Vùng Lên!!! Mang Theo Không Gian Vật Tư Về Thập Niên 70 Không Làm Túi Trút Giận

Đi Xem Phim (2)

Kim Thiên Dã Mạc Ngư

2024-10-03 21:44:45

Editor: Mộc Miên

_____________

Vu Hồng Mai chợt nhớ ra vấn đề trước khi xem phim, bèn chạm vào tay em ấy: "Trước đó em nói sẽ kể chị nghe chuyện của em sau khi xem phim xong, em nói đi."

"À, không phải chuyện tốt đẹp gì đâu. Chuyện về ba mẹ em ..." Nam Thu Thời mở miệng kể hết mọi chuyện của nguyên chủ, không thêm thắt bất cứ thứ gì, cũng không tức giận, cảm xúc rất bình thản.

Vu Hồng Mai càng nghe càng buồn, nhìn khuôn mặt bình tĩnh không cảm xúc của em ấy, lòng cô nhói đau. Cô dừng xe đạp lại, ôm chặt Nam Thu Thời, nhẹ nhàng vỗ về lưng em ấy: "Không sao rồi, tất cả đã qua rồi, em có thể suy nghĩ thông suốt là tốt rồi. Ba mẹ như vậy em đừng hy vọng gì nữa, sau này em phải tự chăm sóc mình cho tốt, đừng để bị bắt nạt nữa. Thật may mắn, may mà em lớn lên khỏe mạnh. Chúng ta nhìn về phía trước, hãy để quá khứ là bài học cảnh giác chúng ta chứ không phải để quá khứ cản đường của chúng ta."

Nam Thu Thời cũng vỗ vỗ lưng chị ấy, nghĩ thầm, không còn cơ hội nữa rồi, nguyên chủ không còn cơ hội trưởng thành nữa.

Đúng là đã qua rồi, cuộc đời của nguyên chủ đã qua rồi, dừng lại ở tuổi 16.

Tiếp theo là cuộc sống của cô, Nam Thu Thời, cô sẽ sống thay phần của nguyên chủ.

"Chị Hồng Mai, chị đừng lo lắng, bây giờ em thấy rất tốt. Kể từ khi cắt đứt với họ, em càng tự do, không còn phải lo nghĩ gì. Giờ họ không làm gì được em, dù sao em cũng chỉ có một thân một mình, chẳng có gì phải sợ cả."

Vu Hồng Mai nhéo má em ấy: "Trưởng thành rồi, biết bảo vệ mình rồi."

"Hì hì, nếu không trưởng thành sẽ bị bắt nạt đến chết."

"Thôi nào, sau này có chuyện gì cứ nói với chị, chị sẽ bảo vệ em." Vu Hồng Mai thật sự thích tính cách thẳng thắn, mạnh mẽ và lạc quan của Nam Thu Thời.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Chúng ta đã nói rồi nhé, chỉ cần chị không chê em phiền là được."

"Chắc chắn không!" Vu Hồng Mai cô bảo đảm.

Nam Thu Thời tin tưởng chị ấy, người này rất chính trực, trong lòng có một ngọn lửa nhiệt huyết, bản thân cô cũng rất thích Vu Hồng Mai, ở bên người như vậy sẽ không bị lệch lạc đi sai đường.

Hai người dứt lời lại tiếp tục đi, đến chỗ ít người, Vu Hồng Mai vỗ vỗ yên sau xe: "Lên đi, chị chở em về nhà."

"Được luôn ~"

Vu Hồng Mai chở Nam Thu Thời, đạp càng lúc càng nhanh.

"A ~" Nam Thu Thời ở phía sau nhỏ giọng thốt lên, chị ấy đang chở mình đi hóng mát nha ~

Cô đang vui vẻ thì "két!" Vu Hồng Mai đột nhiên phanh gấp, Nam Thu Thời không phòng bị, va mạnh vào lưng chị ấy, "bịch" một tiếng!

Nam Thu Thời không, vội vàng hỏi Vu Hồng Mai: "Chị Hồng Mai, lưng chị có đau không?"

Đau, nhưng giờ không phải là lúc bận tâm đến đau đớn, Vu Hồng Mai không quay đầu lại, chỉ đáp: "Thu Thời xuống xe đi." Giọng nói trầm xuống, Nam Thu Thời lập tức cảm nhận được có vấn đề, cô nhảy xuống xe ngay lập tức.

Đứng bên cạnh Vu Hồng Mai, nhìn về phía trước.

Ba tên côn đồ đứng choáng đường ở đó cười hì hì, chặn đường hai người họ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trong đó có một tên mặc áo ba lỗ đỏ có vẻ là đầu sỏ, cười nói: "Các em gái đến giờ này chưa về nhà sao? Có muốn các anh đưa về không?!"

"Ha ha ha, đúng rồi, các anh đưa hai cô em về nhé."

"Các anh đảm bảo hai cô em sẽ thích."

Hai tên côn đồ bên cạnh đồng thanh hưởng ứng.

Vu Hồng Mai lạnh lùng nói: "Cút đi, chó ngoan không cản đường."

“Xì~ .Cô em cũng dữ dằn ghê nhỉ.” Tên áo ba lỗ đỏ nhếch miệng cười: "Dữ dằn anh thích, dữ vậy mới có sức."

Nam Thu Thời nhìn kỹ họ một lúc, hỏi: "Các người có chuyện gì thì nói thẳng ra, đừng lãng phí thời gian của mọi người." Giải quyết sớm để cô và chị Hồng Mai còn về nhà, trời tối rồi, đi xe đạp không an toàn.

"Ồ, cô em này cũng dữ dằn quá ha."

"Ha ha ha, đúng ý của lão đại đấy."

Nam Thu Thời nhắm mắt lại, xoay cổ vài cái, lại gặp phải bọn khốn nạn rồi: "Nếu các người muốn nói chuyện thì đi chỗ khác, đừng chắn đường ở đây."

Tên áo ba lỗ thu lại nụ cười, tiến lên vài bước, cách Nam Thu Thời và Vu Hồng Mai chỉ vài bước.

"Các anh gần đây kẹt tiền, muốn mượn mấy cô em chút tiền tiêu."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Vùng Lên!!! Mang Theo Không Gian Vật Tư Về Thập Niên 70 Không Làm Túi Trút Giận

Số ký tự: 0