Có Chút Ngọt
Nãi Hoàng Lưu Tâm
2024-09-22 06:22:00
Mấy ngày nay Mộ Dung Nguyệt cũng không ổn, đêm nào cô cũng nằm mơ thấy cùng một giấc mộng.
Trong mơ là bạn cùng bàn của cô, cô gọi anh là Cố Hành ca ca, sau đó anh đè cô dưới thân, hôn môi cô, đùa bỡn cô… Mỗi sáng tỉnh lại, bên dưới đều đã ẩm ướt.
Mộ Dung Nguyệt cảm thấy rất mất mặt, từ trước đến nay cô chưa có dáng vẻ này bao giờ!
Tuy rằng bạn cùng bàn cô thật sự rất đẹp, tựa như bước ra từ truyện tranh, so với nam sinh nổi danh ở trường cũ của cô chỉ có hơn chứ không kém.
Chưa cần nhắc tới ngũ quan và dáng vẻ Cố Hành, chỉ mỗi khí chất của anh thôi cũng đã hiếm thấy, là kiểu rõ ràng toàn thân sắc nhọn nhưng lại có thể tự nhiên như kiếm thu về vỏ.
Đã nhiều lần Mộ Dung Nguyệt nhìn anh đến xuất thần, trên sân bóng rổ lấy một địch ba, lúc lên khán đài đọc diễn văn của học sinh ưu tú, lúc thi được hạng nhất toàn trường…
Đôi khi Mộ Dung Nguyệt không thể tin rằng trên đời này lại có một người hoàn mỹ như vậy tồn tại.
Dù cô mới tới học một tháng cũng đã biết Cố Hành thực sự là nam thần của toàn trường H, mà cô, lại trùng hợp trở thành bạn cùng bàn của nam thần.
*
Mộ Dung Nguyệt vất vả lắm mới tới trường trước tiết tự học sớm, nội quy trường H rất nghiêm khắc, cô cũng không dám đến trễ, vậy nên bữa sáng cũng không kịp ăn.
Nhưng mà Mộ Dung Nguyệt cũng không tự bạc đãi bản thân mình, cô lấy bánh bao đậu đỏ nóng hổi trong cặp ra, cắn một miệng, hương đậu đỏ lan trong miệng, hương vị tuyệt vời!
Nhưng mà cô cũng không dám ăn quá công khai, thầy chủ nhiệm thỉnh thoảng sẽ xuất hiện bất ngờ ở cửa sổ hoặc cửa sau, Mộ Dung Nguyệt cảm thấy từng miếng của mình như đang giành giật từng phút từng giây vậy.
Sáng sớm Cố Hành đã phá hiện nhóc con bên cạnh ăn vụng, bây giờ mỗi ngày anh đều chờ mong cô cội vội vàng vàng vào lớp, nhóc con này thật là đúng giờ.
Tuy rằng, bây giờ anh đang mở sách giáo khoa, nhưng lực chú ý lại tập trung sang người bên cạnh.
Vì thế, giây tiếp theo, Mộ Dung Nguyệt vừa ăn hết chiếc bánh bao, quay sang đã thấy khuôn mặt tuấn mỹ phóng đại trước mắt mình.
Không khí tựa như đọng lại một giây.
Cô… chẳng lẽ cô vẫn đang nằm mơ?
Chỉ thấy, ngay sau đó, Cố Hành vươn ngón tay thon dài, ở trên mặt cô vuốt nhẹ một cái.
Tức khắc, Mộ Dung Nguyệt cảm thấy mặt mình nóng bừng.
Sau đó, cô thấy Cố Hành… tự nhiên đưa ngón tay vừa rồi vuốt ve má cô đặt lên môi.
“Có chút ngọt.” Đúng là hương vị ngọt ngào như anh tưởng tượng.
Mộ Dung Nguyệt ngơ ngẩn, ý Cố Hành nói chính là khoé miệng cô dính nhân đậu đỏ…
Vừa rồi mới chỉ là đầu ngón tay chạm vào, cả người cô như có dòng điện chạy thẳng toàn thân.
Vừa rồi cô còn tưởng anh muốn… hôn cô.
Thật mất mặt.
Có trời mới biết, vừa rồi Cố Hành đã cố lắm mới khắc chế được suy nghĩ muốn dùng đầu lưỡi liếm khoé miệng cô.
Nhóc con này ngày nào cũng quyến rũ anh.
Sớm muộn gì anh cũng sẽ ăn cô như cô mong muốn.
Một màn này trùng hợp lại rơi vào mắt bạn học Mã Vi Vi, vừa rồi cô ấy mới thấy nam thần Cố đùa giỡn bạn học mới sao? Trời ạ, hai ngày nay cô ấu
toàn trùng hợp nhìn thấy hình ảnh thần tiên gì vậy chứ? Vì sao lại có cảm giác bị ăn ‘cơm tró’ vậy???
Trái tim nhỏ bé của cô ấy, thật là muốn biến linh hồn mình vào trong cơ thể bạn học mới mà.
Mã Vi Vi tỏ vẻ, ngày mai nhất định cũng phải ăn bánh bao đậu đỏ!
------oOo------
Trong mơ là bạn cùng bàn của cô, cô gọi anh là Cố Hành ca ca, sau đó anh đè cô dưới thân, hôn môi cô, đùa bỡn cô… Mỗi sáng tỉnh lại, bên dưới đều đã ẩm ướt.
Mộ Dung Nguyệt cảm thấy rất mất mặt, từ trước đến nay cô chưa có dáng vẻ này bao giờ!
Tuy rằng bạn cùng bàn cô thật sự rất đẹp, tựa như bước ra từ truyện tranh, so với nam sinh nổi danh ở trường cũ của cô chỉ có hơn chứ không kém.
Chưa cần nhắc tới ngũ quan và dáng vẻ Cố Hành, chỉ mỗi khí chất của anh thôi cũng đã hiếm thấy, là kiểu rõ ràng toàn thân sắc nhọn nhưng lại có thể tự nhiên như kiếm thu về vỏ.
Đã nhiều lần Mộ Dung Nguyệt nhìn anh đến xuất thần, trên sân bóng rổ lấy một địch ba, lúc lên khán đài đọc diễn văn của học sinh ưu tú, lúc thi được hạng nhất toàn trường…
Đôi khi Mộ Dung Nguyệt không thể tin rằng trên đời này lại có một người hoàn mỹ như vậy tồn tại.
Dù cô mới tới học một tháng cũng đã biết Cố Hành thực sự là nam thần của toàn trường H, mà cô, lại trùng hợp trở thành bạn cùng bàn của nam thần.
*
Mộ Dung Nguyệt vất vả lắm mới tới trường trước tiết tự học sớm, nội quy trường H rất nghiêm khắc, cô cũng không dám đến trễ, vậy nên bữa sáng cũng không kịp ăn.
Nhưng mà Mộ Dung Nguyệt cũng không tự bạc đãi bản thân mình, cô lấy bánh bao đậu đỏ nóng hổi trong cặp ra, cắn một miệng, hương đậu đỏ lan trong miệng, hương vị tuyệt vời!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng mà cô cũng không dám ăn quá công khai, thầy chủ nhiệm thỉnh thoảng sẽ xuất hiện bất ngờ ở cửa sổ hoặc cửa sau, Mộ Dung Nguyệt cảm thấy từng miếng của mình như đang giành giật từng phút từng giây vậy.
Sáng sớm Cố Hành đã phá hiện nhóc con bên cạnh ăn vụng, bây giờ mỗi ngày anh đều chờ mong cô cội vội vàng vàng vào lớp, nhóc con này thật là đúng giờ.
Tuy rằng, bây giờ anh đang mở sách giáo khoa, nhưng lực chú ý lại tập trung sang người bên cạnh.
Vì thế, giây tiếp theo, Mộ Dung Nguyệt vừa ăn hết chiếc bánh bao, quay sang đã thấy khuôn mặt tuấn mỹ phóng đại trước mắt mình.
Không khí tựa như đọng lại một giây.
Cô… chẳng lẽ cô vẫn đang nằm mơ?
Chỉ thấy, ngay sau đó, Cố Hành vươn ngón tay thon dài, ở trên mặt cô vuốt nhẹ một cái.
Tức khắc, Mộ Dung Nguyệt cảm thấy mặt mình nóng bừng.
Sau đó, cô thấy Cố Hành… tự nhiên đưa ngón tay vừa rồi vuốt ve má cô đặt lên môi.
“Có chút ngọt.” Đúng là hương vị ngọt ngào như anh tưởng tượng.
Mộ Dung Nguyệt ngơ ngẩn, ý Cố Hành nói chính là khoé miệng cô dính nhân đậu đỏ…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa rồi mới chỉ là đầu ngón tay chạm vào, cả người cô như có dòng điện chạy thẳng toàn thân.
Vừa rồi cô còn tưởng anh muốn… hôn cô.
Thật mất mặt.
Có trời mới biết, vừa rồi Cố Hành đã cố lắm mới khắc chế được suy nghĩ muốn dùng đầu lưỡi liếm khoé miệng cô.
Nhóc con này ngày nào cũng quyến rũ anh.
Sớm muộn gì anh cũng sẽ ăn cô như cô mong muốn.
Một màn này trùng hợp lại rơi vào mắt bạn học Mã Vi Vi, vừa rồi cô ấy mới thấy nam thần Cố đùa giỡn bạn học mới sao? Trời ạ, hai ngày nay cô ấu
toàn trùng hợp nhìn thấy hình ảnh thần tiên gì vậy chứ? Vì sao lại có cảm giác bị ăn ‘cơm tró’ vậy???
Trái tim nhỏ bé của cô ấy, thật là muốn biến linh hồn mình vào trong cơ thể bạn học mới mà.
Mã Vi Vi tỏ vẻ, ngày mai nhất định cũng phải ăn bánh bao đậu đỏ!
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro