Thôn Vàng Bạc (...
Húy Tật
2024-09-25 10:40:46
Edit: Ry
Nhưng đây cũng chỉ là suy đoán của họ.
Việc cần làm bây giờ là phải hoàn thành yêu cầu của "nhân ngư", tức là đưa tất cả tế phẩm bị nuôi nhốt ở đây ra khỏi cái lồng đã giam cầm họ những năm qua.
Họ không thể trở lại con đường cũ, yêu cầu để đi qua đó quá hà khắc. Chưa nói liệu những người bị nuôi nhốt tới mất nhận thức con người kia có qua được không, nhưng nhóm người cá "mẫu thể" này đã chắc chắn không thể tự do di chuyển trên bờ, chỉ có thể để người chơi cõng.
Nên con đường ban đầu bị bác bỏ.
Nguyên Dục Tuyết rà quét địa hình, có ưu thế trời cho nên cậu im lặng dùng động tác biểu thị "tôi có thể đi trước dò đường".
Con đường hai tên dân làng kia sử dụng hiển nhiên cũng là lối ra, rõ ràng sẽ được xây dựng để dễ đi hơn, nếu không hai tên yếu như sên đó đã không thoải mái vừa đi vừa buôn chuyện như vậy. Nhưng nếu người chơi đi từ đó ra thì phải đề phòng việc bị dân làng và kẻ đứng sau mọi chuyện để ý.
Âu Phục do dự.
Thật ra gã cũng muốn đi dò đường với Nguyên Dục Tuyết, nhưng để một mình Tiểu Cao ở lại đây đối phó với đám "nhân ngư" ---
Trước hết, là một người chơi, Âu Phục chưa hoàn toàn buông bỏ cảnh giác với họ.
Thứ hai là lỡ chuyện xảy ra ở đây bị dân làng phát hiện, bọn họ dẫn người tới, một mình Tiểu Cao e là không chống trả được.
Sau một hồi cân nhắc, gã quyết định để Tiểu Cao đi cùng Nguyên Dục Tuyết, còn mình ở lại đây đóng giữ.
Âu Phục đang định mở miệng, người cá "mẫu thể" lại lên tiếng.
"Tôi biết một con đường dẫn ra ngoài." Cô nói: "Mặc dù qua nhiều năm chắc chắn sẽ có thay đổi. Nhưng dù gì cũng tốt hơn là để các người mò đường như ruồi không đầu."
Trong kí ức được kế thừa, đúng là có một tiền bối "mẫu thể" đã lên kế hoạch trốn thoát kĩ càng, còn thăm dò ra con đường kia. Chỉ là kí ức cô được kế thừa đã chứng minh... Cô ấy thất bại.
Nhưng kí ức để lại rất mấu chốt cho giờ phút này.
Thông tin cô gái người cá cung cấp đúng là nằm ngoài ý muốn.
Âu Phục gật đầu: "Được."
Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của người cá, Nguyên Dục Tuyết phụ trách cõng cô di chuyển. Những cái đuôi cá bị dị hóa đó khiến họ không thể đi đứng như người bình thường, ra khỏi nước đồng nghĩa với mất khả năng để di chuyển, nên chỉ có thể để người khác cõng.
Cô khó khăn bò ra khỏi ao, chỉ động tác nhỏ này đã tiêu hao rất nhiều năng lượng, Nguyên Dục Tuyết vẫn phải phụ một tay mới giúp cô gái lên được bờ.
Cậu cúi đầu nhìn cô.
Trong mắt cậu không có những cảm xúc thương hại kia, chỉ có bình thản và phẳng lặng.
Loại biểu hiện này ở một vài thời điểm sẽ có vẻ vô tình máu lạnh, dù sao cậu đang gặp một bộ tộc có tình cảnh bi thảm. Nhưng trên thực tế, mẫu thể bị thiếu niên bình tĩnh nhìn chằm chằm như vậy lại cảm thấy dễ chịu hơn, thế là cô ngẩng lên, cứ như vậy im lặng đón nhận ánh mắt cậu.
Nguyên Dục Tuyết nhìn cô xong, bỗng cởi chiếc áo gió mỏng manh trên người, đưa cho cô.
Để tới đây họ đã phải lặn xuống nước nên quần áo cậu hoàn toàn ướt đẫm, hoàn toàn không có hiệu quả chống lạnh. Nhưng nó vẫn còn một công dụng khác, và ý nghĩa nó đại diện cho cũng khác ---
Là "mẫu thể", cô có kí ức của tất cả tiền bối, nên xét từ một mặt nào đó, cô có nhận thức về thế giới này sâu sắc hơn những đồng tộc khác.
Nhận biết của họ bắt nguồn từ cái ao này, không ngừng đẻ trứng, nhìn những đứa con của mình bị mang đi, ngày qua ngày, cho tới khi chết.
Nhưng cô tỉnh táo hơn tất cả bọn họ, đồng thời đau khổ vì sự tỉnh táo ấy.
Cô biết mọi thứ đang diễn ra tàn khốc đến bất thường, lại không thể thay đổi chúng.
Giống như việc dù cũng có liêm sỉ xấu hổ của con người, nhưng nhiều năm trần trụi khiến cô quên đi, nhận thức cũng trở nên mờ nhạt, cho tới khi có người cởi áo của mình đưa cho cô để che đậy cơ thể.
Đã nhiều năm như vậy, mặc quần áo dường như thành chuyện vô nghĩa.
Nhưng giây phút này, cơ thể cô vẫn cứng đờ, ngón tay cuộn lại, có một sự khó chịu kì lạ, không kiềm chế được. Giống như là sau bao nhiêu năm, cuối cùng cô cũng trở lại quỹ đạo bình thường, được đối xử như một con người bình thường.
Cô nhận áo của Nguyên Dục Tuyết.
Gượng gạo nói một tiếng cảm ơn.
Có vẻ cô gái không quen việc giao tiếp với người khác lắm.
Nguyên Dục Tuyết im lặng đáp lại.
Âu Phục và Tiểu Cao thấy vậy, ngẫm nghĩ vài giây cũng cởi áo khoác của mình ra.
Cho dù là Âu Phục luôn thích bắt bẻ mấy chi tiết cỏn con cũng nhanh chóng cởi chiếc áo khoác âu phục màu đen được cắt may tinh tế, chưa bao giờ rời người, qua loa khoác lên một "nhân ngư" khác.
Những người khác có vẻ không có tư duy năng lực giống cô gái mẫu thể kia, được khoác áo cho còn ngơ ngác ngẩng đầu nhìn họ.
Cho đến khi Tiểu Cao và Âu Phục chủ động, lúng túng mặc vào cho họ, sau đó cõng hai "nhân ngư" đó trên lưng.
Những người bị chăn nuôi kia dường như cũng ý thức được, họ bắt chước động tác của đám Nguyên Dục Tuyết, đi cõng những người cá khác. Tiếc là quá chật vật, cơ thể đứng cũng không vững lại khiến những người cá kia ngã về trong ao.
Sinh hoạt bị nuôi nhốt trong thời gian dài khiến họ không những suy giảm nghiêm trọng về thể chất, mà còn khiến việc di chuyển cũng vô cùng khó khăn, chứ đừng nói là cõng những người cá rõ ràng không hề nhẹ này.
Không biết phải làm gì, họ cứng đờ vô tội đứng cạnh ao nước, nhìn đống nước bắn ra tán loạn, chất lỏng trong ao cũng bị quấy đục ngầu.
Tiểu Cao không biết liệu họ có hiểu không, thở dài nhắc nhở: "Đừng phá nữa, bọn tôi đưa nhóm này ra ngoài trước rồi sẽ quay trở lại đón các cậu."
Người cá mẫu thể kia đang ghé vào lưng Nguyên Dục Tuyết, nghe vậy lập tức cảnh giác. Cô dựng tai, lạnh lùng nói: "Nhớ kĩ những gì các người hứa, phải đưa tất cả họ ra khỏi đây. Bằng không đừng mơ tôi cung cấp thông tin gì hết."
Cô khôi phục thần thái vô cảm ban đầu, dường như đã quen dùng giao dịch để che đậy mọi thứ, không để nó xuất phát từ tình cảm của bản thân.
Nhưng cũng phải thừa nhận đây là lựa chọn an toàn nhất với tình huống hiện giờ.
Tiểu Cao không giận, còn khẳng định: "Tôi sẽ nhớ."
Nguyên Dục Tuyết cũng im lặng gật đầu, cô gái người cá mới im lặng, hơi lùi mặt ra khỏi vai cậu, duy trì tư thế cứng đờ.
Những người cá này đều khá nặng, trừ cơ thể được nuôi khá nở nang ra thì hầu hết trọng lượng nằm ở cái đuôi dị dạng đen nhánh và cái bụng bầu.
Khi Nguyên Dục Tuyết cõng cô gái mẫu thể, đám Âu Phục còn do dự không biết có nên để cậu làm việc này không, vì trông Nguyên Dục Tuyết quá gầy, kiểu sơ ý một chút là sẽ bị đè bẹp, có khi đến lúc đó còn làm ngã người cá vốn trông đã yếu ớt kia.
Sau đó mới nhớ đến sức mạnh hoàn toàn trái ngược với bề ngoài của thiếu niên, ý thức được không thể để ngoại hình của cậu trai này lừa, thế là chấp nhận việc cậu gia nhập đội khuân vác.
Trong ao có cả thảy 6 người cá, bọn họ cùng khiêng thì phải đi hai chuyến.
Thực tế thì Nguyên Dục Tuyết làm rất tốt.
Bước chân của cậu rất vững, không hề khiến người trên lưng bị xóc nảy.
Trong những quy định của người máy chiến tranh, có một cái là không được tiếp xúc thân mật với con người, vì theo logic, người máy chiến tranh cũng là nguy hiểm không thể kiểm soát.
Có điều trong những hoạt động cứu viện, thỉnh thoảng cũng sẽ xuất hiện tình trạng khẩn cấp khiến họ không thể không tiếp xúc, nên có đôi khi Nguyên Dục Tuyết cũng sẽ vác những người cần được cứu trợ trên lưng, nhanh chóng đưa họ ra khỏi nơi nguy hiểm.
Nhưng lần này chắc là lần có cảm giác kì lạ nhất.
Dù đã rời khỏi ao, người cá trên lưng vẫn không ngừng truyền lại xúc cảm dính ẩm ướt sũng, giống như cơ thể họ tự động sản sinh ra nước. Chất lỏng không ngừng chảy xuống khiến lưng Nguyên Dục Tuyết ướt đẫm.
Cơ thể những người cá này đều lạnh, thấp hơn nhiệt độ cơ thể người bình thường rất nhiều. Cái bụng tròn đè vào lưng hiển nhiên khiến cô khó chịu, thế là Nguyên Dục Tuyết dừng lại điều chỉnh tư thế, mà người cá chỉ lạnh lùng nói: "... Đi tiếp đi, không sao."
Nguyên Dục Tuyết vẫn im lặng điều chỉnh, để bụng cô gái không bị đè quá nhiều, tiếng hít thở trên lưng cũng nhẹ nhàng hơn.
Đối với những mẫu thể đã bị cải tạo này, rời khỏi nước tuy không đến mức khiến họ không thở nổi, nhưng hiển nhiên cũng là một chuyện không thoải mái lắm.
Giống như cô gái người cá trên lưng Nguyên Dục Tuyết, bởi vì cô có nhận thức vượt trội người cùng tộc nên còn chịu được, mấy người cá kia đã bắt đầu giãy giụa muốn vùng ra.
Cũng may sức của Âu Phục và Tiểu Cao đủ lớn nên ghì chặt được cơ thể họ. Dù vậy vẫn không khỏi khiến cả hai luống cuống, sợ thô bạo quá sẽ làm những người cá yếu ớt này bị thương.
Mẫu thể trên lưng Nguyên Dục Tuyết chợt kêu lên một tiếng kì lạ.
Họ không hiểu âm thanh đó có nghĩa là gì, nhưng những người cá khác nghe được lập tức bình tĩnh lại.
Dưới sự chỉ đạo của cô, ba người nhanh chóng tìm được con đường dẫn ra ngoài. Trong quá trình này người cá có vẻ thắc mắc khi nhiều lần cô chưa kịp nói Nguyên Dục Tuyết đã chính xác tìm được chỗ kích hoạt cơ quan, cô rất khó hiểu, nhưng chỉ cần có thể ra ngoài thì cô cũng không để ý, chỉ cho là các người chơi đã thăm dò trước đó.
Hai người kia đều không chú ý tới chi tiết này vì họ chỉ phụ trách theo sau Nguyên Dục Tuyết. Rất nhanh, cả ba đã gặp phải cửa ải khó khăn đầu tiên.
Nhưng đây cũng chỉ là suy đoán của họ.
Việc cần làm bây giờ là phải hoàn thành yêu cầu của "nhân ngư", tức là đưa tất cả tế phẩm bị nuôi nhốt ở đây ra khỏi cái lồng đã giam cầm họ những năm qua.
Họ không thể trở lại con đường cũ, yêu cầu để đi qua đó quá hà khắc. Chưa nói liệu những người bị nuôi nhốt tới mất nhận thức con người kia có qua được không, nhưng nhóm người cá "mẫu thể" này đã chắc chắn không thể tự do di chuyển trên bờ, chỉ có thể để người chơi cõng.
Nên con đường ban đầu bị bác bỏ.
Nguyên Dục Tuyết rà quét địa hình, có ưu thế trời cho nên cậu im lặng dùng động tác biểu thị "tôi có thể đi trước dò đường".
Con đường hai tên dân làng kia sử dụng hiển nhiên cũng là lối ra, rõ ràng sẽ được xây dựng để dễ đi hơn, nếu không hai tên yếu như sên đó đã không thoải mái vừa đi vừa buôn chuyện như vậy. Nhưng nếu người chơi đi từ đó ra thì phải đề phòng việc bị dân làng và kẻ đứng sau mọi chuyện để ý.
Âu Phục do dự.
Thật ra gã cũng muốn đi dò đường với Nguyên Dục Tuyết, nhưng để một mình Tiểu Cao ở lại đây đối phó với đám "nhân ngư" ---
Trước hết, là một người chơi, Âu Phục chưa hoàn toàn buông bỏ cảnh giác với họ.
Thứ hai là lỡ chuyện xảy ra ở đây bị dân làng phát hiện, bọn họ dẫn người tới, một mình Tiểu Cao e là không chống trả được.
Sau một hồi cân nhắc, gã quyết định để Tiểu Cao đi cùng Nguyên Dục Tuyết, còn mình ở lại đây đóng giữ.
Âu Phục đang định mở miệng, người cá "mẫu thể" lại lên tiếng.
"Tôi biết một con đường dẫn ra ngoài." Cô nói: "Mặc dù qua nhiều năm chắc chắn sẽ có thay đổi. Nhưng dù gì cũng tốt hơn là để các người mò đường như ruồi không đầu."
Trong kí ức được kế thừa, đúng là có một tiền bối "mẫu thể" đã lên kế hoạch trốn thoát kĩ càng, còn thăm dò ra con đường kia. Chỉ là kí ức cô được kế thừa đã chứng minh... Cô ấy thất bại.
Nhưng kí ức để lại rất mấu chốt cho giờ phút này.
Thông tin cô gái người cá cung cấp đúng là nằm ngoài ý muốn.
Âu Phục gật đầu: "Được."
Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của người cá, Nguyên Dục Tuyết phụ trách cõng cô di chuyển. Những cái đuôi cá bị dị hóa đó khiến họ không thể đi đứng như người bình thường, ra khỏi nước đồng nghĩa với mất khả năng để di chuyển, nên chỉ có thể để người khác cõng.
Cô khó khăn bò ra khỏi ao, chỉ động tác nhỏ này đã tiêu hao rất nhiều năng lượng, Nguyên Dục Tuyết vẫn phải phụ một tay mới giúp cô gái lên được bờ.
Cậu cúi đầu nhìn cô.
Trong mắt cậu không có những cảm xúc thương hại kia, chỉ có bình thản và phẳng lặng.
Loại biểu hiện này ở một vài thời điểm sẽ có vẻ vô tình máu lạnh, dù sao cậu đang gặp một bộ tộc có tình cảnh bi thảm. Nhưng trên thực tế, mẫu thể bị thiếu niên bình tĩnh nhìn chằm chằm như vậy lại cảm thấy dễ chịu hơn, thế là cô ngẩng lên, cứ như vậy im lặng đón nhận ánh mắt cậu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nguyên Dục Tuyết nhìn cô xong, bỗng cởi chiếc áo gió mỏng manh trên người, đưa cho cô.
Để tới đây họ đã phải lặn xuống nước nên quần áo cậu hoàn toàn ướt đẫm, hoàn toàn không có hiệu quả chống lạnh. Nhưng nó vẫn còn một công dụng khác, và ý nghĩa nó đại diện cho cũng khác ---
Là "mẫu thể", cô có kí ức của tất cả tiền bối, nên xét từ một mặt nào đó, cô có nhận thức về thế giới này sâu sắc hơn những đồng tộc khác.
Nhận biết của họ bắt nguồn từ cái ao này, không ngừng đẻ trứng, nhìn những đứa con của mình bị mang đi, ngày qua ngày, cho tới khi chết.
Nhưng cô tỉnh táo hơn tất cả bọn họ, đồng thời đau khổ vì sự tỉnh táo ấy.
Cô biết mọi thứ đang diễn ra tàn khốc đến bất thường, lại không thể thay đổi chúng.
Giống như việc dù cũng có liêm sỉ xấu hổ của con người, nhưng nhiều năm trần trụi khiến cô quên đi, nhận thức cũng trở nên mờ nhạt, cho tới khi có người cởi áo của mình đưa cho cô để che đậy cơ thể.
Đã nhiều năm như vậy, mặc quần áo dường như thành chuyện vô nghĩa.
Nhưng giây phút này, cơ thể cô vẫn cứng đờ, ngón tay cuộn lại, có một sự khó chịu kì lạ, không kiềm chế được. Giống như là sau bao nhiêu năm, cuối cùng cô cũng trở lại quỹ đạo bình thường, được đối xử như một con người bình thường.
Cô nhận áo của Nguyên Dục Tuyết.
Gượng gạo nói một tiếng cảm ơn.
Có vẻ cô gái không quen việc giao tiếp với người khác lắm.
Nguyên Dục Tuyết im lặng đáp lại.
Âu Phục và Tiểu Cao thấy vậy, ngẫm nghĩ vài giây cũng cởi áo khoác của mình ra.
Cho dù là Âu Phục luôn thích bắt bẻ mấy chi tiết cỏn con cũng nhanh chóng cởi chiếc áo khoác âu phục màu đen được cắt may tinh tế, chưa bao giờ rời người, qua loa khoác lên một "nhân ngư" khác.
Những người khác có vẻ không có tư duy năng lực giống cô gái mẫu thể kia, được khoác áo cho còn ngơ ngác ngẩng đầu nhìn họ.
Cho đến khi Tiểu Cao và Âu Phục chủ động, lúng túng mặc vào cho họ, sau đó cõng hai "nhân ngư" đó trên lưng.
Những người bị chăn nuôi kia dường như cũng ý thức được, họ bắt chước động tác của đám Nguyên Dục Tuyết, đi cõng những người cá khác. Tiếc là quá chật vật, cơ thể đứng cũng không vững lại khiến những người cá kia ngã về trong ao.
Sinh hoạt bị nuôi nhốt trong thời gian dài khiến họ không những suy giảm nghiêm trọng về thể chất, mà còn khiến việc di chuyển cũng vô cùng khó khăn, chứ đừng nói là cõng những người cá rõ ràng không hề nhẹ này.
Không biết phải làm gì, họ cứng đờ vô tội đứng cạnh ao nước, nhìn đống nước bắn ra tán loạn, chất lỏng trong ao cũng bị quấy đục ngầu.
Tiểu Cao không biết liệu họ có hiểu không, thở dài nhắc nhở: "Đừng phá nữa, bọn tôi đưa nhóm này ra ngoài trước rồi sẽ quay trở lại đón các cậu."
Người cá mẫu thể kia đang ghé vào lưng Nguyên Dục Tuyết, nghe vậy lập tức cảnh giác. Cô dựng tai, lạnh lùng nói: "Nhớ kĩ những gì các người hứa, phải đưa tất cả họ ra khỏi đây. Bằng không đừng mơ tôi cung cấp thông tin gì hết."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô khôi phục thần thái vô cảm ban đầu, dường như đã quen dùng giao dịch để che đậy mọi thứ, không để nó xuất phát từ tình cảm của bản thân.
Nhưng cũng phải thừa nhận đây là lựa chọn an toàn nhất với tình huống hiện giờ.
Tiểu Cao không giận, còn khẳng định: "Tôi sẽ nhớ."
Nguyên Dục Tuyết cũng im lặng gật đầu, cô gái người cá mới im lặng, hơi lùi mặt ra khỏi vai cậu, duy trì tư thế cứng đờ.
Những người cá này đều khá nặng, trừ cơ thể được nuôi khá nở nang ra thì hầu hết trọng lượng nằm ở cái đuôi dị dạng đen nhánh và cái bụng bầu.
Khi Nguyên Dục Tuyết cõng cô gái mẫu thể, đám Âu Phục còn do dự không biết có nên để cậu làm việc này không, vì trông Nguyên Dục Tuyết quá gầy, kiểu sơ ý một chút là sẽ bị đè bẹp, có khi đến lúc đó còn làm ngã người cá vốn trông đã yếu ớt kia.
Sau đó mới nhớ đến sức mạnh hoàn toàn trái ngược với bề ngoài của thiếu niên, ý thức được không thể để ngoại hình của cậu trai này lừa, thế là chấp nhận việc cậu gia nhập đội khuân vác.
Trong ao có cả thảy 6 người cá, bọn họ cùng khiêng thì phải đi hai chuyến.
Thực tế thì Nguyên Dục Tuyết làm rất tốt.
Bước chân của cậu rất vững, không hề khiến người trên lưng bị xóc nảy.
Trong những quy định của người máy chiến tranh, có một cái là không được tiếp xúc thân mật với con người, vì theo logic, người máy chiến tranh cũng là nguy hiểm không thể kiểm soát.
Có điều trong những hoạt động cứu viện, thỉnh thoảng cũng sẽ xuất hiện tình trạng khẩn cấp khiến họ không thể không tiếp xúc, nên có đôi khi Nguyên Dục Tuyết cũng sẽ vác những người cần được cứu trợ trên lưng, nhanh chóng đưa họ ra khỏi nơi nguy hiểm.
Nhưng lần này chắc là lần có cảm giác kì lạ nhất.
Dù đã rời khỏi ao, người cá trên lưng vẫn không ngừng truyền lại xúc cảm dính ẩm ướt sũng, giống như cơ thể họ tự động sản sinh ra nước. Chất lỏng không ngừng chảy xuống khiến lưng Nguyên Dục Tuyết ướt đẫm.
Cơ thể những người cá này đều lạnh, thấp hơn nhiệt độ cơ thể người bình thường rất nhiều. Cái bụng tròn đè vào lưng hiển nhiên khiến cô khó chịu, thế là Nguyên Dục Tuyết dừng lại điều chỉnh tư thế, mà người cá chỉ lạnh lùng nói: "... Đi tiếp đi, không sao."
Nguyên Dục Tuyết vẫn im lặng điều chỉnh, để bụng cô gái không bị đè quá nhiều, tiếng hít thở trên lưng cũng nhẹ nhàng hơn.
Đối với những mẫu thể đã bị cải tạo này, rời khỏi nước tuy không đến mức khiến họ không thở nổi, nhưng hiển nhiên cũng là một chuyện không thoải mái lắm.
Giống như cô gái người cá trên lưng Nguyên Dục Tuyết, bởi vì cô có nhận thức vượt trội người cùng tộc nên còn chịu được, mấy người cá kia đã bắt đầu giãy giụa muốn vùng ra.
Cũng may sức của Âu Phục và Tiểu Cao đủ lớn nên ghì chặt được cơ thể họ. Dù vậy vẫn không khỏi khiến cả hai luống cuống, sợ thô bạo quá sẽ làm những người cá yếu ớt này bị thương.
Mẫu thể trên lưng Nguyên Dục Tuyết chợt kêu lên một tiếng kì lạ.
Họ không hiểu âm thanh đó có nghĩa là gì, nhưng những người cá khác nghe được lập tức bình tĩnh lại.
Dưới sự chỉ đạo của cô, ba người nhanh chóng tìm được con đường dẫn ra ngoài. Trong quá trình này người cá có vẻ thắc mắc khi nhiều lần cô chưa kịp nói Nguyên Dục Tuyết đã chính xác tìm được chỗ kích hoạt cơ quan, cô rất khó hiểu, nhưng chỉ cần có thể ra ngoài thì cô cũng không để ý, chỉ cho là các người chơi đã thăm dò trước đó.
Hai người kia đều không chú ý tới chi tiết này vì họ chỉ phụ trách theo sau Nguyên Dục Tuyết. Rất nhanh, cả ba đã gặp phải cửa ải khó khăn đầu tiên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro