Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ (Bản Dịch)
Trình Gia (3)
2024-08-03 12:08:18
Mười phút sau, người đàn ông trung niên còn dính chút nước trên tóc đi tới phòng làm việc, nhanh chóng nói: “Ông chủ, lúc nãy tôi vẫn còn ở bên
trong thế giới ảo, sau khi nhận được tin nhắn của ngài liền chạy đến đây với tốc độ nhanh nhất.”
“Nói mau lên, công ty mà tôi đầu tư còn bao nhiêu tiền?” Trình Tử Hào truy hỏi.
“Còn hơn 120 triệu tiền mặt.”
Người đàn ông trung niên lập tức nói: “Còn lại là vốn đầu tư ở các lĩnh vực khác.”
“Những vốn đầu tư đó có giá trị khoảng bao nhiêu?” Trình Tử Hào hỏi.
"Đó đều là các khoản đầu tư thiên thần, không có cách nào rút ra trong khoảng thời gian ngắn được.”
Người đàn ông trung niên nói tiếp: “Có vài khoản đầu tư vào ngành sản xuất Internet, có thể chúng sẽ trôi đi như dòng nước, ảnh hưởng của thế giới ảo thật sự quá lớn.”
“Những khoản đầu tư nào có thể rút ra, có thể bán đi, hay có thể thế chấp, còn có thể đổi được bao nhiêu tiền?”
Trình Tử Hào hỏi. “Khoảng 100 triệu.”
Người đàn ông trung niên suy nghĩ rồi nói: “Miễn cưỡng được nhiêu đó.”
“Tôi đầu tư 500 triệu, sao chỉ còn dư lại chút tiền như vậy?” Hắn không thể chấp nhận.
“Ngành Internet hiện giờ quá thảm.”
Người đàn ông trung niên bất lực nói: “Còn ba công ty riêng của chúng ta cũng là đang ký kết với nhiều người khác, còn có nhiều nhân viên như vậy, mỗi một tháng phải chi ra đại khái gần hai ngàn vạn. Tiền mặt của chúng ta chỉ có thể duy trì khoảng nửa năm nữa."
“Chỉ có thể duy trì nửa năm?”
Trình Tử Hào lẩm bẩm nói nhỏ, sắc môi cũng dần trắng bệch.
“Thật may là đợt thua lỗ lần trước có chủ tịch hỗ trợ giải quyết, cho nên công ty vẫn có thể hoạt động ổn định trong một thời gian ngắn.”
Người đàn ông trung niên lại nói thêm: “Sau đợt thua lỗ lần trước, chủ tịch đã ra lệnh không cho phép cậu mượn tiền bên ngoài.”
“Đừng nhắc tới ông ta nữa.”
Hắn ngồi xuống ghế, ôm đầu: “Cút ra ngoài, tôi phải suy nghĩ kỹ.” “Vâng, ông chủ.”
Người đàn ông trung niên ngoan ngoãn đi ra ngoài.
“Tiền mặt chỉ có thể duy trì được nửa năm? Ủy thác của gia tộc đã không còn?”
Trong mắt Trình Tử Hào đều là tia máu, vô thức nắm tóc mình: “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?”
Trong thế giới ảo.
Hứa Cảnh Minh vốn dĩ đã đoán được hoàn cảnh của Trình gia sẽ tương đối thảm hại, nhưng hắn không có tâm trạng chú ý đến bọn họ. Hắn hiện giờ đang ở trong không gian “võ đài” cá nhân, trải nghiệm chức năng luyện võ của nó.
Sân luyện võ, non xanh nước biếc.
Ba tên đạo tặc ập tới từ ba hướng, vây đánh Hứa Cảnh Minh. Trong tay hắn đang cầm một cây ngân thương, tư thế bình tĩnh chờ đợi. Đến khi ba tên đạo tặc đến gần ba thước, hắn lập tức phóng về phía bên phải, nghênh đón một tên đạo tặc đang cầm đao ở đó.
“Sát.”
Đạo tặc cầm đao khẽ nhếch miệng cười, trực tiếp tấn công Hứa Cảnh Minh.
“Phốc.”
Ngân thương trong tay Hứa Cảnh Minh khẽ động một cái, giống như rắn độc xuất đầu lộ diện, đầu thương đâm xuống cổ của tên đao khách rồi lập tức thu hồi lại. Sau khi cổ của tên đạo tặc bị xuyên qua, thân thể của hắn cũng trực tiếp tiêu tan rồi biến mất. Hai tên đạo tặc còn lại hoàn toàn không e ngại chút nào mà càng thêm điên cuồng nhào tới.
Hắn chỉ tiến lên một bước, đầu ngân thương điểm hai cái, hai tên đạo tặc mỗi người trúng một phát vào tim và mi tâm, sau đó cũng hóa thành hư ảo tan đi.
“Ngưỡng chiến lực 800 điểm đúng là khá yếu, nhưng cũng thích hợp để làm quen với thương pháp.”
Hứa Cảnh Minh không hề cảm giác được độ khó của nó, từ cách khống chế khoảng cách cho đến thời gian phản ứng. Thương pháp của hắn giống như một môn nghệ thuật, dễ dàng đánh chết nhân vật ảo trong sân luyện võ một cách đẹp mắt.
Ầm! “Hả?”
Hứa Cảnh Minh nhẹ nhàng gõ một cái, trong sân luyện võ ở tít bên kia có một người đàn ông trung niên cường tráng đang nhìn qua đây, ánh mắt của người đàn ông cường tráng như hổ, lực uy hiếp vô cùng khủng bố.
“Sư phụ?”
Hắn có chút không chắc chắn.
“Ha ha ha, nhìn thấy ta trở nên trẻ tuổi nên rất kinh ngạc à?” Liễu Hải cười ha ha.
“Chúc mừng sư phụ, giới võ đạo toàn cầu mấy năm nay đều đang suy đoán rằng, nếu sư phụ của những năm ba mươi tuổi mà tham gia Giải đấu Võ
thuật Thế giới, chỉ sợ ngài sẽ là vương giả vĩ đại nhất của cuộc so tài này. Hiện tại nhân loại đã có phương pháp tiến hóa, sư phụ có thể thỏa mãn suy đoán của mọi người.”
Hứa Cảnh Minh vô cùng chờ mong.
Liễu Hải chính là nhân vật truyền kỳ trên toàn thế giới.
Bốn mươi lăm tuổi, ở giới đánh cận chiến cũng được xem là rất già rồi, trạng thái sức khoẻ kém hơn rất nhiều người ở độ tuổi hai mươi. Sư phụ Liễu Hải bắt đầu tham gia Giải đấu Võ thuật Thế giới từ 45 tuổi, ông ấy
nhiều lần đều nằm trong top 3, thậm chí còn giành được danh hiệu vô địch thế giới vào năm cuối cùng ông ta tham gia.
Nếu đã như vậy, khi Liễu Hải ở trong thời kỳ đỉnh phong thì còn mạnh đến như thế nào? Điều này vẫn luôn làm tất cả mọi người trong giới tò mò.
trong thế giới ảo, sau khi nhận được tin nhắn của ngài liền chạy đến đây với tốc độ nhanh nhất.”
“Nói mau lên, công ty mà tôi đầu tư còn bao nhiêu tiền?” Trình Tử Hào truy hỏi.
“Còn hơn 120 triệu tiền mặt.”
Người đàn ông trung niên lập tức nói: “Còn lại là vốn đầu tư ở các lĩnh vực khác.”
“Những vốn đầu tư đó có giá trị khoảng bao nhiêu?” Trình Tử Hào hỏi.
"Đó đều là các khoản đầu tư thiên thần, không có cách nào rút ra trong khoảng thời gian ngắn được.”
Người đàn ông trung niên nói tiếp: “Có vài khoản đầu tư vào ngành sản xuất Internet, có thể chúng sẽ trôi đi như dòng nước, ảnh hưởng của thế giới ảo thật sự quá lớn.”
“Những khoản đầu tư nào có thể rút ra, có thể bán đi, hay có thể thế chấp, còn có thể đổi được bao nhiêu tiền?”
Trình Tử Hào hỏi. “Khoảng 100 triệu.”
Người đàn ông trung niên suy nghĩ rồi nói: “Miễn cưỡng được nhiêu đó.”
“Tôi đầu tư 500 triệu, sao chỉ còn dư lại chút tiền như vậy?” Hắn không thể chấp nhận.
“Ngành Internet hiện giờ quá thảm.”
Người đàn ông trung niên bất lực nói: “Còn ba công ty riêng của chúng ta cũng là đang ký kết với nhiều người khác, còn có nhiều nhân viên như vậy, mỗi một tháng phải chi ra đại khái gần hai ngàn vạn. Tiền mặt của chúng ta chỉ có thể duy trì khoảng nửa năm nữa."
“Chỉ có thể duy trì nửa năm?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trình Tử Hào lẩm bẩm nói nhỏ, sắc môi cũng dần trắng bệch.
“Thật may là đợt thua lỗ lần trước có chủ tịch hỗ trợ giải quyết, cho nên công ty vẫn có thể hoạt động ổn định trong một thời gian ngắn.”
Người đàn ông trung niên lại nói thêm: “Sau đợt thua lỗ lần trước, chủ tịch đã ra lệnh không cho phép cậu mượn tiền bên ngoài.”
“Đừng nhắc tới ông ta nữa.”
Hắn ngồi xuống ghế, ôm đầu: “Cút ra ngoài, tôi phải suy nghĩ kỹ.” “Vâng, ông chủ.”
Người đàn ông trung niên ngoan ngoãn đi ra ngoài.
“Tiền mặt chỉ có thể duy trì được nửa năm? Ủy thác của gia tộc đã không còn?”
Trong mắt Trình Tử Hào đều là tia máu, vô thức nắm tóc mình: “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?”
Trong thế giới ảo.
Hứa Cảnh Minh vốn dĩ đã đoán được hoàn cảnh của Trình gia sẽ tương đối thảm hại, nhưng hắn không có tâm trạng chú ý đến bọn họ. Hắn hiện giờ đang ở trong không gian “võ đài” cá nhân, trải nghiệm chức năng luyện võ của nó.
Sân luyện võ, non xanh nước biếc.
Ba tên đạo tặc ập tới từ ba hướng, vây đánh Hứa Cảnh Minh. Trong tay hắn đang cầm một cây ngân thương, tư thế bình tĩnh chờ đợi. Đến khi ba tên đạo tặc đến gần ba thước, hắn lập tức phóng về phía bên phải, nghênh đón một tên đạo tặc đang cầm đao ở đó.
“Sát.”
Đạo tặc cầm đao khẽ nhếch miệng cười, trực tiếp tấn công Hứa Cảnh Minh.
“Phốc.”
Ngân thương trong tay Hứa Cảnh Minh khẽ động một cái, giống như rắn độc xuất đầu lộ diện, đầu thương đâm xuống cổ của tên đao khách rồi lập tức thu hồi lại. Sau khi cổ của tên đạo tặc bị xuyên qua, thân thể của hắn cũng trực tiếp tiêu tan rồi biến mất. Hai tên đạo tặc còn lại hoàn toàn không e ngại chút nào mà càng thêm điên cuồng nhào tới.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn chỉ tiến lên một bước, đầu ngân thương điểm hai cái, hai tên đạo tặc mỗi người trúng một phát vào tim và mi tâm, sau đó cũng hóa thành hư ảo tan đi.
“Ngưỡng chiến lực 800 điểm đúng là khá yếu, nhưng cũng thích hợp để làm quen với thương pháp.”
Hứa Cảnh Minh không hề cảm giác được độ khó của nó, từ cách khống chế khoảng cách cho đến thời gian phản ứng. Thương pháp của hắn giống như một môn nghệ thuật, dễ dàng đánh chết nhân vật ảo trong sân luyện võ một cách đẹp mắt.
Ầm! “Hả?”
Hứa Cảnh Minh nhẹ nhàng gõ một cái, trong sân luyện võ ở tít bên kia có một người đàn ông trung niên cường tráng đang nhìn qua đây, ánh mắt của người đàn ông cường tráng như hổ, lực uy hiếp vô cùng khủng bố.
“Sư phụ?”
Hắn có chút không chắc chắn.
“Ha ha ha, nhìn thấy ta trở nên trẻ tuổi nên rất kinh ngạc à?” Liễu Hải cười ha ha.
“Chúc mừng sư phụ, giới võ đạo toàn cầu mấy năm nay đều đang suy đoán rằng, nếu sư phụ của những năm ba mươi tuổi mà tham gia Giải đấu Võ
thuật Thế giới, chỉ sợ ngài sẽ là vương giả vĩ đại nhất của cuộc so tài này. Hiện tại nhân loại đã có phương pháp tiến hóa, sư phụ có thể thỏa mãn suy đoán của mọi người.”
Hứa Cảnh Minh vô cùng chờ mong.
Liễu Hải chính là nhân vật truyền kỳ trên toàn thế giới.
Bốn mươi lăm tuổi, ở giới đánh cận chiến cũng được xem là rất già rồi, trạng thái sức khoẻ kém hơn rất nhiều người ở độ tuổi hai mươi. Sư phụ Liễu Hải bắt đầu tham gia Giải đấu Võ thuật Thế giới từ 45 tuổi, ông ấy
nhiều lần đều nằm trong top 3, thậm chí còn giành được danh hiệu vô địch thế giới vào năm cuối cùng ông ta tham gia.
Nếu đã như vậy, khi Liễu Hải ở trong thời kỳ đỉnh phong thì còn mạnh đến như thế nào? Điều này vẫn luôn làm tất cả mọi người trong giới tò mò.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro