Thôn Vàng Bạc (...
Húy Tật
2024-09-25 10:40:46
Edit: Ry
Nhưng trước họ, cơ thể rơi tự do ấy đã được một người đón lấy.
Giới Chu Diễn tiến lên, hai tay giơ ra, vừa vặn ôm trọn cơ thể thon gầy.
Mùi hương như băng tuyết tan rã ngập đầy vòng tay.
Nguyên Dục Tuyết đã dùng chút kĩ xảo sao cho cú ngã của mình sẽ không làm tổn thương khung máy, chỉ là từ góc nhìn của người ngoài thì không phát hiện được chi tiết đó. Thứ hiện ra trước mặt họ chỉ là con quái vật kia vừa hay đỡ được Nguyên Dục Tuyết, hai người ôm nhau.
Sự tiếp xúc tứ chi không tới nỗi là thân mật, nhưng bầu không khí thật khó để người ta xem nhẹ.
Hai người này rõ ràng là có quen biết, còn rất thân thiết, nếu không Nguyên Dục Tuyết sẽ không bình tĩnh như vậy, giống ánh trăng chiếu rọi.
Nhiệt độ cơ thể của Giới Chu Diễn rất thấp, như một khối băng lạnh.
Sắc mặt rét lạnh giận giữ của hắn, giây phút ôm được Nguyên Dục Tuyết lập tức tan rã. Cái khí thế dị dạng chắc chắn là của quái vật cũng bị đè nén, khiến hắn để lộ chút cảm xúc rất giống con người.
Giới Chu Diễn muốn ôm chặt hơn nữa.
Cảm nhận mùi hương của Nguyên Dục Tuyết nhiều hơn.
Đấy là nếu có thể làm vậy.
Hắn ngẩn ra vài giây, nhanh chóng nghĩ tới chủ nhân thực thụ của thân xác này.
Thế là mím môi, chủ động đặt cậu xuống, đứng bên cạnh, bắt đầu kiểm tra xem Nguyên Dục Tuyết có bị thương không.
Nguyên Dục Tuyết không có nhiều ngoại thương, chỉ có vài vết giống va đập do bị con quái vật kia ăn mòn.
Với khả năng chữa trị của cậu thì những vết này sẽ biến mất rất nhanh, không có ảnh hưởng.
Nhưng Giới Chu Diễn lại cau mày, không ngừng lật đi lật lại xem xét, nhăn nhó.
Hắn có lực phá hoại khủng bố, nhưng phương diện chữa trị lại hết sức yếu kém.
Cảm xúc đáng sợ vốn đã được vỗ về một lần nữa bùng lên.
Con quái vật mưu toan cướp đoạt cội nguồn ở bên cạnh đã sắp lụi tàn, cơ thể nó co rút lại còn rất nhỏ, giống kiến trúc sụp đổ dần.
Giới Chu Diễn lại có vẻ cực kì bất mãn. Hắn tuần tra vết thương của Nguyên Dục Tuyết, cứng rắn để mình quay sang nhìn con quái vật kia, đột nhiên mở miệng: "Cậu ---"
Hắn hơi ngừng lại, cứng đờ đổi chủ đề, không ai nhận ra được hắn muốn nói gì. Hắn lạnh lùng nhìn con quái vật: "Nó rất đáng ghét."
Giới Chu Diễn chỉ nhìn con quái vật to lớn màu đỏ tươi, nhưng Nguyên Dục Tuyết hiểu, cậu rủ mắt, chân thành gật đầu đáp lại.
Được rồi.
Giới Chu Diễn hạ quyết tâm, lát nữa phải tìm cơ hội nuốt nốt xác của con quái vật này.
Còn tại sao không làm ngay bây giờ thì... Trước mặt Nguyên Dục Tuyết, hắn vẫn có một ít thường thức, đương nhiên không nên làm hành vi thô lỗ như vậy.
Những người khác sau một hồi chóng mặt cũng tỉnh lại, ngơ ngác nhìn cả hai.
Mặc dù bây giờ trông Giới Chu Diễn rất bình thường, nhưng họ vẫn chưa quên khí thế khủng bố tăm tối mà hắn thể hiện lúc mới gặp.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên đã khiến người ta liên tưởng tới ác quỷ leo lên từ vực sâu, cái kiểu boss cuối của cuối của cuối không nên trêu chọc. Cảm giác hung ác tàn độc ấy khiến bản năng họ phải sợ hãi, để lại dấu ấn quá sâu. Nên dù bây giờ Giới Chu Diễn có cư xử như người bình thường thì họ vẫn nghĩ hắn chỉ đang diễn thôi.
Nhưng có thể xác nhận là.
Con quái vật này... Hình như có quen biết với Nguyên Dục Tuyết.
Không, không thể chỉ dùng hai từ "quen biết" để hình dung quan hệ của họ, vì thật sự bầu không khí hai người trò chuyện với nhau, tuy không có động tác gì mập mờ, nhưng từng cử chỉ đều có một sự ăn ý vô cùng. Thậm chí khí chất của con quái vật kia, vừa tiếp xúc với Nguyên Dục Tuyết đã lập tức bị phong tỏa.
Âu Phục nhíu mày.
Lòng cứ chua chua, rất là quái dị. Nhưng gã biết bây giờ không phải lúc nghĩ những tình cảm riêng tư này...
Gã chậm rãi tiếp cận hai người, vẫn tràn đầy cảnh giác, kiên nhẫn quan sát đánh giá Giới Chu Diễn.
Vì thái độ của Nguyên Dục Tuyết, Âu Phục tạm thời cất một cái đạo cụ công kích đi, không trực tiếp ra tay, thậm chí còn mỉm cười, rất là lơ đãng hỏi: "... Vị này là?"
Tuy là hỏi Giới Chu Diễn, nhưng hiển nhiên tên này có thái độ rất ngạo mạn, không hề có nhân tính, không có ý định đáp lại, chỉ chăm chăm nhìn Nguyên Dục Tuyết.
Nguyên Dục Tuyết tròn mắt nhìn gã.
Chiếc mặt nạ đã được gỡ xuống, để lộ khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, đến mức dù trong điều kiện thiếu sáng này cũng vẫn rạng ngời.
Âu Phục vừa nhìn mặt cậu đã vô thức muốn quay đi, nếu không tiếng tim đập của gã sẽ trở nên quá rõ ràng.
Nhưng mà Nguyên Dục Tuyết vẫn chưa nói được, điện thoại dùng để giao lưu đã bị hỏng, lúc này chỉ có thể dùng khẩu hình, trước đó họ luôn làm vậy.
Âu Phục đành phải kiên trì nhìn chằm chằm vào môi cậu, nỗ lực tập trung sự chú ý vào vị trí đó.
Cánh môi đỏ thắm gần như là thứ duy nhất có màu sắc rực rỡ trên khuôn mặt nhợt nhạt của Nguyên Dục Tuyết, cực kì nổi bật. Âu Phục nhìn môi cậu, cố hết sức khống chế bản thân mới khiến sự ngây ngẩn của mình không bị quá rõ.
"Cậu ấy là bạn của tôi". Nguyên Dục Tuyết há miệng, chậm rãi nói từng chữ.
Một người bạn rất thân thiết, đã cùng cậu trải qua hết phó bản này đến phó bản khác.
Đáp án này thật ra tốt hơn kết quả trong tưởng tượng nhiều.
--- Chính Âu Phục cũng không hiểu sao mình lại có ý nghĩ đó.
Gã bắt đầu cười trên nỗi đau của người khác.
Nhưng dù vậy, thấy ánh mắt Nguyên Dục Tuyết nghiêm túc nhìn Giới Chu Diễn, đồng thời thừa nhận địa vị của hắn, Âu Phục vẫn cảm nhận được một sự thân mật không thể diễn tả như là định mệnh.
Thế nên gã có vẻ thất vọng, lại vẫn cố giữ vững tinh thần, cười như không cười liếc Giới Chu Diễn.
Miệng chậm rãi lặp lại: "... Bạn cậu à?"
Gã khẽ cười, không biết là đang kháy hay gì, bình thản nói: "Bạn cậu trông có vẻ... Không đơn giản."
Ngôn từ đậm chất khiêu khích, Giới Chu Diễn lại bỏ ngoài tai sự chất vấn của gã, không buồn nhìn Âu Phục lấy một cái, chỉ nói chuyện với Nguyên Dục Tuyết: "Cậu nói... Chỉ cần có thời gian sẽ tới tìm tôi."
Hắn sắp xếp lại từ ngữ, ánh mắt nhìn Nguyên Dục Tuyết toát lên chút tủi thân.
"Nhưng mà cậu không tới lần nào hết. Chỉ để những con người đó tới."
Nơi an toàn nhất trong thôn Vàng Bạc đương nhiên chỉ có bờ sông, nơi Nguyên Dục Tuyết đã cướp đi những thôn dân bị biến thành cá, giao cho Giới Chu Diễn.
Thế nên khi sắp xếp cho những người bị nuôi nhốt kia, Nguyên Dục Tuyết cũng chỉ họ tới khúc sông lãnh địa của Giới Chu Diễn... Bản thân cậu lại không tới.
Lúc ấy họ phải đi tìm tung tích thủ lĩnh người cá, thời gian quá ít, không thể lề mề.
Mỗi giây trễ nải là cô ấy sẽ gặp thêm một phần nguy hiểm.
Cho nên khi vấn đề này bị Giới Chu Diễn nhắc tới, Nguyên Dục Tuyết thật sự cảm thấy... "Áy náy". Tuy là với mức độ hiểu biết về cảm xúc của con người thì chắc thiếu niên cũng chẳng biết đây gọi là "áy náy".
"Xin lỗi".
Cậu há miệng, thành thật nói với Giới Chu Diễn, ánh mắt nhìn hắn cũng vô cùng chân thành mềm mại. Nguyên Dục Tuyết rất nghiêm túc tự hỏi, hơi nghiêng đầu, trông ngoan đến độ làm lòng người ngứa ngáy, như là đang làm nũng.
Thiếu niên chậm rãi dùng khẩu hình giải thích ---
Chắc chắn Giới Chu Diễn sẽ hiểu ý cậu thôi.
"Trước đó... Không có thời gian tới tìm cậu".
Nguyên Dục Tuyết chân thành nói: "Bởi vì tôi biết, cậu ở đây".
Chỉ một câu thôi đã dỗ được Giới Chu Diễn.
Thậm chí hắn còn thấy áy náy vì trước đó mình "chất vấn", làm Nguyên Dục Tuyết phải xin lỗi.
Giới Chu Diễn thấp giọng bảo: "Không sao."
"Tôi luôn chờ cậu."
Trên mặt hắn không có quá nhiều biểu cảm, nhưng khí thế nháy mắt trở nên hiền lành ngoan ngoãn. Từ khóe mắt với lông mày thấm đẫm những cảm xúc nho nhỏ, làm tan đi bản tính hung ác.
Những người chơi khác lại gần, cũng thấy được bộ dạng dè dặt kèm theo thỏa mãn này của hắn.
"..."
Không hiểu sao thấy khó chịu vô cùng.
Âu Phục cũng khó chịu.
Gã hoài nghi nhìn Giới Chu Diễn, lườm thêm mấy cái nữa.
Sau đó thầm chửi trong đầu, tiếp tục kháy: "Nguyên Dục Tuyết, tôi biết hắn là bạn cậu. Nhưng cơ thể mà hắn đang dùng, thật sự là khiến người ta ---"
Rất hoàn hảo, ngừng ở đó kiểu muốn nói lại thôi.
Giới Chu Diễn vẫn không giải thích, như thể với hắn thì Âu Phục là vật chết, ánh mắt rất vô tội nhìn Nguyên Dục Tuyết.
Thế là thiếu niên tự giác gánh trách nhiệm giải thích cho bạn mình. Cậu nghĩ trước đó Giới Chu Diễn từng nói hắn tạm thời không thể ra khỏi nơi có nước, lập tức hiểu hắn làm thế nào để xuất hiện ở đây. Sau một hồi trầm ngâm thì giải thích: "Chỉ là mượn tạm".
Giới Chu Diễn lạnh lùng mở miệng nói tiếp: "Linh hồn của người này bị tổn hại, làm thù lao, ta sẽ vá lại linh hồn cho hắn. Khi trả lại cơ thể, hắn sẽ tự tỉnh lại."
Sau khi nuốt chửng con quái vật mưu toan cướp đoạt cội nguồn của thế giới, Thần đương nhiên có thể dễ dàng tạo ra bản thể, không cần phải ham cái xác phàm này.
Nếu không phải hắn vội vã muốn gặp Nguyên Dục Tuyết, hắn còn lâu mới thèm dùng cơ thể của người khác, cho nên bây giờ mới ghét bỏ đủ kiểu.
Nếu chỉ có Giới Chu Diễn trả lời thì Âu Phục còn có chỗ để hạch sách.
Nhưng người ban đầu giải thích thay hắn là Nguyên Dục Tuyết, giờ gã mà chất vấn thì lại giống đang nhằm vào cậu. Với cả làm thế thì, tuy rất khó giải thích, nhưng kiểu như là khiến quan hệ của họ bền chặt hơn vậy.
Giới Chu Diễn để Nguyên Dục Tuyết giải thích thay mình là đang thể hiện sự thân mật trong mối quan hệ của họ, không đánh mà thắng, dễ dàng đạt được mục đích.
Khóe miệng Âu Phục co giật, đột nhiên nghĩ ra.
Hiểu rồi, gã hiểu rồi.
Trà xanh! Hóa ra đây là một thằng trà xanh thủ đoạn cao siêu!!
Tác giả có lời nói:
Âu Phục: Bừng tỉnh, thấu hiểu hồng trần.
Nhưng trước họ, cơ thể rơi tự do ấy đã được một người đón lấy.
Giới Chu Diễn tiến lên, hai tay giơ ra, vừa vặn ôm trọn cơ thể thon gầy.
Mùi hương như băng tuyết tan rã ngập đầy vòng tay.
Nguyên Dục Tuyết đã dùng chút kĩ xảo sao cho cú ngã của mình sẽ không làm tổn thương khung máy, chỉ là từ góc nhìn của người ngoài thì không phát hiện được chi tiết đó. Thứ hiện ra trước mặt họ chỉ là con quái vật kia vừa hay đỡ được Nguyên Dục Tuyết, hai người ôm nhau.
Sự tiếp xúc tứ chi không tới nỗi là thân mật, nhưng bầu không khí thật khó để người ta xem nhẹ.
Hai người này rõ ràng là có quen biết, còn rất thân thiết, nếu không Nguyên Dục Tuyết sẽ không bình tĩnh như vậy, giống ánh trăng chiếu rọi.
Nhiệt độ cơ thể của Giới Chu Diễn rất thấp, như một khối băng lạnh.
Sắc mặt rét lạnh giận giữ của hắn, giây phút ôm được Nguyên Dục Tuyết lập tức tan rã. Cái khí thế dị dạng chắc chắn là của quái vật cũng bị đè nén, khiến hắn để lộ chút cảm xúc rất giống con người.
Giới Chu Diễn muốn ôm chặt hơn nữa.
Cảm nhận mùi hương của Nguyên Dục Tuyết nhiều hơn.
Đấy là nếu có thể làm vậy.
Hắn ngẩn ra vài giây, nhanh chóng nghĩ tới chủ nhân thực thụ của thân xác này.
Thế là mím môi, chủ động đặt cậu xuống, đứng bên cạnh, bắt đầu kiểm tra xem Nguyên Dục Tuyết có bị thương không.
Nguyên Dục Tuyết không có nhiều ngoại thương, chỉ có vài vết giống va đập do bị con quái vật kia ăn mòn.
Với khả năng chữa trị của cậu thì những vết này sẽ biến mất rất nhanh, không có ảnh hưởng.
Nhưng Giới Chu Diễn lại cau mày, không ngừng lật đi lật lại xem xét, nhăn nhó.
Hắn có lực phá hoại khủng bố, nhưng phương diện chữa trị lại hết sức yếu kém.
Cảm xúc đáng sợ vốn đã được vỗ về một lần nữa bùng lên.
Con quái vật mưu toan cướp đoạt cội nguồn ở bên cạnh đã sắp lụi tàn, cơ thể nó co rút lại còn rất nhỏ, giống kiến trúc sụp đổ dần.
Giới Chu Diễn lại có vẻ cực kì bất mãn. Hắn tuần tra vết thương của Nguyên Dục Tuyết, cứng rắn để mình quay sang nhìn con quái vật kia, đột nhiên mở miệng: "Cậu ---"
Hắn hơi ngừng lại, cứng đờ đổi chủ đề, không ai nhận ra được hắn muốn nói gì. Hắn lạnh lùng nhìn con quái vật: "Nó rất đáng ghét."
Giới Chu Diễn chỉ nhìn con quái vật to lớn màu đỏ tươi, nhưng Nguyên Dục Tuyết hiểu, cậu rủ mắt, chân thành gật đầu đáp lại.
Được rồi.
Giới Chu Diễn hạ quyết tâm, lát nữa phải tìm cơ hội nuốt nốt xác của con quái vật này.
Còn tại sao không làm ngay bây giờ thì... Trước mặt Nguyên Dục Tuyết, hắn vẫn có một ít thường thức, đương nhiên không nên làm hành vi thô lỗ như vậy.
Những người khác sau một hồi chóng mặt cũng tỉnh lại, ngơ ngác nhìn cả hai.
Mặc dù bây giờ trông Giới Chu Diễn rất bình thường, nhưng họ vẫn chưa quên khí thế khủng bố tăm tối mà hắn thể hiện lúc mới gặp.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên đã khiến người ta liên tưởng tới ác quỷ leo lên từ vực sâu, cái kiểu boss cuối của cuối của cuối không nên trêu chọc. Cảm giác hung ác tàn độc ấy khiến bản năng họ phải sợ hãi, để lại dấu ấn quá sâu. Nên dù bây giờ Giới Chu Diễn có cư xử như người bình thường thì họ vẫn nghĩ hắn chỉ đang diễn thôi.
Nhưng có thể xác nhận là.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Con quái vật này... Hình như có quen biết với Nguyên Dục Tuyết.
Không, không thể chỉ dùng hai từ "quen biết" để hình dung quan hệ của họ, vì thật sự bầu không khí hai người trò chuyện với nhau, tuy không có động tác gì mập mờ, nhưng từng cử chỉ đều có một sự ăn ý vô cùng. Thậm chí khí chất của con quái vật kia, vừa tiếp xúc với Nguyên Dục Tuyết đã lập tức bị phong tỏa.
Âu Phục nhíu mày.
Lòng cứ chua chua, rất là quái dị. Nhưng gã biết bây giờ không phải lúc nghĩ những tình cảm riêng tư này...
Gã chậm rãi tiếp cận hai người, vẫn tràn đầy cảnh giác, kiên nhẫn quan sát đánh giá Giới Chu Diễn.
Vì thái độ của Nguyên Dục Tuyết, Âu Phục tạm thời cất một cái đạo cụ công kích đi, không trực tiếp ra tay, thậm chí còn mỉm cười, rất là lơ đãng hỏi: "... Vị này là?"
Tuy là hỏi Giới Chu Diễn, nhưng hiển nhiên tên này có thái độ rất ngạo mạn, không hề có nhân tính, không có ý định đáp lại, chỉ chăm chăm nhìn Nguyên Dục Tuyết.
Nguyên Dục Tuyết tròn mắt nhìn gã.
Chiếc mặt nạ đã được gỡ xuống, để lộ khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, đến mức dù trong điều kiện thiếu sáng này cũng vẫn rạng ngời.
Âu Phục vừa nhìn mặt cậu đã vô thức muốn quay đi, nếu không tiếng tim đập của gã sẽ trở nên quá rõ ràng.
Nhưng mà Nguyên Dục Tuyết vẫn chưa nói được, điện thoại dùng để giao lưu đã bị hỏng, lúc này chỉ có thể dùng khẩu hình, trước đó họ luôn làm vậy.
Âu Phục đành phải kiên trì nhìn chằm chằm vào môi cậu, nỗ lực tập trung sự chú ý vào vị trí đó.
Cánh môi đỏ thắm gần như là thứ duy nhất có màu sắc rực rỡ trên khuôn mặt nhợt nhạt của Nguyên Dục Tuyết, cực kì nổi bật. Âu Phục nhìn môi cậu, cố hết sức khống chế bản thân mới khiến sự ngây ngẩn của mình không bị quá rõ.
"Cậu ấy là bạn của tôi". Nguyên Dục Tuyết há miệng, chậm rãi nói từng chữ.
Một người bạn rất thân thiết, đã cùng cậu trải qua hết phó bản này đến phó bản khác.
Đáp án này thật ra tốt hơn kết quả trong tưởng tượng nhiều.
--- Chính Âu Phục cũng không hiểu sao mình lại có ý nghĩ đó.
Gã bắt đầu cười trên nỗi đau của người khác.
Nhưng dù vậy, thấy ánh mắt Nguyên Dục Tuyết nghiêm túc nhìn Giới Chu Diễn, đồng thời thừa nhận địa vị của hắn, Âu Phục vẫn cảm nhận được một sự thân mật không thể diễn tả như là định mệnh.
Thế nên gã có vẻ thất vọng, lại vẫn cố giữ vững tinh thần, cười như không cười liếc Giới Chu Diễn.
Miệng chậm rãi lặp lại: "... Bạn cậu à?"
Gã khẽ cười, không biết là đang kháy hay gì, bình thản nói: "Bạn cậu trông có vẻ... Không đơn giản."
Ngôn từ đậm chất khiêu khích, Giới Chu Diễn lại bỏ ngoài tai sự chất vấn của gã, không buồn nhìn Âu Phục lấy một cái, chỉ nói chuyện với Nguyên Dục Tuyết: "Cậu nói... Chỉ cần có thời gian sẽ tới tìm tôi."
Hắn sắp xếp lại từ ngữ, ánh mắt nhìn Nguyên Dục Tuyết toát lên chút tủi thân.
"Nhưng mà cậu không tới lần nào hết. Chỉ để những con người đó tới."
Nơi an toàn nhất trong thôn Vàng Bạc đương nhiên chỉ có bờ sông, nơi Nguyên Dục Tuyết đã cướp đi những thôn dân bị biến thành cá, giao cho Giới Chu Diễn.
Thế nên khi sắp xếp cho những người bị nuôi nhốt kia, Nguyên Dục Tuyết cũng chỉ họ tới khúc sông lãnh địa của Giới Chu Diễn... Bản thân cậu lại không tới.
Lúc ấy họ phải đi tìm tung tích thủ lĩnh người cá, thời gian quá ít, không thể lề mề.
Mỗi giây trễ nải là cô ấy sẽ gặp thêm một phần nguy hiểm.
Cho nên khi vấn đề này bị Giới Chu Diễn nhắc tới, Nguyên Dục Tuyết thật sự cảm thấy... "Áy náy". Tuy là với mức độ hiểu biết về cảm xúc của con người thì chắc thiếu niên cũng chẳng biết đây gọi là "áy náy".
"Xin lỗi".
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cậu há miệng, thành thật nói với Giới Chu Diễn, ánh mắt nhìn hắn cũng vô cùng chân thành mềm mại. Nguyên Dục Tuyết rất nghiêm túc tự hỏi, hơi nghiêng đầu, trông ngoan đến độ làm lòng người ngứa ngáy, như là đang làm nũng.
Thiếu niên chậm rãi dùng khẩu hình giải thích ---
Chắc chắn Giới Chu Diễn sẽ hiểu ý cậu thôi.
"Trước đó... Không có thời gian tới tìm cậu".
Nguyên Dục Tuyết chân thành nói: "Bởi vì tôi biết, cậu ở đây".
Chỉ một câu thôi đã dỗ được Giới Chu Diễn.
Thậm chí hắn còn thấy áy náy vì trước đó mình "chất vấn", làm Nguyên Dục Tuyết phải xin lỗi.
Giới Chu Diễn thấp giọng bảo: "Không sao."
"Tôi luôn chờ cậu."
Trên mặt hắn không có quá nhiều biểu cảm, nhưng khí thế nháy mắt trở nên hiền lành ngoan ngoãn. Từ khóe mắt với lông mày thấm đẫm những cảm xúc nho nhỏ, làm tan đi bản tính hung ác.
Những người chơi khác lại gần, cũng thấy được bộ dạng dè dặt kèm theo thỏa mãn này của hắn.
"..."
Không hiểu sao thấy khó chịu vô cùng.
Âu Phục cũng khó chịu.
Gã hoài nghi nhìn Giới Chu Diễn, lườm thêm mấy cái nữa.
Sau đó thầm chửi trong đầu, tiếp tục kháy: "Nguyên Dục Tuyết, tôi biết hắn là bạn cậu. Nhưng cơ thể mà hắn đang dùng, thật sự là khiến người ta ---"
Rất hoàn hảo, ngừng ở đó kiểu muốn nói lại thôi.
Giới Chu Diễn vẫn không giải thích, như thể với hắn thì Âu Phục là vật chết, ánh mắt rất vô tội nhìn Nguyên Dục Tuyết.
Thế là thiếu niên tự giác gánh trách nhiệm giải thích cho bạn mình. Cậu nghĩ trước đó Giới Chu Diễn từng nói hắn tạm thời không thể ra khỏi nơi có nước, lập tức hiểu hắn làm thế nào để xuất hiện ở đây. Sau một hồi trầm ngâm thì giải thích: "Chỉ là mượn tạm".
Giới Chu Diễn lạnh lùng mở miệng nói tiếp: "Linh hồn của người này bị tổn hại, làm thù lao, ta sẽ vá lại linh hồn cho hắn. Khi trả lại cơ thể, hắn sẽ tự tỉnh lại."
Sau khi nuốt chửng con quái vật mưu toan cướp đoạt cội nguồn của thế giới, Thần đương nhiên có thể dễ dàng tạo ra bản thể, không cần phải ham cái xác phàm này.
Nếu không phải hắn vội vã muốn gặp Nguyên Dục Tuyết, hắn còn lâu mới thèm dùng cơ thể của người khác, cho nên bây giờ mới ghét bỏ đủ kiểu.
Nếu chỉ có Giới Chu Diễn trả lời thì Âu Phục còn có chỗ để hạch sách.
Nhưng người ban đầu giải thích thay hắn là Nguyên Dục Tuyết, giờ gã mà chất vấn thì lại giống đang nhằm vào cậu. Với cả làm thế thì, tuy rất khó giải thích, nhưng kiểu như là khiến quan hệ của họ bền chặt hơn vậy.
Giới Chu Diễn để Nguyên Dục Tuyết giải thích thay mình là đang thể hiện sự thân mật trong mối quan hệ của họ, không đánh mà thắng, dễ dàng đạt được mục đích.
Khóe miệng Âu Phục co giật, đột nhiên nghĩ ra.
Hiểu rồi, gã hiểu rồi.
Trà xanh! Hóa ra đây là một thằng trà xanh thủ đoạn cao siêu!!
Tác giả có lời nói:
Âu Phục: Bừng tỉnh, thấu hiểu hồng trần.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro