Vùng Lên!!! Mang Theo Không Gian Vật Tư Về Thập Niên 70 Không Làm Túi Trút Giận
Khai Hỏa Toàn B...
Kim Thiên Dã Mạc Ngư
2024-10-03 21:44:45
Editor: Hye Jin
_____________
Chậm rãi đi vài bước, Nam Thu Thời đứng trước mặt Trần Thúy Phân: "Dì Trần đừng lo lắng, con không dùng sức, em trai ngày thường không làm gì, da dẻ non mịn, bị thương chút nhìn thì nghiêm trọng thật ra không có gì đâu, đánh trên người em, con đau lòng muốn chết."
"Con chỉ muốn thân thiết với em trai mà thôi, bởi vì nhiều năm vậy tổng cộng gặp nhau không được mấy lần, em trai với con có chút xa lạ. Hai chúng ta giao lưu thì có chút xích mích, qua đi rồi, anh chị em nhà ai mà chẳng có xích mích chứ."
Nam Thu Thời kéo tay áo của Trần Thúy Phân: "Sau này con sẽ bình tĩnh nói chuyện với em trai."
Bộ dạng làm sai biết sửa, mọi người lập tức cảm thấy đứa nhỏ này thực hiểu chuyện, tâm cũng lương thiện.
Tất cả họ đều thuyết phục Trần Thúy Phân đừng có so đo nữa, chị em ruột thịt nào có thù qua đêm đâu.
Bị khuyên bảo, Trần Thúy Phân cắn chặt hàm răng, gương mặt đỏ bừng gian nản xả nụ cười, cố gắng gật đầu.
Lại nhìn đứa con gái kế không thành thật, nghĩ thầm về làm sao tao thu thập mày.
Nam Gia Bảo vừa thấy không đánh Nam Thu Thời, muốn tái phát, bị Trần Thúy Phân véo véo, trừng mắt, bảo hắn yên tĩnh đi!
Gấu con lập tức bình tĩnh lại, nó có thể cảm nhận được mẹ nó bây giờ rất tức giận, không dám chọc giận.
Trong cơn chèn ép của mọi người, Trần Thúy Phân mang hai người lên lầu.
Nam Thu Thời mỉm cười ngọt ngào và cúi đầu chào mọi người, cảm ơn mọi người đã giúp đỡ cô.
Ngay lập tức lại kéo đầy thanh hảo cảm.
Chờ nhìn không thấy người, ở bên dưới tiếp tục nói:
"Đứa nhỏ ngoan còn lễ phép, haizz, không biết về nhà bị giáo huấn thế nào nữa."
"Đã nhiều năm như vậy Nam Vĩ Bân không đón đứa trẻ này lại đây, chẳng phải người cha tốt gì cho cam."
“Chậc chậc chậc……”
"Người ta nói cấm có sai, có mẹ kế là có cha kế thôi, haizz, khổ nhất là đứa nhỏ."
Hầu như tất cả mọi người trong tòa nhà đều biết nhau cả, không bao lâu, chuyện hôm nay truyền ra toàn bộ đều biết.
Dù sao người khác nói thế nào Nam Thu Thời chẳng để bụng, chậm rì rì đi theo lên lầu.
Nam Gia Bảo đang đi theo Trần Thúy Phân, thỉnh thoảng quay đầu nhìn cô, ánh mắt kia vừa hận vừa sợ.
Chờ hắn quay đầu lại lần nữa, Nam Thu Thời nhe răng và giơ tay dọa đánh hắn, làm Nam Gia Bảo sợ nhảy lên mấy bước, đập vào lưng Trần Thúy Phân.
"Có thể đi đường an ổn không? Làm yêu cái gì?" Trần Thúy Phân vốn không được thuận, đã quên trước mặt là đứa con trai yêu dấu, tức giận quát lên, đồng thời quay đầu lại liếc xéo Nam Thu Thời một cái.
Nam Thu Thời chỉ cười.
Chọc Trần Thúy Phân cả người không tốt, nhanh chóng quay đầu nổi giận đùng đùng, nhanh bước chân, sợ mình một giây thôi cũng nhịn không được muốn thu thập nó.
Nhà của họ ở lầu ba, căn nhà thứ ba nhìn về phía tây.
Ba người lần lượt trở về nhà, Trần Thúy Phân không chút chậm trễ đóng sầm cửa lại, một giây không thể trì hoãn, trách cứ Nam Thu Thời: "Mày mới ở đây có mấy ngày đã đánh người rồi. Đến nhà tao mà dám bắt nạt con trai tao. Mày tính là cái thứ gì?"
"Thật là có nuôi không ..."
“Bang!”
Nam Thu Thời không đợi bà ta nói xong, cô sải bước về phía trước, tát một cái khiến Trần Thúy Phân nuốt những lời còn lại vào trong ...
Cái tát bất ngờ khiến Trần Thúy Phân sững sờ tại chỗ, hai mắt đầy kinh ngạc, không ngờ cô con gái riêng ít nói này lại dám đánh mình!
"Sao mày dám ..."
“Bang!”
Lại thêm một cái tát!
Nam Thu Thời nhìn bà ta, khóe miệng nhếch lên: "Tôi dám đấy, bà không cần nghi ngờ."
Trần Thúy Phân bị tát hai lần liên tiếp, không kiềm chế được cảm xúc, ré lên: "Con tiện nhân, mày xem tao xé xác mày ra!"
Dùng hai tay đưa lên định túm tóc Nam Thu Thời.
Đoán trước được hành động của bà ta, Nam Thu Thời né sang một bên, tránh được đòn, thuận thế bóp chặt cánh tay của bà ta, dùng sức kéo, đưa chân gập ngã, đẩy người ngã trên mặt đất.
“A a a!”
Khi Nam Gia Bảo nhìn thấy mẹ của mình bị đánh, không sợ hãi, phẫn nộ xông đến.
_____________
Chậm rãi đi vài bước, Nam Thu Thời đứng trước mặt Trần Thúy Phân: "Dì Trần đừng lo lắng, con không dùng sức, em trai ngày thường không làm gì, da dẻ non mịn, bị thương chút nhìn thì nghiêm trọng thật ra không có gì đâu, đánh trên người em, con đau lòng muốn chết."
"Con chỉ muốn thân thiết với em trai mà thôi, bởi vì nhiều năm vậy tổng cộng gặp nhau không được mấy lần, em trai với con có chút xa lạ. Hai chúng ta giao lưu thì có chút xích mích, qua đi rồi, anh chị em nhà ai mà chẳng có xích mích chứ."
Nam Thu Thời kéo tay áo của Trần Thúy Phân: "Sau này con sẽ bình tĩnh nói chuyện với em trai."
Bộ dạng làm sai biết sửa, mọi người lập tức cảm thấy đứa nhỏ này thực hiểu chuyện, tâm cũng lương thiện.
Tất cả họ đều thuyết phục Trần Thúy Phân đừng có so đo nữa, chị em ruột thịt nào có thù qua đêm đâu.
Bị khuyên bảo, Trần Thúy Phân cắn chặt hàm răng, gương mặt đỏ bừng gian nản xả nụ cười, cố gắng gật đầu.
Lại nhìn đứa con gái kế không thành thật, nghĩ thầm về làm sao tao thu thập mày.
Nam Gia Bảo vừa thấy không đánh Nam Thu Thời, muốn tái phát, bị Trần Thúy Phân véo véo, trừng mắt, bảo hắn yên tĩnh đi!
Gấu con lập tức bình tĩnh lại, nó có thể cảm nhận được mẹ nó bây giờ rất tức giận, không dám chọc giận.
Trong cơn chèn ép của mọi người, Trần Thúy Phân mang hai người lên lầu.
Nam Thu Thời mỉm cười ngọt ngào và cúi đầu chào mọi người, cảm ơn mọi người đã giúp đỡ cô.
Ngay lập tức lại kéo đầy thanh hảo cảm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chờ nhìn không thấy người, ở bên dưới tiếp tục nói:
"Đứa nhỏ ngoan còn lễ phép, haizz, không biết về nhà bị giáo huấn thế nào nữa."
"Đã nhiều năm như vậy Nam Vĩ Bân không đón đứa trẻ này lại đây, chẳng phải người cha tốt gì cho cam."
“Chậc chậc chậc……”
"Người ta nói cấm có sai, có mẹ kế là có cha kế thôi, haizz, khổ nhất là đứa nhỏ."
Hầu như tất cả mọi người trong tòa nhà đều biết nhau cả, không bao lâu, chuyện hôm nay truyền ra toàn bộ đều biết.
Dù sao người khác nói thế nào Nam Thu Thời chẳng để bụng, chậm rì rì đi theo lên lầu.
Nam Gia Bảo đang đi theo Trần Thúy Phân, thỉnh thoảng quay đầu nhìn cô, ánh mắt kia vừa hận vừa sợ.
Chờ hắn quay đầu lại lần nữa, Nam Thu Thời nhe răng và giơ tay dọa đánh hắn, làm Nam Gia Bảo sợ nhảy lên mấy bước, đập vào lưng Trần Thúy Phân.
"Có thể đi đường an ổn không? Làm yêu cái gì?" Trần Thúy Phân vốn không được thuận, đã quên trước mặt là đứa con trai yêu dấu, tức giận quát lên, đồng thời quay đầu lại liếc xéo Nam Thu Thời một cái.
Nam Thu Thời chỉ cười.
Chọc Trần Thúy Phân cả người không tốt, nhanh chóng quay đầu nổi giận đùng đùng, nhanh bước chân, sợ mình một giây thôi cũng nhịn không được muốn thu thập nó.
Nhà của họ ở lầu ba, căn nhà thứ ba nhìn về phía tây.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ba người lần lượt trở về nhà, Trần Thúy Phân không chút chậm trễ đóng sầm cửa lại, một giây không thể trì hoãn, trách cứ Nam Thu Thời: "Mày mới ở đây có mấy ngày đã đánh người rồi. Đến nhà tao mà dám bắt nạt con trai tao. Mày tính là cái thứ gì?"
"Thật là có nuôi không ..."
“Bang!”
Nam Thu Thời không đợi bà ta nói xong, cô sải bước về phía trước, tát một cái khiến Trần Thúy Phân nuốt những lời còn lại vào trong ...
Cái tát bất ngờ khiến Trần Thúy Phân sững sờ tại chỗ, hai mắt đầy kinh ngạc, không ngờ cô con gái riêng ít nói này lại dám đánh mình!
"Sao mày dám ..."
“Bang!”
Lại thêm một cái tát!
Nam Thu Thời nhìn bà ta, khóe miệng nhếch lên: "Tôi dám đấy, bà không cần nghi ngờ."
Trần Thúy Phân bị tát hai lần liên tiếp, không kiềm chế được cảm xúc, ré lên: "Con tiện nhân, mày xem tao xé xác mày ra!"
Dùng hai tay đưa lên định túm tóc Nam Thu Thời.
Đoán trước được hành động của bà ta, Nam Thu Thời né sang một bên, tránh được đòn, thuận thế bóp chặt cánh tay của bà ta, dùng sức kéo, đưa chân gập ngã, đẩy người ngã trên mặt đất.
“A a a!”
Khi Nam Gia Bảo nhìn thấy mẹ của mình bị đánh, không sợ hãi, phẫn nộ xông đến.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro