Bể Tắm Suối Nướ...
Nãi Hoàng Lưu Tâm
2024-09-22 06:22:00
“Nguyệt Nhi, muội ăn một ngụm cháo, ta sẽ khiến muội thoải mái một chút.” Cố Hành thấp giọng dụ dỗ, tiếp tục mê hoặc thiếu nữ.
Mộ Dung Nguyệt vẫn không hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, nàng há miệng ăn cháo, bộ ngực đầy đặn lại bị người dùng sức nhéo một cái.
“A…”
Một tiếng kêu này, cháo tiến vào trong cổ họng, khóe mắt rơi lệ, Mộ Dung Nguyệt chưa từng phòng bị với Cố Hành bao giờ, lúc này hai mắt hạnh tròn xoe, mê mang nhìn hắn.
Đây đúng là Cố Hành ca ca của nàng, chẳng lẽ là do việc ngày hôm qua nên hắn đã thay đổi rồi sao?
“Thích không?” Cố Hành vừa nói vừa vươn đầu lưỡi liếm vành tai nàng.
Hắn chỉ muốn ăn nàng.
“Ưm…” Mộ Dung Nguyệt chỉ cảm thấy bản thân mình ngày càng không e lệ, một bữa cơm cũng có thể kiều suyễn rên rỉ không ngừng.
Nhưng mà, bây giờ nàng rất đói, tối qua đã mệt mỏi cả ngày… Hơn nữa… nàng cũng thích Cố Hành ca ca chạm vào mình.
Nàng còn chưa thành hôn với Cố Hành ca ca, nàng không thể như thế được! Lý trí biết điều này là không đúng, nhưng khát vọng nội tâm lại ngày càng dâng cao.
Trong lòng Cố Hành không có nhiều băn khoăn như thiếu nữ, bởi vì từ trước tới nay, kể cả từ nay về sau, người hắn muốn cũng chỉ có một mình nàng thôi.
Đút nàng ăn xong chén cháo, Mộ Dung Nguyệt cảm thấy mình đã no, vẫn là xuống khỏi người Cố Hành ca ca.
Còn chưa kịp xuống đã bị Cố Hành bế lại, ngồi trên người hắn. Trong tiểu huyệt nàng còn quá nhiều tinh dịch, bởi vì hai chân bị tách ra mà không ngừng chảy ướt đẫm quần Cố Hành, huyệt khẩu hồng nộn đối mặt với cự vật đã dựng thẳng, tựa như một giây sau có thể lập tức đi vào trong. Mộ Dung Nguyệt nào dám nhìn Cố Hành nữa, nàng dùng tay che mắt mình lại. Cố Hành thấy thế, nhấc lớp áo trong vừa mới mặc vào cho nàng ra, há miệng ngậm lấy thỏ trắng trắng nõn kia mút lên.
“Cố Hành ca ca… Đừng mà… A… a…”
Vẫn nên sớm dừng mọi chuyện lại, tuy rằng nàng rất thích, nhưng dù sao, nàng cũng là công chúa Thịnh quốc, nàng không thể — phóng đãng như vậy được.
“Vì sao không thể?” Giọng nói Cố Hành mang theo tình dục hỏi nàng.
Mộ Dung Nguyệt đã không thể nói nên lời, núm vú nàng bị mút đến sưng đỏ, xúc cảm đầu lưỡi Cố Hành vẫn để lại trên ngực, quá… quá thoải mái.
‘Chụt’, Cố Hành cố ý phóng đại âm thanh của mình, muốn khai quật càng nhiều bảo vật trên người thiếu nữ.
Ngón chân Mộ Dung Nguyệt cong lên, nàng ngẩng đầu, mái tóc đen nhánh như thác nước rũ xuống, đôi tay chủ động ôm lấy đầu người đang ở trước ngực mình, thân thể tự dâng lên phía trước muốn bị ăn càng nhiều hơn nữa.
“A…” Một dòng xuân triều từ nơi sâu nhất trong hoa tâm thiếu nữ phun trào, làm quần Cố Hành ngày càng ướt.
*
Cố Hành vô cùng hài lòng với phản ứng của nàng.
Hắn bế nàng tới bể tắm, từ nhỏ đã biết Mộ Dung Nguyệt yêu sạch sẽ, ngày nào cũng phải tắm gội, mặc cho hắn rất thích để lại dấu vết ân ái trên người nàng.
Mộ Dung Nguyệt cảm giác mình ở trước mặt Cố Hành đã là không biết xấu hổ tới cực hạn, nàng lười biếng nằm trong ngực hắn, không muốn nói chuyện, ăn cơm xong vô cùng mệt mỏi.
Thiếu nữ bị Cố Hành ôm vào bể tắm, nước ấm vừa vặn không lạnh không nóng quá.
Mộ Dung Nguyệt nhìn nước ấm chảy ra từ thạch điêu, nơi này vậy mà lại có một suối nước nóng tự nhiên?
Giống như nhìn ra sự nghi hoặc của nàng, Cố Hành bật cười: “Đây là do có người khai quật dẫn tới nước ngầm núi lửa, mở cơ quan kia ra sẽ có nước chảy tới.”
Mộ Dung Nguyệt luôn rất tò mò với những thứ này, nhưng Cố Hành cũng sẽ không để lực chú ý của nàng bị mấy điều lặt vặt này hấp dẫn. Nhìn Mộ Dung Nguyệt định đi qua xem thử, Cố Hành đang ở trong phía sau một phen chặn lại ôm lấy nàng.
“A… Cố Hành ca ca…” Vất vả lắm hai người mới tách ra được trong chốc lát, bây giờ Cố Hành ca ca lại ôm lấy nàng.
Cố Hành cong lưng dựa đầu lên bả vai thiếu nữ: “Chẳng lẽ chơi với ta không vui bằng cơ quan kia sao?”
“Hả…” Lần đầu Mộ Dung Nguyệt nghe thấy giọng nói ấm ức như vậy từ Cố Hành, chẳng lẽ là ảo giác của nàng?
Mộ Dung Nguyệt cảm thấy hứng thú với cơ quan là thật, nhưng thứ đó sao có thể so sánh với Cố Hành ca ca được chứ. Có phải biểu hiện bây giờ của nàng khiến Cố Hành ca ca khó chịu rồi không?
Mộ Dung Nguyệt vội xoay người, cũng không để ý Cố Hành đã cởi bỏ áo trong của nàng từ lúc nào.
Nàng nhìn Cố Hành cúi đầu, trong lòng không biết nên làm gì.
Nhìn dáng vẻ thiếu nữ lo lắng cho mình, Cố Hành dùng ngón tay thon dài nâng cằm nàng lên, ý định khiêu khích. “Nguyệt Nhi, chứng minh cho ta xem.”
Mộ Dung Nguyệt nhìn đôi mắt thâm thúy của Cố Hành, khuôn mặt đỏ bừng. Thấy dáng vẻ do dự của thiếu nữ, Cố Hành chỉ có thể làm bộ làm tịch thở dài nặng nề.
Điều này phải chứng minh thế nào? Nhưng mà, sao nàng có thể để Cố Hành ca ca thương tâm được?
Mộ Dung Nguyệt vẫn không hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, nàng há miệng ăn cháo, bộ ngực đầy đặn lại bị người dùng sức nhéo một cái.
“A…”
Một tiếng kêu này, cháo tiến vào trong cổ họng, khóe mắt rơi lệ, Mộ Dung Nguyệt chưa từng phòng bị với Cố Hành bao giờ, lúc này hai mắt hạnh tròn xoe, mê mang nhìn hắn.
Đây đúng là Cố Hành ca ca của nàng, chẳng lẽ là do việc ngày hôm qua nên hắn đã thay đổi rồi sao?
“Thích không?” Cố Hành vừa nói vừa vươn đầu lưỡi liếm vành tai nàng.
Hắn chỉ muốn ăn nàng.
“Ưm…” Mộ Dung Nguyệt chỉ cảm thấy bản thân mình ngày càng không e lệ, một bữa cơm cũng có thể kiều suyễn rên rỉ không ngừng.
Nhưng mà, bây giờ nàng rất đói, tối qua đã mệt mỏi cả ngày… Hơn nữa… nàng cũng thích Cố Hành ca ca chạm vào mình.
Nàng còn chưa thành hôn với Cố Hành ca ca, nàng không thể như thế được! Lý trí biết điều này là không đúng, nhưng khát vọng nội tâm lại ngày càng dâng cao.
Trong lòng Cố Hành không có nhiều băn khoăn như thiếu nữ, bởi vì từ trước tới nay, kể cả từ nay về sau, người hắn muốn cũng chỉ có một mình nàng thôi.
Đút nàng ăn xong chén cháo, Mộ Dung Nguyệt cảm thấy mình đã no, vẫn là xuống khỏi người Cố Hành ca ca.
Còn chưa kịp xuống đã bị Cố Hành bế lại, ngồi trên người hắn. Trong tiểu huyệt nàng còn quá nhiều tinh dịch, bởi vì hai chân bị tách ra mà không ngừng chảy ướt đẫm quần Cố Hành, huyệt khẩu hồng nộn đối mặt với cự vật đã dựng thẳng, tựa như một giây sau có thể lập tức đi vào trong. Mộ Dung Nguyệt nào dám nhìn Cố Hành nữa, nàng dùng tay che mắt mình lại. Cố Hành thấy thế, nhấc lớp áo trong vừa mới mặc vào cho nàng ra, há miệng ngậm lấy thỏ trắng trắng nõn kia mút lên.
“Cố Hành ca ca… Đừng mà… A… a…”
Vẫn nên sớm dừng mọi chuyện lại, tuy rằng nàng rất thích, nhưng dù sao, nàng cũng là công chúa Thịnh quốc, nàng không thể — phóng đãng như vậy được.
“Vì sao không thể?” Giọng nói Cố Hành mang theo tình dục hỏi nàng.
Mộ Dung Nguyệt đã không thể nói nên lời, núm vú nàng bị mút đến sưng đỏ, xúc cảm đầu lưỡi Cố Hành vẫn để lại trên ngực, quá… quá thoải mái.
‘Chụt’, Cố Hành cố ý phóng đại âm thanh của mình, muốn khai quật càng nhiều bảo vật trên người thiếu nữ.
Ngón chân Mộ Dung Nguyệt cong lên, nàng ngẩng đầu, mái tóc đen nhánh như thác nước rũ xuống, đôi tay chủ động ôm lấy đầu người đang ở trước ngực mình, thân thể tự dâng lên phía trước muốn bị ăn càng nhiều hơn nữa.
“A…” Một dòng xuân triều từ nơi sâu nhất trong hoa tâm thiếu nữ phun trào, làm quần Cố Hành ngày càng ướt.
*
Cố Hành vô cùng hài lòng với phản ứng của nàng.
Hắn bế nàng tới bể tắm, từ nhỏ đã biết Mộ Dung Nguyệt yêu sạch sẽ, ngày nào cũng phải tắm gội, mặc cho hắn rất thích để lại dấu vết ân ái trên người nàng.
Mộ Dung Nguyệt cảm giác mình ở trước mặt Cố Hành đã là không biết xấu hổ tới cực hạn, nàng lười biếng nằm trong ngực hắn, không muốn nói chuyện, ăn cơm xong vô cùng mệt mỏi.
Thiếu nữ bị Cố Hành ôm vào bể tắm, nước ấm vừa vặn không lạnh không nóng quá.
Mộ Dung Nguyệt nhìn nước ấm chảy ra từ thạch điêu, nơi này vậy mà lại có một suối nước nóng tự nhiên?
Giống như nhìn ra sự nghi hoặc của nàng, Cố Hành bật cười: “Đây là do có người khai quật dẫn tới nước ngầm núi lửa, mở cơ quan kia ra sẽ có nước chảy tới.”
Mộ Dung Nguyệt luôn rất tò mò với những thứ này, nhưng Cố Hành cũng sẽ không để lực chú ý của nàng bị mấy điều lặt vặt này hấp dẫn. Nhìn Mộ Dung Nguyệt định đi qua xem thử, Cố Hành đang ở trong phía sau một phen chặn lại ôm lấy nàng.
“A… Cố Hành ca ca…” Vất vả lắm hai người mới tách ra được trong chốc lát, bây giờ Cố Hành ca ca lại ôm lấy nàng.
Cố Hành cong lưng dựa đầu lên bả vai thiếu nữ: “Chẳng lẽ chơi với ta không vui bằng cơ quan kia sao?”
“Hả…” Lần đầu Mộ Dung Nguyệt nghe thấy giọng nói ấm ức như vậy từ Cố Hành, chẳng lẽ là ảo giác của nàng?
Mộ Dung Nguyệt cảm thấy hứng thú với cơ quan là thật, nhưng thứ đó sao có thể so sánh với Cố Hành ca ca được chứ. Có phải biểu hiện bây giờ của nàng khiến Cố Hành ca ca khó chịu rồi không?
Mộ Dung Nguyệt vội xoay người, cũng không để ý Cố Hành đã cởi bỏ áo trong của nàng từ lúc nào.
Nàng nhìn Cố Hành cúi đầu, trong lòng không biết nên làm gì.
Nhìn dáng vẻ thiếu nữ lo lắng cho mình, Cố Hành dùng ngón tay thon dài nâng cằm nàng lên, ý định khiêu khích. “Nguyệt Nhi, chứng minh cho ta xem.”
Mộ Dung Nguyệt nhìn đôi mắt thâm thúy của Cố Hành, khuôn mặt đỏ bừng. Thấy dáng vẻ do dự của thiếu nữ, Cố Hành chỉ có thể làm bộ làm tịch thở dài nặng nề.
Điều này phải chứng minh thế nào? Nhưng mà, sao nàng có thể để Cố Hành ca ca thương tâm được?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro