Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ (Bản Dịch)
Bát Cực Hổ Phác...
2024-08-03 12:08:18
"Ở đó!"
Cao Sùng không hề kinh sợ mà ngược lại lấy làm vui mừng, hắn nhắm vào căn nhà phía trước mà điên cuồng xông tới.
"Thần Tiễn Thủ ở đó."
“Huyết Phủ” Vương Tiếu và “Nữ Chiến Thần” Tôn Ngọc Đình cũng không dây dưa với Hứa Cảnh Minh nữa, cả hai nhanh chóng lao về phía ngôi nhà kia.
"Giữ chân họ lại."
Ngô Trại cầm song khiên, chạy đến ngăn cản.
“Hùng Miêu” Trương Khiêm cũng lao lên, hợp lực với Ngô Trại để ngăn cản
Cao Sùng. Tuy nhiên, động tác nâng thương đầy tuyệt diệu của Cao Sùng đã hất bay song khiên trong tay Ngô Trại, “Hùng Miêu” Trương Khiêm cũng bị chiêu thức này đánh lui vài bước.
Trương Khiêm nhe răng: "Trong thế giới [Sinh Mệnh Tiến Hoá] này, cảm giác đau đớn chỉ có 1%! Bằng không, chỉ với mũi tên kia cũng có thể khiến Cao Sùng lộ ra sơ hở."
Bởi vì đây là trận chiến sinh tử, sẽ có rất nhiều tổn thương nghiêm trọng xảy ra. Nếu như không giảm bớt, nhiều người sẽ phải gục ngã vì đau đớn.
Ngô Trại và Trương Khiêm đều bất lực trong việc ngăn cản Cao Sùng đang phát điên. Ở bên kia, Hứa Cảnh Minh cũng không thể tự mình giữ chân hai người kia.
Nhưng khi Tôn Ngọc Đình và Vương Tiếu lao về phía ngôi nhà, Hứa Cảnh Minh cũng lao tới, đồng thời gọi cho đồng đội: "Thần Tiễn Thủ, phối hợp với tôi!"
Bùm! Bùm!
Hứa Cảnh Minh mới tiến lên hai bước, hai chân liền dùng sức, tốc độ bùng nổ đến mức kinh người.
“Cái gì vậy?”
Tôn Ngọc Đình lập tức cảm giác được có cái gì đó không đúng, chỉ cảm thấy Hứa Cảnh Minh lúc này phát ra một hơi thở kinh khủng và dũng mãnh, giống như mãnh thú thời thượng cổ chuẩn bị nhe nanh múa vuốt. Ngay hắn dùng hết
sức lực để chống cự, Tôn Ngọc Đình cảm thấy người này còn đáng sợ hơn cả “Đại Thần Lực” Cao Sùng.
Bùm.
Mặc dù tấm khiên bên tay trái đã dựng lên, sẵn sàng chống đỡ lực tấn công.
Nhưng tại thời điểm ép sát, Hứa Cảnh Minh đột nhiên đánh ra song khiên, toàn bộ sức mạnh và lực đạo của toàn bộ cơ thể hắn gần như được chuyển hoàn toàn sang song khiên, thông qua va chạm với tấm khiên của Tôn Ngọc Đình mà
chuyển hoàn toàn lên người cô ta.
Tôn Ngọc Đình chỉ cảm thấy tay mình vặn vẹo dưới tấm khiên. Khi tấm khiên ngày càng đẩy về phía ngực Tôn Ngọc Đình, cô ta không khống chế được ném nó lên không trung, lực đạo đánh thẳng vào người, trong miệng xuất hiện vị ngọt, cô ta không kìm được mà phun ra một ngụm máu tươi.
"Hự."
Vào lúc này, Tôn Ngọc Đình cũng nhìn thấy một mũi tên bắn ra từ ngôi nhà.
Tuy nhiên, cô ta bị đánh bay nên không kịp né tránh, mũi tên xuyên qua cổ, thân thể cũng tan ra, hoàn toàn biến mất khỏi trấn nhỏ.
“Nữ Chiến Thần” Tôn Ngọc Đình cứ vậy mà toi mạng!
Sau khi bị song khiên của Hứa Cảnh Minh đánh trúng, cô ta hộc máu rồi bị đánh bay ra mặt đất, cuối cùng bị Thần Tiễn Thủ lấy mạng chỉ bằng một mũi tên.
“Cái gì vậy?”
“Huyết Phủ Vương Tiếu” không thể tin được, người đồng đội vừa nãy còn nói chuyện với mình giờ đã bị đánh cho trọng thương: “Đây không phải khiên pháp mà Liễu Hải dạy.”
Hứa Cảnh Minh cầm song khiên. Khiên pháp?
Khi mới bắt đầu học khiên pháp, đệ thử phải hoàn toàn làm theo hướng dẫn của sư phụ, nhưng khi đã luyện đến cảnh giới đỉnh cao, mỗi người tự nhiên có thể đi theo con đường của riêng mình. Mà Hứa Cảnh Minh đã học chiêu thức này từ khi còn nhỏ... Một chiêu thức mà cha hắn luôn tự hào, chính là Bát Cực Hổ Phác!
Bốn mươi năm nay, cha hắn chỉ luyện mỗi chiêu này. Đây là chiêu thức đáng tự hào nhất mà ông đã tận tình chỉ dạy cho Hứa Cảnh Minh ngay từ khi hắn còn nhỏ.
“Chiêu thức khiên pháp này là tuyệt chiêu của cha tôi!” Hứa Cảnh Minh bình tĩnh nói: “Bát Cực Hổ Phác!”
…
….
Phòng phát sóng trực tiếp của chính phủ.
Nhìn thấy cảnh tượng này, khóe mắt Hứa Hồng không khỏi ẩm ướt, ông lẩm bẩm nói: "Bát Cực Hổ Phác!"
Khi còn trẻ, ông vốn là học bá võ thuật, tiếp thu rất nhiều loại võ công, tuy thứ gì cũng học nhưng hầu hết đều không quá tinh thông! Nhưng từ khi tiếp xúc với chiêu thức "Bát Cực Hổ Phác" này, ông đã yêu nó từ tận đáy lòng
Hứa Hồng đã hao tâm tổn trí để bái sư, sau đó tham khảo cả chiêu thức chân truyền Bát Cực Nhất Mạch, thậm chí xây dựng Bát Cực Môn ở thành phố Minh Nguyệt. Tuy Hứa Hồng luyện tập rất nhiều chiêu thức, nhưng ông dùng hầu hết thời gian để rèn luyện một chiêu thức duy nhất — Bát Cực Hổ Phác!
"Con trai, điểm quan trọng của Bát Cực Hổ Phác nằm ở chữ "phác". Không chỉ dùng mỗi sức mạnh, mà còn phải giải phóng động lực của toàn thân."
Hứa Hồng thực hiện chiêu thức Bát Cực Hổ Phác trước mặt cậu con trai nhỏ.
"Đối phương làm gì cũng không quan trọng, ta là con hổ Bát Cực xông thẳng vào trung tâm, có thể hất tung cánh tay của kẻ địch, đánh vào ngực kẻ thù."
"Người ta nói rằng hổ dữ leo núi rất lợi hại, nhưng Bát Cực Hổ Phác lại càng tinh túy hơn."
"Một chiêu luyện giỏi, về sau không cần biết kẻ địch là ai, cứ xông lên là được." Hứa Hồng rất tin tưởng vào chiêu thức này.
Hứa Cảnh Minh khi còn nhỏ cũng không hiểu lắm, chỉ biết tin tưởng vào ba mình, bắt chước theo từng động tác của ông.
Trong ba năm kể từ khi giải nghệ, Hứa Cảnh Minh cảm thấy khiên pháp của mình chưa đủ dũng mãnh, lại cảm thấy Bát Cực Hổ Phác rất phù hợp có thể dung hợp và phát triển khiên pháp của riêng mình, khác biệt hoàn toàn với khiên pháp của sư phụ Liễu Hải.
Cao Sùng không hề kinh sợ mà ngược lại lấy làm vui mừng, hắn nhắm vào căn nhà phía trước mà điên cuồng xông tới.
"Thần Tiễn Thủ ở đó."
“Huyết Phủ” Vương Tiếu và “Nữ Chiến Thần” Tôn Ngọc Đình cũng không dây dưa với Hứa Cảnh Minh nữa, cả hai nhanh chóng lao về phía ngôi nhà kia.
"Giữ chân họ lại."
Ngô Trại cầm song khiên, chạy đến ngăn cản.
“Hùng Miêu” Trương Khiêm cũng lao lên, hợp lực với Ngô Trại để ngăn cản
Cao Sùng. Tuy nhiên, động tác nâng thương đầy tuyệt diệu của Cao Sùng đã hất bay song khiên trong tay Ngô Trại, “Hùng Miêu” Trương Khiêm cũng bị chiêu thức này đánh lui vài bước.
Trương Khiêm nhe răng: "Trong thế giới [Sinh Mệnh Tiến Hoá] này, cảm giác đau đớn chỉ có 1%! Bằng không, chỉ với mũi tên kia cũng có thể khiến Cao Sùng lộ ra sơ hở."
Bởi vì đây là trận chiến sinh tử, sẽ có rất nhiều tổn thương nghiêm trọng xảy ra. Nếu như không giảm bớt, nhiều người sẽ phải gục ngã vì đau đớn.
Ngô Trại và Trương Khiêm đều bất lực trong việc ngăn cản Cao Sùng đang phát điên. Ở bên kia, Hứa Cảnh Minh cũng không thể tự mình giữ chân hai người kia.
Nhưng khi Tôn Ngọc Đình và Vương Tiếu lao về phía ngôi nhà, Hứa Cảnh Minh cũng lao tới, đồng thời gọi cho đồng đội: "Thần Tiễn Thủ, phối hợp với tôi!"
Bùm! Bùm!
Hứa Cảnh Minh mới tiến lên hai bước, hai chân liền dùng sức, tốc độ bùng nổ đến mức kinh người.
“Cái gì vậy?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tôn Ngọc Đình lập tức cảm giác được có cái gì đó không đúng, chỉ cảm thấy Hứa Cảnh Minh lúc này phát ra một hơi thở kinh khủng và dũng mãnh, giống như mãnh thú thời thượng cổ chuẩn bị nhe nanh múa vuốt. Ngay hắn dùng hết
sức lực để chống cự, Tôn Ngọc Đình cảm thấy người này còn đáng sợ hơn cả “Đại Thần Lực” Cao Sùng.
Bùm.
Mặc dù tấm khiên bên tay trái đã dựng lên, sẵn sàng chống đỡ lực tấn công.
Nhưng tại thời điểm ép sát, Hứa Cảnh Minh đột nhiên đánh ra song khiên, toàn bộ sức mạnh và lực đạo của toàn bộ cơ thể hắn gần như được chuyển hoàn toàn sang song khiên, thông qua va chạm với tấm khiên của Tôn Ngọc Đình mà
chuyển hoàn toàn lên người cô ta.
Tôn Ngọc Đình chỉ cảm thấy tay mình vặn vẹo dưới tấm khiên. Khi tấm khiên ngày càng đẩy về phía ngực Tôn Ngọc Đình, cô ta không khống chế được ném nó lên không trung, lực đạo đánh thẳng vào người, trong miệng xuất hiện vị ngọt, cô ta không kìm được mà phun ra một ngụm máu tươi.
"Hự."
Vào lúc này, Tôn Ngọc Đình cũng nhìn thấy một mũi tên bắn ra từ ngôi nhà.
Tuy nhiên, cô ta bị đánh bay nên không kịp né tránh, mũi tên xuyên qua cổ, thân thể cũng tan ra, hoàn toàn biến mất khỏi trấn nhỏ.
“Nữ Chiến Thần” Tôn Ngọc Đình cứ vậy mà toi mạng!
Sau khi bị song khiên của Hứa Cảnh Minh đánh trúng, cô ta hộc máu rồi bị đánh bay ra mặt đất, cuối cùng bị Thần Tiễn Thủ lấy mạng chỉ bằng một mũi tên.
“Cái gì vậy?”
“Huyết Phủ Vương Tiếu” không thể tin được, người đồng đội vừa nãy còn nói chuyện với mình giờ đã bị đánh cho trọng thương: “Đây không phải khiên pháp mà Liễu Hải dạy.”
Hứa Cảnh Minh cầm song khiên. Khiên pháp?
Khi mới bắt đầu học khiên pháp, đệ thử phải hoàn toàn làm theo hướng dẫn của sư phụ, nhưng khi đã luyện đến cảnh giới đỉnh cao, mỗi người tự nhiên có thể đi theo con đường của riêng mình. Mà Hứa Cảnh Minh đã học chiêu thức này từ khi còn nhỏ... Một chiêu thức mà cha hắn luôn tự hào, chính là Bát Cực Hổ Phác!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bốn mươi năm nay, cha hắn chỉ luyện mỗi chiêu này. Đây là chiêu thức đáng tự hào nhất mà ông đã tận tình chỉ dạy cho Hứa Cảnh Minh ngay từ khi hắn còn nhỏ.
“Chiêu thức khiên pháp này là tuyệt chiêu của cha tôi!” Hứa Cảnh Minh bình tĩnh nói: “Bát Cực Hổ Phác!”
…
….
Phòng phát sóng trực tiếp của chính phủ.
Nhìn thấy cảnh tượng này, khóe mắt Hứa Hồng không khỏi ẩm ướt, ông lẩm bẩm nói: "Bát Cực Hổ Phác!"
Khi còn trẻ, ông vốn là học bá võ thuật, tiếp thu rất nhiều loại võ công, tuy thứ gì cũng học nhưng hầu hết đều không quá tinh thông! Nhưng từ khi tiếp xúc với chiêu thức "Bát Cực Hổ Phác" này, ông đã yêu nó từ tận đáy lòng
Hứa Hồng đã hao tâm tổn trí để bái sư, sau đó tham khảo cả chiêu thức chân truyền Bát Cực Nhất Mạch, thậm chí xây dựng Bát Cực Môn ở thành phố Minh Nguyệt. Tuy Hứa Hồng luyện tập rất nhiều chiêu thức, nhưng ông dùng hầu hết thời gian để rèn luyện một chiêu thức duy nhất — Bát Cực Hổ Phác!
"Con trai, điểm quan trọng của Bát Cực Hổ Phác nằm ở chữ "phác". Không chỉ dùng mỗi sức mạnh, mà còn phải giải phóng động lực của toàn thân."
Hứa Hồng thực hiện chiêu thức Bát Cực Hổ Phác trước mặt cậu con trai nhỏ.
"Đối phương làm gì cũng không quan trọng, ta là con hổ Bát Cực xông thẳng vào trung tâm, có thể hất tung cánh tay của kẻ địch, đánh vào ngực kẻ thù."
"Người ta nói rằng hổ dữ leo núi rất lợi hại, nhưng Bát Cực Hổ Phác lại càng tinh túy hơn."
"Một chiêu luyện giỏi, về sau không cần biết kẻ địch là ai, cứ xông lên là được." Hứa Hồng rất tin tưởng vào chiêu thức này.
Hứa Cảnh Minh khi còn nhỏ cũng không hiểu lắm, chỉ biết tin tưởng vào ba mình, bắt chước theo từng động tác của ông.
Trong ba năm kể từ khi giải nghệ, Hứa Cảnh Minh cảm thấy khiên pháp của mình chưa đủ dũng mãnh, lại cảm thấy Bát Cực Hổ Phác rất phù hợp có thể dung hợp và phát triển khiên pháp của riêng mình, khác biệt hoàn toàn với khiên pháp của sư phụ Liễu Hải.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro