Vùng Lên!!! Mang Theo Không Gian Vật Tư Về Thập Niên 70 Không Làm Túi Trút Giận
Ha Ha! Rác Rưởi...
Kim Thiên Dã Mạc Ngư
2024-10-03 21:44:45
Editor: Mộc Miên
_____________
Triệu Văn Tỏa ra hiệu cho Nam Thu Thời nhìn vào cánh tay: "Mau kiểm tra xem tay bị thương không."
Nam Thu Thời ngước mắt nhìn hắn một chút, rồi nhìn vết đỏ trên cánh tay, cô đáp: " Không sao! chỉ là hơi đau thôi ạ."
Triệu Văn Toả vỗ vỗ ngực của mình: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, chú còn tưởng làm cháu bị thương, nãy giờ chú cứ không yên lòng!"
"Nếu cảm thấy không thoải mái thì nói với chú , để chú đưa cháu đến bệnh viện".
Nam Thu Thời thấy hơi khó chịu, mùi dầu mỡ xộc thẳng vào mặt.
"Chú Triệu lo lắng nhiều quá. Cháu không sao. Thân thể cháu vô cùng khoẻ mạnh, ăn uống gì cũng thấy ngon miệng.”
"Tuổi trẻ thật tốt, khỏe mạnh và tràn đầy năng lượng". Triệu Văn Tỏa dắt xe và trò chuyện với Nam Thu Thời: " Cháu ăn tối chưa ? Đang định đi đâu?"
Ơ kìa chú gì ơi, chúng ta có quen thân sao ? Nam Thu Thời hít một hơi thật sâu, kìm chế sự nóng nảy trong lòng, nói: "Đi ăn, rồi đi dạo một chút."
"Ăn xong đi dạo rất tốt cho sức khỏe. Chú phải học hỏi cháu.”
Nam Thu Thời: "Chú thực sự nên học hỏi thôi, bụng của chú cháu trông còn tưởng đang mang bầu đấy ạ.”
"Chú có việc gấp mà nhỉ, thôi cháu đi trước nhé!” Nam Thu Thời lười biếng chẳng thèm tiếp chuyện.
Triệu Văn Tỏa nheo mắt gật đầu, nhìn cô đi xa, quay xe trở lại khu nhà.
...
"Anh ơi, cô ta đang về kìa, chính là người mặc quần đen.” Nam Gia Bảo nép vào trong góc, nhìn thấy Nam Thu Thời từ xa đi về phía này, vội vàng nói với anh trai, là con của cậu mình.
Trần Cường là một tên lưu manh, gia đình hắn ta rất cưng chiều nên dưỡng ra cái thói không coi ai ra gì. Nghe thấy em họ, con của dì chạy đến kêu cứu, trong lòng tức giận, cô ta chỉ là một con nhóc thối thôi mà lại không đối phó được sao? Chắc là lại nói quá lên.
Nhìn ngoại hình và chiều cao của Nam Thu Thời, trong lòng Trần Cường cảm thấy đứa em trai của mình chính nói quá lên.
Thôi được rồi, hắn sẽ không nói gì, em họ cũng chỉ là muốn anh trai mình trừng trị con nhỏ kia.
Hai người lén lút chuẩn bị phục kích Nam Thu Thời.
Nam Thu Thời: “……”
Thị lực Nam Thu Thời tốt, phát hiện ra có người trong con hẻm đang lén la lén lút nhìn cô từ lâu rồi …
Bọn họ nghĩ là mình đang ẩn nấp kỹ lắm sao …
Khi cô đến gần, Trần Cường chạy ra, dùng tay ngăn cô lại: "Mày chính là Nam Thu Thời? "
"Không phải.” Nam Thu Thời xoay người bước đi.
"Nói láo, rõ ràng mày là Nam Thu Thời."
Nam Thu Thời : "Đã biết mà còn hỏi, rảnh rỗi làm điều thừa thãi."
Trần Cường sắc mặt cứng đờ, nổi cơn tức giận: "Cái con nha đầu thúi này, không dạy cho mày một bài học, mày sẽ không biết tao là ai."
"Mày là ai à? Trước khi đánh nhau khai rõ họ tên? Quy tắc này mày không nắm được à? "
"Mày!"
"Nhanh cái chân lẹ cái tay lên! Đừng có lề mề như vậy chứ.”
Trần Cường cho hai tay vào túi quần, lắc lắc chân, nói: "Được lắm. Để xem mày mạnh miệng được bao lâu.”
"Tao là anh họ Nam Gia Bảo, mày biết hôm nay tao tìm mày làm gì không?"
"Không biết.”
Trần Cường thật muốn bóp chết con nhỏ láo toét này ……
Hắn nghiến răng, thở phì phì nói: "Mày đánh em trai tao, hôm nay tao phải trả thù thay cho nó. "
"Mày đã lấy tiền ..." Trần Cường biết Nam Thu Thời đã lấy được một khoản tiền từ dì, xoa xoa hai bàn tay lại với nhau: " Thì trả tiền là được ..."
Hai người đứng cách nhau không xa, Nam Thu Thời nhìn dáng vẻ khoe khoang của hắn, ngứa ngáy tay chân.
Nam Thu Thời tiến lên một bước, dùng sức bậc người lên, đá hắn một cái thật mạnh.
"Bớt lảm nhảm lại! Đánh nhau không cần nói nhiều vậy đâu.”
"Khụ, khụ, khụ ..." Trần Cường nằm trên mặt đất, che bụng, miệng đầy bụi đất: "Con nhỏ thối tha này! Mày không thấy … tao còn chưa nói hết câu sao.”
Nam Thu Thời tặc lưỡi lắc đầu: "Đánh nhau còn cần báo trước á, tao muốn đánh mày, tao phải đợi mày chuẩn bị sẵn sàng? Rồi đếm ngược ba, hai, một? Đánh à?"
_____________
Triệu Văn Tỏa ra hiệu cho Nam Thu Thời nhìn vào cánh tay: "Mau kiểm tra xem tay bị thương không."
Nam Thu Thời ngước mắt nhìn hắn một chút, rồi nhìn vết đỏ trên cánh tay, cô đáp: " Không sao! chỉ là hơi đau thôi ạ."
Triệu Văn Toả vỗ vỗ ngực của mình: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, chú còn tưởng làm cháu bị thương, nãy giờ chú cứ không yên lòng!"
"Nếu cảm thấy không thoải mái thì nói với chú , để chú đưa cháu đến bệnh viện".
Nam Thu Thời thấy hơi khó chịu, mùi dầu mỡ xộc thẳng vào mặt.
"Chú Triệu lo lắng nhiều quá. Cháu không sao. Thân thể cháu vô cùng khoẻ mạnh, ăn uống gì cũng thấy ngon miệng.”
"Tuổi trẻ thật tốt, khỏe mạnh và tràn đầy năng lượng". Triệu Văn Tỏa dắt xe và trò chuyện với Nam Thu Thời: " Cháu ăn tối chưa ? Đang định đi đâu?"
Ơ kìa chú gì ơi, chúng ta có quen thân sao ? Nam Thu Thời hít một hơi thật sâu, kìm chế sự nóng nảy trong lòng, nói: "Đi ăn, rồi đi dạo một chút."
"Ăn xong đi dạo rất tốt cho sức khỏe. Chú phải học hỏi cháu.”
Nam Thu Thời: "Chú thực sự nên học hỏi thôi, bụng của chú cháu trông còn tưởng đang mang bầu đấy ạ.”
"Chú có việc gấp mà nhỉ, thôi cháu đi trước nhé!” Nam Thu Thời lười biếng chẳng thèm tiếp chuyện.
Triệu Văn Tỏa nheo mắt gật đầu, nhìn cô đi xa, quay xe trở lại khu nhà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
...
"Anh ơi, cô ta đang về kìa, chính là người mặc quần đen.” Nam Gia Bảo nép vào trong góc, nhìn thấy Nam Thu Thời từ xa đi về phía này, vội vàng nói với anh trai, là con của cậu mình.
Trần Cường là một tên lưu manh, gia đình hắn ta rất cưng chiều nên dưỡng ra cái thói không coi ai ra gì. Nghe thấy em họ, con của dì chạy đến kêu cứu, trong lòng tức giận, cô ta chỉ là một con nhóc thối thôi mà lại không đối phó được sao? Chắc là lại nói quá lên.
Nhìn ngoại hình và chiều cao của Nam Thu Thời, trong lòng Trần Cường cảm thấy đứa em trai của mình chính nói quá lên.
Thôi được rồi, hắn sẽ không nói gì, em họ cũng chỉ là muốn anh trai mình trừng trị con nhỏ kia.
Hai người lén lút chuẩn bị phục kích Nam Thu Thời.
Nam Thu Thời: “……”
Thị lực Nam Thu Thời tốt, phát hiện ra có người trong con hẻm đang lén la lén lút nhìn cô từ lâu rồi …
Bọn họ nghĩ là mình đang ẩn nấp kỹ lắm sao …
Khi cô đến gần, Trần Cường chạy ra, dùng tay ngăn cô lại: "Mày chính là Nam Thu Thời? "
"Không phải.” Nam Thu Thời xoay người bước đi.
"Nói láo, rõ ràng mày là Nam Thu Thời."
Nam Thu Thời : "Đã biết mà còn hỏi, rảnh rỗi làm điều thừa thãi."
Trần Cường sắc mặt cứng đờ, nổi cơn tức giận: "Cái con nha đầu thúi này, không dạy cho mày một bài học, mày sẽ không biết tao là ai."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Mày là ai à? Trước khi đánh nhau khai rõ họ tên? Quy tắc này mày không nắm được à? "
"Mày!"
"Nhanh cái chân lẹ cái tay lên! Đừng có lề mề như vậy chứ.”
Trần Cường cho hai tay vào túi quần, lắc lắc chân, nói: "Được lắm. Để xem mày mạnh miệng được bao lâu.”
"Tao là anh họ Nam Gia Bảo, mày biết hôm nay tao tìm mày làm gì không?"
"Không biết.”
Trần Cường thật muốn bóp chết con nhỏ láo toét này ……
Hắn nghiến răng, thở phì phì nói: "Mày đánh em trai tao, hôm nay tao phải trả thù thay cho nó. "
"Mày đã lấy tiền ..." Trần Cường biết Nam Thu Thời đã lấy được một khoản tiền từ dì, xoa xoa hai bàn tay lại với nhau: " Thì trả tiền là được ..."
Hai người đứng cách nhau không xa, Nam Thu Thời nhìn dáng vẻ khoe khoang của hắn, ngứa ngáy tay chân.
Nam Thu Thời tiến lên một bước, dùng sức bậc người lên, đá hắn một cái thật mạnh.
"Bớt lảm nhảm lại! Đánh nhau không cần nói nhiều vậy đâu.”
"Khụ, khụ, khụ ..." Trần Cường nằm trên mặt đất, che bụng, miệng đầy bụi đất: "Con nhỏ thối tha này! Mày không thấy … tao còn chưa nói hết câu sao.”
Nam Thu Thời tặc lưỡi lắc đầu: "Đánh nhau còn cần báo trước á, tao muốn đánh mày, tao phải đợi mày chuẩn bị sẵn sàng? Rồi đếm ngược ba, hai, một? Đánh à?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro