Vũ Khí Khiêu Gợi: Muốn Cả Thế Giới Biết Anh Yêu Em
Gặp Phải Tiện N...
Bỉ Ngạn Lưu Tình
2024-11-14 01:06:09
Nước M
Mùa đông, nhiệt độ giảm còn âm chín độ C, cái giá lạnh thấu tận tâm can khiến con người phải run lên bần bật
Ngôi nhà phủ đầy tuyết trắng nằm trong khu phố sầm uất. Ngoài trời tuyết vẫn còn rơi dày đặc, mọi hoạt động bình thường dường như tạm thời gác lại.
Liễu Trang Như ngồi trên chiếc ghế lắc lư cạnh lò sưởi, trên tay cầm một quyển sổ hướng dẫn chăm sóc trẻ. Phía dưới lấp ló cái bụng đang to dần qua từng tháng. Tính đến nay là tháng thứ năm cô mang thai.
Đứa bé này vốn là thứ mà cô không hề mong muốn, chỉ vì một sự cố đã khiến cô phải rời khỏi Đế Thành, rời khỏi ba mẹ để lẫn tránh sang nước M này đây.
Liễu Trang Như đưa tay nhẹ nhàng đặt lên bụng mình, cô vuốt ve triều mến hài nhi nằm trong bụng, trên nét mặt còn hiện rõ niềm hạnh phúc bất tận của người chuẩn bị được làm mẹ.
Bốn tháng...Chỉ bốn tháng nữa thôi, cô sẽ được nhìn thấy đứa con đầu lòng của mình và...người đó.
Người đàn ông đã vô tình để lại trong lòng cô một vết thương sâu.
Nếu nói cô yêu anh ta thì chắc cũng chưa hẳn, nhưng nếu nói cô không yêu anh ta thì cũng không hoàn toàn đúng
Ngày hôm đó, bao nhiêu hình tượng tốt đẹp về người đàn ông kia trong lòng cô hoàn toàn sụp đổ.
Một niềm thất vọng não nề đã bủa vây cô trong một khoảng thời gian dài.
Mãi đến khi cô phát hiện bản thân mang trong mình giọt máu của anh ta thì khoảng thời gian tồi tệ sau đó lại tiếp tục tiếp diễn.
Đế Thành...
6 Tháng trước tại bệnh viện A, phòng trả kết quả
"Liễu tiểu thư, cô đã mang thai rồi. Thai nhi vừa được hai tuần tuổi"
Liễu Trang Như cứng người chết lặng trước câu nói của một bác sĩ phụ khoa. Bà ấy mỉm cười như đang muốn chúc mừng về món quá mà Thượng Đế đã đặc ân cho cô.
Nhưng nụ cười ấy dưới con mắt của Liễu Trang Như lại biến thành một sự chăm chọc. Món quà của vị Thượng Đế đó cô hoàn toàn không mong muốn.
Sao lại như vậy?
Cô đứng bật người dậy, sắc mặt trắng nhợt như người đang bị ốm.
"Bác sĩ, có phải nhầm lẫn gì không? Tôi chỉ xảy ra chuyện đó có một lần, chỉ một lần thôi mà, sao lại có thể có thai được" Liễu Trang Như mang một trạng thái xúc động mà phản biện với người bác sĩ kia.
Nhìn ra được biểu cảm không mong muốn của cô, bà ấy liền cố gắng xoa dịu tâm trạng của Liễu Trang Như "Liễu tiểu thư, cô đừng kích động, như vậy sẽ không tốt cho đứa bé trong bụng. Cô ngồi xuống trước đã"
Nói đến đây, bà ta rót cho cô một ly nước lọc "Cô uống nước trước đã"
Liễu Trang Như máy móc bưng ly nước lọc lên uống hết cả một hơi dài rồi lại cơ hồ hỏi
"Chuyện này không thể nào? Chắc là nhầm lẫn, là nhầm lẫn thôi"
Vị bác sĩ kia khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng nói với cô "Liễu tiểu thư, có thể đứa bé này đến với cô trong lúc cô không hề chuẩn bị trước. Tôi hiểu cho tâm trạng của cô vào lúc này, nhưng mà dù thế nào cũng được, tôi cho cô một lời khuyên là nên về nhà, bình tĩnh một chút, nghỉ ngơi thật nhiều, suy nghĩ cho thật kỹ, một tuần sau quay lại đây gặp tôi, đến lúc đó cô muốn thế nào tôi cũng sẽ ủng hộ"
Rời khỏi bệnh viện
Liễu Trang Như thất thần như kẻ không hồn đi dọc quanh bờ hồ, đôi giày cao gót cũng mơ màng theo bước chân vô định hiện giờ của cô, làn gió nhẹ nhàng khẽ len lỏi vào làn tóc đen mượt rồi lướt qua như chưa từng chạm phải.
Tâm trạng tồi tệ lại càng khiến cô bâng quơ hơn bao giờ hết.
Cô bước ra phía ngoài, ngay cạnh bên bờ hồ lớn, làn gió từ đang lúc dịu dàng lại dần trở nên dữ dội hơn, chúng táp vào mặt khiến cô đau rát
Cái đau bên ngoài làm sao có thể xoa dịu đi vết thương trong lòng hiện tại.
Hình tượng người đàn ông đột nhiên sụp đổ. Bên ngoài vàng ngọc nhưng bên trong lại thối nát. Thêm vào đó lại là một đòn chí mạng khí cô biết mình đã mang thai, lại còn là con của người đàn ông bẩn thiểu kia.
Ba mẹ của cô lại mang tư tưởng đạo lý phong kiến cổ hủ. Trước nay luôn áp đặt, áp đặt và áp đặt cô. Họ chưa bao giờ hỏi cô muốn gì? cô thích gì? Họ luôn cho rằng họ làm đúng nhưng họ làm sao biết rằng những gì họ làm có thể bức chết cô.
Nếu để họ biết cô chưa kết hôn lại mang thai thì cô có nghĩ cũng không dám nghĩ mọi chuyện sẽ diễn biến đến mức độ nào.
Ở độ tuổi 21, cô không tiền, không sự nghiệp, không tiền đồ, không có chồng, không công danh. Thứ cô có duy nhất lại chính là đứa bé trong bụng, đó cũng là thứ cô không mong muốn nhất. Dòng họ của gia đình lại vô cùng cổ hủ, nếu để họ biết chuyện này thì dù cô có nhảy xuống sông chết cũng không thể rửa hết nhục nhã của gia phong.
Liễu Trang Như tự cười kinh miệt bản thân mình
Thử một lần chơi lớn, xem ai có trầm trồ. Bây giờ thì hay rồi, cái hậu quả này cô gánh không nổi.
Liễu Trang Như đứng yên lặng, mắt vô hồn đăm chiêu nhìn xuống mặt hồ, hồ nước kia lớn như vậy, rộng như vậy nhưng lại không có tí rợn sóng nào.
Sóng gió mà cô trải qua đủ nhiều để lấp đầy cả hồ nước này.
Đôi mắt cô nhắm nghiền, mặt hướng về phía mênh mông vô tận. Đôi lông mày nhíu lại mang đầy tâm tư phiền muộn. Mười đầu ngón tay đau đớn bấu chặt vào lòng bàn tay, những ngón tay nhọn gần như đâm sâu vào da thịt cô đến gớm máu.
"AAAAAAAAAAAAA"
Liễu Trang Như gân cổ hét lên trước mặt hồ lắng đọng. Sau tiếng hét của cô đi liền là một cảm giác bị ai đó giật ngược mình lại khiến cô xoay một vòng. Kế đó, cô nhận ra bản thân mình vừa va vào lồng ngực của một người đàn ông lạ.
Anh ta cao to, cơ thể lại rất vững chắc, vòng tay giữ lấy cô lại vô cùng mạnh mẽ. Nếu là Liễu Trang Như ngây thơ như trước đây, cô chắc chắn sẽ cảm nắng người đàn ông này.
Nhất thời cô bị kinh động theo phản xạ mà đẩy người đàn ông kia ra. Nhưng cái trớn mạnh bạo lại làm cô bật ngã lưng về phía hồ nước.
Lại một lần nữa, người đàn ông kia giữ lấy tay cô kéo cô trở lại, anh tay nhanh trí vòng cánh tay rắn chắc của mình ra sau lưng để giữ cho cô không bị ngã xuống hồ.
Ánh mắt cả hai va chạm vào nhau.
Ngày cô biết thế nào là người đàn ông trong mắt mình cũng có mình bên trong mắt anh ta. Bầu trời vốn xám lại chuyển sang xanh. Bầu trời xanh một màu xanh rất khác.
Giọng nói tuy có chút lạnh nhạt nhưng lại khiến người khác phải suy tâm
"Đứng ở đây rất nguy hiểm"
Liễu Trang Như vội vàng bước chân vào bên trong, cô đảo mắt nhìn anh ta và mang theo ý tứ chất vấn "Tôi vốn không có vấn đề gì, đến khi anh xuất hiện khiến tôi phải chao đảo"
Dù là nghĩa bóng hay nghĩa đen thì câu nói này thật khiến người khác phải hiểu lầm.
Người đàn ông kia nhìn thấy nét mặt xanh xao của cô lại cho rằng chính anh ta đã dọa cô sợ xanh mặt nên vội vàng nhận lỗi, nhưng cách nhận lỗi của người này nghe qua lại vô cùng thiếu thành ý "Xin lỗi, là tôi nhiều chuyện rồi"
Nói dứt lời, anh ta liền quay người bỏ đi, Liễu Trang Như vốn đang không vui, may thay lại tìm được bao cát để trút giận, cô liền chạy lọc cọc theo người đàn ông kia. Nhưng xui một cái là đôi giày cao gót của cô lại giở chứng, Liễu Trang Như chỉ vừa chạy vài bước thì bên dưới nghe một tiếng "cụp", phần gót giày nằm chổng chơ dưới đất.
Liễu Trang Như "..." Biết ngay mà
Đúng là nghèo còn mắc cái eo. Liễu Trang Như nhăn nhó mặt mày cúi xuống nhặt phần gót vừa gãy rồi thẳng tay ném vào lưng của người đàn ông vừa gây chuyện với mình.
Người đàn ông đó xoay lại khó hiểu nhìn cô "Cô làm gì vậy?"
Liễu Trang Như muốn quát tháo vào người kia, mục đích chỉ là để xả giận "Anh gây chuyện với tôi xong rồi lại xem như không có gì mà bỏ đi à?"
Người đàn ông kia bước đến nhìn chăm chăm vào Liễu Trang Như khiến cô có chút chột dạ "Vậy cô muốn thế nào?"
Liễu Trang Như chìa tay về phía anh ta "Đôi giày này tôi mua đắt lắm, anh bồi thường đi rồi muốn đi đâu thì đi"
Người đàn ông kia cho tay vào túi áo. Liễu Trang Như mừng thầm trong bụng, hóa ra để lấy tiền từ túi người khác lại dễ dàng như vậy, biết thế thì mình nên hành nghề này sớm hơn thì có phải bây giờ đã trở thành đại gia luôn rồi không.
Cô hào hứng đến mức trên mặt hiện rõ hai chữ "mê, tiền", thật là hết cách. Người đàn ông kia lấy trong túi ra một thứ, cùng làm bằng giấy đó, nhưng không phải "tiền" mà là một tấm "danh thiếp"
Anh ta điềm nhiên đặt tấm danh thiếp lên bàn tay đang chìa ra của cô "Tôi không mang tiền, chỉ có tấm thân này thôi. Thích thì cứ đến tìm tôi mà lấy"
Liễu Trang Như "..."
Trong đầu Liễu Trang Như lập tức hiện lên hai từ đánh giá ngay về người đàn ông này
Tiện nam
"Tiện nam" trong định nghĩa của Liễu Trang Như bao gồm vô sĩ, mặt dày, hạ lưu, đê tiện, xấu xa, cặn bã,...
Hai từ là hình dung được tổng thể con người này.
Liễu Trang Như nhìn vào phần chữ in to nhất trên tấm danh thiếp "Đại luật sư Ứng Khiêm"
Đại luật sư Ứng Khiêm
Cái tên này nổi tiếng ở Đế Thành như vậy, không ai là không biết. Riêng Liễu Trang Như lại đặc biệt không biết người đàn ông ưu tú này.
Cô bĩu môi "Luật sư sao? Đều là một lũ tra nam bẩn thiểu"
Liễu tiểu thư cô đánh giá có phần chủ quan quá rồi. Người ta là vị luật sư có tiếng nói giá trị nhất ở Đế Thành này đấy, là luật sư đại diện cho Tập đoàn Tống thị đấy.
Mùa đông, nhiệt độ giảm còn âm chín độ C, cái giá lạnh thấu tận tâm can khiến con người phải run lên bần bật
Ngôi nhà phủ đầy tuyết trắng nằm trong khu phố sầm uất. Ngoài trời tuyết vẫn còn rơi dày đặc, mọi hoạt động bình thường dường như tạm thời gác lại.
Liễu Trang Như ngồi trên chiếc ghế lắc lư cạnh lò sưởi, trên tay cầm một quyển sổ hướng dẫn chăm sóc trẻ. Phía dưới lấp ló cái bụng đang to dần qua từng tháng. Tính đến nay là tháng thứ năm cô mang thai.
Đứa bé này vốn là thứ mà cô không hề mong muốn, chỉ vì một sự cố đã khiến cô phải rời khỏi Đế Thành, rời khỏi ba mẹ để lẫn tránh sang nước M này đây.
Liễu Trang Như đưa tay nhẹ nhàng đặt lên bụng mình, cô vuốt ve triều mến hài nhi nằm trong bụng, trên nét mặt còn hiện rõ niềm hạnh phúc bất tận của người chuẩn bị được làm mẹ.
Bốn tháng...Chỉ bốn tháng nữa thôi, cô sẽ được nhìn thấy đứa con đầu lòng của mình và...người đó.
Người đàn ông đã vô tình để lại trong lòng cô một vết thương sâu.
Nếu nói cô yêu anh ta thì chắc cũng chưa hẳn, nhưng nếu nói cô không yêu anh ta thì cũng không hoàn toàn đúng
Ngày hôm đó, bao nhiêu hình tượng tốt đẹp về người đàn ông kia trong lòng cô hoàn toàn sụp đổ.
Một niềm thất vọng não nề đã bủa vây cô trong một khoảng thời gian dài.
Mãi đến khi cô phát hiện bản thân mang trong mình giọt máu của anh ta thì khoảng thời gian tồi tệ sau đó lại tiếp tục tiếp diễn.
Đế Thành...
6 Tháng trước tại bệnh viện A, phòng trả kết quả
"Liễu tiểu thư, cô đã mang thai rồi. Thai nhi vừa được hai tuần tuổi"
Liễu Trang Như cứng người chết lặng trước câu nói của một bác sĩ phụ khoa. Bà ấy mỉm cười như đang muốn chúc mừng về món quá mà Thượng Đế đã đặc ân cho cô.
Nhưng nụ cười ấy dưới con mắt của Liễu Trang Như lại biến thành một sự chăm chọc. Món quà của vị Thượng Đế đó cô hoàn toàn không mong muốn.
Sao lại như vậy?
Cô đứng bật người dậy, sắc mặt trắng nhợt như người đang bị ốm.
"Bác sĩ, có phải nhầm lẫn gì không? Tôi chỉ xảy ra chuyện đó có một lần, chỉ một lần thôi mà, sao lại có thể có thai được" Liễu Trang Như mang một trạng thái xúc động mà phản biện với người bác sĩ kia.
Nhìn ra được biểu cảm không mong muốn của cô, bà ấy liền cố gắng xoa dịu tâm trạng của Liễu Trang Như "Liễu tiểu thư, cô đừng kích động, như vậy sẽ không tốt cho đứa bé trong bụng. Cô ngồi xuống trước đã"
Nói đến đây, bà ta rót cho cô một ly nước lọc "Cô uống nước trước đã"
Liễu Trang Như máy móc bưng ly nước lọc lên uống hết cả một hơi dài rồi lại cơ hồ hỏi
"Chuyện này không thể nào? Chắc là nhầm lẫn, là nhầm lẫn thôi"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vị bác sĩ kia khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng nói với cô "Liễu tiểu thư, có thể đứa bé này đến với cô trong lúc cô không hề chuẩn bị trước. Tôi hiểu cho tâm trạng của cô vào lúc này, nhưng mà dù thế nào cũng được, tôi cho cô một lời khuyên là nên về nhà, bình tĩnh một chút, nghỉ ngơi thật nhiều, suy nghĩ cho thật kỹ, một tuần sau quay lại đây gặp tôi, đến lúc đó cô muốn thế nào tôi cũng sẽ ủng hộ"
Rời khỏi bệnh viện
Liễu Trang Như thất thần như kẻ không hồn đi dọc quanh bờ hồ, đôi giày cao gót cũng mơ màng theo bước chân vô định hiện giờ của cô, làn gió nhẹ nhàng khẽ len lỏi vào làn tóc đen mượt rồi lướt qua như chưa từng chạm phải.
Tâm trạng tồi tệ lại càng khiến cô bâng quơ hơn bao giờ hết.
Cô bước ra phía ngoài, ngay cạnh bên bờ hồ lớn, làn gió từ đang lúc dịu dàng lại dần trở nên dữ dội hơn, chúng táp vào mặt khiến cô đau rát
Cái đau bên ngoài làm sao có thể xoa dịu đi vết thương trong lòng hiện tại.
Hình tượng người đàn ông đột nhiên sụp đổ. Bên ngoài vàng ngọc nhưng bên trong lại thối nát. Thêm vào đó lại là một đòn chí mạng khí cô biết mình đã mang thai, lại còn là con của người đàn ông bẩn thiểu kia.
Ba mẹ của cô lại mang tư tưởng đạo lý phong kiến cổ hủ. Trước nay luôn áp đặt, áp đặt và áp đặt cô. Họ chưa bao giờ hỏi cô muốn gì? cô thích gì? Họ luôn cho rằng họ làm đúng nhưng họ làm sao biết rằng những gì họ làm có thể bức chết cô.
Nếu để họ biết cô chưa kết hôn lại mang thai thì cô có nghĩ cũng không dám nghĩ mọi chuyện sẽ diễn biến đến mức độ nào.
Ở độ tuổi 21, cô không tiền, không sự nghiệp, không tiền đồ, không có chồng, không công danh. Thứ cô có duy nhất lại chính là đứa bé trong bụng, đó cũng là thứ cô không mong muốn nhất. Dòng họ của gia đình lại vô cùng cổ hủ, nếu để họ biết chuyện này thì dù cô có nhảy xuống sông chết cũng không thể rửa hết nhục nhã của gia phong.
Liễu Trang Như tự cười kinh miệt bản thân mình
Thử một lần chơi lớn, xem ai có trầm trồ. Bây giờ thì hay rồi, cái hậu quả này cô gánh không nổi.
Liễu Trang Như đứng yên lặng, mắt vô hồn đăm chiêu nhìn xuống mặt hồ, hồ nước kia lớn như vậy, rộng như vậy nhưng lại không có tí rợn sóng nào.
Sóng gió mà cô trải qua đủ nhiều để lấp đầy cả hồ nước này.
Đôi mắt cô nhắm nghiền, mặt hướng về phía mênh mông vô tận. Đôi lông mày nhíu lại mang đầy tâm tư phiền muộn. Mười đầu ngón tay đau đớn bấu chặt vào lòng bàn tay, những ngón tay nhọn gần như đâm sâu vào da thịt cô đến gớm máu.
"AAAAAAAAAAAAA"
Liễu Trang Như gân cổ hét lên trước mặt hồ lắng đọng. Sau tiếng hét của cô đi liền là một cảm giác bị ai đó giật ngược mình lại khiến cô xoay một vòng. Kế đó, cô nhận ra bản thân mình vừa va vào lồng ngực của một người đàn ông lạ.
Anh ta cao to, cơ thể lại rất vững chắc, vòng tay giữ lấy cô lại vô cùng mạnh mẽ. Nếu là Liễu Trang Như ngây thơ như trước đây, cô chắc chắn sẽ cảm nắng người đàn ông này.
Nhất thời cô bị kinh động theo phản xạ mà đẩy người đàn ông kia ra. Nhưng cái trớn mạnh bạo lại làm cô bật ngã lưng về phía hồ nước.
Lại một lần nữa, người đàn ông kia giữ lấy tay cô kéo cô trở lại, anh tay nhanh trí vòng cánh tay rắn chắc của mình ra sau lưng để giữ cho cô không bị ngã xuống hồ.
Ánh mắt cả hai va chạm vào nhau.
Ngày cô biết thế nào là người đàn ông trong mắt mình cũng có mình bên trong mắt anh ta. Bầu trời vốn xám lại chuyển sang xanh. Bầu trời xanh một màu xanh rất khác.
Giọng nói tuy có chút lạnh nhạt nhưng lại khiến người khác phải suy tâm
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đứng ở đây rất nguy hiểm"
Liễu Trang Như vội vàng bước chân vào bên trong, cô đảo mắt nhìn anh ta và mang theo ý tứ chất vấn "Tôi vốn không có vấn đề gì, đến khi anh xuất hiện khiến tôi phải chao đảo"
Dù là nghĩa bóng hay nghĩa đen thì câu nói này thật khiến người khác phải hiểu lầm.
Người đàn ông kia nhìn thấy nét mặt xanh xao của cô lại cho rằng chính anh ta đã dọa cô sợ xanh mặt nên vội vàng nhận lỗi, nhưng cách nhận lỗi của người này nghe qua lại vô cùng thiếu thành ý "Xin lỗi, là tôi nhiều chuyện rồi"
Nói dứt lời, anh ta liền quay người bỏ đi, Liễu Trang Như vốn đang không vui, may thay lại tìm được bao cát để trút giận, cô liền chạy lọc cọc theo người đàn ông kia. Nhưng xui một cái là đôi giày cao gót của cô lại giở chứng, Liễu Trang Như chỉ vừa chạy vài bước thì bên dưới nghe một tiếng "cụp", phần gót giày nằm chổng chơ dưới đất.
Liễu Trang Như "..." Biết ngay mà
Đúng là nghèo còn mắc cái eo. Liễu Trang Như nhăn nhó mặt mày cúi xuống nhặt phần gót vừa gãy rồi thẳng tay ném vào lưng của người đàn ông vừa gây chuyện với mình.
Người đàn ông đó xoay lại khó hiểu nhìn cô "Cô làm gì vậy?"
Liễu Trang Như muốn quát tháo vào người kia, mục đích chỉ là để xả giận "Anh gây chuyện với tôi xong rồi lại xem như không có gì mà bỏ đi à?"
Người đàn ông kia bước đến nhìn chăm chăm vào Liễu Trang Như khiến cô có chút chột dạ "Vậy cô muốn thế nào?"
Liễu Trang Như chìa tay về phía anh ta "Đôi giày này tôi mua đắt lắm, anh bồi thường đi rồi muốn đi đâu thì đi"
Người đàn ông kia cho tay vào túi áo. Liễu Trang Như mừng thầm trong bụng, hóa ra để lấy tiền từ túi người khác lại dễ dàng như vậy, biết thế thì mình nên hành nghề này sớm hơn thì có phải bây giờ đã trở thành đại gia luôn rồi không.
Cô hào hứng đến mức trên mặt hiện rõ hai chữ "mê, tiền", thật là hết cách. Người đàn ông kia lấy trong túi ra một thứ, cùng làm bằng giấy đó, nhưng không phải "tiền" mà là một tấm "danh thiếp"
Anh ta điềm nhiên đặt tấm danh thiếp lên bàn tay đang chìa ra của cô "Tôi không mang tiền, chỉ có tấm thân này thôi. Thích thì cứ đến tìm tôi mà lấy"
Liễu Trang Như "..."
Trong đầu Liễu Trang Như lập tức hiện lên hai từ đánh giá ngay về người đàn ông này
Tiện nam
"Tiện nam" trong định nghĩa của Liễu Trang Như bao gồm vô sĩ, mặt dày, hạ lưu, đê tiện, xấu xa, cặn bã,...
Hai từ là hình dung được tổng thể con người này.
Liễu Trang Như nhìn vào phần chữ in to nhất trên tấm danh thiếp "Đại luật sư Ứng Khiêm"
Đại luật sư Ứng Khiêm
Cái tên này nổi tiếng ở Đế Thành như vậy, không ai là không biết. Riêng Liễu Trang Như lại đặc biệt không biết người đàn ông ưu tú này.
Cô bĩu môi "Luật sư sao? Đều là một lũ tra nam bẩn thiểu"
Liễu tiểu thư cô đánh giá có phần chủ quan quá rồi. Người ta là vị luật sư có tiếng nói giá trị nhất ở Đế Thành này đấy, là luật sư đại diện cho Tập đoàn Tống thị đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro