Vũ Lăng Xuân Thiếu

Trâm bạc.

2024-12-21 08:09:17

Nhân lúc đang thanh toán, Khuất Nguyên Đình trò chuyện đôi câu với chưởng quầy. Từ Linh Phủ đứng bên lặng lẽ lắng nghe, âm thầm ghi nhớ những điểm quan trọng.

Hóa ra, Khuất Nguyên Đình lợi dụng cơ hội này để tìm hiểu tình hình kinh doanh của các thương hộ tại huyện Sở Ấp, chắc hẳn điều này có ích cho hắn.

Gã tiểu nhị mũi có nốt ruồi tiếp đãi nhiệt tình, tiễn họ ra tận cửa tửu lâu. Từ Linh Phủ cố ý ngoảnh lại nhìn tấm biển hiệu, ghi nhớ tên của nơi có gã tiểu nhị xuất sắc này – Phong Lạc Lâu.

Đi được hơn trăm bước, Từ Linh Phủ trông thấy một cửa hiệu treo tấm biển lớn, trước cửa có tiểu nhị cao giọng xướng:

“Tiệm ta mới nhập hàng, ai cần hãy hỏi, không cần khách khí. Thỏa thuận giao dịch công bằng, mời quý khách cứ vào lựa!”

Nghe giọng điệu ngân nga nhấn nhá ấy, Khuất Nguyên Đình khẽ gật đầu với Từ Linh Phủ, cả hai cùng bước vào cửa hiệu.

Tầng một của tiệm bày vài chiếc bàn lớn chân cao, dọc theo tường là các kệ hàng. Trên đó trưng bày các loại hàng hóa đa dạng như vỏ quýt, quả cau, dầu mè, tiêu, tỏi, củ sen khô, nhang Phật, táo khô, đại hoàng, v.v.

Hai người dạo quanh tầng một, Khuất Nguyên Đình nhất định mua một túi kẹo cứng rồi dúi vào tay Từ Linh Phủ.

Đi hết tầng một, họ lên tầng hai. Tầng này rộng gấp đôi tầng dưới, chia thành hai khu.

Bên trái bày bán các món đồ cho nam giới như mũ bằng lụa, áo chẽn bằng vải la, áo lông, quần rộng, dây thắt lưng, giày dép; bên phải là các món đồ dành cho nữ giới như trâm cài, vòng tay, phấn son, áo lụa thêu hoa, váy, áo choàng.

Hai khu được ngăn cách bằng một cặp bình phong, chính giữa có vài chiếc ghế tròn và bàn nhỏ để khách nghỉ chân.

Từ Linh Phủ đứng giữa, hơi lưỡng lự, không biết hiện tại mình nên đi bên trái hay bên phải.

May mắn thay, phong tục Đại Tuyên khá thoải mái, nữ nhân bình dân được phép tự do đi lại, giữa nam nữ cũng không có lễ giáo quá khắt khe. Do đó, hai bên đều có cả nam lẫn nữ qua lại.

Khuất Nguyên Đình tinh ý nhận ra sự bối rối của Từ Linh Phủ, chủ động nói:

“Chúng ta sang bên phải xem thử.”

Trong cửa hàng tràn ngập những món hàng tinh xảo. Từ Linh Phủ, dù sao cũng là một cô nương, không khỏi bị hấp dẫn tự nhiên bởi những thứ này.

Nàng cầm từng chiếc lọ nhỏ, mở ra ngắm nghía, ngửi thử, trông đầy vẻ tò mò và thích thú.

Khi đến khu vực bán trang sức, một cây trâm bạc chạm khắc rỗng hình thoi đặc biệt khiến nàng có cảm giác thân thuộc. Nàng lấy xuống ngắm kỹ, thấy đầu trâm được viền họa tiết dệt tinh xảo, bên trong là hoa văn khắc rỗng với hình ảnh một đứa trẻ đang vui đùa, tay cầm nhành cây, dáng vẻ sinh động đáng yêu.

Cây trâm này nhìn xa thì đơn giản thanh lịch, nhìn gần lại thấy chi tiết tinh tế thú vị. Từ Linh Phủ rất hài lòng, bèn cầm lấy hỏi giá tiểu nhị.

Tiểu nhị nhận cây trâm, cười nói:

“Tiểu thư thật có mắt nhìn! Cây trâm này là tác phẩm của thợ thủ công trong cung triều trước, ngài nhìn kỹ nghệ chạm khắc này mà xem…”

Từ Linh Phủ thầm nghĩ: Sao người trong các cửa hiệu ở Sở Ấp này ai cũng miệng lưỡi trơn tru vậy? Một cửa hiệu nhỏ ở huyện thành mà lại nói cây trâm này do thợ cung đình chế tác?

Là người đến từ thời hiện đại nơi hàng hóa phong phú, nàng làm sao không hiểu những chiêu trò quảng cáo này?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nàng đang định lên tiếng thì Khuất Nguyên Đình đã lấy cây trâm từ tay tiểu nhị, nói ngay:

“Gói lại đi.”

Tiểu nhị nhìn tình cảnh giữa Khuất Nguyên Đình và Từ Linh Phủ, đoán chắc là công tử nhà quyền quý đang đưa ý trung nhân dạo chơi, liền nhanh nhảu đáp:

“Vâng thưa khách quan! Cây trâm này chúng tôi xin đưa giá thành tâm, hai quan tiền!”

Khuất Nguyên Đình đưa tay vào tay áo lấy tiền, Từ Linh Phủ vội giữ tay hắn lại:

“Nguyên Đình huynh, đây là ý gì?”

Khuất Nguyên Đình nghiêm túc đáp:

“Ta mua, tặng ngươi.”

“Không không, ta phải tự mình mua.” Từ Linh Phủ còn nghiêm túc hơn hắn.

Trong lòng Khuất Nguyên Đình không khỏi cảm thấy rối bời. Hắn chưa từng giỏi giang trong những chuyện thế này, trước nay cũng chưa bao giờ tặng quà cho nữ tử.

Hắn không biết tại sao vừa rồi lại nảy sinh ý định này, chỉ cảm thấy thứ nàng muốn, hắn đều muốn dâng đến trước mặt nàng.

Hắn nhận ra sự khác thường của bản thân.

Nhưng đến nước này rồi, hắn nhất định phải đưa ra một lý do, nếu không sẽ thật lúng túng.

Thế nhưng hắn vắt óc suy nghĩ hồi lâu, lại chẳng thể tìm ra một lý do phù hợp nào, cảm giác việc này còn khó hơn cả thi Tiến sĩ.

Nghĩ mãi, hắn chỉ thốt ra được một câu:

“Tại sao ngươi không chịu để ta mua tặng?”

Từ Linh Phủ kinh ngạc nhìn khuôn mặt Khuất Nguyên Đình, chỉ trong chớp mắt đã đỏ đến tận mang tai, nàng cũng không khỏi bối rối.

Người này làm sao vậy? Chẳng lẽ lời nào của mình vừa rồi đã vô ý chạm đến điều kiêng kỵ của hắn?

Ừm… chuyện này…

Dù thế nào cũng phải nói rõ ràng.

Vì vậy, nàng khẽ mỉm cười, dịu dàng đáp:

“Không phải ta không chịu để Nguyên Đình huynh mua tặng, chỉ là chiếc trâm này là thứ ta muốn tự tay tặng cho mẫu thân. Nếu để huynh trả tiền, vậy còn gì là tấm lòng hiếu thảo của ta nữa?”

Thì ra là vậy...

Xét ra, kiểu dáng của chiếc trâm này quả thực không giống đồ dành cho các thiếu nữ. Khuất Nguyên Đình vì sự lỗ mãng của mình mà thoáng chút ngượng ngùng. May mà lời nói của Từ Linh Phủ đủ kín đáo và khéo léo, hắn liền bật cười nói:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Thì ra là thế, quả thực là ta đã lỗ mãng rồi.”

Từ Linh Phủ trả tiền, nhận lấy chiếc trâm được gói cẩn thận trong hộp gấm, cẩn thận cất vào tay áo, bất giác thở phào nhẹ nhõm.

Chút nữa, chút nữa thôi là không đủ tiền trả rồi!

Nàng suýt nữa đã nghi ngờ tiểu nhị có đôi mắt xuyên thấu, có thể nhìn thấy rõ mỗi người mang theo bao nhiêu bạc.

Dù đã biết trước rằng ra ngoài có thể phải tiêu tiền, nàng cũng đã nghĩ đến việc mua chút gì đó để bày tỏ tấm lòng với Cù thị. Nhưng tiêu sạch một phần tư tiền lương tháng chỉ trong một lần, nàng vẫn không khỏi xót xa.

Với gia sản hiện tại của mình, từ giờ đi đâu cũng không nên nhìn đông nhìn tây nữa rồi!

Ngay khi Từ Linh Phủ định hỏi Khuất Nguyên Đình muốn đi đâu tiếp, phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói quen thuộc:

“Từ Linh Phủ?”

Từ Linh Phủ nghe tiếng thì quay lại, liền thấy Từ Linh Kiều và Từ Linh Nghiên hai tỷ muội đang nhướng mày đứng trước một chiếc bình phong, ánh mắt sáng quắc đánh giá nàng và Khuất Nguyên Đình.

Hôm nay, Từ Linh Kiều mặc một chiếc áo đỏ, bên ngoài khoác một chiếc áo ngắn tay hở cổ họa tiết hoa cỏ màu trắng, phía dưới là váy dài màu vàng lục xen lẫn họa tiết đoàn văn (tam c.h.é.m @@ - lời editor).

Còn Từ Linh Nghiên mặc áo lụa mỏng tay rộng màu lam nhạt mới tinh, phối với váy chít eo màu phấn nhạt họa tiết chim bồ câu ngậm hoa. Hai tỷ muội trang điểm cầu kỳ, trông rạng rỡ, diễm lệ vô cùng.

Từ Linh Phủ nhìn khuôn mặt kiều diễm như hoa của Từ Linh Kiều, bất giác nhớ lại ngày đó ở tiểu hoa viên, nàng ta đã toan tính với mình một cách thản nhiên mà thâm sâu. Lòng nàng lạnh buốt, ánh mắt cũng lạnh lẽo nhìn đối phương đang tiến lại gần.

Khuất Nguyên Đình không quen biết hai người, chỉ đứng phía sau Từ Linh Phủ nửa bước, trầm tĩnh quan sát, không nói một lời.

Để làm nguôi cơn giận của Từ Linh Nghiên vì không giành được chiếc trâm cài đầu bằng vàng, Từ Linh Kiều đã cố ý dẫn muội muội ra ngoài dạo phố. Không ngờ lại trông thấy Từ Linh Phủ đi cùng một công tử phong độ tuấn tú ở đây.

Trong lòng nàng ta kinh ngạc lẫn tò mò. Khi khoảng cách giữa họ thu hẹp, biểu cảm dò xét trên gương mặt Từ Linh Kiều dần biến thành nụ cười thân thiết nơi khóe môi:

“Đường muội mấy ngày nay đi đâu mà để ta nhớ mong đến thế!”

Vừa nói, nàng vừa vươn tay định kéo lấy cánh tay của Từ Linh Phủ.

Từ Linh Phủ hơi nghiêng người, tránh được tay của Từ Linh Kiều.

Từ Linh Nghiên bên cạnh không khỏi "hừ" lạnh một tiếng.

Ánh mắt Từ Linh Kiều lóe lên vài tia khác thường, nhưng ngay sau đó lại tỏ vẻ như không có chuyện gì, cười nhẹ nhàng nói:

“Muội lại nghịch ngợm với ta rồi…”

Nói xong, ánh mắt nàng ta liếc sang Khuất Nguyên Đình, giọng nói ngọt ngào cất lên:

“Vị công tử này là đi cùng muội muội sao? Sao không giới thiệu một chút?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Vũ Lăng Xuân Thiếu

Số ký tự: 0