là điện thoại hay giấy bút để giao lưu đều đã bị cậu để trên bờ, nên lúc này Nguyên Dục Tuyết đành phải dùng khẩu hình: "Phần đất đó, không giống bình thường".
Hai người kia đã quan sát đáy hồ vô số lần cũng không thấy có gì khác.
Cuối cùng chỉ có thể quy chuyện này cho sức quan sát của Nguyên Dục Tuyết quá đỉnh.
Có thể là thêm yếu tố trực giác nữa... Nên mới dứt khoát chém vỡ đáy ao, giúp họ tìm được vùng đất bị cất giấu này.
Vì hỗn loạn vừa rồi, trong miệng mỗi người đều có vị tanh hơi mặn của nước.
Tiểu Cao "phì phì" nhổ hết nước trong miệng ra.
Mặc quần áo ẩm ướt rất khó chịu, tóc tai rối bời dính vào hai bên mặt, nhưng giờ không phải lúc để bắt bẻ. Tiểu Cao buộc tóc lại, nhìn ra đằng xa: "Tới đằng trước xem thử đi."
Đã phát hiện ra nơi này thì đương nhiên phải cẩn thận kiểm tra mới hồi đủ vốn.
Cái hang này thậm chí còn tối hơn cả đáy ao, mà không biết có phải vì nó được giấu dưới nước không mà rất ẩm ướt. Mặt đất toàn rêu xanh trơn trượt, không cẩn thận sẽ ngã sấp xuống.
Chỗ ban đầu họ rơi xuống cũng không lớn lắm, nhưng đủ cho ba người đi song song với nhau.
Nhưng càng tiến về phía trước, hang động càng chật hẹp, ban đầu là ba người song song, sau đó là chỉ đủ cho một người chui qua, phải xếp hàng đi lần lượt, còn phải hơi cúi xuống mới xuyên qua được con đường ngày càng nhỏ.
Lúc cúi người chui qua, họ có thể cảm nhận được phần lưng ma sát với trần hang lởm chởm, cảm giác kì quái như thể bất cứ lúc nào họ cũng có thể bị đè chết vậy. Không khỏi khiến vài người sinh ra tưởng tượng lỡ cái hang này sụp xuống, e là không ai sống sót ra khỏi đây được. Không gian để hoạt động quá chật hẹp, cử động cũng khó khăn.
Đến cuối, con đường đã chật đến mức cúi xuống cũng không đi được, chỉ có thể miễn cưỡng trườn bò.
Nguyên Dục Tuyết và Tiểu Cao còn đỡ, cả hai đều thuộc dạng mảnh mai, cái lỗ chật hẹp đó vừa đủ cho họ chui.
Âu Phục xui xẻo hơn chút.
Gã có thân hình tam giác ngược tiêu chuẩn, ngực rộng eo nhỏ, nên kẹt luôn ở đó không ra được. Phải vất vả lắm, suýt thì chen gãy cả tay, tìm đủ góc độ mới miễn cưỡng lọt được cái lỗ chật hẹp nhất.
Tiểu Cao nhìn gã đầy ghét bỏ.
Tiếp tục đi về phía trước, con đường lại rộng hẳn ra, họ không cần phải bò hay cúi xuống lần mò như đoạn đường trước nữa.
Qua được cái lỗ chật hẹp, con đường về sau rộng như nơi ban đầu họ rơi xuống, sau đó cả ba đi tới "cuối đường".
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cuối con đường là một bức tường đá nham thạch, ngoài ra không phát hiện bất kì sự vật hay sự việc kì lạ nào.
Đây là một con đường cụt.
Tiểu Cao dừng chân quan sát mặt tường, sau đó hoang mang hỏi: "Bọn mình đi nhầm đường à?"
Con đường họ đã đi không quá phức tạp, tuy là có vài ngã rẽ, nhưng chúng đều quá nhỏ, trông không giống để cho người chui qua. Chẳng lẽ họ phải đi những đường đó?
Khi Tiểu Cao thắc mắc, Nguyên Dục Tuyết đã tiến lên.
Cậu đặt tay lên vai chị, ra hiệu chị lùi lại.
Tiểu Cao quay đầu, cũng hết sức phối hợp dịch sang bên, nhường chỗ cho Nguyên Dục Tuyết.
Lại thấy Nguyên Dục Tuyết sử dụng "đạo cụ" kia.
Hang động tối om om chỉ có một thanh đao sáng ngời, vẫn như lần trước, Nguyên Dục Tuyết dùng đao đâm vào một điểm chính giữa bức tường, từ đó dần tràn lan vết nứt.
Đằng sau có ánh sáng.
Nơi ấy như đang phát sáng.
Đương nhiên đây chỉ là ảo giác về mặt thị giác, thực tế họ đã ở trong hang động tối tăm quá lâu nên chỉ cần một vệt sáng cũng đủ thấy chói mắt.
Mắt tạm thời chưa thể làm quen.
Nguyên Dục Tuyết đứng dưới ánh sáng, chúng chiếu rọi khuôn mặt cậu, cùng với đôi tay thon dài và cây đao Phá Hồng Mông trong tay.
Tiểu Cao ở đằng sau không khỏi thì thầm một câu tán thưởng.
Chị cảm khái khiến Nguyên Dục Tuyết hoàn hồn, dứt khoát bước qua khe hở tới không gian bên kia.
Tới rồi.
Cậu đứng lại, dùng khẩu hình ra hiệu.
Thật sự tới rồi.
Đây mới là nơi cất giấu bí mật chân chính của trại nuôi cá.
Hai người kia bước qua vết nứt, lập tức ngửi được một mùi hôi thối sặc sụa.
Mà khi tầm mắt tiếp xúc với không gian này, dù là người đã từng trải qua rất nhiều sóng gió, chứng kiến cảnh tượng trước mặt, họ vẫn không khỏi cau chặt mày.
Nó không máu me, cũng không khủng bố, nhưng lại khiến tâm sinh lý họ... Khó chịu.
Trước mắt cũng là một hang động khá chật hẹp, nhưng trong này lại chất đầy người trần trụi, họ nằm đè lên nhau giữ ấm như súc vật.
Một không gian có nhiều con người như vậy, thiết bị vật chất lại rất thô sơ. Ví dụ như thứ khoan trên vách hang là một cái ống nhả đồ ăn, đổ đầy thứ vật chất hỗn hợp màu đen có mùi rất lạ, trông giống loại cám gia súc được ngâm ủ dùng trong chăn nuôi, để nói là đồ ăn thì thật quá miễn cưỡng.
Cách đó không xa là một cái rãnh, dường như là nơi để họ bài tiết, cũng chật ních các loại chất thải rắn lỏng.
Mà cái rãnh đó chẳng cách ống thức ăn bao xa.
Trừ hai thứ đó ra, ở chính giữa hang, chiếm diện tích lớn nhất là một cái ao bị đào rỗng, bên trong đổ đầy những thứ như là trứng ếch vừa sinh, trong suốt. Nhưng họ có thể thấy cái nhân màu đen trong trứng đang nhúc nhích, cử động, khiến người ta rùng mình.
________________________
Bắt đầu vào đoạn sang chấn rùi mọi người ơi hãy tích cực bình luận để editor không phải đau khổ một mình nhé =((((((((((((((((((((((
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro