Thần Bí Cường Đại (2)
Vô Tội
2024-05-04 00:41:23
"Bạch Thủy Lan." Khuôn mặt thon gầy, tu sĩ Kim Đan trông khoảng ngoài năm mươi tuổi nói.
"Khổng Mộng Chủ." Một tu sĩ Kim Đan khác cũng lập tức lên tiếng. Thân hình của hắn thấp bé, chỉ cao 5 thước, ngũ quan vô cùng đoan chính, nhìn qua khoảng hơn ba mươi tuổi, nếu bỏ đi vóc dáng, thì cũng là mỹ nam tử.
"Ngươi tới hỏi." Hắc y nữ tu đột nhiên quay đầu cười cười, nói với Thanh Hư: "Ta luôn cảm thấy loại như ngươi không bao giờ nói láo, người nghiêm trang lúc thẩm vấn càng mang tính răn đe hơn."
Hai tu sĩ Kim Đan Bạch Thủy Lan cùng Khổng Mộng Chủ đều toát đầy mồ hôi lạnh.
Chúng ta cần nói đến sự răn đe nào vào lúc này?
"Ta có 3 loại Sưu Thần Thuật, nhưng ta vẫn cho rằng Sưu Thần Thuật dùng trên thân người chết sẽ tốt hơn nhiều, hai người biết tại sao không?" Thanh Hư không chút cảm xúc nhìn hai tu sĩ Kim Đan nói.
Khóe miệng của hai người tu sĩ Kim Đan có chút vặn vẹo.
Chúng không biết trả lời như thế nào.
"Bởi vì Sưu Thần Thuật chỉ có thể cướp đoạt ký ức, không thể đạt được phỏng đoán và suy luận của người sống." Thanh Hư nhìn hai tu sĩ Kim Đan, nói: "Chắc giờ các ngươi hiểu ý ta?"
"Hiểu." Bạch Thủy Lan nở nụ cười khổ.
Đây không phải là chỉ trả lời cặn kẽ, tốt nhất suy một ra ba, còn phải đoán được đối phương muốn hỏi gì, bằng không đối phương sẽ trực tiếp dùng Sưu Thần Thuật.
Hơn nữa gã nhìn ra được đối phương không phải hề cố ý đe dọa.
Thanh Hư tuy chỉ nói mấy câu đơn giản, nhưng loại khí tức ngang nhiên này khiến cho gã hiểu được với thân phận của đối phương, không có hề có ý tưởng đùa giỡn.
Thanh Hư nhìn gã, không nói gì thêm.
"Chúng ta chắc bị người khác lợi dụng."
Bạch Thủy Lan lập tức mở miệng, câu đầu tiên thật sự mang theo suy đoán chân thật của bản thân.
"Chúng ta ở đây chặn đường các ngươi, là vì Âm Lôi Tán."
"Các ngươi vừa rời khỏi chợ Hắc Thủy, chúng ta liền nhận được tin tức, lúc nhận được tin tức không suy nghĩ nhiều, bởi vì tin tức nói các ngươi có thể một người là Trúc Cơ Kỳ, một là Kim Đan Kỳ, tuy có thể trực tiếp lấy Dị Nguyên giao dịch, nhất định xuất thân tông môn phi phàm. Nhưng chỉ Âm Lôi Tán cũng đáng để chúng tôi mạo hiểm, huống chi chúng ta cảm giác được bảo bối trên thân các ngươi vượt xa Âm Lôi Tán."
Bạch Thủy Lan nói liên tục vài câu, nhịn không được nở nụ cười khổ: "Giờ nhớ lại điểm đáng ngờ trùng trùng điệp điệp, tin tức này tới nhanh hơn so với bình thường, hơn nữa phán đoán tung tích của các ngươi cũng quá mức chính xác, cứ như người truyền đến tin tức đã biết trước các ngươi sẽ đi từ nơi này."
"Ai đã đưa tin cho các ngươi?" Thanh Hư nói.
"Hoàng Bộc Vân, phường chủ của Thiên Tuyệt Phường, Thiên Tuyệt Phường tại chợ Bạch Thảo, ngoài Thiên Tuyệt Phường, còn bốn hoặc năm cửa hàng ở chợ Bạch Thảo chuyên bán cùng liên lạc loại tin tức này lợi nhuận." Bạch Thủy Lan giải thích, còn cảm thấy chưa đủ, lại bồi thêm một câu: "Ta vốn là tán tu tại chợ Bạch Thảo, vì vậy đều rất quen thuộc với người ở chợ Bạch Thảo, chợ Bạch Thảo trong Tiểu Ngọc Châu là chợ quy mô trung đẳng, nhưng loại sinh ý tương tự như các giao dịch của chúng ta là loại hình kinh doanh thành công nhất và tốt nhất."
Thanh Hư nhẹ gật đầu, nhìn hắc y nữ tu.
Hắc y nữ tu biết ý của y là đã hỏi đủ rồi, vì vậy bèn mỉm cười, nhìn Bạch Thủy Lan nói: " Thông Huệ lão tổ Độ Kiếp, số Truy Kiếp Giả có mặt vượt quá bình thường, các ngươi biết là vì nguyên nhân gì không?"
"Cũng có người tung tin trước thời hạn." Bạch Thủy Lan nói: " "Chúng ta đều đã biết trước tin tức, nhưng nơi đó có quá nhiều người đi, chúng ta càng không có cơ hội, chúng ta có đi cũng không nhặt được chỗ tốt."
"Theo suy đoán của ngươi, nếu chúng ta đi chợ Bạch Thảo, có thể tìm ra kẻ đã tung tin hay không?" Hắc y nữ tu suy nghĩ một chút, nói.
Bạch Thủy Lan nở nụ cười khổ, nói: "Ta nghĩ với thân phận của hai vị đạo hữu, tìm hiểu nguồn gốc chắc không phải là việc khó. Trừ phi..."
"Trừ phi có người xoá dấu vết trước." Hắc y nữ tu thản nhiên nói: "Không sao đâu, xem ra phải đi đến chợ Bạch Thảo một chuyến."
Thanh Hư nói: "Có thể đi."
Bạch Thủy Lan cùng Khổng Mộng Chủ nãy giờ vẫn im lặng bỗng nhiên căng thẳng, chúng trực giác cái chết đã gần kề.
Nhưng khiến hai người bọn họ không thể ngờ là hắc y nữ tu đột nhiên nhớ ra điều gì đó, ánh mắt bỗng nhiên sáng lên, nhìn bọn họ nói: "Các ngươi gọi Âm Lôi Tán là pháp bảo cấp bậc gì?"
Hai người này chẳng biết tại sao, nhưng cũng không dám do dự, đồng thanh: "Linh bảo Vũ Tự cấp, theo như những gì đã thể hiện trong trận Thiên Kiếp đó, chỉ sợ hẳn là linh bảo Vũ Tự cấp tam phẩm đến ngũ phẩm."
"Ha ha ha ha..." Khiến chúng càng thêm không ngờ chính là chúng vừa mới nói xong mấy chữ "Vũ Tự cấp Linh Bảo", hắc y nữ tu đã cười điên cuồng, cười như nắc nẻ: "Linh bảo Vũ Tự cấp, ha ha ha ha."
Hai người Bạch Thủy Lan và Khổng Mộng Chủ nghe cười mà sợ rợn cả tóc gáy, chỉ Thanh Hư vẫn bình tĩnh nhìn hắc y nữ tu.
Dù đã quen với thói quen ác thú vị của nàng, nhưng đôi khi thật sự không thể chịu đựng được.
"Khổng Mộng Chủ." Một tu sĩ Kim Đan khác cũng lập tức lên tiếng. Thân hình của hắn thấp bé, chỉ cao 5 thước, ngũ quan vô cùng đoan chính, nhìn qua khoảng hơn ba mươi tuổi, nếu bỏ đi vóc dáng, thì cũng là mỹ nam tử.
"Ngươi tới hỏi." Hắc y nữ tu đột nhiên quay đầu cười cười, nói với Thanh Hư: "Ta luôn cảm thấy loại như ngươi không bao giờ nói láo, người nghiêm trang lúc thẩm vấn càng mang tính răn đe hơn."
Hai tu sĩ Kim Đan Bạch Thủy Lan cùng Khổng Mộng Chủ đều toát đầy mồ hôi lạnh.
Chúng ta cần nói đến sự răn đe nào vào lúc này?
"Ta có 3 loại Sưu Thần Thuật, nhưng ta vẫn cho rằng Sưu Thần Thuật dùng trên thân người chết sẽ tốt hơn nhiều, hai người biết tại sao không?" Thanh Hư không chút cảm xúc nhìn hai tu sĩ Kim Đan nói.
Khóe miệng của hai người tu sĩ Kim Đan có chút vặn vẹo.
Chúng không biết trả lời như thế nào.
"Bởi vì Sưu Thần Thuật chỉ có thể cướp đoạt ký ức, không thể đạt được phỏng đoán và suy luận của người sống." Thanh Hư nhìn hai tu sĩ Kim Đan, nói: "Chắc giờ các ngươi hiểu ý ta?"
"Hiểu." Bạch Thủy Lan nở nụ cười khổ.
Đây không phải là chỉ trả lời cặn kẽ, tốt nhất suy một ra ba, còn phải đoán được đối phương muốn hỏi gì, bằng không đối phương sẽ trực tiếp dùng Sưu Thần Thuật.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hơn nữa gã nhìn ra được đối phương không phải hề cố ý đe dọa.
Thanh Hư tuy chỉ nói mấy câu đơn giản, nhưng loại khí tức ngang nhiên này khiến cho gã hiểu được với thân phận của đối phương, không có hề có ý tưởng đùa giỡn.
Thanh Hư nhìn gã, không nói gì thêm.
"Chúng ta chắc bị người khác lợi dụng."
Bạch Thủy Lan lập tức mở miệng, câu đầu tiên thật sự mang theo suy đoán chân thật của bản thân.
"Chúng ta ở đây chặn đường các ngươi, là vì Âm Lôi Tán."
"Các ngươi vừa rời khỏi chợ Hắc Thủy, chúng ta liền nhận được tin tức, lúc nhận được tin tức không suy nghĩ nhiều, bởi vì tin tức nói các ngươi có thể một người là Trúc Cơ Kỳ, một là Kim Đan Kỳ, tuy có thể trực tiếp lấy Dị Nguyên giao dịch, nhất định xuất thân tông môn phi phàm. Nhưng chỉ Âm Lôi Tán cũng đáng để chúng tôi mạo hiểm, huống chi chúng ta cảm giác được bảo bối trên thân các ngươi vượt xa Âm Lôi Tán."
Bạch Thủy Lan nói liên tục vài câu, nhịn không được nở nụ cười khổ: "Giờ nhớ lại điểm đáng ngờ trùng trùng điệp điệp, tin tức này tới nhanh hơn so với bình thường, hơn nữa phán đoán tung tích của các ngươi cũng quá mức chính xác, cứ như người truyền đến tin tức đã biết trước các ngươi sẽ đi từ nơi này."
"Ai đã đưa tin cho các ngươi?" Thanh Hư nói.
"Hoàng Bộc Vân, phường chủ của Thiên Tuyệt Phường, Thiên Tuyệt Phường tại chợ Bạch Thảo, ngoài Thiên Tuyệt Phường, còn bốn hoặc năm cửa hàng ở chợ Bạch Thảo chuyên bán cùng liên lạc loại tin tức này lợi nhuận." Bạch Thủy Lan giải thích, còn cảm thấy chưa đủ, lại bồi thêm một câu: "Ta vốn là tán tu tại chợ Bạch Thảo, vì vậy đều rất quen thuộc với người ở chợ Bạch Thảo, chợ Bạch Thảo trong Tiểu Ngọc Châu là chợ quy mô trung đẳng, nhưng loại sinh ý tương tự như các giao dịch của chúng ta là loại hình kinh doanh thành công nhất và tốt nhất."
Thanh Hư nhẹ gật đầu, nhìn hắc y nữ tu.
Hắc y nữ tu biết ý của y là đã hỏi đủ rồi, vì vậy bèn mỉm cười, nhìn Bạch Thủy Lan nói: " Thông Huệ lão tổ Độ Kiếp, số Truy Kiếp Giả có mặt vượt quá bình thường, các ngươi biết là vì nguyên nhân gì không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cũng có người tung tin trước thời hạn." Bạch Thủy Lan nói: " "Chúng ta đều đã biết trước tin tức, nhưng nơi đó có quá nhiều người đi, chúng ta càng không có cơ hội, chúng ta có đi cũng không nhặt được chỗ tốt."
"Theo suy đoán của ngươi, nếu chúng ta đi chợ Bạch Thảo, có thể tìm ra kẻ đã tung tin hay không?" Hắc y nữ tu suy nghĩ một chút, nói.
Bạch Thủy Lan nở nụ cười khổ, nói: "Ta nghĩ với thân phận của hai vị đạo hữu, tìm hiểu nguồn gốc chắc không phải là việc khó. Trừ phi..."
"Trừ phi có người xoá dấu vết trước." Hắc y nữ tu thản nhiên nói: "Không sao đâu, xem ra phải đi đến chợ Bạch Thảo một chuyến."
Thanh Hư nói: "Có thể đi."
Bạch Thủy Lan cùng Khổng Mộng Chủ nãy giờ vẫn im lặng bỗng nhiên căng thẳng, chúng trực giác cái chết đã gần kề.
Nhưng khiến hai người bọn họ không thể ngờ là hắc y nữ tu đột nhiên nhớ ra điều gì đó, ánh mắt bỗng nhiên sáng lên, nhìn bọn họ nói: "Các ngươi gọi Âm Lôi Tán là pháp bảo cấp bậc gì?"
Hai người này chẳng biết tại sao, nhưng cũng không dám do dự, đồng thanh: "Linh bảo Vũ Tự cấp, theo như những gì đã thể hiện trong trận Thiên Kiếp đó, chỉ sợ hẳn là linh bảo Vũ Tự cấp tam phẩm đến ngũ phẩm."
"Ha ha ha ha..." Khiến chúng càng thêm không ngờ chính là chúng vừa mới nói xong mấy chữ "Vũ Tự cấp Linh Bảo", hắc y nữ tu đã cười điên cuồng, cười như nắc nẻ: "Linh bảo Vũ Tự cấp, ha ha ha ha."
Hai người Bạch Thủy Lan và Khổng Mộng Chủ nghe cười mà sợ rợn cả tóc gáy, chỉ Thanh Hư vẫn bình tĩnh nhìn hắc y nữ tu.
Dù đã quen với thói quen ác thú vị của nàng, nhưng đôi khi thật sự không thể chịu đựng được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro