Vùng Lên!!! Mang Theo Không Gian Vật Tư Về Thập Niên 70 Không Làm Túi Trút Giận

Mưu Đồ Ẩn Giấu...

Kim Thiên Dã Mạc Ngư

2024-10-03 21:44:45

Editor: Mộc Miên

_____________

Nam Vĩ Bân hôm qua làm ca đêm nên sáng nay giờ này vẫn còn ở nhà, chờ đến chiều mới đi làm. Cả nhà đang chuẩn bị ăn sáng.

Từ khi Nam Thu Thời ngồi vào bàn, cô chẳng làm bất cứ việc gì, chỉ ngồi trước bàn nhìn chằm chằm Nam Vĩ Bân, chờ ăn cơm. Nam Vĩ Bân cố nhịn mà không nhịn nổi: "Sao con không đi giúp một tay?"

"Vậy thế sao ba không đi giúp đỡ đi?"

"Ba là đàn ông."

"Đàn ông thì sao, đàn ông không cần ăn cơm à, đàn ông không có tay để làm việc à?"

"Con không cần đi làm sao không hỗ trợ làm việc nhà?"

Nam Thu Thời vén mấy sợi tóc rối ra sau mang tai: "Còn tại sao nữa, tất nhiên là vì ... con không muốn làm."

Cô bày ra vẻ mặt thách thức khiến Nam Vĩ Bân không biết nói gì, chỉ biết bực bội trong im lặng.

Hai người bắt đầu giằng co từ sáng sớm, Trần Thúy Phân kéo Lý Tiểu Lan đứng ở hành lang gần bếp không nhúc nhích. Chuyện bồi thường hai mươi đồng cho Nam Thu Thời bà không dám nói với Nam Vĩ Bân, sợ Nam Gia Bảo bị đánh.

Nam Vĩ Bân ở trong nhà chưa bao giờ nghĩ mình là người thất bại cho đến khi tiếp xúc với cô con gái ruột của mình, lần đầu tiên ông cảm thấy bất lực, không biết phải dạy dỗ ra sao.

Thời gian hai người ở chung không nhiều, không có tình cảm gì, bộ dạng con gái bây giờ không quan tâm cái gì. Nếu mà đánh nó một trận ...

Nghĩ đến việc bị con gái đánh, mặt ông méo xệch. Cũng không biết nó học võ từ ai, đến ba mình còn không coi ra gì, đâu còn dáng vẻ của một cô gái nhỏ đâu chứ.

"Nhà này không nuôi kẻ ăn không ngồi rồi, nếu không thích ở thì về quê đi."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Ồ, vậy Nam Gia Bảo cũng đi à?" Nam Thu Thời nhướng mày nhìn ông ta.

"Nó mới mười tuổi, vẫn còn là trẻ con."

"Tôi mới mười sáu, cũng là trẻ con."

Nam Vĩ Bân cứng họng, nhìn Nam Thu Thời thật sâu, trên mặt nó không có chút tình cảm nào, lời nói ra cũng rất tùy tiện. Ông quyết định báo tin cho ba mẹ, để họ viết thư gọi Nam Thu Thời về.

Lúc này, Nam Thu Thời đột nhiên cất giọng hát: "Tôi không còn cha mẹ, một mình tôi không có nhà, không có người thân giúp đỡ, cô đơn buồn tủi có sợ hay không?"

Nhìn mặt Nam Vĩ Bân, cô đột nhiên cảm thấy bài "Vui vẻ trong Cô Nhi Viện" khá hợp với tình cảnh của nguyên chủ, cô cố tình khiến ông ta ghê tởm, tiếp tục sửa lời bài hát, hát nghêu ngao. Quả nhiên, mặt Nam Vĩ Bân đen lại.

Ông quát: "Mày hát linh tinh cái gì vậy, ba mẹ vẫn còn sao lại bảo chỉ còn mỗi mày."

"Có cha mẹ nào mà đá con cái như quả bóng, đá qua đá lại à, ông nói câu này mà không thấy ngượng à?”

Hát xong, Nam Thu Thời lật mặt thành bộ dạng cà lơ phất phơ khiến Nam Vĩ Bân tức muốn chết. Ông siết chặt nắm đấm, tức giận nhìn con gái.

"Sao, muốn đánh nhau à, tới đi." Nam Thu Thời đẩy ghế đứng dậy.

"Ôi dào, ăn cơm thôi, ăn cơm thôi." Trần Thúy Phân kịp thời ra mặt hòa giải, không còn cách nào khác, bộ bàn ghế không chịu nổi nếu lại bị đập phá nữa. Đồ đạc trong nhà mới mua lại, tốn tiền lắm.

Cái con điên này, chỉ cần không vừa ý là muốn đánh người, thật sự là muốn giết người mà.

Nam Vĩ Bân lạnh mặt nhìn Trần Thúy Phân, tiện thể nhìn sang Nam Thu Thời vẻ mặt vô trách nhiệm, hít một hơi thật sâu, nếu không sẽ bị con gái bất hiếu này làm tức chết.

Cuộc chiến sắp nổ ra bỗng dưng bị dập tắt.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Vùng Lên!!! Mang Theo Không Gian Vật Tư Về Thập Niên 70 Không Làm Túi Trút Giận

Số ký tự: 0