Vùng Lên!!! Mang Theo Không Gian Vật Tư Về Thập Niên 70 Không Làm Túi Trút Giận
Kiếm Tiền (3)
Kim Thiên Dã Mạc Ngư
2024-10-03 21:44:45
Editor: Mộc Miên
_____________
Nam Thu Thời sợ bị muỗi cắn, dù là ban đêm cô vẫn quấn kín mít, chỉ chừa lại đôi mắt.
Gần tám giờ, cô nghe thấy tiếng bước chân từ xa vọng đến, hơi kiễng chân nhìn xung quanh, cô thấy vài người đang đẩy xe tiến lại gần. Xác nhận đó là họ, cô nhanh chóng lấy hàng ra, chất thành một đống.
"Em gái, bọn anh đến rồi."
"Anh Quả, hàng hóa đều ở đây, các anh kiểm tra một chút." Nam Thu Thời nhường chỗ để họ kiểm tra hàng.
Dương Quả không chỉ quản lý chợ đen mà còn là người trong giới giang hồ, anh rất coi trọng chữ tín. Sau khi kiểm tra hàng xong, anh không nói lời nào, lấy tiền và phiếu ra, cùng với một cái rương nhỏ.
"Em gái, đây là 3200 đồng, còn có các loại phiếu, trong hộp này là tranh chữ, trang sức và vàng lá."
Nam Thu Thời nhận tiền, đếm hai lần ngay trước mặt anh ấy, rồi xem qua tập phiếu, lật qua lật lại mấy món đồ cổ, hài lòng gật đầu: "Anh Quả uy tín."
"Đương nhiên rồi." Dương Quả khá thích tính cách của cô gái nhỏ này, nói: "Em gái tên là gì? Sau này có hàng cứ để ở chỗ anh bán, giá cả dễ thương lượng, chắc chắn không để em thiệt."
"Anh cứ gọi em là Tiểu Thu. Hàng hóa của em không ổn định, lần này là đúng lúc có hàng thôi. Nếu lần sau có hàng, em nhất định sẽ để cho anh, em tin tưởng con người của anh Quả."
"Chỉ vì câu nói đó của em, anh em mình là bạn." Cô gái nhỏ như vậy mà không hề đơn giản, hàng hóa toàn là đồ tốt, kết bạn với em ấy không có hại.
"Không chần chừ." Nam Thu Thời đưa tay ra, Dương Quả ngạc nhiên, sau vài giây anh phản ứng lại ngay, đưa tay ra.
Coi như hai người chính thức quen biết.
Nam Thu Thời suy nghĩ về kế hoạch trong thời gian trước khi thi đại học. Nguyên chủ muốn ở lại thành phố, không muốn về đối mặt với những người trong thôn. Còn cô thì nghĩ rằng sau một thời gian bồi bổ cơ thể, dung mạo của cô sẽ thu hút sự chú ý của người khác.
Cô không có bối cảnh, tuổi lại nhỏ, sợ rằng sẽ bị người khác nhòm ngó. Nếu mà về thôn thì cô lại không biết làm nông, cả hai nơi đều có vấn đề.
Dương Quả có thế lực không nhỏ ở thành phố Tân này, kết bạn với anh ấy có thể được một chút bảo hộ.
Cho nên sau khi suy tính kỹ cô quyết định chìa tay bắt tay với Dương Quả.
Còn Dương Quả thì vừa ngạc nhiên vừa thấy thú vị, cô gái nhỏ này rất nghiêm túc, làm anh cũng phải nghiêm túc theo, còn bắt tay cô gái nhỏ một cái. Dù thế nào đi nữa, anh rất thích cách làm việc dứt khoát của cô gái nhỏ này.
"Em gái Tiểu Thu, sau này có việc gì cứ đến tìm anh Quả, giúp được em, anh chắc chắn không từ chối."
"Em nhớ kỹ lời anh Quả nói."
Bên kia hàng đã được chất lên xe, trước khi rời đi, Nam Thu Thời ném cho Dương Quả một chiếc đồng hồ nam: "Anh Quả, bắt lấy, đây là quà gặp mặt em tặng anh."
Chiếc đồng hồ nam cô tìm thấy trong một quầy hàng, không phải là loại đồng hồ có thương hiệu, khá bình thường, ở tại thời đại này lại là món đồ cực kỳ quý giá.
Tại sao cô lại tặng quà? Vì cô thấy số tiền, phiếu và đồ cổ mà Dương Quả đưa, cô không lỗ. Và một điều nữa là nếu đã quyết định kết bạn thì cô nên rộng rãi một chút. Những thứ này cô dùng không được không bằng tặng đi để gây ấn tượng, gia tăng mối quan hệ.
Dương Quả luống cuống bắt lấy chiếc đồng hồ, nhìn kỹ, trời ơi, món quà này lớn quá, thứ mà cửa hàng bách hóa không có.
Xem ra cô gái này thiệt tình muốn kết bạn với anh, Dương Quả càng thêm vui vẻ: "Vậy anh không khách sáo nữa, quà gặp mặt này anh nhận."
"Em đi đây."
"Đi đường cẩn thận."
Nam Thu Thời không quay đầu lại, vẫy tay rồi đi xa. Sau đó cô đi lòng vòng trên phố vài lần, thấy không có ai theo dõi mới thay quần áo lúc ra khỏi nhà rồi trở về.
Khi bước vào nhà, miệng cô vẫn đang nhai mực khô, miệng thì vui vẻ hát một giai điệu nhỏ.
Tối nay kiếm được một khoản, thăng cấp thành phú bà, tâm trạng cô cực kỳ tốt, vui đến mức mà nhìn thấy gương mặt không hài lòng của Nam Vĩ Bân cô cũng không thấy phiền.
_____________
Nam Thu Thời sợ bị muỗi cắn, dù là ban đêm cô vẫn quấn kín mít, chỉ chừa lại đôi mắt.
Gần tám giờ, cô nghe thấy tiếng bước chân từ xa vọng đến, hơi kiễng chân nhìn xung quanh, cô thấy vài người đang đẩy xe tiến lại gần. Xác nhận đó là họ, cô nhanh chóng lấy hàng ra, chất thành một đống.
"Em gái, bọn anh đến rồi."
"Anh Quả, hàng hóa đều ở đây, các anh kiểm tra một chút." Nam Thu Thời nhường chỗ để họ kiểm tra hàng.
Dương Quả không chỉ quản lý chợ đen mà còn là người trong giới giang hồ, anh rất coi trọng chữ tín. Sau khi kiểm tra hàng xong, anh không nói lời nào, lấy tiền và phiếu ra, cùng với một cái rương nhỏ.
"Em gái, đây là 3200 đồng, còn có các loại phiếu, trong hộp này là tranh chữ, trang sức và vàng lá."
Nam Thu Thời nhận tiền, đếm hai lần ngay trước mặt anh ấy, rồi xem qua tập phiếu, lật qua lật lại mấy món đồ cổ, hài lòng gật đầu: "Anh Quả uy tín."
"Đương nhiên rồi." Dương Quả khá thích tính cách của cô gái nhỏ này, nói: "Em gái tên là gì? Sau này có hàng cứ để ở chỗ anh bán, giá cả dễ thương lượng, chắc chắn không để em thiệt."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Anh cứ gọi em là Tiểu Thu. Hàng hóa của em không ổn định, lần này là đúng lúc có hàng thôi. Nếu lần sau có hàng, em nhất định sẽ để cho anh, em tin tưởng con người của anh Quả."
"Chỉ vì câu nói đó của em, anh em mình là bạn." Cô gái nhỏ như vậy mà không hề đơn giản, hàng hóa toàn là đồ tốt, kết bạn với em ấy không có hại.
"Không chần chừ." Nam Thu Thời đưa tay ra, Dương Quả ngạc nhiên, sau vài giây anh phản ứng lại ngay, đưa tay ra.
Coi như hai người chính thức quen biết.
Nam Thu Thời suy nghĩ về kế hoạch trong thời gian trước khi thi đại học. Nguyên chủ muốn ở lại thành phố, không muốn về đối mặt với những người trong thôn. Còn cô thì nghĩ rằng sau một thời gian bồi bổ cơ thể, dung mạo của cô sẽ thu hút sự chú ý của người khác.
Cô không có bối cảnh, tuổi lại nhỏ, sợ rằng sẽ bị người khác nhòm ngó. Nếu mà về thôn thì cô lại không biết làm nông, cả hai nơi đều có vấn đề.
Dương Quả có thế lực không nhỏ ở thành phố Tân này, kết bạn với anh ấy có thể được một chút bảo hộ.
Cho nên sau khi suy tính kỹ cô quyết định chìa tay bắt tay với Dương Quả.
Còn Dương Quả thì vừa ngạc nhiên vừa thấy thú vị, cô gái nhỏ này rất nghiêm túc, làm anh cũng phải nghiêm túc theo, còn bắt tay cô gái nhỏ một cái. Dù thế nào đi nữa, anh rất thích cách làm việc dứt khoát của cô gái nhỏ này.
"Em gái Tiểu Thu, sau này có việc gì cứ đến tìm anh Quả, giúp được em, anh chắc chắn không từ chối."
"Em nhớ kỹ lời anh Quả nói."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bên kia hàng đã được chất lên xe, trước khi rời đi, Nam Thu Thời ném cho Dương Quả một chiếc đồng hồ nam: "Anh Quả, bắt lấy, đây là quà gặp mặt em tặng anh."
Chiếc đồng hồ nam cô tìm thấy trong một quầy hàng, không phải là loại đồng hồ có thương hiệu, khá bình thường, ở tại thời đại này lại là món đồ cực kỳ quý giá.
Tại sao cô lại tặng quà? Vì cô thấy số tiền, phiếu và đồ cổ mà Dương Quả đưa, cô không lỗ. Và một điều nữa là nếu đã quyết định kết bạn thì cô nên rộng rãi một chút. Những thứ này cô dùng không được không bằng tặng đi để gây ấn tượng, gia tăng mối quan hệ.
Dương Quả luống cuống bắt lấy chiếc đồng hồ, nhìn kỹ, trời ơi, món quà này lớn quá, thứ mà cửa hàng bách hóa không có.
Xem ra cô gái này thiệt tình muốn kết bạn với anh, Dương Quả càng thêm vui vẻ: "Vậy anh không khách sáo nữa, quà gặp mặt này anh nhận."
"Em đi đây."
"Đi đường cẩn thận."
Nam Thu Thời không quay đầu lại, vẫy tay rồi đi xa. Sau đó cô đi lòng vòng trên phố vài lần, thấy không có ai theo dõi mới thay quần áo lúc ra khỏi nhà rồi trở về.
Khi bước vào nhà, miệng cô vẫn đang nhai mực khô, miệng thì vui vẻ hát một giai điệu nhỏ.
Tối nay kiếm được một khoản, thăng cấp thành phú bà, tâm trạng cô cực kỳ tốt, vui đến mức mà nhìn thấy gương mặt không hài lòng của Nam Vĩ Bân cô cũng không thấy phiền.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro