Chương 12
Hoa Quyển
2024-07-23 05:31:50
Giang Vu Thanh hết sức quý trọng thời gian được học ở thư viện, đây là điều trước kia y không dám mơ, cũng chẳng bao giờ nghĩ tới, tất cả đều là Lục gia cho y, Lục Vân Đình chỉ nói mấy câu khó nghe và cáu kỉnh gắt gỏng chẳng đáng là gì so với chuyện này.
Vào thư viện, Giang Vu Thanh lập tức quên béng Lục Vân Đình. Y là học sinh lớn nhất lớp vỡ lòng, trước đây lại chưa từng học chữ, Trương phu tử thấy Giang Vu Thanh hiếu học nên cũng quan tâm y nhiều hơn.
Trương phu tử nhận ra bề ngoài Giang Vu Thanh ngu ngơ nhưng chắc vì tính tình đơn thuần nên khả năng tập trung và trí nhớ vượt xa người thường.
Có thể nói Giang Vu Thanh đã thấy thì không bao giờ quên.
Trương phu tử dạy y đọc sách, nếu bài văn không dài thì chỉ đọc hai lần là Giang Vu Thanh thuộc được bảy tám phần. Hầu hết học sinh lớp vỡ lòng trong thư viện Bình Lam còn nhỏ, gia thế cũng khá giả, lũ trẻ này tinh nghịch ngang bướng, bỗng nhiên gặp một học sinh trầm lặng ngoan ngoãn, còn rất có linh khí, dần dà Trương phu tử cũng quên mất tuổi tác của Giang Vu Thanh, thường xuyên kèm y học.
Tất nhiên sự ưu ái này khiến Giang Vu Thanh rất mừng, nhưng cũng mang lại cho y một vài rắc rối.
Học sinh lớp vỡ lòng kiêu căng bướng bỉnh, trong đó có một đứa tên Chu Lê Thăng khoảng mười tuổi, vóc dáng ú na ú nần, trước khi Giang Vu Thanh đến thì hắn lớn tuổi nhất lớp nên nghiễm nhiên làm Tiểu Bá Vương.
Chu Lê Thăng là con trưởng nhà họ Chu trong thành Giang Châu, trên hắn còn có huynh đệ con thứ, Chu phu nhân lớn tuổi mới sinh được con trai nên hết mực cưng chiều, dung túng hắn coi trời bằng vung. Chu Lê Thăng cao lớn ngồi cạnh Giang Vu Thanh, tưởng y cũng ghét học như mình, sau khi y tới bị phu tử la rầy, trong lòng hắn còn hết sức hả hê.
Ai ngờ chỉ mấy ngày sau, Giang Vu Thanh đã lọt vào mắt Trương phu tử, lúc mắng Chu Lê Thăng còn nói hắn thua cả Giang Vu Thanh. Chu Lê Thăng bực tức, quay sang thấy Giang Vu Thanh ngồi nghiêm chỉnh cầm bút rèn chữ.
Theo hắn thấy thì lúc mới đến ngay cả bút Giang Vu Thanh cũng chẳng biết cầm. Chu Lê Thăng nhịn không được giơ chân đạp bàn gỗ của Giang Vu Thanh một cái.
Giang Vu Thanh nhất thời không để ý nên quẹt một đường dài trên giấy tuyên, y ngẩn người rồi cau mày nhìn Chu Lê Thăng. Chu Lê Thăng hất cằm lên, khuôn mặt béo núc lộ ra vẻ khiêu khích.
Chớp mắt tiếp theo, Giang Vu Thanh dời mắt đi không nhìn hắn nữa.
Chu Lê Thăng: "......"
Mấy ngày tiếp theo Chu Lê Thăng toàn gây sự với Giang Vu Thanh, hắn là Tiểu Bá Vương trong lớp vỡ lòng, Giang Vu Thanh thấp bé gầy gò, hiền như cục bột, nhìn còn thấp hơn cả Chu Lê Thăng, lũ trẻ xung quanh cũng bắt chước hắn.
Cho đến một ngày, Chu Lê Thăng xé sách của Giang Vu Thanh.
Giang Vu Thanh tức điên, y vốn không muốn so đo với lũ trẻ này, nội quy thư viện rất nghiêm nên y cũng sợ gây phiền phức cho Lục gia. Nhưng nhìn quyển sách bị xé làm đôi kia, Giang Vu Thanh nóng máu quay đầu trừng Chu Lê Thăng.
Chu Lê Thăng bĩu môi, sau đó hai mắt hoa lên, cả người lẫn ghế đều bị đạp ngã, hắn nện mông xuống đất, còn chưa kịp phản ứng thì Giang Vu Thanh đã cưỡi lên người rồi hung dữ túm áo gọi tên hắn, hệt như thú con bị chọc giận.
Chu Lê Thăng ngây dại, lũ trẻ xung quanh chờ xem kịch hay cũng trố mắt nhìn.
Lúc này Chu Lê Thăng mới kịp phản ứng, rống lên một tiếng rồi cố hất Giang Vu Thanh xuống, nhưng nhìn y thấp bé mà sức lực rất mạnh do quen làm việc nặng từ nhỏ, Chu Lê Thăng da mịn thịt mềm, trên mặt chịu mấy cú đấm, hiện trường trở nên hỗn loạn.
Khi Nguyên Bảo cuống quýt đến tìm Lục Vân Đình, nói Giang Vu Thanh đánh nhau với người khác bị giám thị dẫn đi, Lục Vân Đình cũng sửng sốt.
Giang Vu Thanh?
Đánh nhau với người khác?
Giang Vu Thanh nhìn như thỏ con mà lại đánh nhau với người khác sao?
Triệu Tử Dật bên cạnh cũng kinh hãi: "Biểu thiếu gia của Lục gia các ngươi đánh nhau với ai vậy?"
Nguyên Bảo lí nhí nói: "Chu tiểu thiếu gia Chu Lê Thăng của Chu gia ạ."
Triệu Tử Dật giật mình, "Thằng béo kia——" Hắn vui vẻ nhìn Lục Vân Đình, "Nhất định là thằng béo Chu gia kia bắt nạt biểu thiếu gia nhà các ngươi rồi, giờ tính sao đây?"
Trên mặt Lục Vân Đình chẳng có cảm xúc gì: "Sao là sao? Y lớn thế rồi còn tìm ta làm gì."
Nghe hắn nói vậy, Nguyên Bảo lập tức cuống lên, "Thiếu gia, nhưng Giang thiếu gia——"
Còn chưa dứt lời thì Lục Vân Đình đã liếc mắt, Nguyên Bảo vô thức ngậm miệng lại.
Nửa ngày sau, Lục Vân Đình nói: "Đến xem náo nhiệt đi."
Vào thư viện, Giang Vu Thanh lập tức quên béng Lục Vân Đình. Y là học sinh lớn nhất lớp vỡ lòng, trước đây lại chưa từng học chữ, Trương phu tử thấy Giang Vu Thanh hiếu học nên cũng quan tâm y nhiều hơn.
Trương phu tử nhận ra bề ngoài Giang Vu Thanh ngu ngơ nhưng chắc vì tính tình đơn thuần nên khả năng tập trung và trí nhớ vượt xa người thường.
Có thể nói Giang Vu Thanh đã thấy thì không bao giờ quên.
Trương phu tử dạy y đọc sách, nếu bài văn không dài thì chỉ đọc hai lần là Giang Vu Thanh thuộc được bảy tám phần. Hầu hết học sinh lớp vỡ lòng trong thư viện Bình Lam còn nhỏ, gia thế cũng khá giả, lũ trẻ này tinh nghịch ngang bướng, bỗng nhiên gặp một học sinh trầm lặng ngoan ngoãn, còn rất có linh khí, dần dà Trương phu tử cũng quên mất tuổi tác của Giang Vu Thanh, thường xuyên kèm y học.
Tất nhiên sự ưu ái này khiến Giang Vu Thanh rất mừng, nhưng cũng mang lại cho y một vài rắc rối.
Học sinh lớp vỡ lòng kiêu căng bướng bỉnh, trong đó có một đứa tên Chu Lê Thăng khoảng mười tuổi, vóc dáng ú na ú nần, trước khi Giang Vu Thanh đến thì hắn lớn tuổi nhất lớp nên nghiễm nhiên làm Tiểu Bá Vương.
Chu Lê Thăng là con trưởng nhà họ Chu trong thành Giang Châu, trên hắn còn có huynh đệ con thứ, Chu phu nhân lớn tuổi mới sinh được con trai nên hết mực cưng chiều, dung túng hắn coi trời bằng vung. Chu Lê Thăng cao lớn ngồi cạnh Giang Vu Thanh, tưởng y cũng ghét học như mình, sau khi y tới bị phu tử la rầy, trong lòng hắn còn hết sức hả hê.
Ai ngờ chỉ mấy ngày sau, Giang Vu Thanh đã lọt vào mắt Trương phu tử, lúc mắng Chu Lê Thăng còn nói hắn thua cả Giang Vu Thanh. Chu Lê Thăng bực tức, quay sang thấy Giang Vu Thanh ngồi nghiêm chỉnh cầm bút rèn chữ.
Theo hắn thấy thì lúc mới đến ngay cả bút Giang Vu Thanh cũng chẳng biết cầm. Chu Lê Thăng nhịn không được giơ chân đạp bàn gỗ của Giang Vu Thanh một cái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giang Vu Thanh nhất thời không để ý nên quẹt một đường dài trên giấy tuyên, y ngẩn người rồi cau mày nhìn Chu Lê Thăng. Chu Lê Thăng hất cằm lên, khuôn mặt béo núc lộ ra vẻ khiêu khích.
Chớp mắt tiếp theo, Giang Vu Thanh dời mắt đi không nhìn hắn nữa.
Chu Lê Thăng: "......"
Mấy ngày tiếp theo Chu Lê Thăng toàn gây sự với Giang Vu Thanh, hắn là Tiểu Bá Vương trong lớp vỡ lòng, Giang Vu Thanh thấp bé gầy gò, hiền như cục bột, nhìn còn thấp hơn cả Chu Lê Thăng, lũ trẻ xung quanh cũng bắt chước hắn.
Cho đến một ngày, Chu Lê Thăng xé sách của Giang Vu Thanh.
Giang Vu Thanh tức điên, y vốn không muốn so đo với lũ trẻ này, nội quy thư viện rất nghiêm nên y cũng sợ gây phiền phức cho Lục gia. Nhưng nhìn quyển sách bị xé làm đôi kia, Giang Vu Thanh nóng máu quay đầu trừng Chu Lê Thăng.
Chu Lê Thăng bĩu môi, sau đó hai mắt hoa lên, cả người lẫn ghế đều bị đạp ngã, hắn nện mông xuống đất, còn chưa kịp phản ứng thì Giang Vu Thanh đã cưỡi lên người rồi hung dữ túm áo gọi tên hắn, hệt như thú con bị chọc giận.
Chu Lê Thăng ngây dại, lũ trẻ xung quanh chờ xem kịch hay cũng trố mắt nhìn.
Lúc này Chu Lê Thăng mới kịp phản ứng, rống lên một tiếng rồi cố hất Giang Vu Thanh xuống, nhưng nhìn y thấp bé mà sức lực rất mạnh do quen làm việc nặng từ nhỏ, Chu Lê Thăng da mịn thịt mềm, trên mặt chịu mấy cú đấm, hiện trường trở nên hỗn loạn.
Khi Nguyên Bảo cuống quýt đến tìm Lục Vân Đình, nói Giang Vu Thanh đánh nhau với người khác bị giám thị dẫn đi, Lục Vân Đình cũng sửng sốt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giang Vu Thanh?
Đánh nhau với người khác?
Giang Vu Thanh nhìn như thỏ con mà lại đánh nhau với người khác sao?
Triệu Tử Dật bên cạnh cũng kinh hãi: "Biểu thiếu gia của Lục gia các ngươi đánh nhau với ai vậy?"
Nguyên Bảo lí nhí nói: "Chu tiểu thiếu gia Chu Lê Thăng của Chu gia ạ."
Triệu Tử Dật giật mình, "Thằng béo kia——" Hắn vui vẻ nhìn Lục Vân Đình, "Nhất định là thằng béo Chu gia kia bắt nạt biểu thiếu gia nhà các ngươi rồi, giờ tính sao đây?"
Trên mặt Lục Vân Đình chẳng có cảm xúc gì: "Sao là sao? Y lớn thế rồi còn tìm ta làm gì."
Nghe hắn nói vậy, Nguyên Bảo lập tức cuống lên, "Thiếu gia, nhưng Giang thiếu gia——"
Còn chưa dứt lời thì Lục Vân Đình đã liếc mắt, Nguyên Bảo vô thức ngậm miệng lại.
Nửa ngày sau, Lục Vân Đình nói: "Đến xem náo nhiệt đi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro