Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ (Bản Dịch)
Dương Thanh Thư...
2024-08-03 12:08:18
“Hứa ca, tôi phải về đây.”
Dương Thanh Thước nhìn đồng hồ và nói: "Tôi phải trở về để còn nấu cơm cho con trai."
“Ông cứ tranh thủ làm việc của mình."
Hứa Cảnh Minh cũng đứng dậy.
"Hiếm khi ông có dịp tới đây, đáng lẽ tôi phải ăn tối với ông, nhưng ..."
Dương Thanh Thước có chút xấu hổ.
"Haha, tôi cũng muốn đi thủ đô có việc, ông mau về chăm sóc con trai đi.”
Hứa Cảnh Minh nói, hắn dần dần hiểu ra, A Thước đã mất cha từ lâu, mẹ hắn hiện đang ở trong bệnh viện, còn hắn đang phải một mình chăm con ... Chắc sẽ vất vả lắm.
"Tôi đi trước.”
Hứa Cảnh Minh đứng trước cổng câu lạc bộ thể dục thẩm mỹ Gia Hân, sau đó ngồi lên chiếc xe thông minh được đặt trước.
Dương Thanh Thước đang đeo ba lô, dõi theo Hứa Cảnh Minh rời đi, sau đó hắn đội mũ bảo hiểm rồi phóng xe điện về nhà. Mặc dù những chiếc xe thông minh không người lái đang rất phổ biến hiện nay, ngươi có thể mua xe mà không cần bằng lái, nhưng Dương Thanh Thước đã sớm bán xe của mình.
Nửa giờ sau, Dương Thanh Thước trở về nhà sau khi mua một ít rau ở chợ. Đây là một căn hộ lớn với diện tích hai trăm mét vuông, ở thành phố Tân Môn cũng được xem là rất tốt. Năm đó hắn mua căn nhà này tốn năm trăm
.
"Cha."
Một cậu bé nằm trên sô pha đeo kính giả lập, cậu thích thú tháo kính, chạy đến ôm chầm lấy cha.
“Đào Đào, chơi game có vui không?"
Dương Thanh Thước cười nói.
“Được nghỉ hè là có thể chơi thoả thích.”
Cậu bé vui vẻ nói: “Buổi sáng, con đã chơi trò chơi toán học và ngữ văn, đã đạt đến cấp độ 55 đối với phép tính cộng trừ trong trò chơi toán học, còn trò chơi ghép vần cũng đã vượt qua cấp độ 22."
"Thật sự không tệ.”
Dương Thanh Thước hôn con trai.
Cậu bé ôm cha, rất hưởng thụ khoảng thời gian ở bên cạnh cha.
“Để cha làm bữa tối cho con.”
Dương Thanh Thước nói.
“Dạ”
Cậu bé ngoan ngoãn ngồi lại trên ghế, tiếp tục đeo kính giả lập. Có một con rô bốt bên cạnh ghế sô pha, con rô bốt này là người bạn đồng hành duy nhất của cậu bé khi ở nhà.
“Mình chỉ có thể mua được con rô bốt thông minh cấp một với giá rẻ nhất. Bình thường cũng không có thời gian để bên cạnh con trai, chỉ có thể để con rô bốt này ở cùng với nó."
Dương Thanh Thước ở trong bếp nhìn con trai mình chơi trò chơi giáo dục, trong lòng có chút tự trách.
Rô bốt thông minh cấp một chỉ có thể dọn dẹp, trông chừng và trò chuyện với con trai. Những tính năng phức tạp chẳng hạn như là nấu ăn thì nó không thể hoàn thành.
"Tất cả những gì mình có thể làm chính là cố hết sức duy trì cuộc sống của con trai.”
Dương Thanh Thước nhìn xung quanh ngôi nhà.
Sau khi ly hôn vợ, gia sản phải chia đều!
Dương Thanh Thước vẫn sống trong ngôi nhà này, nhưng hắn cần phải đưa cho vợ 390 vạn tiền mặtt! Tất cả số tiền có trong nhà, kể cả tiền thế chấp bất động sản, tổng cộgn 200 vạn tiền mặt ... đều đưa cho vợ.
Điều khiến tình hình trở nên tồi tệ hơn là mẹ hắn bị ốm nặng. Bà không thể hỗ trợ hắn trông con, chi phí điều trị cũng rất cao. Hắn đã thế chấp bất động sản với hạn mức cao nhất, thậm chí còn bán luôn ô tô.
Hiện giờ hắn đang nợ nần chồng chất, nhưng hắn nhất định phải chống đỡ.
“Tích tích tích.”
Dương Thanh Thước bấm vào đồng hồ, quang ảnh hiện ra hình ảnh một một bà lão khoảng chừng 5-60 tuổi, thần sắc tiều tuỵ, bộ dáng hơi mập, bà chính là mẹ của Dương Thanh Thước.
“Tiểu Thước à.”
Mẹ Dương hơi thở cũng có chút yếu ớt: “Mẹ đã tra rất nhiều thông tin trên mạng, phát hiện ra đây là một căn bệnh khiếm khuyết về gen, một căn bệnh hiếm gặp. Thuốc đặc trị chỉ có tác dụng trì hoãn và hoàn toàn không có thuốc chữa khỏi bệnh. Cho nên mẹ không muốn bị giày vò ở đây nữa, mẹ sẽ về nhà và dành thời gian cho cháu trai của mẹ, sống hạnh phúc trong những ngày còn lại, con cũng sẽ dễ dàng hơn đôi chút. "
"Mẹ, mẹ đừng lo lắng, con đã ký hợp đồng dài hạn với công ty, con có tiền.”
Dương Thanh Thước nói: “Mẹ cứ an tâm trị liệu, không cần lo lắng về những thứ khác. Con sẽ đến thăm mẹ vào khoảng 8 giờ sáng mai."
“Tiểu Thước.”
Mẹ Dương rất yêu thương con trai mình.
Chỉ trong vòng hơn một năm ngắn ngủi, hắn vừa bị tàn tật, mất việc làm, ly hôn, nợ nần chồng chất. Giờ hắn vừa một mình chăm con, vừa phải lo lắng bà già này. Mẹ Dương muốn tìm đến cái chết, nhưng bà biết rất rõ tính cách của con trai mình. Nếu bà tìm đến cái chết ... ... sợ rằng con trai sẽ đau khổ suốt đời.
"Mẹ, con đang nấu cơm, Đào Đào còn đang đợi ăn cơm."
Dương Thanh Thước nói.
“Được.”
Mẹ Dương cũng cúp máy.
Dương Thanh Thước đậy nắp lại, ngọn lửa bếp bốc lên, hắn im lặng quan sát.
“Tại sao cuộc sống của mình lại trở thành như thế này?"
Dương Thanh Thước suy nghĩ.
Hắn từng là thiên chi kiêu tử!
(*) Thiên chi kiêu tử: đứa con cưng của trời, hoàn hảo mọi phương diện
"Nếu lúc đó mình nghe lời Hứa ca, nghe lời huấn luyện viên, tập trung vào võ thuật, đừng yêu đương và lấy vợ sớm ... Mình chắc chắn sẽ tiến xa hơn trong Giải Đấu Võ Thuật Thế giới, thu nhập cũng sẽ cao hơn rất nhiều. Hiện tại cũng không đến mức quẫn bách như vậy."
Dương Thanh Thước nhìn đồng hồ và nói: "Tôi phải trở về để còn nấu cơm cho con trai."
“Ông cứ tranh thủ làm việc của mình."
Hứa Cảnh Minh cũng đứng dậy.
"Hiếm khi ông có dịp tới đây, đáng lẽ tôi phải ăn tối với ông, nhưng ..."
Dương Thanh Thước có chút xấu hổ.
"Haha, tôi cũng muốn đi thủ đô có việc, ông mau về chăm sóc con trai đi.”
Hứa Cảnh Minh nói, hắn dần dần hiểu ra, A Thước đã mất cha từ lâu, mẹ hắn hiện đang ở trong bệnh viện, còn hắn đang phải một mình chăm con ... Chắc sẽ vất vả lắm.
"Tôi đi trước.”
Hứa Cảnh Minh đứng trước cổng câu lạc bộ thể dục thẩm mỹ Gia Hân, sau đó ngồi lên chiếc xe thông minh được đặt trước.
Dương Thanh Thước đang đeo ba lô, dõi theo Hứa Cảnh Minh rời đi, sau đó hắn đội mũ bảo hiểm rồi phóng xe điện về nhà. Mặc dù những chiếc xe thông minh không người lái đang rất phổ biến hiện nay, ngươi có thể mua xe mà không cần bằng lái, nhưng Dương Thanh Thước đã sớm bán xe của mình.
Nửa giờ sau, Dương Thanh Thước trở về nhà sau khi mua một ít rau ở chợ. Đây là một căn hộ lớn với diện tích hai trăm mét vuông, ở thành phố Tân Môn cũng được xem là rất tốt. Năm đó hắn mua căn nhà này tốn năm trăm
.
"Cha."
Một cậu bé nằm trên sô pha đeo kính giả lập, cậu thích thú tháo kính, chạy đến ôm chầm lấy cha.
“Đào Đào, chơi game có vui không?"
Dương Thanh Thước cười nói.
“Được nghỉ hè là có thể chơi thoả thích.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cậu bé vui vẻ nói: “Buổi sáng, con đã chơi trò chơi toán học và ngữ văn, đã đạt đến cấp độ 55 đối với phép tính cộng trừ trong trò chơi toán học, còn trò chơi ghép vần cũng đã vượt qua cấp độ 22."
"Thật sự không tệ.”
Dương Thanh Thước hôn con trai.
Cậu bé ôm cha, rất hưởng thụ khoảng thời gian ở bên cạnh cha.
“Để cha làm bữa tối cho con.”
Dương Thanh Thước nói.
“Dạ”
Cậu bé ngoan ngoãn ngồi lại trên ghế, tiếp tục đeo kính giả lập. Có một con rô bốt bên cạnh ghế sô pha, con rô bốt này là người bạn đồng hành duy nhất của cậu bé khi ở nhà.
“Mình chỉ có thể mua được con rô bốt thông minh cấp một với giá rẻ nhất. Bình thường cũng không có thời gian để bên cạnh con trai, chỉ có thể để con rô bốt này ở cùng với nó."
Dương Thanh Thước ở trong bếp nhìn con trai mình chơi trò chơi giáo dục, trong lòng có chút tự trách.
Rô bốt thông minh cấp một chỉ có thể dọn dẹp, trông chừng và trò chuyện với con trai. Những tính năng phức tạp chẳng hạn như là nấu ăn thì nó không thể hoàn thành.
"Tất cả những gì mình có thể làm chính là cố hết sức duy trì cuộc sống của con trai.”
Dương Thanh Thước nhìn xung quanh ngôi nhà.
Sau khi ly hôn vợ, gia sản phải chia đều!
Dương Thanh Thước vẫn sống trong ngôi nhà này, nhưng hắn cần phải đưa cho vợ 390 vạn tiền mặtt! Tất cả số tiền có trong nhà, kể cả tiền thế chấp bất động sản, tổng cộgn 200 vạn tiền mặt ... đều đưa cho vợ.
Điều khiến tình hình trở nên tồi tệ hơn là mẹ hắn bị ốm nặng. Bà không thể hỗ trợ hắn trông con, chi phí điều trị cũng rất cao. Hắn đã thế chấp bất động sản với hạn mức cao nhất, thậm chí còn bán luôn ô tô.
Hiện giờ hắn đang nợ nần chồng chất, nhưng hắn nhất định phải chống đỡ.
“Tích tích tích.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dương Thanh Thước bấm vào đồng hồ, quang ảnh hiện ra hình ảnh một một bà lão khoảng chừng 5-60 tuổi, thần sắc tiều tuỵ, bộ dáng hơi mập, bà chính là mẹ của Dương Thanh Thước.
“Tiểu Thước à.”
Mẹ Dương hơi thở cũng có chút yếu ớt: “Mẹ đã tra rất nhiều thông tin trên mạng, phát hiện ra đây là một căn bệnh khiếm khuyết về gen, một căn bệnh hiếm gặp. Thuốc đặc trị chỉ có tác dụng trì hoãn và hoàn toàn không có thuốc chữa khỏi bệnh. Cho nên mẹ không muốn bị giày vò ở đây nữa, mẹ sẽ về nhà và dành thời gian cho cháu trai của mẹ, sống hạnh phúc trong những ngày còn lại, con cũng sẽ dễ dàng hơn đôi chút. "
"Mẹ, mẹ đừng lo lắng, con đã ký hợp đồng dài hạn với công ty, con có tiền.”
Dương Thanh Thước nói: “Mẹ cứ an tâm trị liệu, không cần lo lắng về những thứ khác. Con sẽ đến thăm mẹ vào khoảng 8 giờ sáng mai."
“Tiểu Thước.”
Mẹ Dương rất yêu thương con trai mình.
Chỉ trong vòng hơn một năm ngắn ngủi, hắn vừa bị tàn tật, mất việc làm, ly hôn, nợ nần chồng chất. Giờ hắn vừa một mình chăm con, vừa phải lo lắng bà già này. Mẹ Dương muốn tìm đến cái chết, nhưng bà biết rất rõ tính cách của con trai mình. Nếu bà tìm đến cái chết ... ... sợ rằng con trai sẽ đau khổ suốt đời.
"Mẹ, con đang nấu cơm, Đào Đào còn đang đợi ăn cơm."
Dương Thanh Thước nói.
“Được.”
Mẹ Dương cũng cúp máy.
Dương Thanh Thước đậy nắp lại, ngọn lửa bếp bốc lên, hắn im lặng quan sát.
“Tại sao cuộc sống của mình lại trở thành như thế này?"
Dương Thanh Thước suy nghĩ.
Hắn từng là thiên chi kiêu tử!
(*) Thiên chi kiêu tử: đứa con cưng của trời, hoàn hảo mọi phương diện
"Nếu lúc đó mình nghe lời Hứa ca, nghe lời huấn luyện viên, tập trung vào võ thuật, đừng yêu đương và lấy vợ sớm ... Mình chắc chắn sẽ tiến xa hơn trong Giải Đấu Võ Thuật Thế giới, thu nhập cũng sẽ cao hơn rất nhiều. Hiện tại cũng không đến mức quẫn bách như vậy."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro