Vừa Sủng Vừa Yêu

Ngoại Truyện 5

Nãi Hoàng Lưu Tâm

2024-09-22 06:22:00

Cố Hành tất nhiên biết nàng đang khẩn trương, vừa rồi tiểu huyệt lại hút chặt một cái khiến hắn thiếu chút nữa đầu hàng. Bảo bối của hắn, càng chơi càng chặt.

“Cố Hành ca ca… A… mau… mau dừng lại!”

Nhưng Cố Hành lại càng đâm sâu hơn, bàn tay đang đỡ eo nàng lại chuyển về phía trước bắt lấy bộ ngực đầy đặn mà xoa bóp.

“Ngực Nguyệt Nhi càng lúc càng lớn.”

Rất thích bị Cố Hành ca ca sờ như vậy, Mộ Dung Nguyệt nhịn không được thở dốc, tiểu huyệt cũng bắt đầu run rẩy.

“Nguyệt Nhi, ngoan, nhỏ giọng chút, bên ngoài toàn là người.” Cố Hành cũng không muốn chia sẻ tiếng rên rỉ của bảo bối nhà hắn với ai cả.

Hai mắt Mộ Dung Nguyệt sung sướng đến chảy nước mắt, Cố Hành nhìn biểu tình nhu nhược đáng thương của nàng, càng khó áp chế bản thân bắt đầu điên cuồng ra vào.

“A…” Nàng biết mình không thể kêu lên.

Nhưng sao có thể nhịn nổi.

“Cố Hành ca ca… Cố Hành ca ca…” Mộ Dung Nguyệt ôm Cố Hành mị hoặc kêu.

“Ngoan, ta ở đây.”

Cố Hành mang theo người mình yêu một lần lại một lần đạt tới đỉnh cao của dục vọng, bàn tay Mộ Dung Nguyệt lưu lại từng vệt đỏ trên cổ hắn, đó là chứng minh cho hoan ái của hai người.



Mộ Dung Nguyệt chỉ cảm thấy mình sắp bị nghiền nát thành từng mảnh, mí mắt cũng không chịu nổi nữa, cuối cùng, Cố Hành bắn sạch tinh hoa của bản thân vào sâu bên trong, Mộ Dung Nguyệt chỉ cảm thấy cả người bị tưới tắm đến giãn mở.

Mỗi lần như thế, vào lúc Mộ Dung Nguyệt cũng không biết mình bị biến thành tư thế gì, Cố Hành vẫn không biết mệt mỏi mà vận động trên người nàng.

Cũng may nơi đến là đỉnh núi Minh Nguyệt Sơn không có bóng người, từ ngoài nhìn vào, xe ngựa đúng là lay động không ngừng.

Lúc Mộ Dung Nguyệt tỉnh lại, trăng đã lên đến đầu cành liễu.

Cố Hành ca ca đã giúp nàng mặc quần áo, chỉ là bụng nàng vẫn phình lên… đều là tinh dịch của Cố Hành ca ca.

Mắc cỡ chết đi được.

“Bảo bối, tỉnh rồi?” Mộ Dung Nguyệt luôn ỷ lại hắn, vừa tỉnh lại đã vươn tay muốn ôm.

“Ngoan, xuống xe trước, cần phải làm công tác chuẩn bị.” Mộ Dung Nguyệt mở to hai mắt nhìn Cố Hành, chuẩn bị gì cơ?

Thấy Cố Hành không biết lấy từ đầu ra một cây gậy ngọc giống như đồ vật bên dưới hạ thân của hắn, xốc váy Mộ Dung Nguyệt lên tiến tới tiểu huyệt.

“Không… đừng mà… a…” Thứ này sao lại có thể nhét vào nơi đó chứ, nhưng Mộ Dung Nguyệt lại không thể cản nổi động tác của Cố Hành.

Gậy ngọc thực sự có độ ấm, cảm giác kì lạ khiến Mộ Dung Nguyệt nắm chặt tay áo Cố Hành.

“Không thể lấy ra.” Vẻ mặt Cố Hành nghiêm túc.

“… Vì sao?” Mộ Dung Nguyệt lộ ra biểu tình đáng thương khiến Cố Hành lại muốn bắt nạt nàng.



“Nguyệt Nhi, nếu không đặt nó vào trong, chốc nữa xuống xe ngựa, tiểu huyệt nàng sẽ chảy không ngừng.”

Mộ Dung Nguyệt cũng biết cảm giác đầy ắp trong tiểu huyệt của mình, chỉ có thể cam chịu cho Cố Hành ôm mình xuống xe.

Đồ vật kia theo di chuyện của Cố Hành còn chậm rãi hoạt động trong cơ thể nàng, Mộ Dung Nguyệt càng khẩn trương, gậy ngọc kia càng đi vào.

Đỉnh núi Minh Nguyệt Sơn, trăng sáng sao thưa, trời cao mây rộng.

Mộ Dung Nguyệt bị cảnh đẹp trước mắt hấp dẫn, cũng xem nhẹ gậy ngọc thêm vài phần.

Chỉ thấy đèn trời đang dần bay từ dưới chân núi lên lên, giống như bị ánh trăng hấp dẫn ngày càng bay cao.

Trời đêm cũng bị ánh sáng ấm áp này làm cho tỏa sáng, Mộ Dung Nguyệt càng ôm chặt Cố Hành hơn, đây đều là Cố Hành ca ca chuẩn bị cho nàng.

Lóa mắt như vậy, ấm áp như vậy, là Cố Hành ca ca của nàng.

Mỗi ngọn đèn trời đều chở theo một lời chúc phúc với thiếu nữ của hắn, mỗi lần đoàn tụ với nàng đều khiến Cố Hành càng thêm quý trọng.

Hắn ôm chặt thiếu nữ trong lòng, đối với hắn, Mộ Dung Nguyệt so với thiên hạ này mới chính là người quan trọng nhất.

May đến nhân gian được đoàn viên, không phụ kiếp này nguyện thanh bình.

------oOo------

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Vừa Sủng Vừa Yêu

Số ký tự: 0