Chương 35
Hoa Quyển
2024-07-23 05:31:50
Giang Vu Thanh và Lục Vân Đình đều muốn thi khoa cử, Lục Vân Đình không có ý định làm quan, Giang Vu Thanh còn nhỏ nên chưa có định hướng gì cho đời mình. Nhưng y theo học Trương phu tử, Trương phu tử là nho sinh đường đường chính chính, lúc trẻ cũng có khát vọng cứu tế thiên hạ, mang lại hoà bình và ổn định cho đất nước, nhưng thế sự khó lường, người tính không bằng trời tính. Trương phu tử lận đận chốn quan trường hơn mười năm, trong lúc nản lòng thoái chí từ quan về quê, sau đó đến thư viện Bình Lam dạy vỡ lòng kiếm sống.
Trước Giang Vu Thanh ông đã nhận hai đệ tử thân truyền nên không định nhận thêm ai nữa, nhưng Giang Vu Thanh thực sự rất có năng khiếu, Trương phu tử thấy bảo vật thì mừng rỡ, không nỡ để minh châu phủ bụi nên dứt khoát nhận y làm đệ tử. Trương phu tử biết rõ lai lịch y, thấy Giang Vu Thanh hiền lành tốt bụng, lại chịu khó học hỏi nên dốc lòng dạy dỗ, hy vọng sau này y có thể làm nên chuyện, không đến mức quanh quẩn trong nhà.
Vì vậy tuy được nghỉ đông nhưng quá nửa thời gian hai người đều ở thư phòng, chỉ khác là Lục Vân Đình xem sổ sách, còn Giang Vu Thanh đọc sách Trương phu tử chỉ định. Giang Vu Thanh đã thấy thì không bao giờ quên, nửa năm nay y biết gần hết chữ, viết chữ cũng không còn giống gà bới khiến mỗi lần Trương phu tử nhìn thấy thì râu lại run lên.
Trương phu tử là bậc thầy thư pháp, Lục Vân Đình cũng theo học sư phụ nổi tiếng, Giang Vu Thanh muốn tập viết nên Lục lão gia lập tức mời tiên sinh ngày xưa dạy Lục Vân Đình viết chữ về dạy Giang Vu Thanh.
Chắc vì học cùng một thầy nên nét chữ Giang Vu Thanh khá giống Lục Vân Đình, nhưng Giang Vu Thanh cầm bút chưa lâu nên nét chữ vẫn còn khá vụng về.
Lục phu nhân thấy hai đứa bé cả ngày ở thư phòng, tuy trong lòng mừng rỡ nhưng lại sợ họ mệt nhọc mỏi mắt, mỗi ngày bà đều vào hai lần, lúc thì đưa canh, lúc thì đưa trái cây, còn khuyên hai người đừng gắng sức quá. Trời lạnh nên Giang Vu Thanh mặc áo dày, cổ áo lông thỏ trắng muốt tôn lên tóc đen mắt đen, gương mặt hồng hào, dáng vẻ cười nói thực sự rất đáng yêu, Lục phu nhân cũng nhịn không được xoa đầu y.
Giang Vu Thanh rất ngoan, mỗi lần đều nhiệt tình ăn hết đồ Lục phu nhân đưa tới.
Lục phu nhân vừa đi xong thì y cầm bút lên định viết chữ, nhưng bụng căng quá nên dừng lại xoa bụng —— Không xoa vẫn không cảm thấy gì, vừa xoa một cái Giang Vu Thanh mở to mắt, véo bụng mình rồi ngạc nhiên nói với Lục Vân Đình: "Thiếu gia, ta có bụng rồi nè."
Lục Vân Đình liếc y, nghĩ thầm mình chưa bao giờ thấy ai ăn tạp như Giang Vu Thanh, chỉ cần là thứ có thể bỏ vào miệng thì y đều vui vẻ ăn hết. Mấy ngày nay mẹ hắn cho bọn họ ăn đủ món, Giang Vu Thanh không chỉ ăn phần mình mà còn ăn nửa phần của Lục Vân Đình để khỏi lãng phí, không có bụng mới là lạ.
Lục Vân Đình nhìn cặp má bầu bĩnh của y, dựa vào thành ghế nói: "Tới đây ta xem nào."
Giang Vu Thanh để sách xuống rồi chạy tới nói: "Thiếu gia sờ đi ạ."
"......" Câu này sao nghe quái quái, Lục Vân Đình nhìn bụng Giang Vu Thanh chằm chằm, mùa đông mặc áo dày nên chẳng nhìn ra được gì, ma xui quỷ khiến thế nào lại nói: "Ngươi mặc đồ dày như vậy thì nhìn kiểu gì?"
Giang Vu Thanh nghĩ cũng đúng, thế là nhanh nhẹn cởi đai lưng, vạt áo bung ra, áo ngoài hở rộng, Lục Vân Đình đưa tay sờ bụng y, lòng bàn tay áp sát, đúng là tròn thật. Nhưng Giang Vu Thanh đứng như vậy cũng sờ không thấy bụng mỡ, Lục Vân Đình bảo y ngồi trên bàn mình, Giang Vu Thanh không hề nghi ngờ mà chống tay ngồi lên.
Lục Vân Đình sờ lại lần nữa, chạm vào da thịt mềm mại, hắn nhéo nhéo qua lớp áo rồi cười nói: "Mập lên không ít nhỉ."
Trẻ con trong làng mập mạp khỏe mạnh là chuyện tốt, nhưng Giang Vu Thanh nhìn Lục Vân Đình lại cảm thấy phải cao gầy như thiếu gia nhà mình mới đẹp. Giang Vu Thanh vừa vui vừa buồn, lẩm bẩm nói: "Sao ngài nói cứ như heo con vậy?"
Lục Vân Đình vỗ bụng y: "Nuôi hơn nửa năm mà heo con mới mập như vậy thì phải lôi ra ngoài làm thịt mới đúng."
Giang Vu Thanh bị hắn vỗ làm ngại ngùng, che bụng nói: "Đừng vỗ, ăn no lắm—— Vỗ sẽ nôn đấy."
Lục Vân Đình mặc kệ y, dù sao Giang Vu Thanh cũng không dám nôn lên người hắn, hắn bất mãn nhìn hai cánh tay ôm bụng kia: "Lấy ra."
Giang Vu Thanh lề mề thả tay xuống, Lục Vân Đình lại xoa nắn thêm mấy lần, hơi tiếc nuối vì y còn mặc áo, nếu cởi ra hết, bóp cái bụng trắng mịn này chắc sẽ càng thích hơn.
Cởi áo —— Lục Vân Đình khựng lại, nhất thời bàn tay nóng bừng, lập tức rụt lại. Giang Vu Thanh thấy hắn không bóp nữa thì tưởng hắn chơi chán rồi, y buộc lại đai lưng, nhéo má mình rồi nhảy xuống bàn tìm tấm gương trong phòng ngủ. Trong gương phản chiếu hình ảnh một thiếu niên, Giang Vu Thanh chưa bao giờ soi gương kỹ như vậy, khác với lần trước Chu Lê Thăng mắng y là hồ ly tinh, lần đó y chỉ muốn xem trong gương hiện ra cái gì mà thôi.
Giang Vu Thanh kinh ngạc nhìn người trong gương —— Trước kia ở nhà họ Giang y không soi gương nhưng từng thấy bóng mình dưới nước, hoàn toàn khác xa hình ảnh này.
Ngay cả y cũng thấy lạ lẫm.
Giang Vu Thanh nhìn tới nhìn lui hồi lâu, Lục Vân Đình đã tỉnh táo lại, hắn hơi khó chịu, không đứng dậy mà cất giọng hỏi Giang Vu Thanh: "Giang Vu Thanh, ngươi chạy đi đâu thế hả?"
Một lát sau, Giang Vu Thanh nói: "Soi gương ạ."
Nghe ra sự khác lạ trong giọng nói của y, Lục Vân Đình hỏi: "Tự dưng đi soi gương làm gì?"
Nhìn xong Giang Vu Thanh đi ra ngoài hỏi: "Thiếu gia, ngài nghĩ vóc dáng ta có giống Chu Lê Thăng không?"
Lục Vân Đình: "Cái gì?"
Giang Vu Thanh huơ tay nói: "Chu Lê Thăng ấy, sau lưng đồng môn đều gọi hắn là quả bóng, có khi nào sau này ta sẽ biến thành quả bóng như hắn không?"
Chu Lê Thăng là con trưởng Chu gia, bảo bối của Chu phu nhân, từ nhỏ đã tham ăn, khung xương cũng lớn, vóc dáng cao to hơn các bạn cùng trang lứa. Lục Vân Đình vô thức tưởng tượng ra Giang Vu Thanh vừa cao vừa béo, trầm mặc giây lát rồi nói: "Không đâu."
Giang Vu Thanh nói: "Sao thế ạ? Ta mập lên nhiều rồi mà."
Vẻ mặt Lục Vân Đình vô cảm, mở miệng cay nghiệt nói: "Chu Lê Thăng xấu hoắc."
Giang Vu Thanh chớp mắt, vừa định thở phào thì sực nhớ ra chuyện gì nên càng buồn hơn, ỉu xìu nhìn Lục Vân Đình: "Ngài cũng từng chê ta xấu mà."
Lục Vân Đình: "......"
Trước Giang Vu Thanh ông đã nhận hai đệ tử thân truyền nên không định nhận thêm ai nữa, nhưng Giang Vu Thanh thực sự rất có năng khiếu, Trương phu tử thấy bảo vật thì mừng rỡ, không nỡ để minh châu phủ bụi nên dứt khoát nhận y làm đệ tử. Trương phu tử biết rõ lai lịch y, thấy Giang Vu Thanh hiền lành tốt bụng, lại chịu khó học hỏi nên dốc lòng dạy dỗ, hy vọng sau này y có thể làm nên chuyện, không đến mức quanh quẩn trong nhà.
Vì vậy tuy được nghỉ đông nhưng quá nửa thời gian hai người đều ở thư phòng, chỉ khác là Lục Vân Đình xem sổ sách, còn Giang Vu Thanh đọc sách Trương phu tử chỉ định. Giang Vu Thanh đã thấy thì không bao giờ quên, nửa năm nay y biết gần hết chữ, viết chữ cũng không còn giống gà bới khiến mỗi lần Trương phu tử nhìn thấy thì râu lại run lên.
Trương phu tử là bậc thầy thư pháp, Lục Vân Đình cũng theo học sư phụ nổi tiếng, Giang Vu Thanh muốn tập viết nên Lục lão gia lập tức mời tiên sinh ngày xưa dạy Lục Vân Đình viết chữ về dạy Giang Vu Thanh.
Chắc vì học cùng một thầy nên nét chữ Giang Vu Thanh khá giống Lục Vân Đình, nhưng Giang Vu Thanh cầm bút chưa lâu nên nét chữ vẫn còn khá vụng về.
Lục phu nhân thấy hai đứa bé cả ngày ở thư phòng, tuy trong lòng mừng rỡ nhưng lại sợ họ mệt nhọc mỏi mắt, mỗi ngày bà đều vào hai lần, lúc thì đưa canh, lúc thì đưa trái cây, còn khuyên hai người đừng gắng sức quá. Trời lạnh nên Giang Vu Thanh mặc áo dày, cổ áo lông thỏ trắng muốt tôn lên tóc đen mắt đen, gương mặt hồng hào, dáng vẻ cười nói thực sự rất đáng yêu, Lục phu nhân cũng nhịn không được xoa đầu y.
Giang Vu Thanh rất ngoan, mỗi lần đều nhiệt tình ăn hết đồ Lục phu nhân đưa tới.
Lục phu nhân vừa đi xong thì y cầm bút lên định viết chữ, nhưng bụng căng quá nên dừng lại xoa bụng —— Không xoa vẫn không cảm thấy gì, vừa xoa một cái Giang Vu Thanh mở to mắt, véo bụng mình rồi ngạc nhiên nói với Lục Vân Đình: "Thiếu gia, ta có bụng rồi nè."
Lục Vân Đình liếc y, nghĩ thầm mình chưa bao giờ thấy ai ăn tạp như Giang Vu Thanh, chỉ cần là thứ có thể bỏ vào miệng thì y đều vui vẻ ăn hết. Mấy ngày nay mẹ hắn cho bọn họ ăn đủ món, Giang Vu Thanh không chỉ ăn phần mình mà còn ăn nửa phần của Lục Vân Đình để khỏi lãng phí, không có bụng mới là lạ.
Lục Vân Đình nhìn cặp má bầu bĩnh của y, dựa vào thành ghế nói: "Tới đây ta xem nào."
Giang Vu Thanh để sách xuống rồi chạy tới nói: "Thiếu gia sờ đi ạ."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"......" Câu này sao nghe quái quái, Lục Vân Đình nhìn bụng Giang Vu Thanh chằm chằm, mùa đông mặc áo dày nên chẳng nhìn ra được gì, ma xui quỷ khiến thế nào lại nói: "Ngươi mặc đồ dày như vậy thì nhìn kiểu gì?"
Giang Vu Thanh nghĩ cũng đúng, thế là nhanh nhẹn cởi đai lưng, vạt áo bung ra, áo ngoài hở rộng, Lục Vân Đình đưa tay sờ bụng y, lòng bàn tay áp sát, đúng là tròn thật. Nhưng Giang Vu Thanh đứng như vậy cũng sờ không thấy bụng mỡ, Lục Vân Đình bảo y ngồi trên bàn mình, Giang Vu Thanh không hề nghi ngờ mà chống tay ngồi lên.
Lục Vân Đình sờ lại lần nữa, chạm vào da thịt mềm mại, hắn nhéo nhéo qua lớp áo rồi cười nói: "Mập lên không ít nhỉ."
Trẻ con trong làng mập mạp khỏe mạnh là chuyện tốt, nhưng Giang Vu Thanh nhìn Lục Vân Đình lại cảm thấy phải cao gầy như thiếu gia nhà mình mới đẹp. Giang Vu Thanh vừa vui vừa buồn, lẩm bẩm nói: "Sao ngài nói cứ như heo con vậy?"
Lục Vân Đình vỗ bụng y: "Nuôi hơn nửa năm mà heo con mới mập như vậy thì phải lôi ra ngoài làm thịt mới đúng."
Giang Vu Thanh bị hắn vỗ làm ngại ngùng, che bụng nói: "Đừng vỗ, ăn no lắm—— Vỗ sẽ nôn đấy."
Lục Vân Đình mặc kệ y, dù sao Giang Vu Thanh cũng không dám nôn lên người hắn, hắn bất mãn nhìn hai cánh tay ôm bụng kia: "Lấy ra."
Giang Vu Thanh lề mề thả tay xuống, Lục Vân Đình lại xoa nắn thêm mấy lần, hơi tiếc nuối vì y còn mặc áo, nếu cởi ra hết, bóp cái bụng trắng mịn này chắc sẽ càng thích hơn.
Cởi áo —— Lục Vân Đình khựng lại, nhất thời bàn tay nóng bừng, lập tức rụt lại. Giang Vu Thanh thấy hắn không bóp nữa thì tưởng hắn chơi chán rồi, y buộc lại đai lưng, nhéo má mình rồi nhảy xuống bàn tìm tấm gương trong phòng ngủ. Trong gương phản chiếu hình ảnh một thiếu niên, Giang Vu Thanh chưa bao giờ soi gương kỹ như vậy, khác với lần trước Chu Lê Thăng mắng y là hồ ly tinh, lần đó y chỉ muốn xem trong gương hiện ra cái gì mà thôi.
Giang Vu Thanh kinh ngạc nhìn người trong gương —— Trước kia ở nhà họ Giang y không soi gương nhưng từng thấy bóng mình dưới nước, hoàn toàn khác xa hình ảnh này.
Ngay cả y cũng thấy lạ lẫm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giang Vu Thanh nhìn tới nhìn lui hồi lâu, Lục Vân Đình đã tỉnh táo lại, hắn hơi khó chịu, không đứng dậy mà cất giọng hỏi Giang Vu Thanh: "Giang Vu Thanh, ngươi chạy đi đâu thế hả?"
Một lát sau, Giang Vu Thanh nói: "Soi gương ạ."
Nghe ra sự khác lạ trong giọng nói của y, Lục Vân Đình hỏi: "Tự dưng đi soi gương làm gì?"
Nhìn xong Giang Vu Thanh đi ra ngoài hỏi: "Thiếu gia, ngài nghĩ vóc dáng ta có giống Chu Lê Thăng không?"
Lục Vân Đình: "Cái gì?"
Giang Vu Thanh huơ tay nói: "Chu Lê Thăng ấy, sau lưng đồng môn đều gọi hắn là quả bóng, có khi nào sau này ta sẽ biến thành quả bóng như hắn không?"
Chu Lê Thăng là con trưởng Chu gia, bảo bối của Chu phu nhân, từ nhỏ đã tham ăn, khung xương cũng lớn, vóc dáng cao to hơn các bạn cùng trang lứa. Lục Vân Đình vô thức tưởng tượng ra Giang Vu Thanh vừa cao vừa béo, trầm mặc giây lát rồi nói: "Không đâu."
Giang Vu Thanh nói: "Sao thế ạ? Ta mập lên nhiều rồi mà."
Vẻ mặt Lục Vân Đình vô cảm, mở miệng cay nghiệt nói: "Chu Lê Thăng xấu hoắc."
Giang Vu Thanh chớp mắt, vừa định thở phào thì sực nhớ ra chuyện gì nên càng buồn hơn, ỉu xìu nhìn Lục Vân Đình: "Ngài cũng từng chê ta xấu mà."
Lục Vân Đình: "......"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro