Hai Con Cá Lớn (2)
Vô Tội
2024-05-04 00:41:23
"Phường chủ của các ngươi đâu?"
"Phường chủ chúng ta thường không tiếp khách."
"Ừ tốt, ta tự bạo kim đan."
"..."
"Ta chính là phường chủ Mạnh Tịch Khung của Thanh Bảo Lưu Ly phường."
"Ngươi xụ mặt làm gì, ta đâu có nợ tiền của ngươi, ngươi cười cái coi."
"Đạo hữu, ngươi... ."
"Ngươi không cười cũng được, có muốn xem canh Kim Đan tự bạo hay không?"
"... ."
Người khác đe dọa có lẽ chỉ là đe dọa, nhưng Lữ Thần Tịnh tự bạo Kim Đan, lại thật sự tự bạo Kim Đan.
"Hai vị đạo hữu, ngày hôm nay đến thăm là vì chuyện gì?" Mạnh Tịch Khung hít sâu một hơi, cố hết sức nói thật ôn hoà.
Nói xong câu này, lão bèn trao đổi 2 ánh mắt với Vương Ly.
Ánh mắt đầu tiên là xác định ngày hôm nay Lữ Thần Tịnh rốt cuộc bình thường hay không bình thường, ánh mắt thứ hai là mong Vương Ly cẩn thận hơn, dù sao có lẽ chỉ có Vương Ly có cách áp chế được sự tuỳ hứng của Lữ Thần Tịnh.
Chỉ cần hứng lên là muốn tự bạo Kim Đan, nghĩ thôi cũng thấy sợ rồi.
"Chúng ta hôm nay tới là muốn bán một Pháp bảo, sau đó gửi bán một tàn phiến Pháp Khí." Vương Ly xác nhận sư tỷ của mình ngày hôm nay bình thường, giờ hắn đang hiếu kỳ Lữ Thần Tịnh muốn câu hai con cá như thế nào.
"Là pháp bảo và pháp bảo tàn phiến cấp bậc gì, có thể xem chút hay không?" Mạnh Tịch Khung nhìn Lữ Thần Tịnh yên tĩnh, trong lòng có chút an tâm. Nếu đổi thành tu sĩ đến đây bán là gửi bán Pháp bảo, nhất định phải vào trong Lưu Ly điện rồi bàn sau, nhưng đối mặt Lữ Thần Tịnh, thà bàn ở bên ngoài còn tương đối an toàn. Dù chợ Hắc Thủy có bố trí đặc biệt, nhưng nếu có kẻ tự bạo Kim Đan, chỉ sợ sẽ tổn thất cực lớn.
"1 kiện Âm Lôi Tán, Vũ Tự cấp Linh Bảo, tàn phiến Hỏa Hiện Kính." Hắn vừa dứt lời, trên tay của Lữ Thần Tịnh quầng sáng chớp động, bèn lấy ra Âm Lôi Tán cùng tàn phiến cổ kính.
Mạnh Tịch Khung đã nhiều lần nhắc nhở tâm cảnh cùng ngữ khí của mình chỉ có thể yên lặng, đừng khiến cho Lữ Thần Tịnh nhất thời hưng phấn, nhưng ngay khi nhìn thấy pháp Pháp bảo xuất hiện trên tay nàng, lão lập tức đổi sắc mặt: “Cái gì đây!"
Lữ Thần Tịnh có chút không vui: “Có gì mà ngạc nhiên, không phải chỉ là một kiện Linh Bảo sao."
"Ngươi thật..." Mạnh Tịch Khung cố kìm nén lời ra đến khóe miệng.
Bảo vật không hỏi xuất xứ, đây là quy củ của phường thị.
Cho dù là Pháp bảo cấp bậc gì, dù pháp bảo này rơi vào trong tay đối phương theo cách nào, với thân phận của lão, giờ chỉ có hai chuyện muốn làm, một, xác định thật giả cùng giá trị của pháp bảo; hai, thương lượng giá cả, xem có thể nuốt trôi được hay không.
Có thể trở thành chủ nhân của phường thị, lão đương nhiên có thủ đoạn và hiểu biết sâu trong việc giám định pháp bảo.
Lão trấn định tâm thần, hoàn toàn không có động tĩnh gì, trong con ngươi có tia sáng màu bạc rất nhỏ lóe lên.
Nhưng trong chớp mắt, những tia sáng bạc biến mất, sắc mặt của lão trở nên cực kỳ căng thẳng: “Vương đạo hữu, Lữ đạo hữu, các ngươi muốn bán Âm Lôi Tán này giá nhiêu?"
"1 viên Thanh Tịnh Hoàn Thần Đan, 2 triệu linh sa." Vương Ly nói.
Mạnh Tịch Khung nhìn Vương Ly, nhẹ gật đầu: “Cái giá này hợp lý."
Lão khá bất ngờ khi thấy tin tức của Vương Ly nhanh nhẹn, Thanh Tịnh Hoàn Thần Đan là linh đan có tăng cường thần thức, cũng có hiệu quả tu bổ thần hồn. Thanh Bảo Lưu Ly phường có được 1 viên vào 3 ngày trước, lúc ấy đúng là lão nghĩ tới Lữ Thần Tịnh, nhưng thầm nghĩ với năng lực của hai đệ tử Huyền Thiên Tông này, hẳn là không có tiền trả cho viên linh đan này.
Công bằng mà nói, nếu đem Thanh Tịnh Hoàn Thần Đan đến đấu giá phường, dựa theo ghi chép trước kia, nó sẽ được bán với giá khoảng 1,5 triệu linh sa, cộng thêm 2 triệu linh sa, tổng cộng chỉ khoảng 3,5 triệu linh sa.
Dù Âm Lôi Tán rách nát, nhưng giá trị chắc chắn cũng phải trên 5 triệu linh sa, dù là đối với Thanh Bảo Lưu Ly phường, thì Linh Bảo như vậy cũng là củ khoai nóng bỏng tay, nhưng nhất định có thể sinh lợi.
Lão nói thẳng cái giá này hợp lý, tức là khẳng định giá tiền này có thể thành giao.
"Hỏa Hiện Kính tàn phiến gửi bán với giá 2 triệu linh sa." Nhưng đúng vào lúc này, Lữ Thần Tịnh đột nhiên lên tiếng.
"Cái này... cũng 2 triệu linh sa" Mạnh Tịch Khung thiếu chút nữa không khống chế nổi cảm xúc.
"Ừ." Lữ Thần Tịnh lạnh nhạt gật đầu, nhìn lão bằng ánh mắt mang theo vẻ khinh bỉ: “Ngươi kinh ngạc cái gì, đầu óc của ngươi có phải có vấn đề hay không, ta đang gửi bán, cho dù ta hô 10 triệu linh sa thì đã sao."
Mạnh Tịch Khung nhịn không được nở nụ cười khổ.
"Lữ đạo hữu ngươi nói rất đúng." Lão cười khổ nói.
Hỏa Hiện dù đã tuyệt tích tại Tiểu Ngọc Châu nhiều năm, nhưng yêu tinh ngọc do loại yêu thú cấp thấp sản xuất thật không có tác dụng gì lớn, cho dù là Hỏa Hiện Kính hoàn hảo không tổn hao gì, tối đa cũng chỉ đáng khoảng 2 triệu linh sa, giờ Hỏa Hiện Kính đã vô pháp chữa trị, bản thân linh tài này chỉ e bán giá mấy vạn linh sa cũng không có ai hỏi tới.
Nhưng với Lữ Thần Tịnh, điều này chẳng có nghĩa lý gì.
"Vương đạo hữu cùng Lữ đạo hữu chờ lát, ta sẽ lấy linh sa và Thanh Tịnh Hoàn Thần Đan ra."
Hắn đang định quay người, nhưng đúng vào lúc này, một đoàn mây đen từ trên cao rơi xuống, lúc mây đen cách mặt đất còn vài chục trượng, trong đó bỗng vang lên một mát lạnh lạnh lẽo: “Chậm đã."
Vương Ly lén lút nháy mắt với Lữ Thần Tịnh, đây chính là hai con cá lớn mà nàng câu.
"Phường chủ chúng ta thường không tiếp khách."
"Ừ tốt, ta tự bạo kim đan."
"..."
"Ta chính là phường chủ Mạnh Tịch Khung của Thanh Bảo Lưu Ly phường."
"Ngươi xụ mặt làm gì, ta đâu có nợ tiền của ngươi, ngươi cười cái coi."
"Đạo hữu, ngươi... ."
"Ngươi không cười cũng được, có muốn xem canh Kim Đan tự bạo hay không?"
"... ."
Người khác đe dọa có lẽ chỉ là đe dọa, nhưng Lữ Thần Tịnh tự bạo Kim Đan, lại thật sự tự bạo Kim Đan.
"Hai vị đạo hữu, ngày hôm nay đến thăm là vì chuyện gì?" Mạnh Tịch Khung hít sâu một hơi, cố hết sức nói thật ôn hoà.
Nói xong câu này, lão bèn trao đổi 2 ánh mắt với Vương Ly.
Ánh mắt đầu tiên là xác định ngày hôm nay Lữ Thần Tịnh rốt cuộc bình thường hay không bình thường, ánh mắt thứ hai là mong Vương Ly cẩn thận hơn, dù sao có lẽ chỉ có Vương Ly có cách áp chế được sự tuỳ hứng của Lữ Thần Tịnh.
Chỉ cần hứng lên là muốn tự bạo Kim Đan, nghĩ thôi cũng thấy sợ rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Chúng ta hôm nay tới là muốn bán một Pháp bảo, sau đó gửi bán một tàn phiến Pháp Khí." Vương Ly xác nhận sư tỷ của mình ngày hôm nay bình thường, giờ hắn đang hiếu kỳ Lữ Thần Tịnh muốn câu hai con cá như thế nào.
"Là pháp bảo và pháp bảo tàn phiến cấp bậc gì, có thể xem chút hay không?" Mạnh Tịch Khung nhìn Lữ Thần Tịnh yên tĩnh, trong lòng có chút an tâm. Nếu đổi thành tu sĩ đến đây bán là gửi bán Pháp bảo, nhất định phải vào trong Lưu Ly điện rồi bàn sau, nhưng đối mặt Lữ Thần Tịnh, thà bàn ở bên ngoài còn tương đối an toàn. Dù chợ Hắc Thủy có bố trí đặc biệt, nhưng nếu có kẻ tự bạo Kim Đan, chỉ sợ sẽ tổn thất cực lớn.
"1 kiện Âm Lôi Tán, Vũ Tự cấp Linh Bảo, tàn phiến Hỏa Hiện Kính." Hắn vừa dứt lời, trên tay của Lữ Thần Tịnh quầng sáng chớp động, bèn lấy ra Âm Lôi Tán cùng tàn phiến cổ kính.
Mạnh Tịch Khung đã nhiều lần nhắc nhở tâm cảnh cùng ngữ khí của mình chỉ có thể yên lặng, đừng khiến cho Lữ Thần Tịnh nhất thời hưng phấn, nhưng ngay khi nhìn thấy pháp Pháp bảo xuất hiện trên tay nàng, lão lập tức đổi sắc mặt: “Cái gì đây!"
Lữ Thần Tịnh có chút không vui: “Có gì mà ngạc nhiên, không phải chỉ là một kiện Linh Bảo sao."
"Ngươi thật..." Mạnh Tịch Khung cố kìm nén lời ra đến khóe miệng.
Bảo vật không hỏi xuất xứ, đây là quy củ của phường thị.
Cho dù là Pháp bảo cấp bậc gì, dù pháp bảo này rơi vào trong tay đối phương theo cách nào, với thân phận của lão, giờ chỉ có hai chuyện muốn làm, một, xác định thật giả cùng giá trị của pháp bảo; hai, thương lượng giá cả, xem có thể nuốt trôi được hay không.
Có thể trở thành chủ nhân của phường thị, lão đương nhiên có thủ đoạn và hiểu biết sâu trong việc giám định pháp bảo.
Lão trấn định tâm thần, hoàn toàn không có động tĩnh gì, trong con ngươi có tia sáng màu bạc rất nhỏ lóe lên.
Nhưng trong chớp mắt, những tia sáng bạc biến mất, sắc mặt của lão trở nên cực kỳ căng thẳng: “Vương đạo hữu, Lữ đạo hữu, các ngươi muốn bán Âm Lôi Tán này giá nhiêu?"
"1 viên Thanh Tịnh Hoàn Thần Đan, 2 triệu linh sa." Vương Ly nói.
Mạnh Tịch Khung nhìn Vương Ly, nhẹ gật đầu: “Cái giá này hợp lý."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lão khá bất ngờ khi thấy tin tức của Vương Ly nhanh nhẹn, Thanh Tịnh Hoàn Thần Đan là linh đan có tăng cường thần thức, cũng có hiệu quả tu bổ thần hồn. Thanh Bảo Lưu Ly phường có được 1 viên vào 3 ngày trước, lúc ấy đúng là lão nghĩ tới Lữ Thần Tịnh, nhưng thầm nghĩ với năng lực của hai đệ tử Huyền Thiên Tông này, hẳn là không có tiền trả cho viên linh đan này.
Công bằng mà nói, nếu đem Thanh Tịnh Hoàn Thần Đan đến đấu giá phường, dựa theo ghi chép trước kia, nó sẽ được bán với giá khoảng 1,5 triệu linh sa, cộng thêm 2 triệu linh sa, tổng cộng chỉ khoảng 3,5 triệu linh sa.
Dù Âm Lôi Tán rách nát, nhưng giá trị chắc chắn cũng phải trên 5 triệu linh sa, dù là đối với Thanh Bảo Lưu Ly phường, thì Linh Bảo như vậy cũng là củ khoai nóng bỏng tay, nhưng nhất định có thể sinh lợi.
Lão nói thẳng cái giá này hợp lý, tức là khẳng định giá tiền này có thể thành giao.
"Hỏa Hiện Kính tàn phiến gửi bán với giá 2 triệu linh sa." Nhưng đúng vào lúc này, Lữ Thần Tịnh đột nhiên lên tiếng.
"Cái này... cũng 2 triệu linh sa" Mạnh Tịch Khung thiếu chút nữa không khống chế nổi cảm xúc.
"Ừ." Lữ Thần Tịnh lạnh nhạt gật đầu, nhìn lão bằng ánh mắt mang theo vẻ khinh bỉ: “Ngươi kinh ngạc cái gì, đầu óc của ngươi có phải có vấn đề hay không, ta đang gửi bán, cho dù ta hô 10 triệu linh sa thì đã sao."
Mạnh Tịch Khung nhịn không được nở nụ cười khổ.
"Lữ đạo hữu ngươi nói rất đúng." Lão cười khổ nói.
Hỏa Hiện dù đã tuyệt tích tại Tiểu Ngọc Châu nhiều năm, nhưng yêu tinh ngọc do loại yêu thú cấp thấp sản xuất thật không có tác dụng gì lớn, cho dù là Hỏa Hiện Kính hoàn hảo không tổn hao gì, tối đa cũng chỉ đáng khoảng 2 triệu linh sa, giờ Hỏa Hiện Kính đã vô pháp chữa trị, bản thân linh tài này chỉ e bán giá mấy vạn linh sa cũng không có ai hỏi tới.
Nhưng với Lữ Thần Tịnh, điều này chẳng có nghĩa lý gì.
"Vương đạo hữu cùng Lữ đạo hữu chờ lát, ta sẽ lấy linh sa và Thanh Tịnh Hoàn Thần Đan ra."
Hắn đang định quay người, nhưng đúng vào lúc này, một đoàn mây đen từ trên cao rơi xuống, lúc mây đen cách mặt đất còn vài chục trượng, trong đó bỗng vang lên một mát lạnh lạnh lẽo: “Chậm đã."
Vương Ly lén lút nháy mắt với Lữ Thần Tịnh, đây chính là hai con cá lớn mà nàng câu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro