Vũ Khí Hình Người

Thôn Vàng Bạc (...

Húy Tật

2024-09-25 10:40:46

Edit: Ry

Nguyên Dục Tuyết mất một lúc mới ý thức được sự khác biệt của mình với con người, những gì cậu thấy khác với đám Tiểu Cao.

Đám Tiểu Cao thấy con đường với nhà cửa san sát, cảnh tượng quái dị nhưng hài hòa yên bình.

Nhưng trong mắt Nguyên Dục Tuyết là từng nấm mồ trải rộng khắp nơi, được bao phủ bởi bầu không khí hết sức kì lạ.

Cả nhóm vất vả mãi mới biết góc nhìn của họ khác nhau, giống hệt Tiểu Cao và A Đao lần trước, mỗi người nhìn thấy một cảnh. Họ như rơi vào trong ảo giác nào đó, nửa bước khó đi. Cũng may lần này họ có "đôi mắt".

Nguyên Dục Tuyết trở thành mắt của họ.

Những gì cậu thấy và tiếp xúc đều là bộ mặt thật của thôn Âm.

Cái này khiến A Đao nghĩ có khi nào trên người Nguyên Dục Tuyết có đạo cụ giúp tâm trí yên bình, bách tà bất xâm không.

Loại đạo cụ này cực kì được chào đón trong các phó bản ma quái, nhưng cũng cực kì hiếm, rất khó kiếm.

Có điều lúc này thì chẳng ai tham thứ đó, A Đao hờ hững nhìn đi chỗ khác, bình tĩnh nhắc nhở: "Về sau đừng bại lộ chuyện đạo cụ trước mặt người khác."

Quá nguy hiểm.

Kể cả giữa người chơi với nhau thì cũng không thiếu việc giết người cướp của.

Nguyên Dục Tuyết: "...?"

Cậu không biết đạo cụ mà A Đao nói là cái gì để bại lộ, thậm chí còn tưởng hắn đang nói chuyện với người khác, thế là quay đi không phản bác.

Dù sao cậu cũng chẳng nói được.

Mùi dầu vừng vẫn quanh quẩn, giờ lẫn thêm mùi thịt tươi, lởn vởn ở đầu mũi, khiến người chơi cảm thấy bực bội.

Nhưng tất cả đều đè xuống sự kích động trong lòng, cố gắng để mình không đi tìm vị trí tỏa ra mùi dầu vừng, làm nó biến mất, chỉ tập trung nhìn Nguyên Dục Tuyết.

Không hề hoài nghi, hoàn toàn tin tưởng thiếu niên đang dẫn đường cho họ, bước từng bước ra khỏi phạm vi mùi dầu vừng nồng nặc.

Khi cái mùi ấy đột nhiên giảm bớt, cảnh tượng trước mắt họ cũng thay đổi, cuối cùng thôn làng ma quái này cũng lộ ra sự quỷ quyệt của nó.

Làm gì có nhà cửa kiến trúc, nhìn đâu cũng chỉ thấy mộ, còn có đủ loại bia trống dựng sẵn chưa chôn người.

Thậm chí ngay lối vào còn có một cái bia đá rất nổi bật.

Bên trên khắc chữ gì đó.

Xuất phát từ bản năng thu thập thông tin, Nguyên Dục Tuyết lẫn những người khác đều chăm chú quan sát.

Nhưng chữ viết được sử dụng ở đây hình như đã thất truyền, giống với loại chữ họ thấy trên bia ngoài cổng thôn Vàng Bạc. Không hiểu được nghĩa, cả nhóm đành tiếc nuối bỏ qua.

Cả nhóm dần đi vào sâu trong thôn Bạc. Lần này có Nguyên Dục Tuyết dẫn đường, mà thiếu niên còn có năng lực bách tà bất xâm, nên năm người không gặp nguy hiểm gì, dễ dàng tới giữa thôn.

Nhưng dù không ai bị dụ dỗ thì quỷ hồn ở đây có vẻ cũng không chịu được cảnh bị người sống ngang nhiên xâm nhập quấy rầy. Sát ý lóe lên, các người chơi lập tức nghe được tiếng động.

Âm thanh ấy giống như là móng tay sắc nhọn chầm chậm rạch lên quan tài, chói tai vô cùng, khiến tất cả nổi da gà.

Người chơi lập tức cảnh giác. Tiểu Cao lặng lẽ vểnh tai, không ngừng tìm kiếm xung quanh, nhưng không thể xác định được nơi phát ra âm thanh. Dần dà tiếng móng tay mài ván gỗ ngày càng dày đặc, như thể chúng đang giày vò xé rách tai các người chơi.

Cửa Sổ không giữ được bình tĩnh, hốt hoảng mở miệng: "Tiếng này cũng là ảo giác à? Đau tai quá."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nguyên Dục Tuyết quay lại định trả lời ---

Nhưng khoảnh khắc cậu ngoái đầu đã thấy những ngôi mộ kia, chiếc "cửa" nhỏ do gạch xanh tạo thành dần dịch chuyển, tảng gạch bị đẩy sang bên, một bàn tay trắng xanh vươn ra.

Mà không chỉ có một cánh tay.

Những ngôi mộ lít nha lít nhít xung quanh đều lặng lẽ vươn ra một cái tay.

Làn da của những cái tay đó hơi lỏng lẻo, rách rưới, cuối cùng lòng bàn tay mọc từng con mắt đỏ ngầu, im lặng quan sát họ.

Nguyên Dục Tuyết: "..."

Mặc dù những người khác không phát hiện ngay như Nguyên Dục Tuyết, nhưng tiếng động phần gạch đắp mộ bị dịch chuyển cũng khá lớn. Huống hồ nhiều dấu hiệu dị dạng như vậy, họ đâu có mù, nhìn là thấy ngay đống tay quỷ đó.

Cửa Sổ: "..."

Ok, biết mấy người không phải ảo giác rồi, không cần phải sốt ruột chứng tỏ vậy đâu.

Y còn đang không biết phải nói gì, Âu Phục đã phản ứng rất nhanh, kéo Nguyên Dục Tuyết chạy đi. Chạy được mấy bước rồi gã mới rất bạc bẽo, "chân thành" nhắc nhở họ: "Chạy mau."

Những người khác: "..."

Cả ba thầm chửi một tiếng, tự giác đi theo, ngay cả A Đao đang bị thương cũng như người không hề hấn gì bắt đầu chạy.

Cuộc chiến truy đuổi, rèn luyện cơ bản với mỗi người chơi.

Tuy Nguyên Dục Tuyết không biết tại sao phải chạy, nhưng mọi người chạy thì cậu cũng bình tĩnh chạy theo.

Càng ngày càng nhiều vong linh xuất hiện, giam cầm hóa giải, cửa mộ mở ra, những sợi khói đen nhàn nhạt bốc lên.

...

Một bên khác, trong bóng tối.

Người cá "mẫu thể" thở dài một tiếng.

Cô thật sự không ngờ chỉ được nhìn bầu trời vài phút ngắn ngủi, thậm chí còn chưa kịp thấy ánh dương ấm áp rực rỡ trong kí ức đã lại bị mang vào trong bóng tối.

Một người sinh ra ở trong Địa Ngục, và một người gặp ánh nắng rồi mới bị kéo xuống Địa Ngục, chắc chắn có cảm giác khác nhau. Cái sau mới càng khiến người ta tuyệt vọng và phẫn nộ. Nhưng không hiểu sao, bị bắt cóc thế này, trở lại quá khứ tăm tối không một hi vọng... Cô lại không thấy sợ.

Có lẽ là vì biết những người xứ khác kì lạ kia chắc chắn sẽ tới tìm mình.

Họ sẽ không vứt bỏ cô, đúng là mấy người lập dị.

Hoặc cũng có thể là do Tiểu Tề, hung thủ của chuyện này, trông thật sự quá, quá...

Cô cố gắng nghĩ một từ để miêu tả.

Quá tuyệt vọng.

Sự tuyệt vọng ấy xuất hiện trên người Tiểu Tề, khiến cô cảm thấy cô gái này thật... Đáng thương, cứ như vậy khiến cô bớt sợ hơn nhiều.

Lạ thật, cô sợ thôn dân, kiêng kị những người xứ khác, lại không sợ Tiểu Tề đang bắt cóc mình. Chắc chắn cô gái này không phải dạng thiện lương hiền lành gì, nhưng ấn tượng kì lạ này khiến cô mất đi sự gai góc.

"Trông cô rất sợ hãi."

Cô nói với Tiểu Tề.

Tiểu Tề vẫn như trước mặc kệ cô, thủ lĩnh người cá hơi khựng lại, bình tĩnh đề nghị như đang nói chuyện phiếm: "Tôi hi vọng chúng ta có thể rời khỏi đây. Dù sao cô có vẻ không thích nơi này lắm, tôi cũng không thích."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ánh mắt Tiểu Tề lơ đãng nhìn ra ngoài, một lúc sau mới mở miệng: "... Đừng có mơ."

"Tôi sẽ không để cô đi."

--- Sao lại không sợ chứ?

Tiểu Tề rất sợ.

Thế nên dù có tiếp tục ở lại đây cũng không có gì khác biệt.

Những kí ức như ác mộng dần hiện lên trong đầu cô.

Cô tưởng rằng mình là một người tự do, đang nỗ lực sống sót vì tương lai. Chưa từng nghĩ rằng ngay từ đầu mình đã là chú chim nhỏ bị khóa lại bởi xiềng xích, là ác quỷ ghê tởm trong Địa Ngục.

Giống như là một con người chợt phát hiện ra bản thân là người máy, kí ức trong đầu cô đều là số liệu giả bị nhập vào, mà tình cảnh hiện giờ chỉ là một thí nghiệm đáng buồn, một trò chơi, hoặc là thứ gì đó.

Cô đã không còn tương lai.

Nên chỉ có thể cố mà tóm lấy chút không cam lòng cuối cùng, hoàn thành hi vọng mà lần trước chưa kịp hoàn thành.

Không thể quay đầu.

Không thể bị nhốt ở đây.

Cô muốn rời khỏi đây.

Tiểu Tề không ngừng cổ vũ mình trong lòng, mặt cắt không còn một giọt máu. Khuôn mặt nhợt nhạt, tinh thần bất ổn, ngay cả ánh mắt cũng hốt hoảng, trạng thái này khiến cô giống một con quái vật hình người hơn là "mẫu thể", một con quái vật không phải người đúng nghĩa.

Trong bóng tối, cô ngưng tụ gió lại thành những lưỡi dao sắc bén.

Vũ khí vô hình được thiếu nữ cầm trong tay, chỉ cần sơ sẩy là sẽ làm tổn thương chính mình.

Thực tế thì tay Tiểu Tề đã chảy máu đầm đìa.

Nhưng cô không quan tâm, rõ ràng là một người điều khiển gió mà lại phạm vào sai lầm cơ bản nhất.

Ngón tay bị lưỡi dao gió cắt đứt, không ngừng chảy máu, nhưng cô lại như không cảm nhận được đau đớn và sự dính nhớp trong tay, chỉ nhìn chằm chằm "mẫu thể" trước mặt. Tiến lên từng bước, bắt mẫu thể phải giơ tay ra ---

Thủ lĩnh người cá biết Tiểu Tề muốn làm gì.

Cô ngẩng lên, ánh mắt hai người giao nhau trong một giây ngắn ngủi.

Cô không phản kháng, như bao lần, hiền lành dễ bảo quá mức.

Làn da bị rạch, lại là cảm giác máu chảy ra hết sức quen thuộc.

Chất lỏng đặc dính trượt trên da, từng giọt từng giọt thấm vào mặt đất bùn xốp. Trong một thoáng, không phân biệt được máu đó là của ai.

Chúng lẫn lộn vào nhau.

Thủ lĩnh người cá bình tĩnh nhìn Tiểu Tề, đột nhiên hỏi: "Làm vậy cô có thấy vui không?"

Cô không vui.

________________________________

300 chương rùi mn ơi =))))))))))))))))))) Quào cuối cùng cũng lết được tới đây =))))))))))) Còn 19 chương nữa hết phó bản nha ~~

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Vũ Khí Hình Người

Số ký tự: 0