Vũ Lăng Xuân Thiếu

Công thẩm (1).

2024-12-21 08:09:17

Hai sai dịch đều là gương mặt lạ, hiển nhiên là do Khuất Nguyên Đình đổi người mới.

Thấy Phan Ngũ lang, hai sai dịch cúi chào rất lễ phép, chắp tay hành lễ:

“Ngũ công tử, phụng lệnh huyện lệnh đại nhân, mời ngài đến nha môn một chuyến.”

Gia nô nhận lấy lệnh bài rồi giao cho Phan Ngũ lang.

Phan Ngũ lang vừa cầm lên xem, đầu lập tức ong ong một tiếng, trên lệnh bài ghi rõ, mời hắn đến nha môn để nghe thẩm án vụ Liên Nhị mở sòng bạc tư tụ tập đánh bạc.

Nhanh đến vậy sao!

Khuất Nguyên Đình rõ ràng là không cho hắn cơ hội chuẩn bị!

Đến nước này, có thể nói Phan Ngũ lang đã hoàn toàn mất tiên cơ, buộc phải cắn răng mà bước đi theo con đường Khuất Nguyên Đình vạch sẵn.

Phía ngoài đại đường của huyện nha chưa từng náo nhiệt như hôm nay, bên trong ba lớp, bên ngoài ba lớp đều chật kín bá tánh.

Trương thẩm đi mua rau và lão Vương đang đổ nước bẩn đều khe khẽ bàn luận:

“Ngươi cũng đến đây!”

“Ngươi cũng thế à!”

“Còn không phải sao, ta đang đi mua rau thì nghe sai dịch gõ chiêng, lớn tiếng thông báo rằng hôm nay sẽ công thẩm vụ án sòng bạc đen ở Thuỷ Dương Phường. Ngươi nói xem, chuyện như vậy sao có thể không đến nghe chứ!”

“Ta cũng thế! Sáng nay vừa xách thùng ra ngoài, phường chính đã đến từng nhà thông báo chuyện này. Ta phấn khởi quá, đặt luôn thùng ở chân tường, vội xỏ giày mà chạy qua đây.”

“Khuất huyện lệnh đại nhân cuối cùng cũng chuẩn bị đối đầu với Phan gia rồi sao?”

“Ta thấy đúng là như vậy. Bao nhiêu năm nay, sòng bạc của Phan gia sừng sững ở đó, ai dám động tới? Này, lão Vương, ngươi nghĩ huyện lệnh đại nhân có đánh bại được Phan gia không?”

“Ây dà, ta thấy khó đấy.”

“Vậy sao ngươi còn hào hứng chạy đến đây?”

“Xem náo nhiệt, ai mà không muốn xem? Dù huyện lệnh đại nhân không lật đổ được Phan gia, ít ra cũng được nhìn Liên Nhị, cái thằng c.h.ó má ấy, bị áp giải trông như con chuột cống.”

“Suỵt, nhỏ tiếng chút! Ta không đồng ý với ngươi đâu. Ta nghĩ huyện lệnh đại nhân làm được! Phan gia liệu có thể ngang ngược hơn quân Hồi Hột sao? Huyện lệnh đại nhân trở về từ quân Hồi Hột mà không sứt mẻ gì, còn khiến đám quân ấy nghe lệnh rút lui, thậm chí không vào thành nữa.”

“Ây dà, nếu ngươi nói thế thì cũng có lý… Nhưng chuyện này không giống nhau. Quân Hồi Hột là cường long đi ngang qua, Phan gia là địa đầu xà bám rễ ở đây. Một trận đánh lướt qua đâu giống như thế này?”

Bá tánh xung quanh cũng giống như Trương thẩm và lão Vương, sau khi phường mở cửa, đều bị quan phủ cố ý tuyên truyền mà kéo đến huyện nha.

Tâm trạng của họ nhìn chung chia làm hai loại, nhưng đa phần đều cho rằng huyện lệnh đại nhân khó mà lật đổ Phan gia.

Dẫu vậy, trong lòng họ vẫn âm thầm cầu mong kỳ tích xuất hiện. Ít nhất cũng đừng để huyện lệnh đại nhân thua quá thảm. Cho đến nay, vị quan này họ vẫn cảm thấy khá hài lòng.

Ít nhất ngài ấy không cùng một giuộc với họ Tưởng và họ Phan.

“Tránh ra nào!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Một người hô lớn. Mọi người quay đầu nhìn, vội nhường ra một lối đi. Phan Ngũ lang, được một đám trang khách và gia nô đi theo, hiên ngang bước vào huyện nha.

Băng! Băng! Băng!

Ba hồi gõ mạnh vang lên, nha dịch trong đại đường nổi trống thẩm án, hai bên nha lại xếp hàng chỉnh tề, vẻ mặt nghiêm nghị.

Khuất Nguyên Đình trong bộ quan phục bước ra từ sau tấm bình phong, ngồi nghiêm chỉnh sau công án, đập mạnh kinh đường mộc một tiếng:

“Dẫn Liên Nhị lên!”

Hai sai dịch áp giải Liên Nhị vào đại đường.

Bá tánh đều kinh ngạc khi thấy Liên Nhị bị khóa toàn thân bằng gông nặng, bị đẩy vào giữa đường.

Phan Ngũ lang trợn mắt: gông nặng! Đây là hình cụ dành riêng cho tội phạm trọng án. Khuất Nguyên Đình xử lý Liên Nhị thế này chẳng khác nào công khai đánh vào mặt hắn!

Hắn tức tối không cam lòng, chuẩn bị lên tiếng phản bác.

Khuất Nguyên Đình bỗng vỗ mạnh kinh đương mộc trên bàn, giọng uy nghiêm:

“Bản quan hôm nay công thẩm, tất cả mọi người đều phải tuân thủ quy củ công đường. Bản quan gọi ai, người đó mới được phép nói. Nếu trái lệnh, tất sẽ bị xử tội náo loạn công đường, phạt hai mươi roi!”

Ánh mắt hắn lướt qua Phan Ngũ lang, nhẹ nhàng nhưng đầy cảnh cáo, rõ ràng không cho phép bất cứ sự ngông cuồng nào.

Phan Ngũ lang lồng n.g.ự.c phập phồng, nhưng A Chất đã vội kéo hắn lại, khẽ thì thầm:

“Công tử, chớ để hắn nắm được nhược điểm.”

Phan Ngũ lang hít sâu hai lần, rồi gật đầu với Khuất Nguyên Đình, nở một nụ cười đầy chế nhạo.

Khuất Nguyên Đình hoàn toàn không để ý, chỉ lạnh lùng trừng mắt nhìn Liên Nhị:

“Kẻ dưới đường là ai? Báo danh tính ra!”

Liên Nhị cố gắng ngẩng đầu lên từ chiếc gông nặng, ánh mắt tràn đầy oán hận, nhưng im lặng không nói.

Khuất Nguyên Đình không hề giận dữ, chỉ tiện tay rút một cây trúc xăm từ hộp trên bàn, ném xuống đất.

“Phạm nhân khinh nhờn công đường, người đâu, phạt hai mươi roi!”

“Ồ!!!” Người dân xung quanh còn phản ứng nhanh hơn cả đám sai dịch.

Thật sự đánh sao? Khuất đại nhân lần này ra tay thật rồi!

Thật là hiếm có, hôm nay đến đây xem không uổng công! Bao nhiêu năm rồi mới được chứng kiến người Phan gia bị đánh!

Đám dân chúng, trong lòng mang nỗi uất hận bao năm chịu áp bức từ Phan gia, giờ đây dồn hết sức lực vào mỗi tiếng reo hò, mong sao đám sai dịch đánh càng mạnh càng tốt. Khi cây roi đầu tiên giáng xuống, đã có người lặng lẽ đếm:

“Một, hai, ba…”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bao năm chịu nỗi nhục, giờ phút này, dân chúng đếm từng tiếng, lòng hả hê đến lạ.

“Bốp, bốp, bốp…”

Mỗi tiếng roi giáng xuống đôi chân của Liên Nhị đều vang lên rõ mồn một.

Từ Linh Phủ ngồi quan sát trong đại đường, đây là lần đầu tiên nàng thấy Khuất Nguyên Đình sử dụng hình phạt. So với những quan viên khác thường xuyên dùng cực hình ép cung, Khuất Nguyên Đình trong hàng ngũ quan lại Đại Tuyên triều quả là một trong những người văn minh nhất.

Nhưng lần này việc áp dụng hình phạt với Liên Nhị lại làm người ta thỏa mãn vô cùng.

Liên Nhị, kẻ nổi danh khắp vùng là “chó săn” của Phan gia, bị đánh trước mặt mọi người chẳng khác nào một thông điệp rõ ràng: huyện lệnh đại nhân sẽ không khoan nhượng trước sự ngang ngược của Phan gia, đồng thời đánh gục sự kiêu căng ngạo mạn của họ ngay tại đây.

Liên Nhị, bị đánh đến mức hối hận không thôi. Nếu sớm biết sẽ ra nông nỗi này, hắn chỉ cần hét lớn một câu “Ta là Liên Nhị” là xong! Sao phải chịu khổ cả da t.hịt lẫn thể diện thế này. Nhưng thôi, ít nhất công tử nhà hắn cũng đã thấy hắn kiên cường thế nào.

Còn Phan Ngũ lang đứng bên lại âm thầm rủa: Đồ ngu! Oai phong của Phan gia vừa vào công đường đã bị ngươi làm mất sạch!

Thực tế, chỉ cần vị quan viên vô tư chính trực, thì nơi công đường chính là nơi giữ thế thượng phong tuyệt đối.

Đừng nói Phan gia chỉ là một gia tộc hào phú, dù bây giờ có kéo cả Thứ sử hay Tư mã từ các châu khác về, cũng chẳng thể lay động nổi.

Chỉ cần Khuất Nguyên Đình không sợ thế lực sau lưng Phan gia, không muốn lợi dụng họ để mưu cầu lợi ích, cũng không e ngại bị trả thù sau này, thì Phan gia trước huyện nha này chẳng khác nào hổ giấy.

Phan gia không dám làm càn đến mức lật đổ công đường chứ? Nếu làm vậy, chẳng khác nào tạo phản, mà Phan gia tuyệt đối không dám.

“Kẻ nhân đức thì không lo, kẻ dũng cảm thì không sợ,” chỉ cần lòng ngay thẳng, trời đất tự khắc rộng mở.

Tiếng đếm của đám dân chúng càng về sau càng to, vang vọng khắp đại đường.

Khuôn mặt của Phan Ngũ lang sầm lại vài phần.

Khi hình phạt kết thúc, Khuất Nguyên Đình lạnh lùng nhìn Liên Nhị đang thở dốc dưới đất, nói:

“Phạm nhân dưới đường nghe rõ! Trước câu hỏi của bản quan mà không đáp, đây chính là hậu quả. Trả lời không tôn trọng, không đủ thật thà cũng sẽ nhận hậu quả này! Hiện tại, bản quan hỏi lại một lần…”

“Kẻ dưới đường là ai? Báo danh tính ra!”

“…Liên Nhị!”

“Sòng bạc ngầm dưới địa bàn Thủy Dương Phường có phải do ngươi mở không?” Khuất Nguyên Đình lớn tiếng chất vấn.

Liên Nhị sững sờ, câu hỏi này… hắn phải trả lời thế nào đây?

Hắn cố sức vặn mình nhìn về phía Phan Ngũ lang.

Phan Ngũ lang híp mắt lại: Câu hỏi thật hiểm hóc!

Câu hỏi này, Liên Nhị thừa nhận cũng không xong, mà không thừa nhận cũng không xong.

Phan Ngũ lang lập tức bước ra, nói:

“Khuất huyện lệnh, thảo dân có lời muốn thỉnh ngài trả lời.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Vũ Lăng Xuân Thiếu

Số ký tự: 0