Vũ Thần Chúa Tể

Huynh đệ

Ám Ma Sư

2024-11-18 00:31:46

Trong Khí Điện.

Lương Vũ hừ lạnh, trong lòng nghi hoặc vì sao Tần Trần là một thiên tài luyện khí nhưng lại có địa vị thấp như vậy ở Tần gia.

Có điều nếu Tần Trần không nói, hắn sẽ không ngu ngốc dính liếu đến việc trong nhà Tần Trần.

- Từ nay về sau ngươi cách xa Tần Phấn một chút, không thì ta lập tức trục xuất ngươi ra khỏi môn hạ.

Lương Vũ lạnh lùng nói với Triệu Linh San.

- Vâng, sau này đệ tử sẽ không bao giờ đi cùng người Tần gia nữa.

Triệu Linh San không dám phản bác.

- Ngươi nên cùng Tần Trần quen biết một chút, người này không tầm thường, tiền đồ vô lượng.

Lương Vũ nghĩ đến chuyện luyện chế lúc trước, lúc này vẫn còn có cảm giác run rẩy.

Triệu Linh San ngẩn ra, mặt mày mộng bức.

Chuyện này thật sự là không giống với tưởng tượng của mình chút nào.

Lẽ nào sư phụ không phải bị Tần Trần chọc giận mới bất hòa với người của Tần gia sao?

- Thiên Mạch Thần Châm đã luyện chế xong, nhất định phải nhanh chóng tìm một chỗ tái tạo kinh mạch, để càng lâu thì càng bất lợi với mình.

Tần Trần một mình đi trên đường, âm thầm suy nghĩ.

Trở về Tần phủ chắc chắn không được, địa vị của hắn và mẹ hắn ở Tần rất thấp, không biết khi nào Triệu phu nhân sẽ phái người đến gây phiền phức. Vạn nhất quấy nhiễu quá trình hắn tái tạo kinh mạch thì hậu quả khó mà lường được.

Suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc Tần Trần nghĩ đến một nơi.

Thiên Tinh Học Viện.

Thiên Tinh Học Viên là nơi học tập của con cháu Vương Hầu và thiên tài bình dân. Có phòng tu luyện chuyên môn, hơn nữa nhất định không bị ai quấy nhiễu.

- Về học viện.

Nghĩ tới đây, Tần Trần trực tiếp đi đến Thiên Tinh Học Viện.

Thiên Tinh Học Viện tọa lạc ở trung tâm Vương Đô, cách Khí Điện mấy quảng trường.

Sau một phút, Tần Trần liền đến trong học viện.

Đám người tấp nập, kiến trúc hùng vĩ, học viên tràn trề sức sống. Tất cả đều cho Tần Trần một cảm giác vô cùng mới vẻ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chỉ là Tần Trần không có thời gian thưởng thức.

Đối với hắn hiện tại, một phút cũng cực kỳ quý giá.

Thế nhưng vẫn có người vào lúc này đến quấy rầy hắn...

- A, đây không phải “Huyết Mạch Trư” Tần Trần sao? Trước kia bị lão tử đánh cho một trận, lúc này nhanh như vậy đã nhảy nhót tưng bừng được rồi à? Sức sống rất mạnh mẽ nha.

Một thanh âm trào phúng vang lên.

Bốn thiếu niên 16 - 17 tuổi sắc mặt khó coi từ trong rừng cây nhỏ ven đường đi ra ngăn cản Tần Trần.

Trên người tên đầu lĩnh mặc cẩm bào, đầu vuông tai rộng, thái độ hung hăng. Người này chính ở trong trận quyết đấu mấy ngày trước đánh ngất Tần Trần, công tử Ngụy Kỳ Hầu Gia Ngụy Chấn.

Ngụy Kỳ Hầu quyền thế trong triều khá lớn, cho nên bên người Ngụy Chấn đều là hồ bằng cẩu hữu. Bọn họ đều là con cháu quan lại Đại Tề Quốc, ỷ vào thân phận mình thường ở trong học viện làm nhiều việc ác, gây hấn khắp nơi.

Bất quá tuy Ngụy Chấn hoành hoành bá đạo nhưng thiên phú võ đạo cũng có chút kinh người.

Hắn chỉ lớn hơn Tần Trần mấy tháng, đã là võ giả Nhân Cấp trung kỳ, hơn nữa thức tỉnh huyết mạch nhị phẩm.

Lần trước quyết đấu với Tần Trần hắn luôn ẩn nấp tu vi Nhân Cấp trung kỳ của mình, kết quả trong chiến đấu đột nhiên bạo phát phản kích, mới đánh Tần Trần trọng thương rớt xuống đài, có thể nói là nham hiểm đến cực điểm.

Hơn nữa hắn có một vị ca ca ở lớp cao cấp sắp bước vào Địa Cấp, chuẩn bị tốt nghiệp Thiên Tinh Học Viện.

Vì lẽ đó hắn mới hành sự lớn lối và bá đạo như thế.

Nếu là Tần Trần của trước kia, nghe hắn nói như vậy tất nhiên sẽ bị chọc giận, liều mạng đánh đối phương một trận.

Nhưng lúc này hắn lười nhìn vẻ mặt hung hăng của bốn người Ngụy Chấn, coi bọn hắn như không khí, không thèm liếc một cái, từ bên cạnh đi vòng qua bốn người.

Ngụy Chấn sững sờ, mặt biến sắc, đáy mắt lóe lên âm lãnh.

Bị mình mạnh mẽ đánh một trận, tên Tần Trần này lại dám không nhìn mình, chẳng lẽ ngại giáo huấn chưa đủ sao? Xem ra lúc trước mình không đánh chết tên tiểu tử này thật là nhân từ quá rồi.

Hắn nháy mắt một cái, ba tên tùy tùng lập tức cười gằng xông lên ngăn Tần Trần lại.

- Huyết Mạch Trư, đừng chạy vội thế chứ, cùng ca ca luyện công chút nào.

Ba người không có ý tốt cười quái dị, nắm chặt nắm đấm áp sát Tần Trần.

- Ngụy Chấn, các ngươi muốn làm gì?

Đột nhiên một tiếng quát to truyền đến, hai thiếu niên chạy tới, tức giận che ở trước mặt Tần Trần.

Lúc này bên cạnh rừng cây tụ tập không ít học viên đứng xem trò vui, dồn dập chỉ trỏ nghị luận.

Ngụy Chấn sầm mặt lại, thâm trầm nói:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Lâm Thiên, Trương Anh, chuyện ở đây không liên quan tới các ngươi, cút ngay cho ta.

- Hừ, Ngụy Chấn, món nợ lần trước ngươi đánh Trần thiếu bị thương bọn ta còn chưa tính với ngươi đâu, hôm nay có chúng ta ở đây, ngươi đừng hòng động Trần thiếu.

Thiếu niên kêu là Lâm Thiên và Trương Anh phẫn nộ hét lớn tiếng.

Sau đó bọn họ nói với Tần Trần:

- Trần thiếu, ngươi đi trước đi.

Sau khi bọn họ nghe nói Tần Trần bị Ngụy Chấn đánh bất tỉnh, chút nữa là đi đời nha ma thì trong lòng thập phần lo lắng cho Tần Trần. Trong lòng Tần Trần sinh ra một chút cảm giác khá lạ. Lâm Thiên và Trương Anh là bạn bè của hắn ở Thiên Tinh Học Viện. Mà Lâm Thiên và Trương Anh còn nhận Tần Trần là lão đại, kêu hắn Trần thiếu, là một ít người đáng tin ở học viện mà Tần Trần biết được.

Chỉ là trải qua phản bội ở kiếp trước khiến cho Tần Trần đối với cái gọi là huynh đệ không khỏi có chút cảm giác khó chịu.

Ngụy Chấn giận dữ, cười lạnh nói:

- Lâm Thiên, Trương Anh, xem ra các ngươi là rượu mời không uống chỉ muốn uống rượu phạt? Tốt lắm, lần trước không có dạy dỗ các ngươi, lần này ta đánh cả hai, lên cho ta.

Ngụy Chấn rống to, ba tên tùy tùng đang thủ thế liền vọt lên.

Trong đó hai người chia ra đánh về phía Lâm Thiên và Trương Anh, còn một người thì đánh về phía Tần Trần.

Tu vi của năm người đều là Nhân Cấp sơ kỳ, thuộc về lớp đệ tử trung cấp của học viện, thực lực đều sàn sàn nhau. Trương Anh thấy thế sắc mặt thay đổi, vừa ngăn trở đối thủ của mình, cũng vừa vươn tay đánh về phía đối thủ đang vọt tới chỗ Tần Trần.

- Hừ, Trương Anh, ngươi ngay cả mình cũng khó bảo vệ còn dám phân thần, ta trước tiên bắt ngươi lại tính sổ.

Ánh mắt Ngụy Chấn thâm trầm cười lạnh, thả người nhảy lên, một quyền đánh vào mặt Trương Anh. Ngụy Chấn là võ giả Nhân Cấp trung kỳ, bị hắn đánh một quyền nhất thời rên lên đau lớn, tay phải cơ hồ bị chấn đoạn, đau nhức tê dại.

- Trương Anh.

Lâm Thiên biến sắc, muốn đi lên trợ giúp, lại bị ba người khác ngăn cản, song quyền đánh lên người, khóe miệng tràn ra máu tươi, vội vã lui về ba bước, khí tức yếu nhược.

- Trần thiếu, ngươi chạy mau đi.

Cho dù là vào lúc này Lâm Thiên và Trương Anh vẫn còn quan tâm đến Tần Trần.

- Khà khà, ngươi nghĩ hắn có thể chạy chỗ nào? Đầu tiên đánh hai người các ngươi, sau đó sẽ đến phiên hắn.

Ngụy Chấn cười dữ tợn nói.

- Này.

Đôi mắt Tần Trần lạnh lùng, mặc dù có chút khó chịu với cái gọi là tình huynh đệ, nhưng không có nghĩa là có người có thể bắt nạt huynh đệ của hắn.

Trong tiếng hừ lạnh, Tần Trần đột nhiên nhảy ra một bước, bước vào giữa nhóm người đang đánh nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Vũ Thần Chúa Tể

Số ký tự: 0