Phòng Tự Học (H...
Nãi Hoàng Lưu Tâm
2024-09-22 06:22:00
Một tuần mới bắt đầu, sáng sớm Mộ Dung Nguyệt đã đến phòng học. Bài tập tuần này cô làm vô cùng nghiêm túc cẩn thận.
Nhưng đợi cả một buổi sáng cũng không thấy Cố Hành đâu.
Cố Hành không đi học?
Bởi vì đi học không thể mang theo điện thoại, cô cũng không có cách nào hỏi anh.
Vị trí bên cạnh trống không, tâm tình Mộ Dung Nguyệt tựa như bàn học này vậy, nhớ chủ nhân của nó.
Mãi cho đến giờ ăn trưa, Trương Tử mới hớt hải chạy tới: “Bạn học mới, bạn học mới!”
Mộ Dung Nguyệt chờ cậu ta chạy tới: “Ôi trời, vừa mới tiết hai, đại ca gửi tin nhắn cho tôi, muốn tôi chuyển lời tới cậu, hôm nay cậu ấy có cuộc thi bên ngoài, không thể tới lớp được.
Thì ra, Cố Hành bị bắt đi thi.
“Này, Trương Tử, bình thường cậu vẫn mang điện thoại tới lớp sao?” “Hả? Hả? Bạn học mới cậu vừa nói gì cơ? Tôi không nghe rõ!” Nói xong chạy như bay bỏ đi.
Trần Tiêu một bên không khỏi buồn cười, lịch sự gật đầu một cái với Mộ Dung Nguyệt, Trương Tử này đúng là đồ ngốc, bình thường học tập cũng thấy thông minh, sao không nhìn ra Cố Hành chú ý đến một nữ sinh như vậy, đây chính là báo cáo hành tung đó, bạn học mới này không chừng chính là chị dâu tương lai của cậu ta!
Mộ Dung Nguyệt biết Cố Hành đi đâu, tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều.
Buổi chiều tan học, Mộ Dung Nguyệt ở lại trong phòng học làm xong bài tập tiếng Anh rồi chuẩn bị về nhà.
Lại thấy thân ảnh cao lớn kia dựa vào cửa phòng học, Cố Hành mặc áo đồng phục sơ mi trắng, cà vạt màu đen, đeo tai nghe để tránh bị thế giới bên ngoài quấy rầy. Lúc này, mặt trời đã ngả về phía tây, ánh mặt trời chiếu vào góc nghiêng của khuôn mặt anh.
Mộ Dung Nguyệt nhìn thiếu niên tựa như bức tranh sơn dầu, lập tức quên mất việc hít thở.
Chỉ thấy, Cố Hành xoay người: “Đồ ngốc, em không đi sao?”
“Em… em không phải…” Mộ Dung Nguyệt cảm thấy mình không ngốc, thành tích của cô vẫn luôn khá tốt, nhưng cũng không biết làm thế nào để phản bác lại Cố Hành.
Anh rất tự nhiên cầm lấy cặp sách của cô, thật ra lúc thi xong anh đã quay về trường học, thầy giáo nói được nghỉ anh cũng không có hứng thú, chỉ muốn sớm được nhìn thấy người mình nhung nhớ, mãi cho tới khi chạy đến phòng học, nhìn cô yên tĩnh ngồi chỗ đó, trong lúc nhất thơi cũng không muốn quấy rầy.
Mộ Dung Nguyệt không phát hiện, anh đã nhìn cô rất lâu.
Cũng không phải là đồ ngốc.
*
Phòng tự học không có một bóng người, tỷ lệ nhập học vào trung học H cao nhất cả nước, nhưng phòng tự học này quanh năm không một bóng người, có lẽ học bá cũng không cần học tập nhiều quá.
Mộ Dung Nguyệt nhìn học bá ngồi bên người mình, trong lòng âm thầm ghen tị.
Cố Hành là loại tồn tại như thế nào chứ, có vẻ là cả mỹ mạo và cả trí tuệ.
“Đồ ngốc, nhìn anh đến mức quên đọc đề à?”
Vào lúc thèm nhỏ dãi sắc đẹp của học bá lại bị bắt quả tang, khuôn mặt thiếu nữ tức khắc đỏ bừng.
Cố Hành buông bút, sao anh lại có thể không muốn nhìn cô được. Mộ Dung Nguyệt chỉ cảm thấy cả người nhẹ bẫng, vậy mà Cố Hành lại ôm cô đặt lên trên bàn học.
“Em… bây giờ sẽ đọc đề.”
“Muộn rồi.”
Hai chữ đơn giản lại rất có khí thế.
Cố Hành dùng tay nâng cằm cô lên, cúi người hôn xuống.
Thật mềm, đôi môi cô giống như thạch trái cây vậy.
“Ngoan, mở miệng.” Đây là ma quỷ cám dỗ.
Không thể cưỡng lại được.
Mộ Dung Nguyệt tùy ý để Cố Hành ôm mình vào ngực, không thử ngừng việc tận hưởng hương vị ngọt ngào của cô.
Cách đồng phục, bàn tay to đã đặt lên nơi no đủ của thiếu nữ, mềm mại, rất lớn, bàn tay anh nắm lấy xoa bóp thành đủ loại hình dạng.
“Ưm…” Chỉ cách lớp quần áo, Mộ Dung Nguyệt đã có thể cảm nhận rõ ràng khoái cảm khi bị nắn bóp.
Nhưng như thế sao đủ?
Cúc áo dần mở ra một nút, hai nút…
Nhưng đợi cả một buổi sáng cũng không thấy Cố Hành đâu.
Cố Hành không đi học?
Bởi vì đi học không thể mang theo điện thoại, cô cũng không có cách nào hỏi anh.
Vị trí bên cạnh trống không, tâm tình Mộ Dung Nguyệt tựa như bàn học này vậy, nhớ chủ nhân của nó.
Mãi cho đến giờ ăn trưa, Trương Tử mới hớt hải chạy tới: “Bạn học mới, bạn học mới!”
Mộ Dung Nguyệt chờ cậu ta chạy tới: “Ôi trời, vừa mới tiết hai, đại ca gửi tin nhắn cho tôi, muốn tôi chuyển lời tới cậu, hôm nay cậu ấy có cuộc thi bên ngoài, không thể tới lớp được.
Thì ra, Cố Hành bị bắt đi thi.
“Này, Trương Tử, bình thường cậu vẫn mang điện thoại tới lớp sao?” “Hả? Hả? Bạn học mới cậu vừa nói gì cơ? Tôi không nghe rõ!” Nói xong chạy như bay bỏ đi.
Trần Tiêu một bên không khỏi buồn cười, lịch sự gật đầu một cái với Mộ Dung Nguyệt, Trương Tử này đúng là đồ ngốc, bình thường học tập cũng thấy thông minh, sao không nhìn ra Cố Hành chú ý đến một nữ sinh như vậy, đây chính là báo cáo hành tung đó, bạn học mới này không chừng chính là chị dâu tương lai của cậu ta!
Mộ Dung Nguyệt biết Cố Hành đi đâu, tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều.
Buổi chiều tan học, Mộ Dung Nguyệt ở lại trong phòng học làm xong bài tập tiếng Anh rồi chuẩn bị về nhà.
Lại thấy thân ảnh cao lớn kia dựa vào cửa phòng học, Cố Hành mặc áo đồng phục sơ mi trắng, cà vạt màu đen, đeo tai nghe để tránh bị thế giới bên ngoài quấy rầy. Lúc này, mặt trời đã ngả về phía tây, ánh mặt trời chiếu vào góc nghiêng của khuôn mặt anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mộ Dung Nguyệt nhìn thiếu niên tựa như bức tranh sơn dầu, lập tức quên mất việc hít thở.
Chỉ thấy, Cố Hành xoay người: “Đồ ngốc, em không đi sao?”
“Em… em không phải…” Mộ Dung Nguyệt cảm thấy mình không ngốc, thành tích của cô vẫn luôn khá tốt, nhưng cũng không biết làm thế nào để phản bác lại Cố Hành.
Anh rất tự nhiên cầm lấy cặp sách của cô, thật ra lúc thi xong anh đã quay về trường học, thầy giáo nói được nghỉ anh cũng không có hứng thú, chỉ muốn sớm được nhìn thấy người mình nhung nhớ, mãi cho tới khi chạy đến phòng học, nhìn cô yên tĩnh ngồi chỗ đó, trong lúc nhất thơi cũng không muốn quấy rầy.
Mộ Dung Nguyệt không phát hiện, anh đã nhìn cô rất lâu.
Cũng không phải là đồ ngốc.
*
Phòng tự học không có một bóng người, tỷ lệ nhập học vào trung học H cao nhất cả nước, nhưng phòng tự học này quanh năm không một bóng người, có lẽ học bá cũng không cần học tập nhiều quá.
Mộ Dung Nguyệt nhìn học bá ngồi bên người mình, trong lòng âm thầm ghen tị.
Cố Hành là loại tồn tại như thế nào chứ, có vẻ là cả mỹ mạo và cả trí tuệ.
“Đồ ngốc, nhìn anh đến mức quên đọc đề à?”
Vào lúc thèm nhỏ dãi sắc đẹp của học bá lại bị bắt quả tang, khuôn mặt thiếu nữ tức khắc đỏ bừng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Hành buông bút, sao anh lại có thể không muốn nhìn cô được. Mộ Dung Nguyệt chỉ cảm thấy cả người nhẹ bẫng, vậy mà Cố Hành lại ôm cô đặt lên trên bàn học.
“Em… bây giờ sẽ đọc đề.”
“Muộn rồi.”
Hai chữ đơn giản lại rất có khí thế.
Cố Hành dùng tay nâng cằm cô lên, cúi người hôn xuống.
Thật mềm, đôi môi cô giống như thạch trái cây vậy.
“Ngoan, mở miệng.” Đây là ma quỷ cám dỗ.
Không thể cưỡng lại được.
Mộ Dung Nguyệt tùy ý để Cố Hành ôm mình vào ngực, không thử ngừng việc tận hưởng hương vị ngọt ngào của cô.
Cách đồng phục, bàn tay to đã đặt lên nơi no đủ của thiếu nữ, mềm mại, rất lớn, bàn tay anh nắm lấy xoa bóp thành đủ loại hình dạng.
“Ưm…” Chỉ cách lớp quần áo, Mộ Dung Nguyệt đã có thể cảm nhận rõ ràng khoái cảm khi bị nắn bóp.
Nhưng như thế sao đủ?
Cúc áo dần mở ra một nút, hai nút…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro