Lần Đầu (H+++)
Nãi Hoàng Lưu Tâm
2024-09-22 06:22:00
Mộ Dung Nguyệt còn chưa kịp suy nghĩ tại sao Cố Hành lại theo cô ra đã thấy anh xoay người rời đi.
“Tiểu Nguyệt Nhi, em xác định cứ đứng ngây ngốc ở đây sao?” Ngũ Trì cảm thấy mình hình như đã hiểu tất cả.
Lúc này Mộ Dung Nguyệt mới phản ứng lại: “Anh họ, hẹn gặp lại.”
Nói xong lập tức đuổi theo Cố Hành, Cố Hành không hề quay trở lại hội trường mà đi về nhà.
Con đường bên ngoài tối đen, bóng đèn đã hỏng cũng không ai sửa.
Cố Hành đi rất nhanh, Mộ Dung Nguyệt đuổi theo phía sau anh, trời quá tối, nhiệt độ không khí cũng không ấm, sinh ra cảm giác đêm tối gió lớn.
Đi đi lại lại, Mộ Dung Nguyệt cũng không nhìn thấy thân ảnh Cố Hành ở phía trước nữa.
Nhìn con đường không quen thuộc, lại nghĩ tới mấy ngày trước các bạn học nói chuyện một vụ án giết người mới xảy ra, gió lạnh sống lưng, nước mắt cũng chảy ra.
“Hu hu…”
“Cố Hành, đồ đáng ghét.”
Mộ Dung Nguyệt đang muốn đưa tay lau nước mắt, một thân ảnh cao lớn từ bên cạnh bước ra, ôm chặt lấy cô.
Cố Hành rất cao, cô chỉ cao tới ngực anh.
Thật ra, lúc thấy cô đuổi theo mình, anh đã muốn quay lại ôm lấy cô rồi. Một con đường này, ngay từ đầu là Mộ Dung Nguyệt đi theo Cố Hành, nhưng rất nhanh đã biến thành anh đi ở một bên theo cô, sợ cô lạc đường.
Lúc cô sắp khóc, Cố Hành làm sao không lo lắng được, lại bắt đầu âm thầm trách cứ bản thân.
Mộ Dung Nguyệt khóc đến nức nở, nhưng rất nhanh cũng đã ngừng lại, cọ cọ lau nước mắt trên quần áo Cố Hành.
Đồ đáng ghét, Cố Hành chính là cái đồ đáng ghét.
Trong bóng tối, chỉ có một đôi nam nữ ôm lấy nhau, nam sinh ôm lấy nữ sinh mình thích, cho cô cảm giác ấm áp và an toàn.
Đối với đồ ngốc này, Cố Hành cũng không biết mình bị làm sao, chỉ là yêu cô quá nhiều.
*
Mộ Dung Nguyệt được Cố Hành ôm về chung cư.
Thiếu nữ của anh mềm mại thật sự, nhưng anh cũng chỉ muốn sủng cô, yêu thương cô, như vậy sẽ không có ai có thể cướp đi cô được nữa. Cố Hành vào phòng, đặt Mộ Dung Nguyệt trên giường lớn của mình rồi xoay người ra ngoài.
Mộ Dung Nguyệt nhìn sắc màu chủ đạo của căn phòng đều là màu xám, đại não mới ý thức được bây giờ mình đang ngồi trên giường Cố Hành. Vào lúc Mộ Dung Nguyệt còn tự hỏi bản thân nên đứng lên hay là ở yên tại chỗ, Cố Hành đã cầm theo khăn lông nóng đi vào.
Một người ở, cho nên khăn lông cũng chỉ có một.
Mộ Dung Nguyệt cảm nhận được anh nhẹ nhàng cầm khăn lông lau mặt cho mình.
Đôi mắt cô đỏ bừng, Cố Hành ngồi xổm trước mặt cô cẩn thận lau.
Mộ Dung Nguyệt cảm thấy mình rất mất mặt, vừa rồi cho dù sợ hãi thì cũng không nên khóc như thế.
Sau khi hạ quyết định, Mộ Dung Nguyệt nhắm mắt lại, như chuồn chuồn đạp nước hôn nhẹ lên mặt người đối diện.
“Vừa nãy là anh họ em.” Anh hiểu lầm.
Trái tim Cố Hành vì sự chủ động của cô mà rung động.
Nửa ngày sau, Mộ Dung Nguyệt thấy Cố Hành không nói lời nào, khàn khàn tự nói: “Em về nhà.”
Mộ Dung Nguyệt đứng lên đi tới cửa.
“Trêu chọc xong rồi muốn chạy dễ dàng như vậy?”
Lời vừa nói ra, Mộ Dung Nguyệt chỉ cảm thấy người nọ ôm lấy eo cô từ sau, giam cô trong lồng ngực.
Bây giờ trên người Cố Hành chỉ mặc áo sơ mi, nhiệt độ nóng bỏng trên cơ thể anh truyền tới người cô.
Chỉ mới ôm như vậy, Cố Hành đã cảm thấy vô cùng thỏa mãn, tựa như anh đã từng mất đi cô, bây giờ lại có được.
Giây tiếp theo, Mộ Dung Nguyệt bị áp đảo trên cửa, anh khom người hôn lấy miệng nhỏ mình ngày nhớ đêm mong.
“Tiểu Nguyệt Nhi, em xác định cứ đứng ngây ngốc ở đây sao?” Ngũ Trì cảm thấy mình hình như đã hiểu tất cả.
Lúc này Mộ Dung Nguyệt mới phản ứng lại: “Anh họ, hẹn gặp lại.”
Nói xong lập tức đuổi theo Cố Hành, Cố Hành không hề quay trở lại hội trường mà đi về nhà.
Con đường bên ngoài tối đen, bóng đèn đã hỏng cũng không ai sửa.
Cố Hành đi rất nhanh, Mộ Dung Nguyệt đuổi theo phía sau anh, trời quá tối, nhiệt độ không khí cũng không ấm, sinh ra cảm giác đêm tối gió lớn.
Đi đi lại lại, Mộ Dung Nguyệt cũng không nhìn thấy thân ảnh Cố Hành ở phía trước nữa.
Nhìn con đường không quen thuộc, lại nghĩ tới mấy ngày trước các bạn học nói chuyện một vụ án giết người mới xảy ra, gió lạnh sống lưng, nước mắt cũng chảy ra.
“Hu hu…”
“Cố Hành, đồ đáng ghét.”
Mộ Dung Nguyệt đang muốn đưa tay lau nước mắt, một thân ảnh cao lớn từ bên cạnh bước ra, ôm chặt lấy cô.
Cố Hành rất cao, cô chỉ cao tới ngực anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thật ra, lúc thấy cô đuổi theo mình, anh đã muốn quay lại ôm lấy cô rồi. Một con đường này, ngay từ đầu là Mộ Dung Nguyệt đi theo Cố Hành, nhưng rất nhanh đã biến thành anh đi ở một bên theo cô, sợ cô lạc đường.
Lúc cô sắp khóc, Cố Hành làm sao không lo lắng được, lại bắt đầu âm thầm trách cứ bản thân.
Mộ Dung Nguyệt khóc đến nức nở, nhưng rất nhanh cũng đã ngừng lại, cọ cọ lau nước mắt trên quần áo Cố Hành.
Đồ đáng ghét, Cố Hành chính là cái đồ đáng ghét.
Trong bóng tối, chỉ có một đôi nam nữ ôm lấy nhau, nam sinh ôm lấy nữ sinh mình thích, cho cô cảm giác ấm áp và an toàn.
Đối với đồ ngốc này, Cố Hành cũng không biết mình bị làm sao, chỉ là yêu cô quá nhiều.
*
Mộ Dung Nguyệt được Cố Hành ôm về chung cư.
Thiếu nữ của anh mềm mại thật sự, nhưng anh cũng chỉ muốn sủng cô, yêu thương cô, như vậy sẽ không có ai có thể cướp đi cô được nữa. Cố Hành vào phòng, đặt Mộ Dung Nguyệt trên giường lớn của mình rồi xoay người ra ngoài.
Mộ Dung Nguyệt nhìn sắc màu chủ đạo của căn phòng đều là màu xám, đại não mới ý thức được bây giờ mình đang ngồi trên giường Cố Hành. Vào lúc Mộ Dung Nguyệt còn tự hỏi bản thân nên đứng lên hay là ở yên tại chỗ, Cố Hành đã cầm theo khăn lông nóng đi vào.
Một người ở, cho nên khăn lông cũng chỉ có một.
Mộ Dung Nguyệt cảm nhận được anh nhẹ nhàng cầm khăn lông lau mặt cho mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đôi mắt cô đỏ bừng, Cố Hành ngồi xổm trước mặt cô cẩn thận lau.
Mộ Dung Nguyệt cảm thấy mình rất mất mặt, vừa rồi cho dù sợ hãi thì cũng không nên khóc như thế.
Sau khi hạ quyết định, Mộ Dung Nguyệt nhắm mắt lại, như chuồn chuồn đạp nước hôn nhẹ lên mặt người đối diện.
“Vừa nãy là anh họ em.” Anh hiểu lầm.
Trái tim Cố Hành vì sự chủ động của cô mà rung động.
Nửa ngày sau, Mộ Dung Nguyệt thấy Cố Hành không nói lời nào, khàn khàn tự nói: “Em về nhà.”
Mộ Dung Nguyệt đứng lên đi tới cửa.
“Trêu chọc xong rồi muốn chạy dễ dàng như vậy?”
Lời vừa nói ra, Mộ Dung Nguyệt chỉ cảm thấy người nọ ôm lấy eo cô từ sau, giam cô trong lồng ngực.
Bây giờ trên người Cố Hành chỉ mặc áo sơ mi, nhiệt độ nóng bỏng trên cơ thể anh truyền tới người cô.
Chỉ mới ôm như vậy, Cố Hành đã cảm thấy vô cùng thỏa mãn, tựa như anh đã từng mất đi cô, bây giờ lại có được.
Giây tiếp theo, Mộ Dung Nguyệt bị áp đảo trên cửa, anh khom người hôn lấy miệng nhỏ mình ngày nhớ đêm mong.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro