Vũ Lăng Xuân Thiếu

Đấu trí.

2024-12-21 08:09:17

Từ Linh Phủ theo sau thị giả tiến vào một gian phòng cực kỳ rộng lớn, hai nha hoàn xinh đẹp đứng hầu hai bên.

Cách bài trí nơi đây từng chỗ đều toát lên vẻ xa hoa kín đáo. Trên giá cổ vật có đặt những món như cổ cầm, bảo kiếm, bình treo, thể hiện phẩm vị cao nhã của chủ nhân căn phòng.

Đối diện là một chiếc bình phong sáu khúc vẽ cảnh núi non sông nước, phía sau hiện lên bóng dáng uyển chuyển của một người như đang cầm bút viết thư. Trong phòng thoảng hương lan và xạ hương, tựa chốn tiên cảnh thanh nhã.

Một giọng nói dịu dàng như tiếng tơ lụa vang lên: “Vị công tử này tìm đến Cảnh Lâu, không bàn thơ từ cầm họa, lại muốn đàm chuyện buôn bán, thật là hiếm có...”

Bóng người sau bình phong khẽ lay động, một thiếu nữ yểu điệu cầm theo một tờ thi phú màu hồng bước ra.

Thiếu nữ mặc váy dài trắng điểm hoa lam lục, cổ áo hở vừa phải, đầu đội hoa điền lam sắc, trên tai là một đôi ngọc trai lớn lấp lánh khẽ đung đưa.

Dù dung mạo thiếu nữ không thuộc hàng tuyệt sắc, nhưng cử chỉ ung dung toát lên một phong thái khó tả, khiến người ta không kìm được muốn đến gần.

Từ Linh Phủ nhẹ thi lễ:

“Long đô tri, vạn phúc.”

Long Cảnh Lâu quan sát Từ Linh Phủ từ đầu đến chân, bật cười:

“Hóa ra là một vị tiểu thư xinh đẹp, thật là bất ngờ. Chẳng hay tiểu thư xưng hô thế nào? Tìm ta để bàn chuyện làm ăn gì?”

“Ta họ Từ, tên Linh Phủ. Lần này đến gặp Long đô tri, là muốn mua lại lô lụa tơ tằm trong tay ngài.” Từ Linh Phủ ôn hòa, lễ độ đáp.

Đôi mày thanh tú của Long Cảnh Lâu hơi nhướng lên:

“Lụa tơ tằm có sắc thái tươi sáng, sợi mịn màng, khi dệt thành vải thì màu sắc rực rỡ, chất lượng ưu việt, từ trước đến nay luôn là thượng phẩm được mọi người săn đón. Ngoài việc tiến cống hoặc xuất khẩu sang Tây Vực, dân gian rất hiếm khi có được.”

Nàng khẽ liếc Từ Linh Phủ:

“Lần này ta có được số tơ lụa này là nhờ giành giải thưởng tại hội thơ Khúc Thủy Lưu trong ngày thượng tư, được thứ sử thân tặng. Chúng là minh chứng cho vinh quang của ta, tại sao Từ tiểu thư lại nghĩ ta sẽ đem vinh quang này bán đi?”

“Từ tiểu thư muốn nói gì sao?”

Từ Linh Phủ khẽ thi lễ, ôn tồn đáp:

“Hóa ra những tấm lụa này lại có lai lịch như vậy, xin được thứ lỗi vì ta đường đột. Dám hỏi Long đô tri, phải chăng bất luận giá nào, những tấm lụa này cũng không thể bán?”

Long Cảnh Lâu nhẹ nhàng đặt tờ thi phú màu phấn hồng vào một chiếc hộp chạm trổ tinh xảo, rồi nhàn nhã cất lời:

“Dẫu có vàng chất đầy trời Bắc Đẩu, khó đổi được mưa gió tiễn Tây Thi…”

Nàng ngước mắt nhìn Từ Linh Phủ, cười nhạt:

“Từ tiểu thư nghĩ rằng ta, Long Cảnh Lâu, lại là kẻ tham phú cầu tài, mê mẩn những thứ tầm thường ấy sao?”

Từ Linh Phủ nhẹ nhàng mỉm cười:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Long đô tri khí chất cao quý, phong nhã động lòng người, dĩ nhiên chẳng màng đến phàm vật. Nhưng ta nghĩ rằng, mỗi người trong lòng đều có thứ mong cầu mà không được. Không biết ta có thể dùng điều này để đổi lấy hai mươi tấm lụa tơ tằm của Long đô tri hay chăng?”

“Ha ha ha ha…” Long Cảnh Lâu bật cười lớn, thanh âm vang vọng:

“Từ tiểu thư thật lớn gan, muốn dùng việc giúp ta toại nguyện để đổi lấy số lụa đó? Tiểu thư có biết tâm nguyện lớn nhất đời ta là gì chăng? Lại có bản lĩnh gì giúp ta đạt được?”

Từ Linh Phủ vẫn giữ nét cười điềm nhiên:

“Phải thử mới biết, mong rằng Long đô tri cho ta một cơ hội.”

“Được thôi!” Long Cảnh Lâu khẽ phất tay áo rộng, thong thả nói:

“Vậy mời Từ tiểu thư theo ta.”

Long Cảnh Lâu dẫn Từ Linh Phủ qua từng gian phòng trong giáo phường, nơi đó có kẻ thì đang tấu nhạc, đàn ca múa hát, kẻ lại cùng phong lưu hiệp khách ngồi chơi cờ lá. Cũng có chỗ đang ném thẻ uống rượu, nhảy kiếm, đ.â.m cọc, trò nào cũng đủ sắc thái tư vị.

Long Cảnh Lâu nói:

“Những kỹ nữ trong giáo phường này, mỗi người đều có chút tài nghệ riêng. Về cầm kỳ thi họa, ta chẳng thể sánh được với Sa Uyển; nhảy múa, hát ca, ta lại càng thua xa Yến Nô. Ngay cả trò chơi lá thẻ, ta cũng luôn thua trắng tay. Còn các trò cần khéo tay như ném thẻ, nhảy kiếm, ta cũng chẳng làm được gì.”

Từ Linh Phủ: “…”

Ngươi chẳng giỏi gì cả, nói dài dòng vậy là có ý gì?

Long Cảnh Lâu nghiêng mắt nhìn Từ Linh Phủ một cái, môi khẽ cong lên...

Long Cảnh Lâu cười nhàn nhạt, thong thả nói:

“Nhưng ta, tuy không giỏi những thứ đó, lại dựa vào tài ăn nói xuất chúng mà làm được chức đô tri duy nhất của giáo phường Tống Châu này.”

“Không phải ta tự khoe, chức đô tri này không phải ai cũng làm được. Ngoài tài mạo xuất chúng, kiến thức rộng rãi, giỏi ăn nói, còn phải khéo léo trong việc điều phối, thu xếp, tạo nên bầu không khí cần thiết cho yến tiệc. Tất cả đều phải hoàn hảo, khiến mọi người tham dự đều vui vẻ mãn ý.” Long Cảnh Lâu thao thao bất tuyệt.

Nghe qua, vị trí này rất giống một người chủ trì, thật sự cần đến khả năng tổng hợp. Nhưng trong đầu Từ Linh Phủ lại hiện lên hình ảnh của Vương Hy Phượng.

Nàng mỉm cười phụ họa:

“Long đô tri có thể làm được đến mức ấy, quả thực không phải người thường.”

Thế nhưng trong lòng nàng lại băn khoăn: vị Long đô tri đứng đầu giáo phường Tống Châu này còn mong cầu điều gì nữa đây? Lẽ nào là chuộc thân ra khỏi bần tịch?

Long Cảnh Lâu chậm rãi nói:

“Ở giáo phường Tống Châu, ta đã đạt đến đỉnh cao, nhưng cũng chỉ dừng lại tại đây. Không sánh được với những tiền đầu nhân danh tiếng lẫy lừng ở kinh thành. Họ được thánh nhân ban cho nhà cửa, đeo ngư lân bạc, diễn tấu nhạc vũ do tiên hoàng thân viết, danh chấn thiên hạ!”

Từ Linh Phủ kinh ngạc nhìn Long Cảnh Lâu, lòng thầm nghĩ: lẽ nào ngươi muốn ‘chuyển nhượng’ sang hoàng gia nhạc viện? Nếu thế thì ta thực sự không giúp nổi ngươi…

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chỉ nghe Long Cảnh Lâu tiếp lời:

“Nhưng ta không cam tâm. Tên người như bóng cây, dù ta đã rơi vào bần tịch, ta vẫn muốn dựa vào kiếp này mà nổi danh thiên hạ!”

Nàng quay đầu nhìn Linh Phủ, đôi mắt sáng như thách thức:

“Không biết Từ tiểu thư có thể giúp ta thực hiện tâm nguyện này không?”

Linh Phủ hít sâu một hơi: Đại tỷ, ngươi thật biết cách yêu cầu! Chỉ vì hai mươi cuộn lụa, lại muốn ta biến ngươi từ ngôi sao hạng ba thành ngôi sao hàng đầu cả nước! Khả năng kinh doanh của ngươi e rằng cũng không thua gì tài ăn nói!

Thấy nàng im lặng, Long Cảnh Lâu liền hỏi tiếp:

“Sao rồi? Có làm được không?”

Linh Phủ nhìn ánh mắt gần như khiêu khích của Long Cảnh Lâu, tâm trí xoay chuyển nhanh chóng: Số lụa này đối với Khuất Nguyên Đình và cả huyện Sở Ấp đều rất quan trọng, họ nhất định phải có được. Hiện giờ, ngoài Long Cảnh Lâu…

Toàn bộ Tống Châu này e rằng hiện tại không tìm được hai mươi tấm lụa tơ tằm.

Muốn giúp một danh kỹ của địa phương trở thành danh tiếng vang dội khắp thiên hạ, quả thật chẳng phải chuyện dễ dàng. Nếu không, nàng đã chẳng phải nhọc nhằn làm việc trong huyện nha thế này, mà đã sớm tự mở một công ty quản lý nghệ sĩ ở Đại Tuyên triều rồi!

Tuy nhiên, việc này cũng không hoàn toàn là không có hi vọng. Dẫu sao nàng vốn đến từ thời đại mà các cuộc thi tuyển chọn tài năng, chế tác ngôi sao, giải trí phát triển như vũ bão. Làm sao để một người trở nên nổi tiếng, nàng có không ít ví dụ để tham khảo.

Nghĩ đến đây, Từ Linh Phủ khẽ mỉm cười với Long Cảnh Lâu:

“Việc này, tuy không dám nói là khó như lên trời, nhưng cũng chẳng phải chuyện dễ. Mong Long đô tri cho ta chút thời gian để suy nghĩ và lập kế hoạch.”

Trong mắt Long Cảnh Lâu hiện lên vẻ kinh ngạc. Nàng ta vốn không tin tiểu nương tử trước mặt có khả năng làm được việc này. Nàng ta nói ra, một là để giải tỏa sự bất mãn trong lòng, hai là để nàng biết khó mà lui. Nào ngờ đối phương lại tỏ ý muốn suy xét cách thực hiện?

Đây là thật sự tài trí không bộc lộ, hay chỉ là nàng đang buông lời khoác lác?

Nàng nhìn kỹ nét mặt của Từ Linh Phủ một hồi, rồi nói:

“Tiểu thư thật khiến người khác bất ngờ. Vậy ta sẽ đợi tin tốt từ nàng.”

Long Cảnh Lâu ung dung rời đi. Từ Linh Phủ ở lại, dạo quanh giáo phường, chờ đợi Khuất Nguyên Đình.

Cuối cùng, Khuất Nguyên Đình cũng xuất hiện, được hai kỹ nữ dìu ra. Trông dáng vẻ của hắn, dường như đã say mèm.

Từ Linh Phủ bước tới, đỡ lấy Khuất Nguyên Đình.

Hai kỹ nữ vốn định dìu hắn về phòng nghỉ ngơi, nhưng thấy nàng là người đi cùng, đành lưu luyến giao hắn lại cho nàng.

Khuất Nguyên Đình tựa như người say mềm, cả người vô lực, ngả vào vai nàng.

Kỳ lạ thay, thân thể say rượu ấy lại chẳng nặng là bao.

Nàng ngạc nhiên nhìn kỹ vào mặt Khuất Nguyên Đình, chỉ thấy người trên vai khẽ hé mắt, tinh nghịch nháy mắt với nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Vũ Lăng Xuân Thiếu

Số ký tự: 0